Lê Hoặc ngồi trong sạp hàng của mình, tầm mắt đảo qua đạo phù trên bàn, chờ hai người khác trở lại đúng vị trí, liền bắt đầu quay phim.
"Đoán chữ xem bói, một quẻ năm đồng tiền..." Lê Hoặc cà lơ phất phơ, kéo dài hơi hô lời thoại, chờ nam một nam hai bên kia tới gần, âm thanh khuếch đại, "Ai... vị đại hiệp này, ta thấy ngài đầy mặt u sầu, có phải gặp chuyện gì khó xử? Không bằng để bổn đại tiên giúp ngài tính tính?"
"Người mới này nhập diễn rất nhanh a." Chu Chấn Hải nói với đạo diễn hành động bên cạnh.
Trong vài gian nói vài câu thoại, động tác, thần thái cùng phương thức biểu đạt của hắn như có khí thế của thần côn bên trong.
"Ừm." Chu Chấn Hải nhìn chằm chằm màn hình.
Bên kia, nam hai nài ép lôi kéo nam một đến trước sạp hàng ngồi xuống, nhờ thần côn giúp hắn tính nhân duyên.
Lê Hoặc căn cứ vào kịch bản, để nam một viết trên giấy vài chữ, nam một ngón tay thon dài đẹp đẽ tiếp nhận bút, tư thái ưu mỹ mà viết chó bò tán loạn.
Lê Hoặc mặt không đổi sắc đặt ở trước mắt xem, trong miệng nói lời thoại, đột nhiên cảm thấy diễn kịch cũng không khó như hắn tưởng.
Loại biểu diễn này, có gì khó khăn.
Cuối cùng, thần côn chào hàng một tấm bùa nhân duyên giá trị một lượng bạc.
Lê Hoặc cầm lấy bút lông dính một chút chu sa, tư thái so với nam một còn tự nhiên hơn, động tác viết chữ có một phen hào hiệp không nhiễm bụi trần thế.
Chu Chấn Hải phía sau màn hình nhìn đến đây đột nhiên nói: "Ống kính đến gần, quay kỹ quá trình vẽ bùa."
Trong tình huống bình thường, những cảnh thế này đều quay xa xa cho xong việc, đặc tả quay bù sau, có thể khi bọn họ nhìn thấy Lê Hoặc viết chữ trong màn hình, phát hiện căn bản không cần thiết quay bù, chữ này viết so với tay đóng thế càng hoàn hảo hơn!
Hoa văn trên bùa dùng bút son vẽ có chút mơ hồ, phía dưới dùng hành thư viết "Phụng Nguyệt lão dắt thiên địa nhân duyên", chữ nhỏ bên cạnh thì lại dùng chữ thảo, viết viết ngoáy vài nét bút, căn bản không nhìn ra chữ gì.
Một tấm bùa vẽ ra xong, trước sau không tới một phút, Lê Hoặc để bút xuống, gấp bùa rồi đưa cho nam một, " Thành tâm thì bùa linh, muốn tâm tưởng sự thành, bùa này nên mang theo bên mình."
Nam một nam hai đều có chút há hốc mồm, bùa này vẽ đến ra hình ra dạng, người mới này vừa học?
Dù sao vẫn còn đang quay chụp, bọn họ dựa theo nội dung kịch bản diễn tiếp.
Tại lúc bọn hắn chuẩn bị đi, Lê Hoặc đột nhiên gọi nam hai lại, hắn đứng lên, hai con mắt nhìn thẳng đối phương, "Ta thấy ngài giữa hai lông mày ẩn hàm huyết quang, thần sắc lộ ra yêu tà khí, chỉ sợ là dính phải tai hoạ, nếu như không để ý tới, e là sẽ gặp phải tai ương..."
Dựa theo kịch bản viết, đây là thần côn quen dùng thủ đoạn lừa gạt tiền, nam hai không mua còn cùng hắn rùm beng, sau đó nam ba sẽ truy gϊếŧ tới, này chính là hạ xuống một chuỗi sự kiện phía sau.
Không hiểu Hồ Suất như thế nào, lăng lăng nhìn Lê Hoặc, nửa ngày không có phản ứng.
"Cắt!" Chu Chấn Hải đứng lên hướng bên này gọi, "Hồ Suất cậu phát ngốc cái gì?! Quay lại một lần nữa!"
"Xin lỗi, Chu đạo." Hồ Suất ảo não mà cắn răng, vừa nãy không biết làm sao, nhìn vào mắt Lê Hoặc như bị trúng tà, phút chốc cảm thấy sợ sệt, thật giống như lời hắn nói sẽ biến thành sự thật.
Lần thứ hai.
