Hỏi ông cố? Nhưng mà mấu chốt là người chết thì chả phải nên đi đầu thai rồi sao, chiêu hồn gì đó có thể gọi lên hả? Một nhà ba người Chúc Dương mờ mịt nhìn Nhan Khuynh.
“Thật ra không cần gọi đâu.” Nhan Khuynh tương đối bình tĩnh, chỉ vào góc tường: “Người kia ngồi xổm ở nơi đó! Lần trước cháu tới đã thấy, hôm nay vẫn còn ở chỗ này này.”
Vậy đây là sở thích của ông cố hả? Không có chuyện gì làm thì ngồi xổm ở trong góc? Chúc Dương nhìn theo ngón tay của Nhan Khuynh, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng trong lòng vẫn tin tưởng cô.
Nhan Khuynh cũng không lãng phí thời gian. Cô lấy trong túi ra một chiếc lư hương và một cặp đồng xu. Chỉ trong vài động tác đã bày bố được một Chiêu hồn trận đơn giản. Sau đó, cô đặt lư hương vào trong trận, ba nén hương từ từ bay lên. Mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương nhanh chóng phảng phất khắp nơi.
Nhưng kỳ diệu thay, trong làn sương khói mờ ảo, bóng dáng của hai ông lão trong góc lại hiện rõ mồn một. Một trong số họ mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn trông nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì hay né tránh. Còn người kia mặc vest thì tự tin hơn nhiều.
*Đây là kiểu áo dành cho nam giới do Tôn Văn (Tôn Trung Sơn) đề xướng, thường được các lãnh tụ khối xã hội chủ nghĩa thích mặc, áo giống mấy ông đại gia chân đất VN mình mặc.
Gia đình Chúc Dương ngơ ngác nhìn hai ông lão, hồi lâu không biết nên nói gì. Mãi một lúc lâu sau, bố Chúc Dương mới sực tỉnh, chỉ vào một người trong số họ và hét lên một tiếng “Bố!”, sau đó gọi người còn lại là “Ông cố.”
Mà hai câu xưng hô này giống như bật công tắc. Hai ông già bỗng trở nên hăng hái. Đặc biệt là người mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, đi thẳng về phía bố Chúc Dương rồi gõ đầu ông một cái.
Từ công ty đến gia đình, đặc biệt là khi nói đến dì cả Chúc Dương, cực kì sôi máu giận.
Bố Chúc Dương bị mắng cúi đầu, thật lâu không biết nên nói cái gì. Chúc Dương không nhịn được nữa, ra sức thuyết phục: “Ông cố….”
Cậu ta không nói thì không sao, vừa nói một cái đã trực tiếp chuyển cơn giận của ông lão sang mình.
“Thứ ngu xuẩn! Để cho một tên ăn chơi bại hoại chơi đùa!” Lườm Chúc Dương, ông lão hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo lại quay đầu nhìn bố Chúc Dương: “Quá ngu! Bị tính kế cũng không biết.”
Cuối cùng nhìn mẹ Chúc Dương: “Con cũng vậy! Sao cứ để hai người này nói đông là đông, tây là tây vậy? Con gái không thể quá dịu dàng, về sau nhất định phải đanh đá hơn một chút, bố cảm thấy bọn họ hết cứu rồi, nhà họ Chúc chỉ có thể trông cậy vào con thôi!"
“Vâng, bố.” Biết rõ tính cách của ông lão, mặc dù chồng con đều bị ghét bỏ như vậy, nhưng mẹ Chúc Dương dù không hiểu sao được giao trọng trách giữ gìn nhà cửa nhà họ Chu vẫn phải nở nụ cười trên môi.
Cuối cùng, ông nội Chúc Dương không nhìn nổi nữa, xen vào nói: “Đừng nói cháu trai của con nữa, ông là người đáng tin cậy nhất! Lúc chết còn chưa nói rõ sản nghiệp tổ tiên cơ mà.’’
“Chao ôi! Bây giờ tôi nói không được à.” Nhắc tới gia sản tổ tiên, ông lão kiêu ngạo lập tức xìu đi rất nhiều. Lúng túng chỉ vào một chỗ rồi lui vào nép vào góc.
Bố Chúc Dương cảm thấy không được đẹp mắt lắm, còn muốn khuyên một câu: “Ờm ông cố...”
Cuối cùng bị ông nội Chúc Dương ngăn lại: “Yên tâm đi, chỉ là tự kỷ bình thường thôi.”
Cái gì là tự kỷ bình thường? Bố Chúc Dương lập tức xấu hổ, bố và ông cố hình như cũng không đáng tin lắm làm ông ấy có chút khó nói.
Nhưng điều đáng mừng duy nhất là cuối cùng tài sản của gia đình cũng đã được tìm thấy. Theo những gì ông lão nói, bố Chúc Dương đã tìm thấy chiếc tủ gần như bị vứt bỏ trong nhà kho, đồng thời tìm thấy chìa khóa kho tiền và danh sách vàng bạc châu báu trong kho tiền ở ngăn trong cùng,
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà bố Chúc Dương muốn choáng váng.
“Làm sao vậy bố?” Chúc Dương thấy tình huống không ổn cũng cúi người nhìn qua danh sách, ngay sau đó biểu cảm trên mặt cậu ta cũng quái dị theo.
