Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bấm Đốt Tay, Nay Anh Ắt Gặp Đại Nạn

Chương 74: Khách hàng thứ tư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp hồi lâu, lập tức có cảm nhận được khiêu chiến rất lớn trong kiếp sống nghề nghiệp của mình. Nhan Khuynh có mơ cũng không ngờ, kẻ thù không đội trời chung của xem tướng không phải phẫu thuật thẩm mỹ mà là P cùng với trang điểm mới là sự tồn tại đáng sợ nhất!

Giống như hồi trước Nhan Khuynh diss đám fans cuồng của Ngụy Nguyên, đối mặt những tấm ảnh mang theo mấy chục lớp filter, Nhan Khuynh yêu cầu phải cẩn thận phân biệt nhưng dù sao cũng không làm khó được cô. Tuy nhiên, thứ trước mắt này thật sự đã khiến cô bất lực.

Ít nhất cũng nên lộ ra hai con mắt thật ngoài đời để cô nhìn đoán chứ! Thần mẹ nó, đuôi mắt vẽ dài đến tóc mai, cô có thể nhìn ra được cái gì hả?

Nhan Khuynh không cảm xúc dán mắt nhìn những tấm ảnh đó sau một hồi, cuối cùng chỉ trả lời một câu: “Thật sự xin lỗi, nhìn không ra được.”

Hot boy trên mạng lại giống như đang canh giữ từng giây từng phút, lập tức trả lời Nhan Khuynh bằng một đoạn tin nhắn thoại: “Đại thần, tại sao lại nhìn không ra? Chẳng lẽ ngày mai em sẽ bị tẩy chay sao? Híc híc híc … Em không cần đâu! Em còn chưa có bắt đầu nổi nữa…”

Đm nó híc híc híc, Nhan Khuynh rất muốn nện một đấm gϊếŧ chết tên đó. Tuy rằng lúc trước Cảnh Hoài cũng gửi icon emoji cho cô nhưng ít nhất anh ấy không gửi giọng nói đáng khinh như thế, mà thứ này lại hố cha quá hớp. Rõ ràng giọng rất trầm lại một hai phải bóp giọng học theo kiểu mấy em gái lolita.

Vậy thì có khác gì Trương Phi mặc váy công chúa loli hí ha hí hửng chạy chậm đến gần Quan Vũ và gọi “anh hai ơi” không hả?

Nhan Khuynh không thể chịu nổi nữa, tiễn thẳng vào black list.

Tuy nhiên, chưa tới nửa phút cô đã nhận được một tin nhắn, nhấn mở thì vẫn là người kia, có điều lần này đã thay đổi thành ID phụ.

“Hu hu hu, thưa cô, con thật sự hết cứu được rồi sao? Đừng nói ngày mai con sẽ ngủm đó. Con không muốn đâu! Con mới hai mươi thôi.”

Tôi còn tưởng cậu đã 30 rồi ấy chứ. Nhan Khuynh không muốn tốn lời vô ích, lại lần nữa kéo vào black list.

Nhưng ngay sau đó, yên lặng chưa tới mười phút thì WeChat lại vang lên, Nhan Khuynh mở ra nhìn, nào ngờ là Lương Hải.

“Thầy Nhan ơi, xin em giúp anh xem tướng một lần có được không vậy? Giá cả thương lượng.” Lương Hải như sắp sửa chết đến nơi, vừa mở giọng nói chính là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

“Xem cho ai?” Nhan Khuynh cũng cảm thấy mới lạ, thật là đúng lúc, hôm nay lại có nhiều người đến tìm cô xem tướng như vậy.

“Là đứa em trai họ của anh, nó nói dạo này nó vô cùng xui xẻo, muốn em xem thử coi ấn đường của nó có biến thành màu đen chưa. Anh có ảnh của nó, gửi ngay để em xem nhé.” Lương Hải vừa nói vừa gửi hình qua cho Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh mở nhìn, ờ, tấm này ok đó, một chàng trai nhìn rất sạch sẽ ngăn nắp, dáng vẻ mười tám – mười chín tuổi, nhìn không lớn hơn Chúc Dương bao nhiêu.

