Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bấm Đốt Tay, Nay Anh Ắt Gặp Đại Nạn

Chương 3: Là Bảo Vệ Có Quan Hệ Bất Chính Với Cô Ta Sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn Nhan Khuynh tự nhiên ngồi ở yên sau xe đạp, Chúc Dương đè tâm trạng ức chế của mình lại, tỉ mỉ giải thích cho cô.

“Cái này không tiết kiệm bao nhiêu. Xe đạp công cộng thu phí theo cước km, mười tám km tốn hết mấy tệ, không bằng chúng ta đi xe buýt còn hơn. Với lại bây giờ trời cũng rất lạnh.” Chúc Dương điên cuồng ám chỉ, dưới thời tiết này không thể đi xe đạp, không nói đến việc cậu đạp xe thì Nhan Khuynh ngồi xe cũng không chịu nổi!

May là Nhan Khuynh thấy cậu nói cũng có lý. Cô không có ý phản bác, trực tiếp xuống xe đạp.

Chúc Dương nhìn theo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng còn chưa thở xong đã bị câu nói tiếp theo của Nhan Khuynh tát vào mặt.

“Không cần giải thích, còn không phải do cậu không được hay sao~” Nhan Khuynh tiện tay hủy thông tin thuê xe trên app, ghét bỏ nhìn Chúc Dương một cái.

“Anh bạn nhỏ, thể lực không đủ cần phải tập luyện nhiều vào, đàn ông đích thực dù có mười phút cũng là bình thường.”

Cái gì gọi là đàn ông đích thực dù có mười phút? Đây không phải là đang mắng cậu sao! Chúc Dương nghẹn họng hồi lâu không thở ra được.

Nhưng sau đó Nhan Khuynh lại bổ sung thêm một câu: “Được rồi, đừng để ý, lớn lên là tốt rồi.”

Cmn khá khen cho câu lớn lên là tốt rồi! Đầu Chúc Dương ong ong nổ vang, hiện tại cậu rất muốn lấy ra để cho Nhan Khuynh biết cậu lớn thế nào!

Nhưng Nhan Khuynh đã tự mình vẫy một chiếc taxi, hơn nữa còn mở cửa bảo cậu ngồi vào, vì vậy Chúc Dương chỉ có thể dừng lại. Nói cho cùng một người đàn ông như cậu không thể giở trò lưu manh bên đường!

Không. Không chỉ ở bên đường mà trong lén lút cũng không được. Chúc Dương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng nói với chính mình, Nhan Khuynh là con gái, là con gái, là con gái, cái gì quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau lên taxi. Trùng hợp là cả Nhan Khuynh và Chúc Dương đều không hẹn mà chọn ngồi ở ghế sau.

Trên đường đi, Nhan Khuynh đã biết sơ qua về tình hình cụ thể của gia đình Chúc Dương, sau khi nghe xong cô thấy rất rất kỳ lạ.

“Ý cậu là từ rất lâu nhà cậu đã bị xui xẻo, nhưng mãi tới mấy hôm trước bố cậu vẫn đang khỏe mạnh tự nhiên uống phải lá bùa nên mới đột nhiên bệnh nặng sao?”

“Đúng rồi. Tuy rằng phát hiện là ung thư nhưng tôi vẫn nghĩ là bị trúng độc.” Nhắc tới bố mình, tâm trạng Chúc Dương trùng xuống rất nhiều: “Dĩ nhiên tôi cũng biết rất nhiều bệnh nhân đều phát hiện ung thư ở giai đoạn cuối. Nhưng trước đây cơ thể của bố tôi vẫn luôn rất tốt, không có tiền sử bệnh tật, thậm chí ba tháng trước kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng đâu có gì bất thường. Làm sao có thể mắc bệnh ung thư trong một sớm một chiều vậy được?”

“Đại Tiên đưa lá bùa cho cậu rốt cuộc là người thế nào? Bố cậu bị bệnh không lẽ mọi người cũng không kiểm tra sao?”

“Kiểm tra rồi, nhưng khi đó không chỉ bố tôi uống lá bùa mà có cả mẹ và dì cả của tôi nữa. Kể cũng lạ, đều uống chung một chén nước nhưng chỉ có bố tôi bị bệnh. Mặt khác, Đại Tiên này là do dì cả tôi giới thiệu, thế nên tôi không biết liệu giữa họ có thỏa thuận đặc biệt gì không.”

