Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bấm Đốt Tay, Nay Anh Ắt Gặp Đại Nạn

Chương 67: Trả nợ tiền phá hoại tài sản

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu Cảnh ơi…” Thư ký chỉ cảm thấy tam quan vỡ nát mà thao tác cợt nhã của Cảnh Hoài vĩnh viễn còn muốn nhiều so với sự tưởng tượng của anh.

Thấy nửa ngày trôi qua Nhan Khuynh cũng không trả lời, Cảnh Hoài lại bám riết không tha gửi thêm một câu: “Bây giờ chị gái vẫn còn rất bận sao? Không sao, anh đợi lát nữa lại đến nha.【 Chú thỏ bunny chờ đút măm 】”

Thư ký:…

Anh ta đã hoàn toàn bó tay, đôi mắt nhìn Cảnh Hoài như là ngắm quái vật.

Thần con mẹ nó, làm mấy kiểu kute thì coi như xong đi, vậy mà còn gửi EMOJI. Mấu chốt là đã bán đứt sự đáng yêu nhưng làm ơn, biểu tình trên gương mặt đừng nghiêm túc như thế chứ, kiểu tâm thần phân liệt này quả là kinh khủng quá!

Nháy mắt, trong lòng thư ký xẹt qua vô số làn đạn lảm nhảm.

Cảnh Hoài ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh ta: “Theo cậu, Nhan Khuynh không trả lời là vì tôi không đủ đáng yêu sao?”

Thư ký che giấu lương tâm: “Không, thưa cậu Cảnh, cậu còn đáng yêu hơn cả mấy chú cún con trên phố... Một cấp bậc.”

Gương mặt của Cảnh Hoài không có biểu tình gì: “Câu này cậu nói sai ngữ pháp rồi.”

Sự nghiêm trang của thư ký đã bị Cảnh Hoài hành hạ đến tan vỡ mất rồi: “Xin lỗi cậu Cảnh, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Một lát sau, Cảnh Hoài vẫn không nhận được câu trả lời từ Nhan Khuynh, vì thế anh ta lại lần nữa ngẩng đầu hỏi thư ký, “Nghe nói Nhan Khuynh thích mấy cô gái đẹp đẹp, nếu tôi mặc đồ nữ liệu em ấy có để ý đến tôi không?”

“……” Chỉ sợ một đấm đập bẹp con yêu quái là anh thôi à. Thư ký cố gắng hết sức kìm nén không nói ra. May mắn là, sau năm phút, cuối cùng Nhan Khuynh cũng có thời gian để ý đến Cảnh Hoài, vả lại còn trả lời bằng giọng nói.

Nhan Khuynh: Một người đàn ông 30 tuổi già đầu rồi, đứng đắn chút đi. Ngoài ra, 25 triệu, tôi dọn dẹp sạch sẽ mớ phiền phức ở thành phố A giúp anh.

Thư ký rất kích động: Cậu Cảnh, đồng ý nhanh đi!

Cảnh Hoài yên lặng hồi lâu, lại trả lời Nhan Khuynh một câu nhảm ruồi không được cái đếch gì.

Cảnh Hoài: Anh chỉ mới 27 tuổi thôi【 ấm ức quá đi 】

Nhan Khuynh: Bốn bỏ năm cộng lại đã 30 rồi cha ơi, dám gửi emoji nữa tôi xử đẹp anh bây giờ.

Cảnh Hoài: Dạ, thưa chị. 25 triệu đúng không - Ok.

Có thể nói là vô cùng biết điều. Chưa đến ba giây đồng hồ, Cảnh Hoài đã chuyển tiền qua cho Nhan Khuynh, sau đó ngẩng đầu nói với thư ký: “Nói với bên thành phố A, bảo họ phối hợp với Nhan Khuynh. Bất luận Nhan Khuynh muốn làm gì, đều làm theo không được xảy ra sai lầm, không cần lúc nào cũng báo cáo cho tôi.”

“Dạ… Đã rõ, cậu Cảnh.” Nhìn cấp trên nháy mắt khôi phục lại thiết lập tính cách đầy ưu tú, thư ký trễ nửa nhịp mới trả lời Cảnh Hoài, tiếp đó anh ta vội vã tìm người sắp xếp làm việc.