Lê Hoặc nói xong lời kịch, Hồ Suất không những không diễn tiếp, còn không tự chủ rút lui nửa bước.
"Cắt!" Chu Chấn Hải hô to, "Hồ Suất cậu chưa tỉnh ngủ sao? Làm lại!"
"Xin lỗi." Hồ Suất cắn cắn thần sắc ảo não.
Nam một Cố An cau mày, "Cùng người mới diễn còn không diễn nổi, bình thường tìm chút thời gian học tập thêm đi."
Cố An miễn cưỡng tính hạng hai, hắn đóng phim không nhiều, uống rượu bia cũng không tốt, lúc thường cũng không nhận gameshow cùng quảng cáo, hắn vẫn luôn không nổi không chìm, đại khái bởi vì quá phật hệ.
Nguyên thân chỉ đối với Đường Mộ cùng đồ vật Đường Mộ để ý cảm thấy hứng thú, với Cố An tựa hồ không quá quan tâm, Lê Hoặc chỉ biết là hắn là đối thủ cạnh tranh trong sự nghiệp của Đường Mộ, thâm sâu khó lường, thời điểm kết thúc, hai người tranh đoạt ảnh đế, hắn thua dưới tay Đường Mộ, ngoài ra cái gì cũng không biết.
"Xin lỗi, anh Cố, tôi điều chỉnh một chút." Đối mặt với Cố An, Hồ Suất chỉ có thể làm bé ngoan cúi đầu nhận sai.
Cảnh này quay mười mấy lần rốt cục qua.
Lê Hoặc sửa soạn tay áo, xì khẽ, "Thật đúng là rác thải gì cũng có thể diễn nam hai."
Hồ Suất mặt đỏ tới mang tai, hận không thể dùng ánh mắt trừng chết hắn.
Ngược lại làm Cố An nghe thấy cười cười, thời điểm ngồi ở trước sạp ghế dài chờ chuyên gia trang điểm lại đây chỉnh trang hỏi: "Cậu tên Lê Hoặc? Chữ viết ra rất đẹp, tôi so với bảng chữ mẫu bên kia còn viết đẹp hơn."
Lê Hoặc nhìn thấy Dương Môi chạy tới, cùng ngồi trở lại, "Ừ, người xem qua chữ tôi viết đều nói như vậy."
Cũng thật là không có chút khiêm tốn nào, Cố An vui vẻ, "Cậu luyện bao nhiêu năm rồi? Trước đây ông nội tôi buộc tôi luyện chữ, tôi luyện hai tháng vẫn viết như gà bới."
Lê Hoặc cười khẽ, lòng nói chữ hắn không phải luyện ra, mà là vẽ ra.
Bên này hai người thoải mái nói chuyện phiếm, bên kia Hồ Suất tức giận tới sầm mặt.
Vốn định tại thời điểm quay phim tìm về chút mặt mũi, ai ngờ mặt mũi thông gia cũng ném đi luôn.
Kỳ thực Lê Hoặc căn bản không cần chỉnh trang, bất quá Dương Môi hôm nay rãnh rỗi, cũng dặm dặm cho hắn một chút, rất kích động nói: "Anh Lê, anh tuyệt đối là mỹ nhân đạo trưởng em yêu! Em hiện tại siêu cấp mong đợi phim phát sóng!"
Lê Hoặc tự giễu nói: "Vậy cô phải cố gắng xem kỹ a, khả năng chớp mắt một cái, ống kính liền lướt qua tôi."
Một câu liền chọc cười Cố An cùng Dương Môi.
Phút chốc có những cảnh chiến đấu, ngoài sân hai chiếc cần cẩu đã sắp xếp xong, nam ba Y Nhan có một cảnh ra trận phải quay.
Lê Hoặc xa xa nhìn thấy hắn bị dây thép treo đến giữa không trung, gió bắc thổi loạng choà loạng choạng, phi thường đáng thương.
Chờ bên kia quay xong, nam hai nam một cũng được treo lên, tiến hành quay chụp những cảnh chiến đấu.
Lê Hoặc không có gì làm, giơ tay cầm giấy vàng một bên, tiện tay vẽ bùa Ly Hỏa gấp lại bỏ vào trong quần áo mình, thân thể ngay lập tức liền ấm lên, so với miếng dán nhiệt* còn dùng tốt hơn.
*: trong qt ghi ấm bảo bảo, mình không biết là cái gì:<
Nam ba dẫn người đánh tới, Lê Hoặc đóng quần chúng kinh sợ chạy trốn, tiện tay cầm một xấp lá bùa trên quầy rồi chạy vào trong ngõ hẻm bên cạnh.
Phần diễn hôm nay của hắn tới đây là kết thúc, hiện tại chỉ cần chờ đạo diễn hô qua liền có thể trở về ngủ ngon.
