Chương 5: Lấy Đạo Của Người Trả Lại Cho Người

“Tôi chỉ biết ngày tháng năm sinh, thời gian cụ thể thì không rõ lắm.” Bản năng Chúc Dương cảm giác Nhan Khuynh muốn thứ này để bói toán.

Nhan Khuynh lắc đầu: “Không sao, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”

“Được.” Chúc Dương đồng ý, nói ngày tháng năm sinh của một nhà anh họ cho Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh lấy bút viết lên người giấy, sau đó sửa sang lại các góc người giấy một lần nữa.

Chúc Dương nhìn một lúc, chỉ cảm thấy bút pháp của Nhan Khuynh rất kỳ quái. Rõ ràng kiểu chữ đẹp như vậy, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quỷ dị, đặc biệt là sau khi viết sinh nhật lên ba người giấy kia, cả ba đều đột nhiên trở nên sinh động lên.

Đặc biệt là khuôn mặt chỉ xiên xẹo vẽ ba nét bút, làm ẩu như nét bút cẩu thả của trẻ con. Nhưng màu đỏ tươi lại quỷ dị làm người ta ớn lạnh.

“Nếu về sau có người dùng kiểu chữ này viết tên của cậu, cậu tuyệt đối không được tha cho hắn.” Thấy Chúc Dương nhìn nghiêm túc, Nhan Khuynh cười tủm tỉm dặn dò cậu ta.

“Tại sao lại thế?”

“Bởi vì hắn muốn hại chết cậu.” Nhan Khuynh khóe môi ý cười không đổi, nhưng ngữ khí lại trở nên quỷ dị: “Chỉ có người chết mới dùng màu đỏ này.”

“!!!” Chúc Dương giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Khuynh, rất muốn hỏi cô hiện tại chị viết như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Chúc Dương tim đập thình thịch. Cậu ta không quan tâm nhà dì hai bị làm sao, cậu ta chỉ sợ Nhan Khuynh xảy ra chuyện, cái này không đáng.

“Lo lắng cho chị đây?” Nhìn ra tâm tư của Chúc Dương, Nhan Khuynh an ủi vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Không cần sợ, tôi rất đáng tin cậy.”

Sau đó cô cùng Chúc Dương chôn ba đồng tiền dưới gốc cây làm thành trận, rồi thả một cục đá lớn lên trên, lúc sau dùng tro cốt trong bình sứ bày trận. Người giấy đặt ở trận.

“Xong.” Nhan Khuynh vỗ tay đứng dậy, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng mà Chúc Dương lại cảm giác không khí chung quanh dường như ngưng đọng lại trong chớp mắt, hô hấp dường như trở nên khó khăn. Nhưng chỉ trong một giây, nhanh tựa ảo giác.

Lại nhìn Nhan Khuynh không có ý định vào nhà, ra hiệu cậu ta cùng nhau ngồi ở cửa chờ.

“Vậy bây giờ chúng ta không cần làm gì khác sao?” Chúc Dương thấy cái này không giống với suy nghĩ lúc trước của mình.

Nhan Khuynh lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy. Chờ bọn họ tự mình đi ra là được. Sau đó ngày mai cậu còn phải gọi người tới đây xây lại sân, công trình không nhỏ đâu.”

“Sân có vấn đề gì sao?” Chúc Dương càng kinh ngạc, cậu ta chỉ nghĩ đơn giản, cả nhà anh họ làm bậy, tốt xấu gì cũng chỉ ở trong phòng, thế nhưng lại bắt đầu từ bên ngoài. Bọn họ không sợ bị người ta phát hiện à?

Nhưng nghĩ lại, sao có thể nhìn ra được. Đừng nói hiện tại người am hiểu phong thuỷ chân chính cũng chẳng có mấy, như bọn họ suýt nữa cửa nát nhà tan cũng như cũ hoàn toàn không biết gì cả sao?

Nghĩ như vậy, Chúc Dương lấy điện thoại ra, ghi chép lại những điều Nhan Khuynh nói: “Cụ thể thì chỗ nào có vấn đề?”

“Nơi nào cũng là sát cục, cho nên bố của cậu không thể không bị bệnh. Còn cậu cùng mẹ cậu vẫn yên ổn, đều bởi vì số mệnh của hai người tốt.”

Ngồi không cũng chán, Nhan Khuynh dứt khoát giảng giải cho Chúc Dương những vấn đề trong sân nhà của cậu ta. Nghe được những lời này, cả người Chúc Dương lập tức toàn mồ hôi lạnh.

Cậu ta chưa từng nghĩ tới, chỉ thay đổi vị trí thôi đã có thể tạo ra sát trận.

