Ngày hôm sau, Nhan Khuynh đến chỗ làm môi giới của cô đúng giờ. Lúc cô bước vào vừa lúc bà chủ làm bữa sáng, vừa quay đầu lại đã thấy Nhan Khuynh trở về liền ra hiệu cho cô.
“Thử chút?”
“Oa!” Nhan Khuynh nghiêng người há miệng ăn từng miếng hoành thánh nhỏ do bà chủ đút vào miệng, dùng sức gật đầu: “Chị, tay nghề của chị giỏi thật! Anh rể quá sướиɠ rồi.”
“Chỉ có em mới nói vậy, hôm nay lại hốt được bao nhiêu tiền rồi?”
“Một số tiền lớn ~” Nhan Khuynh mỉm cười nói các con số với bà chủ: “Đợi Chúc Dương gửi tiền cho tôi, tôi sẽ cho chị hoa hồng nhé.”
“Yên tâm đi, nếu không có môi giới của em chắc nơi này tiêu rồi.” Bà chủ cũng rất vui khi Nhan Khuynh kiếm được tiền. Nhớ lại những ngày Nhan Khuynh không đến, trong lòng cũng phải cảm thán đấy.
Bà ấy nhớ lại cảnh Nhan Khuynh đến xin việc. Hôm đó vợ chồng bà ấy thực sự lo ngồi không yên.
Nói cũng lạ, họ rõ ràng là một văn phòng môi giới lâu đời ở thành phố A. Nhiều năm như vậy, danh tiếng và mối quan hệ của họ vẫn tạm ổn, nhưng không hiểu sao từ đầu năm nay, hoạt động kinh doanh của họ trở nên ế ẩm một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, trong nhà xảy ra chuyện, người môi giới có thành tích tốt nhất trong đại lý đột ngột từ chức và đến một đại lý mới mở khác, đồng thời hầu hết các nhân viên lâu năm cũng bỏ đi luôn. Chuyện này làm cho văn phòng môi giới dạo này kinh doanh không tốt còn thêm gian nan, đến mức sợ là tiền thuê nhà cũng trả không nổi.
Nếu không phải Nhan Khuynh tới thì bọn họ còn không biết rốt cuộc sẽ rơi vào tình huống gì.
“Không có việc gì, là do chị là người tốt mà.” Yến Thanh nhìn ra bà chủ đang suy nghĩ cái gì, ôm chặt lấy bà ấy an ủi.
Nhan Khuynh cô là người có ơn tất báo, nguyện ý ở lại cũng không phải vì thánh mẫu.
Lần đầu tiên đến thành phố A, cô thực sự không có bất cứ thứ gì trong tay, tất cả số tiền đều trả hết cho tên khốn Ngụy Nguyên đó như một khoản phí chia tay. Cuối cùng, chính bà chủ mới là người công chính, giúp cô tìm nhà và đặt cọc. Nếu không, ngay cả có là Nhan Khuynh thì lúc đầu cũng sẽ thấy hơi phiền phức.
“Đúng rồi, căn nhà hiện tại của em ở có thoải mái không?” Nói đến căn nhà này, bà chủ vẫn có chút lo lắng. Thành phố này đang hỗn loạn, bà ấy cảm thấy Nhan Khuynh là một cô gái nhỏ xinh đẹp thì không an toàn cho lắm. Ngoài ra, bây giờ Nhan Khuynh có tiền, cô cũng có thể chuyển đến một nơi khác.
“Vậy để em xem.” Nhan Khuynh gật đầu.
Đúng là chỗ bên kia nhỏ, nhiều trẻ con, thứ 7 và chủ nhật thì ồn ào. Duy nhất không tệ chính là phòng bên cạnh cô rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng vật nặng rơi xuống đất, về cơ bản rất yên tĩnh. Những đứa trẻ trong gia đình đó cũng không ồn ào.
Nhưng cũng hơi lạ, Nhan Khuynh nhớ lại một chút. Cô sống ở đây hơn một tháng nhưng thậm chí còn không gặp hàng xóm. Sở dĩ biết đó là một nhà ba người, hoàn toàn là bởi vì trên giàn phơi ngoài ban công thường có đồ của cả ba người.
Có lẽ cô quá bận rồi! Nghĩ đến việc mình đi sớm về muộn trong khoảng một tháng qua, Nhan Khuynh không tiếp tục suy nghĩ nữa. Cô thay đổi ý định thảo luận về ngôi nhà với bà chủ.
Trước đây, Nhan Khuynh luôn muốn tự mình mở một quán trà phong thủy, chuyên môn xem chữ đoán mệnh. Bây giờ có tiền của nhà họ Chúc, với tiền tích góp trên tay cô thì cũng ổn áp cả rồi.
Bà chủ đã sớm nghe cô nói rồi, hai người quan hệ không tệ nên hỏi thẳng.
“Tiểu Nhan, về vị trí quán trà ấy, em nghĩ thế nào?”
