Chương 14

“Chim hoàng yến của Ngụy Nguyên?” Cảnh Hoài lúc đầu cảm thấy khó tin, nhưng sau khi nhìn qua Nhan Khuynh mấy năm nay đã trải qua những gì, lại càng cảm thấy không ổn chút nào.

Không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện tình cảm với Ngụy Nguyên mà thôi, vừa nhìn nội dung lời nói đã có thể cảm thấy Nhan Khuynh rất giỏi thỏa hiệp. Nếu không phải vì hai mươi ba vạn năm đồng cuối cùng tát vào mặt còn tát rất dứt khoát thì ngay cả người ngoài cuộc như Cảnh Hoài cũng tức muốn hộc máu.

Thời gian trước, những gì Nhan Khuynh nói khi khuyên nhủ Ngụy Nguyên trong quán cà phê đã khiến Cảnh Hoài cảm thấy khó chịu.

Có vẻ như cô gái này từng coi Ngụy Nguyên là tình yêu đích thực của mình, thậm chí sau khi cô rời đi còn nhắc nhở hắn ta chuyện bị cắm sừng.???

“Vậy Ngụy Nguyên đang yêu ai, phá phách như vậy chỉ để mở đường cho người đó?”

“Là một minh tinh nhỏ bé tuyến 18.” Cấp dưới đã điều tra rõ ràng, lập tức gửi ảnh chụp cho Cảnh Hoài.

Cảnh Hoài liếc nhìn, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Mắt nhìn người kiểu gì vậy? Cô này vừa xem ảnh là biết không bao giờ chịu an phận rồi.”

Nói như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy Nhan Khuynh không tồi lắm. Dám yêu dám hận, sau khi chia tay cũng không dây dưa. Đồng thời, ấn tượng về cậu em họ Ngụy Nguyên này càng tệ hơn, cứ thế phân phó cho cấp dưới.

“Ngăn người của Ngụy Nguyên lại, không cho bọn họ làm phiền Nhan Khuynh.” Chia tay xong rồi còn lên đó làm gì? Đừng có mà làm hư con gái tốt nhà người ta.

“Vâng!” Cấp dưới vốn đã không hài lòng với tác phong của Ngụy Nguyên, nghe Cảnh Hoài ra lệnh lập tức rời đi. Ngược lại, thư ký vẻ mặt trầm tư, cho rằng Cảnh Hoài quá để ý Nhan Khuynh? Rốt cuộc thì anh thường không thích can thiệp vào công việc đời tư của người khác.

Cảnh Hoài nhìn ra trong lòng anh ta nghĩ gì, liền chỉ ra: “Cô gái này không phải người mà cậu có thể khıêυ khí©h đâu, sau này gặp mặt nhớ tôn trọng một chút. Nhà họ Chúc hợp tác tôi đồng ý rồi, coi như là thiện duyên đi.”

Nói xong anh lại nhìn ảnh chụp của Nhan Khuynh, tự nhủ cô gái này thực sự có bản lĩnh, mặt mày cũng đẹp, chỉ tiếc mắt mù quá.

Yêu phải cái thằng mắc dịch gì thế này!

Mà Nhan Khuynh lúc này ở thành phố A còn không biết bản thân đã bị gán mác mắt mù, vẫn đang nhàn nhã với cuộc sống của mình.

Tiền của Chu gia đã đến, trong tay cô có rất nhiều tiền, sau đó cô tìm được một căn nhà mình muốn ở khu có phong thủy tốt trong trung tâm thành phố, cô định chuyển đến ở trong hai ngày này. Còn việc trang trí quán trà phong thủy vẫn đang được tiến hành, cần một thời gian nữa mới khai trương.

Hôm nay gia đình Chúc Dương mời Nhan Khuynh đến ăn cơm, lúc Nhan Khuynh tới thì mẹ Chúc Dương đang nấu ăn.



Nhan Khuynh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn kỹ lại cơ bản đều là món ăn yêu thích của cô.

“Cô lúc nào cũng tốt như vậy!” Nhan Khuynh không hay để ý những thứ khác, chỉ có ăn uống mới làm cô vui. Đặc biệt là hải sản, cá sông, cua, tôm càng, cơ bản là không chống cự lại được. Hơn nữa, mẹ Chúc Dương nấu ăn rất giỏi, Nhan Khuynh cũng không phải người ngoài nên ăn vạ trong phòng bếp không chịu ra.

“Cháu đến rồi à?” Mẹ Chúc Dương quay đầu nhìn cô, chợt nhớ tới lời chồng nói lúc trước: “Chú con nhờ cô nói với con, sau này khi quán trà của con khai trương, chú ấy sẽ dẫn mấy người bạn đến ủng hộ.”

“Thật tốt quá, các ông chủ trong giới kinh doanh đều là kim chủ á nha!” Nhan Khuynh cười đáp lại.

“Cái gì mà kim chủ rồi không phải kim chủ chứ! Con bé này!” Mẹ Chúc Dương không nhịn được nhéo mặt Nhan Khuynh Sau đó, bà gắp một miếng tôm mới chiên đút vào miệng Nhan Khuynh,

Nhà họ Chúc không có con gái, Nhan Khuynh lại có ân cứu mạng nên mẹ Chúc Dương coi cô như là con gái của mình.