Trồng cây hoè không phải vì mùi thơm mà để bày sát trận tạo bất lợi, tụ tập mọi xui xẻo và kết cục xấu cho dòng họ của cậu ta. Mà từ phòng ở sau lưng đến gần phòng bếp là vị trí rết tử, đừng nhìn mấy cái cây này phân nhánh lung tung, đây là vị trí phân nhánh tạo sát trận muốn mạng người.

Còn thân cây hướng phòng bếp, phòng bếp là nơi đặt bát cơm, chính là để làm gia vận nhà họ Chúc không tốt, trong nhà thì có chuyện, công việc bên ngoài thì không suôn sẻ, còn đứa nhỏ nhất trong nhà dễ gặp tai họa đổ máu, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

May mắn Chúc Dương đã thành niên, nếu không sẽ còn thảm hơn.

“Tất cả đều là thật sao?” Chúc Dương không dám tin.

“Đương nhiên là thật, ngoài ra hai cái bồn hoa dựng thẳng đối diện cửa sổ phía bên phải phòng ở của các cậu là mới trồng đúng không?”

“Đúng là mới trồng, anh họ của tôi nói như vậy ngồi ở phòng khách sẽ có thể ngắm được phong cảnh đẹp.”

“Phong cảnh đẹp? Này là thứ vô nghĩa và buồn cười nhất tôi từng nghe. Cậu xem hình dạng hai cái bồn hoa này có giống dao phay không? Người ngồi ở bên cửa sổ, ngực thọc hai dao, cậu cảm thấy sẽ thế nào?”

Chẳng thế nào, sẽ chết. Chúc Dương không trả lời, trong lòng lại lạnh như băng.

Nhan Khuynh thấy sự yếu đuối trong mắt Chúc Dương, nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta: “Đừng khó chịu, xong rồi chị sẽ giúp cậu làm một cục phong thuỷ đổi vận.”



“Nhưng nhà tôi chỉ còn lại mỗi căn nhà này, sau khi trả phí phẫu thuật cho bố tôi xong thì cũng không còn nhiều tiền.” Chúc Dương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gượng cười: “Chờ sau này tôi kiếm được tiền, mua được nhà mới rồi thì nhất định sẽ tìm chị.”

“Không cần sau này, rất nhanh là có thể mua rồi. Nhà cậu còn rất nhiều tiền.” Nhan Khuynh thần thần bí bí nói, nhưng Chúc Dương chỉ cho là cô đang an ủi mình, cũng không để trong lòng.

Hai người câu được câu không trò chuyện, đề tài cuối cùng lại vòng về chính ngôi nhà. Nhắc tới căn nhà này, Chúc Dương cũng nói nhiều hơn mấy câu.

“Nơi này xem như là nhà cũ của nhà họ Chúc, tôi có trở về đúng một lần lúc còn rất nhỏ. Sau đó nghe bố tôi quyết định dọn về từ Yến Kinh, nhà anh họ tôi liền chủ động nói có thể giúp chúng tôi sửa sang phòng ở. Nhà họ Chúc ít người, bố tôi cũng không có anh em nào, em gái duy nhất còn gả ra nước ngoài. Nên bố coi bọn họ trở thành chị em ruột của mình. Tuy rằng trong nhà ngày càng sa sút, nhưng cũng chưa từng để bọn họ bị thiệt thòi cái gì. Về phần việc trong công ty…”

“Lúc ông nội của tôi còn sống, nói bố tôi tầm thường, nhưng duy trì cơ nghiệp trước của ông nội cũng đủ. Nhưng mấy năm nay, ông ấy ở trên thương trường liên tiếp thất bại. Khi chúng tôi trở lại thành phố A cũng đã quyết định, mặc kệ như thế nào chỉ cần người một nhà sống tốt là được. Nhưng giờ…”

“Dù ghen ghét như nào, mẹ tôi đối xử với dì hai là thật lòng. Hai người bọn họ còn có cùng huyết thống. Hà tất gì phải làm vậy!”

*Nhà cũ thường là nhà của đời trên để lại, là nhà mà cả dòng họ sẽ hay tụ tập ở đó, thường nhà sẽ truyền lại cho trưởng.

“Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn lại muốn nuốt voi, người chết vì tiền chim chết vì mồi. Đây đều là lẽ thường tình. Không phải lỗi của cậu.”

“Vâng.” Chúc Dương gật gật đầu. Không nói nữa.

Bóng đêm đã rất sâu, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua. Chúc Dương thấy Nhan Khuynh khoác áo mỏng, theo bản năng cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho cô.

“Không cần, tôi không lạnh.” Nhan Khuynh trả áo khoác về.

Chúc Dương lại khăng khăng khoác ở trên người cô, qua nửa ngày mới lúng túng trả lời một câu: “Mẹ tôi nói, làm em phải bảo vệ chị.”

