Trở về phòng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Đầu bên kia, giọng Trương Ân lạnh nhạt, "Trương đạo muốn số điện thoại của cậu, mấy ngày tới có thể sẽ liên hệ, chúng ta bây giờ chưa có chỗ đứng, cơ hội này cậu phải tự nắm bắt."
Lê Hoặc thuận miệng đáp lại, mới vừa cúp máy, điện thoại của Trương Trung liền gọi tới.
Giọng Trương Trung so với hôm trước nghe như già đi vài tuổi, "Lê Hoặc, tôi gửi địa chỉ cho cậu, hôm nay cậu đem bùa bình an tới ngay cho tôi."
"Cái kia..." Lê Hoặc tiện tay ném quần áo qua một bên, ung dung thong thả nói, "Phần diễn của tôi hai ngày nay rất nhiều, sợ là không đi được..."
Điện thoại bên kia, Trương Trung sụp đổ.
Mọi chuyện như ấn theo lời Lê Hoặc nói, nguyên một ngày nay, hắn làm cái gì cũng không thuận.
Tối hôm qua đau bụng quá nghiêm trọng, đi bệnh viện truyền nước đến hừng đông, vừa mới chuẩn bị xuất phát tới hiện trường khai máy, lại nhận được tin tức, tối hôm qua trời mưa quá lớn, vùng đất kia xảy ra lở núi nghiêm trọng, sống chết vừa vặn vùi tại địa phương khởi động máy.
Tuy nói không có thiệt hại về người, nhưng tất cả thiết bị đều bị hỏng, tổn thất nặng nề.
Sau đó, ăn cơm cắn phải đầu lưỡi, tắm rửa trượt ngã sấp xuống làm răng cửa sứt mẻ, lái xe tới trường quay còn xém chút xảy ra tai nạn xe cộ.
Vốn hắn không tin, nhưng chuyện phát sinh liên tiếp làm cho hắn không thể không tin.
Trương Trung suy nghĩ một chút, "Vậy tôi qua chỗ cậu lấy."
Lê Hoặc lắc đầu cười yếu ớt, "Cũng được thôi, nhưng mà bây giờ trong tay tôi không có chu sa cùng giấy vàng loại tốt nhất, hơn nữa vẽ bùa rất tiêu tốn sức lực, tôi sợ không có tinh lực đóng phim..."
Trương Trung kích động đứng lên, "Đồ vật tôi đưa qua cho cậu, cậu ra giá đi!"
Lê Hoặc: "Trương đạo, không phải tôi không giúp ngài, chỉ là vẽ bùa hao tổn tinh thần, nếu không để qua mấy ngày nữa đi?"
Trương Trung lăn lộn ở vòng giải trí hơn nửa đời người, người nào chưa từng thấy, vừa nghe lời này, hắn lập tức liền có tính toán, "Chỉ cần cậu đưa tôi bùa bình an, Đường Mộ muốn làm nam hai tôi lập tức cho cậu ta, mặt khác còn cho cậu ba mươi vạn!"
Lê Hoặc đáy mắt lóe lên tinh quang, giả vờ làm khó dễ mà nói: "Ngài như vậy là đang làm khó tôi a..."
Trương Trung sớm mất đi khí thế nhìn người bằng lỗ mũi như ngày hôm qua, cầu khẩn nhiều lần, "Bây giờ tôi thật sự rất cần! Cậu giúp tôi, muốn diễn cái gì tôi đều an bài ngay cho cậu, nhưng vai quá tốt sợ không được, còn lại đều có thể."
"Trương đạo, ngài đây là đang nói gì vậy, tôi không phải loại người như vậy a." Lê Hoặc nhịn cười ngừng chốc lát, "Như vậy đi, trưa mai tôi đưa ngài bùa hồi phục trước."
Trương Trung sao có thể đợi được đến trưa mai, hận không thể ngay lập tức đến lấy bùa bình an bảo mệnh!
"Năm mươi vạn! Tôi muốn ngay bây giờ!"
Lê Hoặc: "Cái này thật sự không phải vấn đề tiền nong, ngài không biết vẽ bùa có bao nhiêu mệt..."
"Tám mươi vạn!"
Lê Hoặc: "Trương đạo, này thật..."
Trương Trung nghiến răng nghiến lợi, "Một triệu! Lê Hoặc, đây là giá cao nhất tôi có thể ra! Cậu tốt nhất là suy nghĩ kỹ."
Lê Hoặc che miệng cười không ra tiếng, thở dài, "Vậy cũng được, nếu ngài đã muốn, tôi đánh cược mạng cũng nhất định phải làm cho tốt."
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Đường Mộ gửi tin nhắn tới, như mèo nghe mùi mỡ.
【 Đường Mộ: Không ngờ Hồ Suất lại đưa thuốc cho anh trước mặt người ngoài, thật là không có đầu óc, anh bớt giận nha, ngoan. 】
Lê Hoặc nhìn chằm chằm chữ "Ngoan" kia một hồi lâu, mở khung chat trả lời.
【 Tôi không tức giận, nếu không cũng đã không đưa thuốc tốt nhất cho hắn. 】
Bên kia qua mấy phút mới hồi âm.
【 Đường Mộ: Ừm, không nổi giận là tốt rồi. 】
【 Trương đạo liên hệ em, nói có thể đem vai diễn kia cho em*. 】
*trong qt ghi 'ngươi' nhưng theo thái độ ĐM trả lời phía dưới, minh nghĩ là vai diễn cho ĐM.
Lần này Đường Mộ gửi đến rất nhanh chóng.
【 Đường Mộ: Bảo bối, yêu anh! 】
Lê Hoặc chà xát da gà.
【 bất quá ông ta nói qua mấy ngày nữa muốn cùng chúng ta ăn một bữa cơm, ông ta muốn nhìn cậu mặc bộ quần áo kia, cũng không phải không kí hợp đồng, thái độ ông ta rất kiên quyết, tôi thực sự... 】
Mãi đến tận trước khi ngủ, Đường Mộ mới trả lời lại.
【 Đường Mộ: Đúng là nên ăn bữa cơm. 】
Nửa đêm, một trận kình phong bên tai thổi qua, Lê Hoặc trong nháy mắt tỉnh giấc, vươn mình né tránh, một khắc liền nghe tiếng rống bi phẫn giận dữ, giống tối hôm qua như đúc, chỉ là đêm nay xuất hiện ở trong phòng của hắn.
Lê Hoặc mò từ dưới đáy gối ra một xấp giấy vàng, trước khi trận kình phong thổi qua lần thứ hai, phóng ra ba tấm.
Bóng đen kia gặp phải hoàng phù không thể tiến thêm nửa bước, nhưng cũng giằng co không lui.
"Không hổ là hồn phách ngàn năm, không sợ ánh sáng không sợ bùa phép." Lê Hoặc ngón tay tung bay, hai tay kết ấn, ba đạo phù trong nháy mắt lấp loé lôi quang, đem bóng đen bức lui mấy phần, "Ngươi đã không phải vật ở dương gian, vẫn là nên trở về địa phương của mình đi thôi!"
Lê Hoặc ngoài miệng nói tới thoải mái, nhưng thực lực bây giờ của hắn cũng chỉ có thể làm tới mức này, nếu như đối phương vò mẻ không sợ nứt, hắn sợ là không chống đỡ được.
Muốn cái gì tới cái đó, bóng đen cũng thật dũng cảm, lui ra sau vài phần lại ngay lập tức xông tới trước lôi quang, mỗi lần đều vô cùng tàn nhẫn.
Không tới một phút, Lê Hoặc không chống đỡ nổi, mắt thấy lôi quang từ từ yếu đi, co cẳng bỏ chạy, "Huynh đệ, thương lượng, chúng ta không thù không oán, có chuyện gì ngồi xuống nói rõ ràng."
Bóng đen lại liều mạng xông tới.
Cảm giác bóng đen từ từ áp sát, hắn nhìn hoàng phù trống không trong tay, thực sự không được, chỉ có thể dùng máu.
Máu có thể tăng mạnh uy lực bùa chú, lại dễ làm tổn thương nguyên khí.
Sống bao lâu nay, Lê Hoặc chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày bị hồn phách nho nhỏ này đuổi chạy.
Thời điểm hắn do dự, bóng đen đã gầm thét vọt tới, có lẽ do khoảng cách gần, hắn cảm thấy cả người bóng đen đều tỏa ra khí tức.
Không phải là lệ khí hung ác, mà ẩn sâu là bi thương và tuyệt vọng.
Cứ ngây người như vậy, bóng đen liền xuyên qua người hắn, trong giây lát, chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lên.
Này không phải cảm giác của hắn, là của bóng đen.
Nó đang dùng phương thức này truyền đạt thông tin cho hắn.
Lê Hoặc nhìn về phía bóng đen đang bay tới, "Ngươi... Muốn ta giúp ngươi?"
- ---------------------------
Ngày thứ hai, Lê Hoặc tỉnh lại đã hơn tám giờ, cầm điện thoại thấy tin nhắn ào ào ập tới (?).
Group chat của đoàn phim còn loạn hơn cái chợ thực phẩm, đều đang nói về chuyện ma quái tối hôm qua.
Ngày đông lạnh, hắn vốn định lăn lộn trong ổ chăn thêm chút nữa, nhưng nghĩ tới việc phải làm hôm nay, vẫn là nhịn đau rời giường ra cửa.
Còn chưa đi ra sân, đã thấy đạo diễn Chu Chấn Hải mang theo một đám người đi vào.
"Đến đến đến, bàn đặt ở chính giữa, vị trí trung tâm."
Chu Chấn Hải bảo những người kia đem bàn đặt ở chính giữa trước cửa phòng Y Nhan, sau đó lần lượt mang hoa quả lên, chậu cùng lư hương, đem chậu lớn che kín vải đỏ bỏ ở trung tâm.
Không bao lâu, trong sân liền tụ tập đầy người, thấy Dương Môi tiến vào, Lê Hoặc vẫy tay kêu cô lại đây.
"Làm cái gì vậy?" Lê Hoặc hỏi.
"Nghe nói tối hôm qua rất nhiều người nghe được tiếng kêu quái dị, đều đi nói với Chu đạo, Chu đạo hết cách rồi, kêu người mua đầu heo cùng đồ cúng." Dương Môi thấp giọng nói, "Nhưng mà tôi không nghe thấy âm thanh gì cả."
Cô gái đứng bên cạnh phản bác, "Tối hôm qua thật sự rất lớn tiếng, tôi và Lệ Lệ không dám ngủ, chỉ có cô ngủ như lợn chết."
"Vậy ư?" Dương Môi không rõ, bình thường chất lượng giấc ngủ cô không tốt lắm, thế mà tối hôm qua thật sự thanh âm gì đều không nghe thấy.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô sờ sờ túi, bên trong là bùa bình an Lê Hoặc đưa.
Không thể nào...
Chu Chấn Hải mời đại gia trong thôn tới đây chỉ đạo, một đám người dâng hương, ra dáng mà cúng bái, đại gia giả bộ khấn, trong miệng lẩm bẩm lải nhải, hi vọng oan hồn kia ăn no nê xong có thể rời đi.
Không bao lâu, vợ chồng chủ nhà trọ chạy tới, vừa nhìn tình hình này, bà chủ liền mất hứng.
Làm lớn như vậy, nếu như người khác biết nơi này có chuyện ma quái, vậy còn ai muốn thuê nữa.
Bà chủ cố tình gây sự rống lên một trận, sắc mặt mọi người trong đoàn phim đều không tốt, đặc biệt là Chu Chấn Hải, bởi vì chuyện này, tiến độ quay phim chậm lại, kéo dài thêm một ngày càng phí thêm nhiều tiền.
"Tôi chưa tìm mấy người tính sổ, mấy người còn trách ngược lại tôi?" Chu Chấn Hải tức giận hét lên quãng tám, "Tối hôm qua toàn bộ đoàn phim chúng tôi ai cũng nghe thấy tiếng kêu kia, bà đừng nói nhà bà nuôi thú hoang gì nửa đêm kêu la."
"Cái gì mà quái dị hay không quái dị! Nhà cửa ở đây đều là của cải do tổ tông làm ăn trong sạch để lại, làm gì có chuyện dính dán đến vật bẩn thỉu?!"
Bà chủ nhìn thấp bé, tính cách cũng rất mạnh mẽ, chống nạnh chỉ vào mũi Chu Chấn Hải mắng.
Chu Chấn Hải cả đời làm người văn minh, lại lớn tuổi, đương nhiên mắng không lại, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Những người khác nhìn không được, muốn khuyên hai câu, kết quả cuối cùng biến thành mắng nhau.
Trò cười giằng co hơn một tiếng đồng hồ, Chu Chấn Hải bị một cú điện thoại gọi đi, bà chủ cũng bị chồng lôi về.
"Coi như oan hồn tới ăn đồ cúng, cũng bị bọn họ mắng chạy nha, đúng không, anh Lê." Dương Môi lầm bầm một câu, vừa quay đầu, Lê Hoặc sớm không biết đã đi đâu.
Sâu trong ngõ hẻm, bà chủ cùng chồng xảy ra tranh cãi.
Bà chủ đè nén âm thanh, nắm đấm đánh lên người chồng, "Ông đem thứ đó về làm gì?!"
"Đó chính là cổ ngọc ngàn năm, giá trị rất lớn!" Người đàn ông trông rất hàm hậu, có gương mặt khôi ngô trung thực đứng im chịu đòn.
Bà chủ tức không chịu nổi, đánh tiếp hai cái, âm thanh nén thấp hơn, "Trong đội mỗi người đều có?"
"Sao có thể a!" Người đàn ông nhìn xung quanh một chút, "Chỉ có một khối như vậy, tôi lén lút bỏ trong túi mang về!"
"Vậy ông để ở đâu, tính làm gì?"
"Tôi trước đây nghe người ta nói, đồ vật hay đất từ trong mộ mới lấy ra là vật chí âm, đặt bên người dễ nhiễm bệnh, phải để nó hút nhiều dương khí một chút, lúc này mới thả trong khách phòng, với lại người tới ở thường thay đổi, sẽ không có chuyện gì..."
Hai vợ chồng hùng hùng hổ hổ đi xa, Lê Hoặc từ lối rẽ đi ra, xác định phương hướng một chút, đi tới thôn bắc.
Trên đường, điện thoại di động vang lên, hắn vừa nhìn, là Trương Trung.
"Cậu..... cậu ở đâu?"
Lê Hoặc liếc nhìn xuang quanh, "Cửa thôn Thiên nam."
Không nghĩ tới Trương Trung không đợi kịp, tự mình chạy tới, hai người hẹn đến một quán cơm ở phụ cận, Trương Trung đưa chu sa cùng giấy vàng, giục, "Nhanh lên! Tôi không có thời gian!"
Lê Hoặc ngón tay thon dài dính chút chu sa, cười nói: "Phiền ngài xoay người."
Trương Trung vốn muốn nhìn lá bùa một triệu này rốt cuộc vẽ làm sao, không nghĩ tới đối phương nói như vậy, chỉ có thể xụ mặt nghe theo.
Không qua mấy phút, Lê Hoặc mời hắn quay lại, trong tay là một tấm hoàng phù.
Trương Trung kích động run cả tay, vừa định tiếp nhận, Lê Hoặc liền thu về.
"Trương đạo, bùa đã vẽ xong, còn chuyện ngài đáp ứng..."
Trương Trung hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lá bùa, "Tôi bây giờ chuyển tiền cho cậu."
Nghe âm thanh ngân hàng trong di động báo tới, Lê Hoặc mới giao bùa cho hắn, cười đến vui vẻ, "Trương đạo làm việc thật thẳng thắn."
Cầm lá bùa, Trương Trung sợ làm bẩn, từ trong túi tiền lấy vải nhung chuẩn bị trước đó, cẩn trọng bọc lại đặt vào trong l*иg ngực, "Ngày mai tôi liền nói với nhà sản xuất phim, bảo hắn cùng đoàn đội Đường Mộ bàn bạc."
Lê Hoặc chậm rãi chuyển chén nước trong tay, "Cũng không cần phải gấp gáp như vậy, anh Đường nói trước hết muốn mời ngài ăn bữa cơm."