Nhắc đến người họ hàng này khiến Chúc Dương cảm thấy tức giận. Cậu cũng biết không thể vạch áo cho người xem lưng, nhưng tình huống bây giờ đặc biệt nên cậu cũng không rảnh quan tâm cái khác. Giống như Nhan Khuynh đã nói, cậu càng nói chi tiết thì Nhan Khuynh sẽ càng dễ dàng tìm ra manh mối từ dấu vết để lại. Vì vậy cậu kể luôn những việc đã xảy ra vào ngày hôm qua.truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

“Vậy nên tôi rất biết ơn chị. Nếu không có chị nhắc nhở thì tôi thật sự đã xảy ra chuyện.” Chúc Dương lại thật lòng cảm ơn Nhan Khuynh, cậu nói xong, đột nhiên tới một chuyện: “Mà sao chị biết chuyến xe cuối cùng sẽ xảy ra chuyện?”

Chúc Dương thực sự rất tò mò, Nhan Khuynh cũng không úp úp mở mở.

“Mặt của cậu.” Cô chỉ vào Chúc Dương: “Cằm cậu xuất hiện làn khí đen sẫm, giữa mày thì nhiễm u ám, chắc chắn sẽ gặp phải trộm cướp, hơn nữa lông mày của cậu còn mọc lộn xộn, cho thấy anh em trong nhà bất hòa. Nhưng trùng hợp là cậu đi cùng với anh họ của mình, mặt anh ta lại lộ vẻ dữ tợn, cho nên tôi mới chắc chắn đêm qua cậu sẽ xảy ra chuyện. Tôi bảo cậu đừng lên chuyến xe cuối cùng là vì cổ tay cậu đeo vòng ngọc khảm vàng, ngũ hành Thổ nằm ở giữa, hai chân rời khỏi mặt đất liền gặp nguy hiểm. Thế thì không phải ngồi trên xe là rời khỏi mặt đất sao?”

“Nghe hão huyền quá.” Chúc Dương sửng sốt. Lúc đầu cậu không tin những điều này, nhưng khi nghe Nhan Khuynh nói, tự nhiên cậu lại thấy rất có lý. Cuối cùng, Nhan Khuynh đưa cho cái gương, nhìn kỹ, mặc dù nhìn không ra khí đen hay u ám chỗ nào nhưng đúng thật lông mày đã trở nên lộn xộn, càng thấy Nhan Khuynh càng ngày càng thần kỳ.

“Trước đây tôi không như vậy.”

“Tôi biết. Nhưng tướng mặt sẽ có chút thay đổi theo vận may.” Nhan Khuynh thấy Chúc Dương nghiêm túc nghe, không khỏi trêu cậu: “Sao nào, có phải thấy tôi cực kỳ ghê gớm đúng không?”

“Ừ.” Chúc Dương gật đầu, Nhan Khuynh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu mà nhịn không được muốn ghẹo cậu.

“Thế tôi còn có cái lợi hại hơn cậu có biết hay không?”

“Là gì?”

“Đoán xem?” Nhan Khuynh ánh mắt đảo qua cơ thể Chúc Dương một vòng.

Chúc Dương trầm mặc ba giây, dùng ánh mắt khác thường nhìn Nhan Khuynh: “Chị chọc tôi?”

Nhan Khuynh ra vẻ ghét bỏ: “Tôi không có hứng thú với trẻ nhỏ đâu, ít ra cậu phải lớn thêm chút nữa.”

Chúc Dương nín họng.

Đậu má lớn thêm chút nữa! Tố cáo ở đây có người truyền bá văn hóa phẩm đồi t.r.ụ.y này!



Dù ầm ĩ thế nào, lúc hai người đến bệnh viện cũng đã hơn mười giờ sáng.

Thật không may, khi họ vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng của mẹ Chúc Dương khóc nấc, sau đó Chúc Dương nhìn thấy một chiếc xe phẫu thuật được đẩy ra khỏi phòng bệnh của bố mình.

“Bố!” Chúc Dương lập tức hoảng sợ, chạy tới muốn hỏi bố xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ làm chậm trễ bác sĩ cấp cứu.

Mẹ Chúc Dương đuổi theo ngoài, vừa khóc vừa nắm chặt tay Chúc Dương: “Bố con… Bố con có lẽ sẽ không qua khỏi!”



“Không đâu!” Vành mắt Chúc Dương phút chốc đỏ lên: “Mẹ, con tìm được người có thể cứu bố rồi.”

“Vô ích thôi! Bác sĩ nói… Có thể hôm nay…” Mẹ Chúc Dương khóc không nói nên lời.

Ngay sau đó, một bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng thông báo kết quả đáng sợ nhất sắp đến.

“Không thể nào!” Chúc Dương hoàn toàn ngơ ngác, không thèm quan tâm xoay người chạy ra ngoài.