“Nhìn ổn mà, rốt cuộc là cậu ta có chuyện gì?”

“Haiz.” Lương Hải cũng là một lời khó nói hết: “Chủ yếu là sự nghiệp của nó không được thuận lợi lắm, trước đó còn gửi tin nhắn Cẩm Lý chuyển vòng của em, một hai phải nhờ em bấm tay tính toán đoán mệnh nó mới chịu.”

“Xem cho người còn nhỏ tuổi phải kết hợp ngày tháng năm sinh, còn nữa, tấm ảnh này được chụp vào lúc nào vậy? Nếu đã lâu rồi thì cũng vô ích.”

“Ờ… Vậy sao…” Lương Hải rất phân vân.

Nhan Khuynh lập tức có dự cảm xấu.

Đúng như dự đoán, Lương Hải im lặng một hồi lâu, có hơi chần chừ và nói: “Trước đó nó cũng từng gọi video call với em, vả lại còn gào hét tên em ở Weibo nhưng bị em quăng vào black list rồi.”

Nhan Khuynh: “ID trên Weibo của em họ anh là gì?”

Lương Hải: “Lương Nhất Khả.”

Nhan Khuynh không trả lời và ngay sau đó, Lương Hải nhận được nhắc nhở từ WeChat “Đối phương đã add bạn vào black list.”

Lương Hải:…

Lương Nhất Khả:…

Nhan Khuynh vào giờ phút này còn giật mình hết hồn hơn so với hai người kia. Má nó, không ngờ lại là tên bệnh tâm thần ham thích P kia.

Nhớ lại một đống ảnh P trang điểm đậm đến mẹ ruột cũng nhận không ra nằm trong mục tin nhắn riêng với Lương Nhất Khả, còn có “hu hu hu” đáng sợ đến ghê tởm kia nữa, Nhan Khuynh chỉ cảm thấy cả nhà của Lương Hải đều không bình thường.

Đúng lúc bà chủ kêu Nhan Khuynh ăn cơm, Nhan Khuynh thuận tay ném di động lên giường, sau đó mới đi ra ngoài.

Gạch cua tươi thơm ngon, vị béo nguậy đậm đà hòa quyện cùng nhau, bỏ hành gừng để bùng nổ vị giác, thêm rượu nấu ăn vào biến thành vị canh nguyên chất. Không cần phải cho bất kỳ thứ dư thừa nào nữa, cộng thêm một chén cơm tẻ thôi, đây mới là cách hưởng thụ món ăn cao cấp nhất. Món ngon vừa vào miệng đã làm Nhan Khuynh nhất thời quên mất sự bực dọc hồi nãy.

Tuy nhiên, ở đầu bên kia, Lương Hải và người em họ lại đang trố mắt nhìn nhau.

Cậu em họ nắm chặt tay của Lương Hải và bắt đầu ‘hu hu hu’: “Anh! Bây giờ em phải làm sao đây! Đại thần từ bỏ em rồi.”

Lương Hải nhức đầu vì tiếng “hu hu hu” kia, rồi sau đó anh ịn nguyên bàn tay vào sau ót của cậu ta: “Má nó! Mày bình thường một chút giúp tao cái, mày cứ vậy thì ngay cả tao cũng muốn vứt bỏ mày!”

Cậu em họ nhanh chóng rút nước mắt về: “Vậy làm sao bây giờ đây ~ Em thật sự cảm thấy mình đυ.ng trúng kẻ xấu xa bỉ ổi. Hồi tuần trước suýt chút em đã bị nện toi mạng rồi!”