Nhan Khuynh đầu tiên sửng sốt, sau đó xoa nhẹ đầu của cậu: “Ngoan ~”

Chúc Dương là người tốt, tóm lại là người sẽ biết ơn.

——————————————

Nhưng mà lúc này cả nhà anh họ của Chúc Dương đang ở trong phòng còn không biết kế hoạch của Nhan Khuynh ở bên ngoài.

Hơn nữa anh họ Chúc Dương còn đang làm công tác chuẩn bị, tính toán chờ Chúc Dương về đến nhà sẽ tàn nhẫn mưu hại cậu ta.

Sau khi đưa 500 nghìn nhân dân tệ, Đại Tiên kia gửi một lá bùa cho anh ta qua điện thoại di động, kêu anh ta chép lại từng nét một.

Theo như Đại Tiên kia nói, đây là lá bùa gia tăng vận rủi. Đem nó giấu trên người Chúc Dương, chỉ cần cậu ta đi ngoài liền phát huy tác dụng.

Bố Chúc Dương đang bệnh nguy kịch, chỉ cần Chúc Dương vừa chết, nhà họ Chúc sẽ không còn ai. Mặc dù mẹ Chúc Dương vẫn còn, nhưng cũng không làm nên trò trống gì, cuối cùng tài sản nhà họ Chúc chẳng phải sẽ rơi xuống tay bọn họ sao.

Anh họ nghĩ như vậy, vẽ càng cẩn thận hơn, sợ có một nét sai. Nhưng không thể hiểu được chính là, anh ta càng muốn tập trung, trong lòng càng không yên ổn. Anh ta luôn cảm thấy căn phòng dường như vô cùng ngột ngạt.

“Mẹ! Sao mẹ lại đi đóng hết cửa sổ lại vậy!” Một phút trôi qua, anh họ thật sự chịu không được. Anh ta mở cửa xuống lầu, phát hiện tất cả cửa sổ đều đóng chặt thì lập tức tức giận.

“Cửa sổ đương nhiên phải đóng, buổi tối chỉ có mười độ, con muốn lạnh chết ai hả?” Dì hai Chúc Dương đi ra, cũng không kiên nhẫn.

“Vậy mẹ chỉ đóng lại cửa phòng mẹ thôi, không cần đóng các cửa khác lại. Mẹ không mở cửa sổ hành lang, phòng của con bí không thở nổi!”

Anh họ Chúc Dương rất tức giận. Lại nói tiếp, căn phòng vẫn luôn là nơi khúc mắc nhất trong lòng anh ta. Bởi vì phòng của anh ta là căn phòng duy nhất trong nhà họ Chúc không có cửa sổ, nói là phòng cho khách, không bằng nói là nhà kho.

Vốn dĩ phòng Chúc Dương đang ở là cái anh ta muốn, kết quả lại bị Chúc Dương chọn. Cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất ở nơi này. Nghĩ như vậy, trong lòng anh họ càng thêm bực bội.

Chúc Dương nếu có thể chết sớm một chút thì tốt rồi! Mở mạnh cửa sổ, cơn gió lạnh lẽo ập vào mặt cũng không làm anh ta bình tĩnh lại được, ngược lại thổi thêm phiền lòng cho anh ta.

“Sao lại ồn ào như vậy! Chim từ đâu tới mà kêu lắm thế.” Âm thanh ríu rít bên tai làm đầu anh ta như muốn vỡ ra.

Nhưng dì hai Chúc Dương nghe nửa ngày, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: “Không có mà!”

“Mẹ không nghe thấy sao?” Anh họ kinh ngạc quay đầu nhìn bà ta, trong nháy mắt lúc quay đầu lại, khóe mắt anh ta dường như thấy có bóng trắng lướt qua ngoài cửa sổ.

“Cái gì vậy?” Anh họ kinh hãi nhảy dựng lên. Nhưng dì hai Chúc Dương lại khó hiểu trước sự kinh hãi ngoài ý muốn của con trai.

“Cái gì cũng không có, con nhìn lầm rồi!”



“Có lẽ vậy.” Trong lòng anh họ vẫn như cũ cảm thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng cũng không nói gì, lần nữa trở lại phòng. Nhưng lúc này đây, anh ta không thể tĩnh tâm tiếp tục vẽ bùa nữa.

Anh ta cảm thấy dường như trong phòng ngoại trừ anh ta ra, còn có những thứ khác.

“Lạch cạch”, “Lộc cộc”, hình như là vật hình tròn bị gió thổi rơi xuống đất. Anh họ nhìn thoáng qua, là bút bi trên bàn.

Nhưng mà anh ta mới vừa nhặt bút lên, ngay sau đó lại có cái gì lăn xuống mặt đất. Giống như là có người đang đùa dai vậy, cố ý ném đồ trên bàn xuống.