Chúc Dương đứng ở cửa phòng bếp nhìn một hồi, không khỏi bật cười. Cảm thấy thật tuyệt khi được biết Nhan Khuynh.

Hai mươi phút sau, mẹ Chúc Dương đã dọn xong tất cả các món ăn, vừa lúc ngoài cửa có tiếng mở ra.

“Con cảm thấy chú tới đúng lúc không? Không giúp một chút tí nào mà trở về liền chờ ăn đồ làm sẵn.” Mẹ Chúc Dương trêu chọc nói.

Nhan Khuynh cũng cười đáp: “Vậy bớt cho chú ấy một cái xương sườn đi. Hôm nay xương sườn của cô trông ngon lắm!”

“Tiểu Nhan, lương tâm của cháu đâu rồi!” Hai người đều trầm mặc không nói, bố Chúc Dương nghe thấy được, cười chỉ vào phía sau mình, nói: “Không phải là vì giới thiệu khách hàng cho cháu mà chú về muộn sao? Tiểu Nhan cùng Tiểu Dương đều ở đây! Để chú giới thiệu cho cháu.”

Nhan khuynh đi đến hiên nhà và gặp người đứng sau bố Chúc Dương.

Là một người đàn ông trung niên rất hào phóng, vừa thấy là biết có tiền có tài. Nhưng không biết vì sao, giữa hai lông mày có một chấm đen xui xẻo, tựa hồ sắp gặp xui xẻo. Nhưng cũng không quá rõ ràng, bởi vì phong thủy của nhà Chúc Dương đã bị Nhan Khuynh thay đổi rất tốt. Thế là chút xui xẻo đó nhanh chóng bị cuốn trôi, Nhan Khuynh có chút không xác định.

Ngược lại Chúc Dương liếc mắt một cái liền nhận ra người, hiếm thấy nhiệt tình kêu một tiếng: “Chú Dương.”

Người bạn họ Dương này và bố Chúc Dương quen biết nhau từ bé, quan hệ rất tốt. Lúc trước ở Yến Kinh cũng giúp nhà họ rất nhiều, hôm nay tới đây cũng vì thăm bố Chúc Dương vừa khỏi bệnh.

Bởi vậy mà bố Chúc Dương cũng rất nhiệt tình, kéo Nhan Khuynh đến trước mặt bạn mình.



“Đây là Tiểu Nhan, chuyện trước đây của nhà chúng ta đều là nhờ vào cô ấy.”

“Chào ạ.” Nhan Khuynh chào hỏi.

“Xin chào, xin chào.” Người bạn nọ gật đầu, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không nhiệt tình.

Ở trong mắt người này xem ra Nhan Khuynh đúng thật là có bản lĩnh. Dù sao thì chuyện của bạn mình ông ta cũng nghe được một ít. Nhưng vẫn như cũ cảm thấy thật thần kỳ.

Huyền học sao mà dễ học vậy được, nếu thực sự dễ dàng thì đám thầy huyền học ở Yến Kinh cũng không tới mức râu ria dài ngoằn.

Huống chi, đối với phương pháp thần kỳ của Nhan Khuynh mà nhà họ Chúc miêu tả, e rằng những lão già đó cộng lại không bằng một ngón tay của cô, cho dù dùng chân nghĩ cũng biết là không thể nào.

Nhưng cho dù không tin, ông ta cũng không biểu hiện ra ngoài. Vẫn rất lịch sự.

Nhan Khuynh cũng có thể coi như là già đời, kiếp trước cô gặp qua rất nhiều chuyện, đương nhiên hiểu người này suy nghĩ cái gì. Cũng chẳng để tâm lắm.

Có giỏi hay không thì điều đó không phụ thuộc vào ngoại hình bản thân. Huống chi, người này tính tình khá là kín đáo, cho dù có hoài nghi cũng không lộ ra ngoài. Đối với những người có thể tôn trọng người khác, Nhan Khuynh cũng sẵn sàng tôn trọng ông ta.

“Hừ! Còn nhỏ tuổi nữa đâu mà kiến

thức cũng không có, con kết bạn cái dạng gì đấy!” Nhan Khuynh mặc kệ ông chú mới tới, nhưng hai người ông và cụ cố của nhà họ Chúc thật sự tức giận. Lượn lờ ngay trước mặt bạn bố Chúc Dương, ông cụ đánh giá một hồi liền ghét bỏ.

Mà ông nội Chúc Dương cũng giương mắt tam giác: “Chỉ là đứa nhỏ này, lúc nó tè ra quần tôi cũng nhìn thấy, sao bây giờ lại kiêu ngạo như vậy. Cháu Nhan không khó chịu, ông đây sẽ giúp cháu trút giận.”

“Làm sao trút giận đây? Ông muốn đánh ông ấy cũng không được.” Nhan Khuynh cúi đầu ăn cơm, nhân tiện đè nén nụ cười trên môi.

Ông nội Chúc Dương nghe xong cứng họng, lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Vậy ông đi báo mộng bố ông ta!”

Ông cố cũng lập tức nói thêm: “Vậy ông đi báo mộng ông của ông ta!”

Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Nhưng nhìn tuổi tác của chú Dương thì hẳn bố và ông nội đều đã qua đời.”

Ông nội và ông Tằng cùng nhau tự kỉ: Mấy lão già Dương gia chết sớm quá, hận!