Cậu muốn tìm cả nhà dì cả đền mạng cho bố cậu!

Ngày xưa hút máu cũng mặc kệ, tiền đều có thể cho họ, chỉ cần bố còn sống, cậu tình nguyện cả nhà ăn cỏ ăn trấu, bỏ học đi làm nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Cậu có thể chịu hết đủ loại gian khổ, dù cho từ một thiếu gia biến thành kẻ sa cơ thất thế như bây giờ cũng không có một câu oán trách, cái cậu muốn chỉ là gia đình hoà thuận thôi mà, thế sao lại đối xử với cậu như vậy?

Chẳng lẽ cả nhà bọn họ đào tim móc phổi như vậy còn chưa đủ hay sao?

Đầu óc Chúc Dương rối bời, trước mặt trong đầu cậu chỉ có ý niệm duy nhất, chính là ước gì đâm chết được những kẻ lòng lang dạ sói kia.

Nhưng chạy chưa được ba bước đã bị Nhan Khuynh chặn lại.

“Buông tôi ra!” Chúc Dương giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Nhan Khuynh lại khỏe đến bất ngờ.

“Bình tĩnh lại đi!”

“Sao tôi có thể bình tĩnh được, bố tôi bị hại chết rồi!”

“Tôi có nói là không cứu được sao? Cậu la lối cái gì?” Nhan Khuynh tùy ý lấy ra một gói khăn giấy dán lên mặt Chúc Dương: “Khóc thành như vậy xấu xí chết đi được, mau lau đi.”

“Hở?” Chúc Dương mờ mịt nhìn Nhan Khuynh.

“Có một số việc bác sĩ không cứu được, nhưng tôi thì có. Đưa tôi đến phòng bệnh của bố cậu trước đi.”



Tâm trạng lên xuống thất thường khiến Chúc Dương cũng hoàn toàn bối rối. Nhưng vẻ ngoài tự tin của Nhan Khuynh vẫn cho cậu một tia hy vọng. Thậm chí cậu còn nghĩ trong lòng rằng, chỉ cần Nhan Khuynh có thể cứu được bố cậu thì bất cứ giá nào cậu cũng trả được.

Cứ như vậy, cậu đưa Nhan Khuynh đến phòng bệnh của bố.

Thoạt nhìn có vẻ là một gian phòng khá tốt, sáng sủa sạch sẽ, ga trải giường và vách tường trắng như tuyết nhìn vào hết sức đẹp mắt, cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của bệnh viện. Mà không biết vì sao, vừa bước vào liền cảm giác có một loại áp lực không nói nên lời. Đúng là quái lạ.

Nhan Khuynh nhìn một vòng, đột nhiên mỉm cười.

“Phòng bệnh này là ai sắp xếp?”

“Là anh họ của tôi.”

“Hèn chi bệnh của bố cậu chẳng thể khá lên là bao. Cũng quá tốn tâm tốn sức ấy chứ.” Nhan Khuynh nói, gõ gõ giường bệnh trước: “Có dao không?”

“Đây.” Chúc Dương mở tủ đầu giường, lấy dao gọt trái cây đưa cho Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh cầm lấy, gạch nhẹ một đường ở chân giường, sau khi lớp sơn màu bạc bong ra, hóa ra bên dưới là màu đồng cổ.

Thế mà giường bệnh lại được làm bằng đồng?

Chúc Dương không biết nên nói gì, vì vậy Nhan Khuynh trực tiếp giải thích cho cậu.

“Đây là giường đồng lãnh sát. Đồng thuộc tính hàn, hàn khí sẽ lấy đi năng lượng của con người, khiến cho tử vi trở nên không tốt, vận mệnh xui xẻo, cơ thể suy yếu. Đây là nguyên nhân vì sao bệnh tình bố cậu đột nhiên nguy kịch.”

“Còn nữa, cậu có nhìn thấy cái cửa sổ không? Lúc tôi đi vào nhìn qua một lượt, chỉ có cửa sổ ở phòng bệnh này nhỏ hơn những phòng khác. Nói chung không phải là không được. Nhưng cậu có phát hiện ra cái gì trên cửa sổ này không?” Nhan Khuynh vươn tay kéo một chút liền thấy trên cửa sổ có dán một dải băng trong suốt.

“Cái này để làm gì?” Chúc Dương cũng cúi người nhìn kỹ.

Bởi vì lúc trước bệnh tình bố cậu đột ngột trở nặng, có phòng bệnh là may lắm rồi, thế nên cậu với mẹ cũng không để ý nhiều. Hiện giờ được Nhan Khuynh chỉ ra mới thấy băng dính này đặc biệt kỳ dị, dường như không phải vô tình dán vào mà như là cố ý tạo thành hình vẽ.

Bên cạnh có một ly nước, Nhan Khuynh tiện thể nhúng một chút rồi vẽ lên bàn: “Cậu nghĩ cái này là cái gì?”

Chúc Dương sắc mặt đại biến: “Lò thiêu.”

“Thông minh. Cậu nói xem, vô duyên vô cớ biến cửa sổ thành thế này là có ý gì?”

“Đương nhiên là lấy mạng của bố tôi.” Bàn tay buông thõng bên người bất chợt nắm chặt. Chúc Dương ước gì mình có thể gϊếŧ chết gia đình kia ngay lập tức. Nhưng trước đó cậu phải tìm cách cứu bố đã.

“Xin chị hãy cứu bố tôi, bất kể điều kiện là gì tôi cũng đồng ý.” Chúc Dương bắt lấy tay Nhan Khuynh, gần như quỳ xuống mà cầu xin cô.

Nhan Khuynh cũng không thừa nước đυ.c thả câu, thì thầm vài lời vào tai cậu.

“Đơn giản thế sao?”



“Ừ!” Nhan Khuynh gật đầu.

“Được, tôi đi gọi người!” Chúc Dương cuối cùng quyết định, trong tay cậu thật ra chỉ có sáu mươi ngàn, nhưng lúc này không rảnh do dự, trực tiếp thuê một đội nhà thầu lên đến. Chỉ cần làm một việc, mang cái giường này đi rồi tháo dỡ nó, sau đó tìm một nơi để nung chảy.

Mặc dù cách làm này có vẻ vô lý đối với người ngoài, nhưng bây giờ đối với Chúc Dương mà nói, Nhan Khuynh chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu. Miễn là có tác dụng, dù có vô nghĩa thế nào cậu đều sẵn sàng thử một lần.

Tuy nhiên khi cậu gọi người đến thì ở bệnh viện lại náo loạn một trận.

“Làm gì vậy? Mấy người đây là phong kiến mê tín đó! Bệnh viện chúng tôi tuyệt đối không cho phép làm chuyện này!” Một người hình như là y tá trưởng ngăn đội nhà thầu ở ngoài.

“Thật xin lỗi, lúc này bố tôi đang đứng trước cửa tử trong phòng cấp cứu. Cái giường này là nguyên nhân gây ra, tôi sẽ bồi thường tiền giường cho cô, mong cô có thể châm chước một chút hay không?” Dù Chúc Dương đang nôn nóng nhưng thái độ cực kỳ lịch sự. Tuy nhiên y tá trưởng kia thật sự rất lợi hại.

“Đừng đùa! Bố cậu bệnh nặng nên cậu khó chịu tôi có thể hiểu được, nhưng đây là bệnh viện, mỗi cái giường đều là tài sản công của bệnh viện. Cậu nói đem đi là đem đi, muốn thì đi ra siêu thị mà chọn kia kìa!” Nói xong, lời lẽ của y tá trưởng càng trở nên chính đáng: “Tôi không thể châm chước cho mấy người, mau đưa người đi đi. Nếu tất cả bệnh nhân đều giống các người thì còn tới bệnh viện làm gì nữa?”

Chúc Dương chưa từng cãi nhau với con gái, nhất thời không biết giải thích ra sao. Bệnh nhân và người nhà xung quanh nghe thấy ồn ào đi ra xem cũng nháo nhào chỉ trích.

“Không phải bố cậu đang cấp cứu sao? Làm con trai không đi cùng còn ở đây ầm ĩ làm gì?”

“Đừng nói là cố ý tống tiền đó chứ? Bác sĩ và y tá ở bệnh viện này ai cũng là người tốt, mới bây lớn mà lòng dạ đã đen tối rồi!”

“Sao lại có người ghê tởm như vậy? Bố mình sống chết không rõ mà cậu ta còn có tâm tình ở chỗ này làm loạn.”

Từng câu từng chữ, người nào người nấy đều không rõ thật giả để bị dắt mũi. Chúc Dương khó mà phản bác, tạm thời không biết nên nói cái gì.

Nhan Khuynh cạn lời, duỗi tay kéo cậu ra sau lưng, trực tiếp hỏi nhóm bệnh nhân một câu hỏi hết sức đứng tim.

“Giường bệnh của mấy người cũng làm bằng đồng sao?”

“Đồng gì?” Không ít người ngẩn ra.

Nhan Khuynh lấy dao hung hăng rạch một đường vào tay vịn giường bệnh. Âm thanh chói tai đến nghẹt thở, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là màu đồng bên dưới lớp sơn.

Kế đó, Nhan Khuynh lấy một chậu nước hất lên tấm kính thủy tinh, tất cả mọi người đều thấy thứ dán trên đó.

“Bây giờ các người còn nói chúng tôi gây chuyện nữa không?” Cô quay đầu nhìn bọn họ, giọng điệu đặc biệt giễu cợt: “Nếu mấy người thật sự cho rằng đây là quy chế bình thường, vậy tôi cũng không có yêu cầu gì khác. Tôi yêu cầu bệnh viện phải đối xử bình đẳng. Chúng tôi có thì mọi người đều phải có! Đội nhà thầu đang ở bên ngoài, ai nói chúng tôi làm loạn, đưa số phòng bệnh của mấy người ra, tôi lập tức kêu người giúp mấy người đổi!”

Tức khắc toàn bộ đám người ở hành lang đều im bặt, không chỉ vì lời Nhan Khuynh nói, mà còn bởi vì hình vẽ trên cửa sổ.

Điều này thật quá đáng sợ!

Vốn dĩ hình vẽ lò thiêu vô cùng đáng sợ, cố tình đầu giường bệnh lại hướng về phía cửa sổ, vừa nhìn giống như muốn trực tiếp đưa người vào miệng lò thiêu.

Người đến bệnh viện đều là bệnh nhân, mẹ nó ai lại muốn gặp phải cái này. Lúc y tá trưởng kia nhìn thấy, ánh mắt thay đổi ngay tắp lự.

So với bị vả mặt, bọn họ càng quan tâm tính mạng con người hơn.

Lúc này, y tá trưởng khi nãy ngăn cản cũng nhanh chóng thay đổi giọng điệu, ý đồ làm dịu bầu không khí.

“Thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết là thế nào. Bọn cô muốn mang đi cũng được, tiếp theo bệnh viện sẽ điều tra xem rốt cuộc là ai biến phòng bệnh thành như vậy. Thành thật rất xin lỗi!”

Nhìn thì có vẻ chân thành chứ té ra là đang đổ lỗi. Chỉ là nếu cô ta gặp được người khác thì còn có cách xoay chuyển tình thế. Đáng tiếc, cô ta lại gặp phải Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh vừa nhìn đã biết cô ta là người tham tiền, chín chín phần trăm là cầm tiền của tên anh họ kia nên mới mặc kệ anh ta biến phòng bệnh thành thế này. Dứt khoát nói thẳng một câu.

“Rốt cuộc là ai làm, trong lòng cô là người rõ nhất. Nhân tiện tôi khuyên cô một câu chân thành, ác giả ác báo, tiền cứu mạng cũng dám động đến, cô không sợ sau này vướng vào kiện tụng đầy mình sao?”

(*) Ác giả ác báo: ý nói những người từng làm việc ác, có lúc sẽ gặp lại báo ứng vì những hành động sai trái của mình.

“Cô nói bậy bạ gì đó?” Từ tiền rất mẫn cảm, y tá lập tức ngước mắt lên phản bác.

Nhan Khuynh càng sắc bén hơn: “Y tá trưởng dù gì cũng được coi là quan, tôi xem tướng mạo nhìn thấy ấn đường của cô xuất hiện màu xanh đen, trong vòng nửa tháng sẽ bị mất việc. Nếu cô không tin thì đưa tay ra, tôi có thể xem cho cô một quẻ miễn phí.”

“Đồ tâm thần, tôi đi gọi bảo vệ!” Lời nói của Nhan Khuynh khiến y tá trưởng cảm thấy chột dạ, phản ứng đầu tiên là muốn đuổi cô ra ngoài.

Nhưng Nhan Khuynh không chút do dự vạch trần lai lịch của cô ta: “Bảo vệ nào? Là nhân viên bảo vệ có quan hệ bất chính với cô kia sao?”

Quát đờ! Máu chó vậy sao? Không ít người dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn y tá trưởng.

Không phải lý do nào khác, chỉ có thể nói là y tá trưởng quá nổi tiếng ở trong bệnh viện. Hễ là những người nằm viện đều biết chồng cô ta là một giáo viên cấp ba. Thế nên những lời này của Nhan Khuynh đã mang lại lượng thông tin quá lớn.

Nhưng không ngờ câu tiếp theo của Nhan Khuynh còn bùng nổ hơn câu này gấp trăm lần: “Cô có biết bố của đứa bé trong bụng cô là ai không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Khuynh: Tôi bấm tay tính toán, trên đầu chồng cô xanh lè.
« Chương TrướcChương Tiếp »