Mẹ nó! Rốt cuộc gió này là sao! Anh họ còn tưởng rằng là gió thổi từ ngoài cửa vào, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên lại thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đang ngồi trên bàn.

Bàn tay nó rất đẹp, mảnh mai và duyên dáng, hơi cử động đầu ngón tay, đồ trên bàn lăn xuống dưới.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là dưới mái tóc dài tung bay này không có khuôn mặt.

Mẹ kiếp! Cái quái gì đang xảy ra đây! Anh họ giật mình, vội vàng chạy ra bên ngoài, đồng thời sau khi chạy ra rồi còn không quên dùng sức đóng cửa lại. Chạy một mạch đến dưới lầu, xác định người phụ nữ kia không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Đại Tiên.

“Ông nói sẽ giúp tôi gϊếŧ chết cả nhà kia, ông lấy năm nghìn NDT nhưng lại chơi tôi! Tôi hỏi ông cái thứ ở trong phòng tôi là cái gì?”

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại rất bình tĩnh. Anh họ Chúc Dương mơ hồ cảm thấy không ổn, cẩn thận nghe lại, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm mơ hồ, nghe loáng thoáng như tiếng khóc.

Anh họ sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức trực tiếp ngắt máy. Nhưng lại có tin nhắn mới, là của một dãy số quỷ dị, 4444444444, nội dung càng làm da đầu tê dại.

“Anh cảm thấy đó là cái gì?”

Anh ta, anh ta sao mà biết đó là cái gì? Anh họ Chúc Dương cảm thấy mình bị dọa phát điên rồi. Anh ta muốn tắt máy, liên tục ấn nút nguồn trên điện thoại.

Nhưng tiếng chuông điện thoại như âm hồn không tan lại một lần nữa vang lên, lúc này đây, dãy số gọi đến chính là dãy số vừa gửi tin nhắn kia. Chuông kêu một tiếng, điện thoại liền trực tiếp kết nối.

Anh ta còn chưa ấn đồng ý cuộc gọi mà.

“Đừng quấn lấy tôi! Đừng quấn lấy tôi!” Anh ta điên cuồng ném điện thoại đi, điện thoại đập vào tường, rơi xuống chia năm xẻ bảy. Nhưng cuộc gọi kia vẫn không bị ngắt. Tựa như âm thanh chết chóc như khóc như cười, truyền rõ ràng từ microphone.

“Tại sao không trả lời tin nhắn?”

“Tại sao anh không trả lời tin nhắn?”

“Em hỏi anh đấy, tại sao anh không trả lời tin nhắn?”

Câu trước so với câu sau càng thê lương hơn, anh họ Chúc Dương bị dọa cho suýt đái ra quần. Anh ta theo bản năng cách xa bức tường, như thể làm thế có thể thêm an tâm, nhưng phía sau cửa sổ kia lại truyền đến âm thanh gõ vào thủy tinh, anh ta vừa quay đầu, người phụ nữ không có khuôn mặt đang bay ở phía trước cửa sổ nhìn anh ta.

“Không, không, cô đừng tới đây!” Anh họ đã bị dọa khóc, nước mũi nước mắt đầy mặt. anh ta liều mạng lui về phía sau, liên tục lùi về phía cửa phòng.

Hết đường rồi. Anh họ nhìn người phụ nữ trước mặt ngày càng gần, dựa vào ván cửa run bần bật.

Nhưng mà đúng lúc này, từ dưới cửa phòng đang bị đóng chặt, một đôi tay nhỏ đen như mực đột nhiên vươn ra, ngón tay lạnh lẽo từ dưới chân hướng lên trên, trực tiếp nắm lấy cẳng chân anh ta.

“A ——” Anh họ kêu một tiếng đầy sợ hãi, đầu lập tức trống rỗng.

Anh ta cũng không biết con dao trong tay là lấy từ đâu, theo bản năng giơ lên đâm mạnh về phía trước. Khi cảm nhận dao đâm vào da thịt con người, nháy mắt những điều đáng sợ đều biến mất.

Anh họ mở mắt ra, lập tức cả người lạnh lẽo. Anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, giờ phút này, đang đứng trước mặt anh ta chính là mẹ của anh ta. Mà một dao này anh ta đã đâm thẳng vào bụng mẹ.

“Mẹ… Mẹ?” Anh họ hoàn toàn chết lặng.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, anh ta máy móc quay đầu nhìn lại, Chúc Dương và Nhan Khuynh xuất hiện ở cửa kinh ngạc nhìn anh ta. Còn con quỷ trước đó làm anh ta sợ chết khϊếp dường như chưa từng tồn tại.

Trúng kế rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Khuynh: Thấy sao? Bất ngờ không?

Nữ Quỷ không có mặt: Hắc hắc hắc