May mắn thành phố A ít người nên giờ cao điểm, vào buổi chiều không có kẹt xe như ở Yến Kinh, nhưng dù vậy, Nhan Khuynh vẫn chậm trễ một ít thời gian trên đường đi.
Khi cô chạy đến nơi thì chứng kiến cảnh người phụ nữ đã thay xong quần áo và gương mặt vô cùng bình tĩnh được người đàn ông đỡ xuống giường.
“Cô còn chưa thể xuất viện được đâu.” Nhan Khuynh nói lại lời dặn của bác sĩ, tuy nhiên người phụ nữ vẫn cúi đầu không dám nói lời nào.
Ngược lại, người đàn ông kia nhìn Nhan Khuynh và cười rất tươi: “Cảm ơn cô em chăm sóc vợ giúp anh, anh đi công tác mới trở lại nên đến đón cô ấy về nhà luôn ấy mà và cũng đã làm thủ tục xuất viện rồi.”
Trông rất dịu dàng, làm như trước đó không lâu không phải hắn ta đánh người vậy, ở trong mắt Nhan Khuynh, người đàn ông này chả khác gì ác quỷ khoác da người.
“Về nhà với anh nào vợ!” Người đàn ông vẫn cười dịu dàng, hắn ta vô cùng thân thiết nói lời yêu thương bên tai người phụ nữ: “Đừng sợ, anh sẽ đánh hết tất cả những kẻ xấu xa nào dám chạm vào em.”
Giọng điệu của hắn ta như tắm mình trong gió xuân. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn người phụ nữ lại vô cùng ảm đạm, gương mặt của cô ta càng tái nhợt hơn.
“Em, em chưa thể xuất viện được.” Cô ấy nhỏ giọng phản đối, đôi mắt nhìn Nhan Khuynh chứa đầy sự cầu cứu và giãy giụa.
Nhưng người đàn ông lại không quan tâm đến sự giãy giụa đầy bất lực của cô ấy, thay vào đó, hắn ta khuyên nhủ cô ấy một cách nhẹ nhàng hơn.
“Làm những điều vô dụng này làm chi, cô cho rằng có thể chạy thoát sao? Tháng trước mẹ cô mới moi của tôi hết bốn chục ngàn tệ, ngay cả công việc của ông anh cả cô cũng tìm đến tôi, bây giờ chỉ thiếu một bước thôi, cộng thêm cháu ngoại trai và thằng em của cô. Cô muốn ly hôn, được thôi, trả hết tiền cho tôi trước đi. Mấy năm nay ngươi nhà cô bòn rút của tôi bao nhiêu, người rõ ràng nhất không phải là cô sao?”
“Anh… Thật là một thằng khốn nạn!” Người phụ nữ căm hận đến đỏ mắt mà hắn ta lại cười rất vui sướиɠ.
“Đối với tôi, là một tên khốn nạn không quan trọng, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì chúng ta có thể sống rất tốt. Tôi phụ trách công việc cho ông anh cả của cô, tôi cũng có thể giúp vốn mua nhà cho thằng em cô, như vậy cô còn đắn đo cái gì nữa hả, tôi nói có đúng không?”
“Quan trọng là… Nếu cô dám ly hôn, thì đừng có mơ dẫn thằng bé theo!”
“Anh… Đồ súc sinh!”
“Tôi là súc sinh… Thế nhưng nhà của cô cũng bán cô cho tôi đó thôi.”
L*иg ngực của người phụ nữ lên xuống dồn dập. Nếu được, cô muốn gϊếŧ hắn ta ngay tại chỗ nhưng cô không thể làm được. Nhà cô thiếu người này quá nhiều tiền, còn bản thân cô thì bị nhốt lâu năm ở trong nhà nên đã mất đi năng lực sinh tồn trong xã hội, quan trọng là con trai…
Có mặt cô ở đó con trai sẽ ít ăn đòn roi hơn mà nếu cô đi thì có thể thoát khỏi khỏi bể khổ nhưng còn thằng bé thì sao đây?
Không, cho dù ly hôn thì cô cũng không thoát khỏi bể khổ, người đàn ông này sẽ luôn tìm người quấy rầy cô, trừ khi cô chạy sang tỉnh thành khác. Nếu không thể mang thằng bé theo thì một mình cô chạy đến tỉnh thành khác có ít gì kia chứ? Thậm chí một ngày nào đó con trai của cô bị hắn ta đánh chết, có lẽ cô cũng không biết!
So với sống mà mất hết tất cả thì sự chọn lựa tốt nhất là ở lại và chết bên cạnh con trai.
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, cuối cùng vẫn cúi đầu chọn lựa sự yếu đuối.
Rốt cuộc cô ấy vẫn thỏa hiệp.
“Cảm ơn cô.” Cô ta cúi đầu nói lời cảm ơn Nhan Khuynh một cách máy móc, sau đó thật sự định thu dọn đồ đạc về nhà với người đàn ông đó.
Nhan Khuynh không nói chuyện nhưng người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào cô với khí chất kiêu căng ngạo mạn.
“Cô đã sáng mắt chưa, tôi đã nói là cô ta không thể rời xa tôi rồi mà.” Giống như là đánh thắng trận, thái độ của hắn ta hết sức cao ngạo.
Nhan Khuynh không thuộc loại người tùy tiện đắn đo, cô nhìn gương mặt hả hê của hắn ta bỗng cười lạnh một tiếng, chỉ vào mặt hắn và nói: “Đúng là cô ấy không thể chạy thoát khỏi anh nhưng tôi sợ anh sống không đến năm sau đâu.”
“Tức quá nên nói mấy thứ đó à.” Hắn ta còn tưởng rằng Nhan Khuynh thẹn quá thành giận.
Tuy nhiên, Nhan Khuynh đầy ẩn ý nhìn thoáng qua cậu bé không biết đã xuất hiện ở ngoài cửa vào lúc nào, không quan tâm đến hắn ta và quay đầu nói chuyện với người phụ nữ đang thu dọn đồ đạc: “Cô muốn về với người đàn ông này, được thôi, tôi sẽ không ngăn cản cô nhưng tôi chân thành khuyên cô một câu. Cô có thể trốn tránh và hành động đó của cô sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến tai họa lớn hơn, cô gánh vác không dậy hậu quả này đâu. Làm mẹ thì phải mạnh mẽ lên.”
Nhan Khuynh nói xong, kéo bà chủ xoay người rời đi. Khi đi ngang qua người cậu bé, cô nâng lên tay ra dấu với cậu.