“Là sao, nói rõ?” Lương Hải thu hồi vẻ mặt thờ ơ. Anh khá hiểu biết về thằng em họ này, tuy rằng việc nhỏ không đáng tin lắm nhưng liên quan đến chuyện lớn lại rất đúng mực. Bây giờ còn kiên trì như thế thì thật sự có chút ngoài dự đoán.

Nghĩ thế, Lương Hải hỏi kỹ càng: “Rốt cuộc mày cảm thấy mạng mày đυ.ng trúng kẻ xấu xa bỉ ổi chỗ nào hả?”

“Bởi vì tấm bùa hộ mệnh này nè.” Cậu em họ vừa nói vừa lấy ra một lá bùa hộ mệnh đưa cho anh ta xem. “Cái này em mua của Đại thần đó, ban đầu em chỉ làm để yên lòng, sau đó có một ngày bùa hộ mệnh đột ngột đen thui, tiếp đó em bắt đầu xui xẻo, xui tận mạng luôn.”

Xuất phát từ cửa hàng của Nhan Khuynh! Lương Hải vừa nhìn đã kinh ngạc, cho rằng chuyện này có chút sâu xa khó hiểu.

Vì trước đó Nhan Khuynh đã từng nói với anh và Hướng Vãn, bùa hộ mệnh gặp chuyện mới biến đổi. Nếu lá bùa của Lương Nhất Khả cháy đen kiểu này, vậy khẳng định đã gặp phải chuyện lớn, không chết cũng tàn phế. Lương Hải lập tức ớn lạnh, nghiêm túc nhìn Lương Nhất Khả và nói: “Em đợi chút để anh gọi cho Nhan Khuynh cái đã.”

Lương Hải báo cho Hướng Vãn một tiếng trước rồi mới bấm số gọi cho Nhan Khuynh.

“Không xem, không xem!” Nhan Khuynh đang ăn cơm, vừa mở miệng là từ chối ngay.

Lương Hải lại giành nói trước khi Nhan Khuynh cúp máy: “Tiểu Nhan, cậu em họ của anh thật sự đã xảy ra chuyện, trước đó nó từng mua một lá bùa hộ mệnh của em, kết quả đột ngột lại đổi sang màu đen.”

“Nó tự chuyển đen?” Giọng Nhan Khuynh vô cùng nghiêm túc.

“Đúng vậy! Cho nên bọn anh phải làm gì bây giờ?”

“Đến thành phố A, đi ngay lập tức. Còn nữa…” Nhan Khuynh tập trung suy nghĩ hồi lâu: “Cậu em họ của anh tên thật là gì? Cũng tên Lương Nhất Khả sao?”

“Tên là Lương Doãn.”

“Đừng di chuyển trên đất liền, hãy chuyển sang máy bay.”

“Vì sao em lại nói như thế?” Lương Hải kinh ngạc.

Nhan Khuynh im lặng không lên tiếng một hồi mới nói với anh ta: “Chữ Doãn là xác chết nằm ngang giữa người ăn mặc áo rồng nâng quan tài, người khiêng hòm nào cũng đều phải đứng ở trên mặt đất cả, đúng không? Nếu di chuyển trên đất liền thì nhất định lành ít dữ nhiều.”

*尹: DOÃN / 尸体: Thi thể / 龙杠: người ăn mặc áo rồng nâng quan tài.

“Anh sẽ gọi người mua vé máy bay ngay, chờ bọn anh đến nơi sẽ liên lạc với em sau.” Lương Hải bị lời giải thích này của Nhan Khuynh dọa sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân, anh không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đặt chuyến bay rồi mang theo Lương Nhất Khả ra sân bay.

“Anh, chúng ta đi đâu vậy?” Lương Nhất Khả trông thấy vẻ nghiêm túc này của anh ta khiến cậu rất sợ hãi.

Lương Hải không có nói cụ thể cho cậu ta biết Nhan Khuynh nói những gì, chỉ bảo rằng: “Em đi một chuyến đến thành phố A với anh.” Sau đó lôi cổ đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »