Chương 29: Ngụy Nguyên Bị Cấm Túc

Đợi Nhan Khuynh đi ra khỏi phòng, Cảnh Hoài vẫn đợi ở bên ngoài. Anh rõ ràng nhìn thấy em họ bị Nhan Khuynh đánh đập thô bạo, nhưng trên mặt anh không có bao nhiêu tức giận, thậm chí anh cũng không có ý định chất vấn Nhan Khuynh.

Người này rất thú vị, Nhan Khuynh híp mắt nhìn Cảnh Hoài.

Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Hoài, cô đã biết anh là anh họ của Ngụy Nguyên. Trước kia Chúc Dương có nhắc đến nhà họ Chúc cũng từng cho Nhan Khuynh xem một bức ảnh có Cảnh Hoài. Vì có đặc điểm hiếm có ở sau gáy nên Nhan Khuynh rất ấn tượng.

Sau gáy có đốt xương nằm ngang, gọi là gối ngọc, chủ tại phú quý kéo dài tuổi thọ. Theo Nhan Khuynh thấy thì chỉ cần Cảnh Hoài không tìm đường chết thì tương lai sẽ bình yên thuận lợi, giàu có phú quý. Khác hoàn toàn với tên Ngụy Nguyên xui xẻo kia.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhan Khuynh nhìn anh có chút ẩn ý.

Còn Cảnh Hoài nhìn cô, cảm thấy ánh mắt Nhan Khuynh vô cùng sắc bén, phảng phất có thể trong nháy mắt nhìn thấu anh. Tim Cảnh Hoài đập loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Với lại phía sau cánh cửa kia còn tên Ngụy Nguyên té xỉu mà Cảnh Hoài phải giải quyết bây giờ. Trong một lúc, anh kìm nén cảm xúc kỳ lạ khi anh và Nhan Khuynh nhìn nhau.

“Đưa cậu ta về nhà họ Ngụy, sau đó nói với bà Ngụy, cứ nói như lời tôi nói, không quản được thì đừng thả ra ngoài tránh làm mất mặt!” Cảnh Hoài gọi thư ký lại nói, anh lạnh lùng kêu người khiêng Ngụy Nguyên đi, trong lời nói lộ ra vẻ chán ghét.

Nhan Khuynh nhướng mày lắng nghe, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn trước sự thức thời của của Cảnh Hoài, nhưng nhìn chung cũng hài lòng.

“Thực xin lỗi.” Về phía Cảnh Hoài, sau khi xử lý xong Ngụy Nguyên lại đối mặt với Nhan Khuynh. Nhưng lần này mở miệng, anh liền cúi đầu xin lỗi Nhan Khuynh,

Theo lý thuyết là tên đốn mạt Ngụy Nguyên kia chả liên quan gì tới anh họ là anh, nhưng dù sao cũng là bởi vì hắn ỷ vào có nhà họ Cảnh sau lưng mới dám làm gì thì làm. Cho nên Cảnh Hoài cảm thấy bản thân thay hắn nói xin lỗi với Nhan Khuynh cũng là chuyện đương nhiên.

“Không sao. Chuyện của em họ anh không liên quan gì đến anh, nhưng những chuyện khác…” Nhan Khuynh hào phóng nhận lấy lời xin lỗi, sau đó chỉ vào cánh cửa mà Cảnh Hoài đã đá vào lúc trước: “Nó làm bằng gỗ nguyên khối, một ngàn sáu, lực chân người anh em thật tốt nhưng nhớ trả tiền nhé!”

Cảnh Hoài sửng sốt một chút, theo phản xạ lấy tiền trong ví ra đưa cho Nhan Khuynh sau đó dẫn người đi. Mãi đến khi lên xe, anh mới chợt hiểu ý của Nhan Khuynh khi nói lực chân của mình rất tốt là gì. Sao có thể nói như vậy nhỉ…Nghe cứ như trai thẳng vậy!



Còn Nhan Khuynh bên quán trà đang có tâm trạng rất tốt. Đầu tiên là cô đánh tơi bời tên khốn nạn Ngụy Nguyên một trận coi như lấy lại lời lãi cho nguyên chủ, sau đó còn được Cảnh Hoài hứa hẹn, có thể vĩnh viễn thoát khỏi Ngụy Nguyên. Nghĩ đến sau này hắn sẽ không lắc lư trước mặt mình làm cho nụ cười trên gương mặt cô thêm tươi đẹp.

Cô quay lại phía trước, cất số tiền mà Cảnh Hoài đưa cho cô vào ngăn kéo, sau đó tiếp tục ngồi xuống đệm.

“Cảnh Hoài không làm khó chị chứ?” Chúc Dương rất lo lắng.

Nhưng mà Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Ừ, anh ta còn rất hiểu chuyện, mà có hơi ngốc tí.”

Hiểu chuyện? Có hơi ngốc? Đây là nói Cảnh Hoài hả? Chu Dương trầm mặc một hồi, mấy lời còn lại đành nuốt vào họng, nhưng trong lòng cậu càng ngày càng nghi hoặc. Cảnh Hoài nổi tiếng trong giới vì thủ đoạn tàn nhẫn của mình, một ví dụ điển hình cho việc không thấy thỏ không thả diều hâu. Ngụy Nguyên bị Nhan Khuynh đánh thành như vậy, anh không thể nào thờ ơ được. Hơn nữa Nhan Khuynh miêu tả Cảnh Hoài đơn giản vô hại, càng làm cho Chúc Dương cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như vậy.

Cậu quyết định lát về nhà phải hỏi bố chút chuyện.

Nhưng trên thực tế, Chúc Dương lo lắng bị thừa rồi. Bởi vì Cảnh Hoài thật sự không có ý tính toán với Nhan Khuynh. Còn cái gì mà tàn nhẫn mưu mô, anh cũng không thích, với lại cũng không đến mức anh đi ngáng chân với một cô gái không liên can gì tới anh. Thậm chí Cảnh Hoài vừa ra khỏi quán trà của Nhan Khuynh đã lên máy bay về Yến Kinh.

Anh phải dọn dẹp mớ hỗn độn của Ngụy Nguyên trước.

Nhan Khuynh đánh Ngụy Nguyên đủ tàn nhẫn. Chưa kể cánh tay phải bị trật khớp, khi vén quần áo ở bụng dưới lên, vết gậy để lại đều thâm tím. May mắn là Nhan Khuynh còn biết điểm dừng, mặc dù nó trông hơi đáng sợ, nhưng đó thực sự chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng dù vậy, Ngụy Nguyên vẫn phải nằm trên giường hai tuần.

Nghĩ như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy vậy cũng là một biện pháp tốt, ít nhất hai tuần này anh cũng có thể thả lỏng.

Cuối cùng, Cảnh Hoài trở về Yến Kinh đã là chín giờ tối. Anh nhìn thời gian cảm thấy đã khá muộn, vì vậy anh trực tiếp từ sân bay trở về nhà. Đồng thời, sai thư ký đưa Ngụy Nguyên về nhà họ Ngụy, nhờ đem lời nói với bà Ngụy.



Nhưng hiển nhiên, bản thân Ngụy Nguyên lại không nghĩ như vậy. Hắn tỉnh dậy giữa chừng trên máy bay, nhưng lại không dám trái lời Cảnh Hoài. Khi người này trở lại nhà, điều đầu tiên hắn nói khi ngồi dậy bất chấp cơn đau dữ dội trên cơ thể là: “Tao sẽ tuyệt không bỏ qua cho mày đâu con khốn Nhan Khuynh!”

“Con không buông tha cho ai?” Bà Ngụy cầm hộp thuốc đi xuống vô cùng thất vọng, bà chỉ cảm thấy đứa con trai này thật ngu ngốc.

Rõ ràng trước đây hắn chỉ là đi lung tung, đối với đại sự đều rất cởi mở, nhưng hiện tại đầu óc bình thường cũng không có. Chính hắn muốn chia tay với Nhan Khuynh, là hắn tự đi tới cửa chịu đòn, hiện tại hắn lại nói không buông tha cho Nhan Khuynh, cô gái này nợ Ngụy Nguyên quá! Chia tay rồi mà?

Cơ mà dù không tốt cũng là con ruột mình. Bà Ngụy không muốn con mình trời sinh là đứa ngu si nên đổ hết lỗi cho Nghê Ngọc. Cảm thấy bởi Ngụy Nguyên ở chung với đóa sen trắng Nghê Ngọc này lâu cho nên tam quan mới biến thành như bây giờ.

*Tam quan là một từ gốc Hán: thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

Nhưng Ngụy Nguyên hoàn toàn không cảm nhận được sự giữ gìn của mẹ dành cho mình, chỉ một lòng ghi hận Nhan Khuynh.

“Mẹ, chuyện của con sau này mẹ đừng quản, chuyện giữa con và Nhan Khuynh con phải tự mình giải quyết.”

“Mẹ không cho phép!”

“Ha, lúc trước con chơi gái mẹ cũng chẳng hề nói là không cho. Bây giờ muốn giả làm phu nhân chính trực nữa. Nhan Khuynh chỉ là món đồ chơi thôi, bây giờ nó lật kìa, con không còn mặt mũi chẳng lẽ mẹ và nhà họ Ngụy có à?”

“Bây giờ con đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Ngụy.”

“Vậy vừa lúc, là Nhan Khuynh làm con mất mặt, hiện tại nó đang ở thành phố A, mau phá quán trà nhỏ của nó đi, mang về dạy dỗ lại cho nên người. Con có thể nói địa chỉ cho mẹ luôn, mẹ khỏi điều tra.

“Ngụy Nguyên!” Bà Ngụy tức giận tát Ngụy Nguyên một cái.