Còn về Cảnh Hoài, trong lòng anh lại nghĩ đến một chuyện khác, anh nghĩ chắc mình nên đến thành phố A một chuyến.

Tuy không tiếp xúc nhiều với Nhan Khuynh nhưng Cảnh Hoài thấy Nhan Khuynh không phải kiểu người chào giá trên trời như thế. Bố cục văn phòng của Lương Hải được Nhan Khuynh tu sửa toàn bộ, bấy giờ mới đóng giá mười triệu.

Sau đó, Cảnh Hoài có tìm người trong giới Huyền Học để hỏi về bố cục Phong Thủy văn phòng của Lương Hải. Kết quả, khi mấy ông thầy Huyền Học nhìn thấy tấm ảnh kia đều nói muốn gặp người bày bố cục này cho Lương Hải, hơn nữa còn bày tỏ: Trình độ này chỉ có Ông Tổ ra tay mới được như thế.

Nhưng lần này, Nhan Khuynh lại nêu ra con số 25 triệu với anh, chứng minh chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của anh. Đã vậy, về công về tư, anh đều phải đi qua đó nhìn một chút.

Nghĩ thế, Cảnh Hoài gọi điện thoại nội bộ cho thư ký: “Chuẩn bị mọi thứ, ngày mai tôi muốn đến thành phố A.”

Mà lúc này, Nhan Khuynh ở đầu bên kia cũng vừa nhận được thông báo chuyển tiền.

“Cảnh Hoài chuyển khoản một số tiền cho Cô, xin chú ý kiểm tra và nhận.”

Nhan Khuynh mở banking ra nhìn, quả nhiên là 25 triệu, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Cảnh Hoài thật đúng là… Không thể miêu tả được. Nói anh ấy trốn tránh nhưng làm việc rất có trình tự quy tắc, rõ ràng cầm kịch bản giám đốc bá đạo nhưng ở chung lại rất bình dân. Không nói mấy điều khác, chỉ mấy cái icon emoji anh ấy gửi cho cô kia, chắc ngay cả Lương Hải cũng tìm không ra, thật chả biết trong đầu người này nghĩ cái gì nữa.

Ngược lại cũng không đáng ghét lắm, cô nhớ tới câu “Anh chỉ mới 27 tuổi thôi” cộng thêm cái icon emoji【 ấm ức quá đi】của Cảnh Hoài, Nhan Khuynh kìm không được cười ra tiếng. Cảm thấy Cảnh Hoài rất thuận mắt dễ gần.

Cầm tiền thì anh ta là ông chủ, Nhan Khuynh đã đáp ứng phá cục giúp Cảnh Hoài thì nhất định sẽ làm. Chỉ có điều tối nay không được vì thời gian không thích hợp, những chuyện còn lại tốt nhất là chờ sáng mai bàn tiếp.

Nhắc tới mới nói, thật ra Nhan Khuynh không phải cố ý làm lơ Cảnh Hoài, chủ yếu là bận bịu bắt ma.

Lùi trở về nửa tiếng trước, Nhan Khuynh và Tào Xuân Sinh vừa vặn mới bước ra thang máy.

Lúc ở lầu một, những linh hồn lang thang xuất hiện trong thang máy cũng đủ để Nhan Khuynh biết có vấn đề trong chung cư này, chờ sau khi đặt chân vào tầng lầu thì nhận ra tình huống đã vô cùng xấu.

Trước đó không lâu, ngay trong căn hộ này Tào Xuân Sinh suýt chút nữa bị ba con Địa Phược Linh kéo đi làm thế thân, sau đó nhờ vào bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh mới có thể chạy trốn thành công. Tào Xuân Sinh chạy khỏi đây được nhưng ba con Địa Phược Linh kia thì lại không.

Tuy bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh chỉ tạm thời yểm tụi nó nhưng kết quả Tào Xuân Sinh lại giúp họ lơ mơ mò ra tình hình thực tế của lá bùa.

Họ phát hiện, bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh chủ yếu ứng phó nhu cầu trước mắt, chỉ dọa chạy họ để giữ được mạng sống của Tào Xuân Sinh mà thôi. Trên thực tế, căn bản không tạo thành uy hϊếp gì với linh hồn của họ.