"A!"
Đột nhiên một âm thanh thốt lên, ngay sau đó vang lên trong sân, nhân viên công tác kêu gào, Lê Hoặc từ bên trong ngõ hẻm lặng lẽ ló đầu ra.
Một bên cần cẩu luân chuyển xuất hiện trục trặc, dẫn đến hai bên cần cẩu phối hợp xảy ra vấn đề, nam ba đang triển khai khinh công bị chênh chếch mà treo giữa không trung giãy dụa, trong sân loạn tung lên.
Dư quang đột nhiên nhìn thấy thân ảnh màu đen, Lê Hoặc nhìn sang phía đó, bóng đen kia ở một bên cần cẩu bay qua, vật chặn ngang cố định cần cẩu kim loại bị cắt đứt, cần cẩu lảo đà lảo đảo.
"Mau chuẩn bị đệm khí!"
"Cần cầu bên kia từ từ thả xuống, chậm một chút!"
Y Nhan bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run, cứng đờ ở đó theo gió phiêu lãng, một chút cũng không dám động, "Mau đưa tôi xuống! Nhanh lên a!"
Thời điểm tất cả mọi người chuẩn bị đồ vật, bóng đen kia bay qua một bên khác của cần cẩu.
Răng rắc một tiếng, Y Nhan lại rơi xuống một chút, hiện trường một mảng thét chói tai.
Tiếng kêu kí©h thí©ɧ thần kinh Y Nhan, tinh thần hắn toàn bộ bị đóng băng.
Cách mặt đất ít nhất mười mét, cứ như thế rớt xuống, không chết cũng trọng thương
Mắt thấy không còn kịp, Lê Hoặc vừa đi vừa móc một tờ giấy vàng từ trong lòng, cầm bút lông trên sạp hàng nhanh chóng vẽ xuống một cái bùa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đem bùa vàng dán lên thân xe.
Cần cầu ngay lập tức rơi đột nhiên không lay động nữa, mà đồng thời, kèm theo tiếng thét chói tai, một bên cần cẩu khác ầm ầm rơi xuống.
Mất đi một bên chống đỡ, Y Nhan lại rơi xuống một chút, vẫn còn có một cái uy(?) á treo.
Nhân viên công tác hiện trường một chút một chút hạ uy á xuống, lúc Y Nhan cách mặt đất còn có một mễ*, cần cẩu bên này cũng triệt để rơi xuống.
*: (chắc là một mét?) .
TruyenHDY Nhan mất hết sức lực, cả người xụi lơ trên đất.
Hắn được dìu ra ngoài, hiện trường thỉnh thoảng truyền đến tiếng Chu Chấn Hải mắng chửi.
Lê Hoặc thu tay lại, từ phía sau xe đi ra, sắc mặt rất vi diệu.
Không nghĩ tới, chỉ có thể xác định một chút, dù có thay đổi thân thể, cũng không thể như thế đi, đây là bị địa phủ cưỡng chế đè ép năng lực.
Bởi vì chuyện này, những cảnh chiến đấu sau không quay được, nhân viên kiểm tu phát hiện trên hai bên trục cố định của cần cẩu đều có mặt cắt bóng loáng, như bị máy cắt sắc bén chém qua, nhìn thế nào cũng không phải tai nạn bất ngờ.
Chu Chấn Hải thấy vậy nổi trận lôi đình, muốn khởi tố công ty cần cẩu.
Người của công ty cần cẩu lại kêu oan, trước mỗi lần giao xe đều sẽ tỉ mỉ kiểm tra, căn bản không có khả năng xuất hiện loại sai lầm này, lại nói đây đã là hành vi cố ý hại chết người, bọn họ căn bản không có động cơ làm chuyện như vậy.
Song phương bên nào cũng cho là mình đúng, huyên náo đến không thể kiểm soát.
Nghe đến mấy cái này Y Nhan ngồi ở trong góc lẩm bẩm, "Là nó... Nhất định là nó... Nó muốn gϊếŧ chết ta... Nó muốn gϊếŧ chết ta..."
Bởi vì chuyện này, Lê Hoặc đêm cũng không ngủ, ngồi ở trường quay gió Bắc thổi cả ngày, ấm bảo bảo trong ngực ra sức làm nóng, không hề lạnh lẽo.
Dương Môi ăn cơm tối xong chạy đến tìm Lê Hoặc, còn cho hắn hoa quả đem theo sau khi ăn xong.
"Y ca sau khi trở lại như người mất hồn, luôn miệng nói có người muốn hại hắn." Dương Môi hạ thấp giọng nói: "Hiện tại toàn bộ đoàn phim đều đang nói là oan hồn đến lấy mạng."