“Không hẳn. Nhưng tôi không muốn cách chị quá xa.” Nhan Khuynh có chút lo lắng, sợ mình rời đi, bà chủ sẽ vội vàng nếu không tuyển được người đáng tin cậy.
“Đừng nghĩ nhiều, chị với anh rể sao giữ em lại mãi được, chị và anh rể có thể làm mấy chục năm cơ!” Nhất định phải nói ra, bà chủ nhìn ra được Nhan Khuynh không phải là người tấc đất tấc vàng, cũng không dùng vũ lực ép cô, sẽ làm Nhan Khuynh phát triển sai.
Vì vậy Nhan Khuynh càng ngưỡng mộ bà chủ, họ cùng nhau tìm kiếm tất cả các danh sách nhà gần đây để xem cái nào phù hợp. Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý.
“Từ từ rồi xem!” Nhan Khuynh vẫn quan tâm địa điểm hơn. Nhưng bà chủ có tâm, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới một chỗ rất tốt.
“Đúng rồi, cửa hàng vé số bên cạnh thế nào? Không phải lúc trước em nói đó là nơi dễ hốt tiền về hả?”
“Cũng có lý.” Hai mắt Nhan Khuynh sáng lên, nghe bà chủ nói cửa hàng vé số bên cạnh sắp chuyển đi, cô đột nhiên cảm thấy mình mua cửa hàng này cũng tốt.
“Làm như vậy thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết!” Bà chủ cũng không muốn cách Nhan Khuynh quá xa: “Ở đây nếu có khách muốn mua nhà, chị dẫn người ta đến đó uống trà ký hợp đồng, đúng rồi, nếu như còn dự định cải tạo thì cũng có thể tìm em xem Phong Thủy.”
“Nơi này em cũng có thể giúp chị trông nhà, nếu có chuyện gì thì em sẽ kịp thời biết.”
Cả hai ăn ý ngay lập tức, sau đó thảo luận với chủ cửa hàng vé số. Nhan Khuynh trực tiếp trả tiền đặt cọc để ký hợp đồng, giờ chỉ chờ Chúc Dương trả tiền là cô có thể thu dọn cửa hàng và bắt đầu trang trí lại.
Cứ như vậy, hai tháng tiếp theo, Nhan Khuynh bận rộn trang trí cửa hàng, bà chủ đi cùng cô. Gia đình Chúc Dương bên kia cũng dựa vào tài sản của tổ tiên để bắt đầu lại. Tin tức bên Yến Kinh cũng rất nhanh mà vươn cành ô liu ra, dù sao thì thanh danh bố Chúc Dương trên thương trường luôn rất tốt. Còn có nhiều người cảm thấy ông ấy chỉ thiếu may mắn tí thôi. Bây giờ vẫn may tới rồi chẳng phải là muốn thăng chức luôn sao?
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, bố Chúc Dương lần này cũng rất cẩn thận, ông ấy thực sự đã để mắt đến nhà họ Cảnh, trực tiếp truyền lời cho Cảnh Hoài, người đang nắm quyền của nhà họ Cảnh. Phải biết đấy, địa vị của nhà họ Cảnh trong giới không phải là tầm thường. Ngụy Nguyên chỉ nương nhờ danh hiệu em họ Cảnh Hoài là đã làm rất nhiều người kiêng kỵ rồi nói chi là chính Cảnh Hoài.
Bởi vậy mà nhiều người cho rằng nhà họ Chúc điên rồi, thế mà vọng tưởng ôm đùi nhà họ Cảnh để leo lên.
Lúc này, Cảnh Hoài vừa nhận được lời mời muốn hợp tác từ nhà họ Chúc.
Sau khi nghe thì cả thư ký cũng cảm thấy thật khó tin: “Không phải nhà họ Chúc đã nát luôn rồi hả sao lại dựng lên được vậy?”
Cảnh Hoài cảm thấy rất bình thường: “Gia tài nhà họ vốn là giàu có, nghe đồn gia sản của tổ tiên trước kia đều bị thất lạc, nhưng nhiều năm như vậy lại có thể tìm lại được, thật là lợi hại. Hẳn là có ai giúp đỡ?”
“Có giúp đỡ, cũng có chút thần kỳ.” Thuộc hạ đi vào báo cáo đem tin tức đưa cho Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài đọc xong thấy rất thú vị. Trong lòng tự hỏi thế mà là đại sư huyền thuật, vừa thấy ảnh chụp lại có cảm giác cô gái xinh đẹp trên ảnh có hơi quen thuộc, hình như là đã từng gặp rồi.
Thư ký bên cạnh vẫn im lặng đi tới nhìn xem, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên vi diệu.
“Cậu biết?”
“Vâng.” Thư ký suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Hình như là chim hoàng yến mà Nguyên thiếu bao nuôi, tên là Nhan Khuynh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Hoài: Tôi là nam chính.