Có thể trở thành quỷ oán*, không cần biết lúc còn sống làm gì và sau khi chết tính cách sẽ trở nên vặn vẹo bao nhiêu. Đặc biệt là giống như ba con ma đều chết ở tầng lầu số 8, trừ khi đi đầu thai. Nếu không hoàn toàn không có cách rời khỏi tầng lầu này, năm tháng trôi qua trở nên càng oán hận hơn.

*Quỷ oán: Những linh hồn chất chứa năng lượng tiêu cực, hấp thu sự oán giận, sự đau khổ từ những người sống xung quanh và hình thành ác linh trở thành quỷ oán hay oán quỷ.

Vì vậy dưới cơn giận lôi đình, ba con Địa Phược Linh quyết tâm nhất định phải ở lại khu này hù chết Tào Xuân Sinh, kéo Tào Xuân Sinh làm thế thân cho họ, để họ có thể thoát khỏi sự khống chế của tầng lầu số 8.

Cho nên, sau khi Tào Xuân Sinh rời khỏi nơi này, ba con Địa Phược Linh bắt đầu gây chuyện ma quỷ.

Vòi nước trong bồn tắm bị mở ra, máu loãng lạnh lẽo từ vòi nước chảy đầy đất, nhìn rất rợn người. Trên vách tường đầy dấu tay máu, có lớn có nhỏ, rậm rạp chằng chịt như hình ảnh trong một bộ phim ma nổi tiếng.

Những miếng thủy tinh nằm trên mặt đất cũng bị lợi dụng triệt để, tất cả đều dựng thẳng cắm trên sàn nhà, dựa vào ánh trăng nhìn từ xa lại hợp thành một chữ “Chết”.

Nếu như đổi thành một người khác bước vào nơi này thì khẳng định sẽ khóc trong một giây. Đáng tiếc, ba con Địa Phược Linh này vắt óc tính kế chờ người tới lại là Nhan Khuynh.

“Mụ nội nó! CLGT #@%@” Sau khi mở cửa ra, ánh mắt đầu tiên Tào Xuân Sinh vừa nhìn thấy đã sợ són đái, đến cả câu chửi thề cũng chửi không lưu loát.

Nhan Khuynh đứng phía sau lạnh lùng nhìn mà không nói gì.

“Ư… Ư ư ư…” Tiếng rên rĩ lại một lần nữa phát ra khiến da đầu tê dại. Lúc này, đến cả khúc dạo đầu cũng không có, ba con Địa Phược Linh giống như thấy thịt Đường Tăng, bay vèo tới phía Tào Xuân Sinh và Nhan Khuynh.

Mùi xác chết nồng nặc khiến người ta muốn ói, hai chân của Tào Xuân Sinh đều run rẫy nhưng vẫn cố gắng đứng lên phía trước giúp Nhan Khuynh ngăn chặn.

“Chị, chị Nhan, không được thì chị cứ chạy trước đi.” Nhan Khuynh nhắc cổ áo và kéo cậu ta ra phía sau, kế tiếp nghênh đón ba con quỷ kia.

“Chị Nhan!” Nhìn bàn tay đang bay về phía cổ của Nhan Khuynh, Tào Xuân Sinh thật sự lo lắng thay cho cô ấy.

Nhưng mà ngay tại lúc này, Nhan Khuynh đột nhiên ra tay, khác xa với sự tưởng tượng Thiên Sư bắt quỷ của Tào Xuân Sinh. Một, Nhan Khuynh không sử dụng phù chú – Hai, cô ấy không sử dụng vũ khí pháp thuật mà dùng tay không trực tiếp chơi tay đôi với ba con Địa Phược Linh.

Có thể nói là vô cùng thảm thiết. Một con ăn một bàn tay, ba con Địa Phược Linh suýt chút lấy mạng Tào Xuân Sinh. Khi đến trước mặt Nhan Khuynh, cả bọn đều biến thành cọng bún với sức chiến đấu bằng 5.

Điều quan trọng là, dù bị đá bay vài mét còn sẽ bị tóm ngược trở về đánh tơi bời một trận tiếp. Cuối cùng đánh đến khi ba con quỷ quỳ xuống và gọi Nhan Khuynh là ba.

Nhan Khuynh: Chịu phục? Vậy tụi mình bàn về vấn đề bồi thường căn nhà vậy.

Địa Phược Linh: Tụi con không có tiền, huhuhu.

Nhan Khuynh: Nín!

Địa Phược Linh:…
« Chương TrướcChương Tiếp »