Lê Hoặc gặm táo tây, nhớ tới tiếng gào thét quái dị tối hôm qua.
Dù cho Thiên Bắc cổ mộ thật sự có oan hồn, cũng không đến nỗi chạy đến nơi đây ngang ngược.
Chạng vạng, Dương Môi đem ảnh ngày hôm nay chụp được tại trường quay gửi đến nhóm chuyên gia trang điểm.
【 Thiên Sơn tổ cơ động - a bảo: Ngọa tào, đây là mỹ nhân đạo trưởng nơi nào a a a a a! Hắn là ai?! 】
【 Thiên Sơn B tổ - san san: Mỹ nhân ở cốt không ở da, ngày hôm nay đột nhiên get đến nhan sắc hắn nha. 】
【 Thiên Sơn D tổ - ny na: Gặp phải người như vậy, tôi cam tâm tình nguyện bị lừa gạt a. 】
【 Thiên Sơn E tổ - dâu tây cái kia môi: Người cực kỳ tốt! Ta quyết định lén lút ủng hộ hắn! 】
Một đám hàn huyên sắc đẹp của Lê Hoặc nửa ngày, đột nhiên có người gửi đến một tấm hình, trong hình là cần cẩu màu vàng, trên thân xe đồng dạng dán một lá bùa cũng màu vàng, không phóng to hoàn toàn không thấy rõ.
【 Thiên Sơn A tổ - thái thái: [ tranh ảnh ] Trong vòng bạn bè của người khác nhìn thấy, tôi hiện tại tay chân đều lạnh lẽo, nhìn có hiểu hay không, đây là bùa gì. 】
【 Thiên Sơn A tổ - triều dương: Tôi lúc đó ở đấy, kết quả kiểm tu nói hai bên đồng dạng đều bị cắt chém, tại sao bên này một lúc sau mới rơi, lẽ nào liên quan đến bùa này?! 】
【 Thiên Sơn D tổ - ny na: Tà môn, đoàn phim thật sự không cân nhắc mua đầu heo cúng kính sao? 】
Thời điểm Dương Môi tán gẫu, Lê Hoặc đã tẩy trang trở về nhà trọ, trong hẻm nhỏ đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy động tĩnh, hắn nghiêng đầu vừa nhìn, lại ở trong sân thấy được Bùi Dực Thần.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Lê Hoặc sờ cằm cân nhắc.
Bùi đại tổng tài tới nơi này mười phần có tám chín phần liên quan đến việc thôn Thiên Bắc đào ra cổ mộ.
Xem ra khách hàng SVIP này rất nhanh liền có thể tới tay(?).
Thấy đối phương cùng thư ký hai người đi ra ngoài, Lê Hoặc hướng khách hàng lớn tương lai ngoắc ngoắc tay, "Bùi tổng, thật là khéo a."
Bùi Dực Thần tầm mắt đảo qua hắn, dừng lại thoáng qua bên lúm đồng tiền kia.
Không chờ hắn mở miệng, Lê Hoặc tự mình nói: "Bùa dùng có tốt không? Muốn mua hàng chính thức sao?"
Bùi Dực Thần thu tầm mắt lại, lướt qua cạnh hắn, "Không cần."
"Ai đừng vội đừng vội." Lê Hoặc ngăn cản hắn, "Nghe nói địa phương nhà anh thi công xảy ra chuyện ma quái?"
Thấy Bùi Dực Thần nhìn sang, hắn cười nói: "Sẵn có đại sư đuổi quỷ trước mặt, thấy anh đẹp trai như vậy, khuyến mãi anh 9.9(?), thế nào?"
Thư ký Tu Tư nghe hắn nói hưu nói vượn, ngứa tay đến không chịu được.
Phương thức tiếp cận này, cũng thật khác biệt.
Hai người chiều cao chênh lệch mấy cm, Bùi Dực Thần hơi cụp mắt, ánh mắt lạnh nhạt, "Đuổi quỷ, cậu?"
Lê Hoặc mỉm cười, vừa định gật đầu, đột nhiên nghĩ tới.
Đối phương giàu nứt đố đổ vách, muốn bắt bí hắn rất dễ dàng, phát sinh tranh cãi hoặc bại lộ thực lực quá mức cũng không phải chuyện tốt.
"Không phải tôi, là sư phụ tôi, ông ấy mới là đại sư thật sự, mấy chuyện như vậy, nhỏ như con thỏ."
Cách nhau gần, hắn nghe thấy đối phương cuối đầu hừ một tiếng, lông mày cau lại, tựa hồ có hơi không cao hứng.
Không đợi Lê Hoặc hiểu rõ khách hàng lớn tại sao không cao hứng, đối phương liền mang theo thư ký đi khỏi.