Chúc Dương vốn cho rằng cái gọi là tài sản của tổ tiên là loại có thể giúp gia đình cậu ta đủ sống qua ngày, sẽ không để gia đình cậu ta phải sống lang thang trên đường, nhưng lại không ngờ được là lại nhiều đến vậy, còn nhiều hơn so với lúc mà bố Chúc Dương kế thừa nhà họ Chúc nữa.
Cho nên, chuyện tài chính quan trọng như vậy ông cố tại sao không nói trước, chẳng lẽ đầu óc của ông không tốt hả?
Trong một lúc, biểu tình của Chúc Dương và bố Chúc Dương nhìn ông cố càng thêm phức tạp. Còn ông nội Chúc Dương thì ghét bỏ ra mặt.
Ông cố: Đừng nhìn tôi, tôi thực sự đang tự kỷ!
Bầu không khí trong nhà vô cùng khó xử, cho đến khi hương dẫn hồn cháy hết, bóng dáng của ông cố và ông nội Chúc Dương biến mất, tâm trạng của cả nhà ba người Chúc Dương mới lấy lại được bình tĩnh.
Thấy vậy, Nhan Khuynh mỉm cười và nói với Chúc Dương: “Cậu thấy đấy, tôi không lừa cậu mà! Tính 30% hoa hồng cho cậu cũng không đắt đâu.”
“Cảm ơn chị.” Chúc Dương tỉnh táo lại, không biết nên cảm ơn Nhan Khuynh như thế nào, đây không phải lần đầu tiên cậu ta nói cảm ơn, ngoài hai từ này ra thì thực sự không còn từ nào có thể nói nữa.
Nhan Khuynh đối với nhà cậu ta mà nói thì đó là ân cứu mạng.
Bố mẹ Chúc Dương cũng rất cảm kích nhìn về phía Nhan Khuynh. Cuối cùng mẹ Chúc Dương nói hôm nay Nhan Khuynh nhất định phải ở lại ăn cơm.
“Được ạ! Hôm nay buổi tối cháu cũng không bận.” Nhớ tới con cua lần trước chưa kịp ăn, Nhan Khuynh tỉnh bơ nói tên món ăn.
“Được, được, ăn cua ăn cua, cô đi mua ngay.”
Nhan Khuynh vội vàng ngăn cản bà: “Đừng ạ, mất công làm mất ngày nghỉ ngơi của cô lắm, để cháu cùng Chúc Dương đi, cháu giỏi chọn cua lắm.”
“Vậy cũng được, Tiểu Dương nhớ để ý chị Tiểu Nhan nhé!” Mẹ Chúc Dương vừa nói vừa tiễn hai người ra khỏi nhà.
Tuy vịnh Thiên Nga là khu biệt thự nhưng cũng có chỗ bán đồ ăn. Nhan Khuynh đi cùng với Chúc Dương cũng chỉ cần mười phút.
Trong khu hải sản, Nhan Khuynh mỉm cười nhìn những con cua và tự hỏi con nào ngon.
“Cái này hấp, cái này cay, cái này nướng với lòng đỏ trứng, còn có cái này! Nhất định phải làm bí ngô hầm.”
Nghe cô nói lảm nhảm, Chúc Dương đột nhiên cảm thấy khuôn mặt như vậy có chút đáng yêu. Nhưng trái với dự đoán của Chúc Dương, Nhan Khuynh cũng không mua nhiều.
“Không phải chị muốn ăn hả?” Chúc Dương không hiểu lắm.
Nhan Khuynh nghiêng đầu liếc cậu ta một cái: “Bố cậu vừa mới xuất viện ~ cần ăn thanh đạm một chút.” Giọng điệu tiếc nuối rõ ràng, cực kì sầu. Sau đó, cô đưa Chúc Dương đến một gian hàng bán rau theo mùa khác để mua nguyên liệu nấu ăn phù hợp.
Câu trả lời bất ngờ khiến Chúc Dương có một lúc cảm xúc lẫn lộn. Cậu ta nhìn bóng lưng của Nhan Khuynh, lại nghĩ đến anh họ bị cảnh sát bắt đi, hốc mắt chợt đỏ lên, cậu ta cảm thấy Nhan Khuynh mới chính là hình mẫu chị gái.
Nhan Khuynh đi mấy bước, cảm thấy bên người thiếu vắng gì đó liền quay đầu lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Chúc Dương.
Thở dài một hơi, Nhan Khuynh đi tới mấy bước vươn tay xoa xoa tóc của cậu ta: “Đi thôi! Mua sắm xong chúng ta về nhà đi!”
“Ừ.” Chúc Dương gật đầu, đột nhiên nở nụ cười. Chàng trai 17, 18 tuổi đang ở độ tuổi trẻ trung và xinh đẹp nhất, vẻ ngoài Chúc Dương xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Nhan Khuynh sửng sốt một hồi, đột nhiên che mặt: “Chao ôi! Em trai của tôi đẹp quá đi à.”
“Vâng, là em của chị.” Chúc Dương nghiêm túc gật đầu, ngoan ngoãn nói.
“Ngốc!” Nhan Khuynh đưa thức ăn trong tay cho cậu ta, sau đó hai người cùng nhau đi về.
Mãi sau bữa tối, bố mẹ Chúc Dương mới chịu thả cho Nhan Khuynh quay về. Trước khi ra ngoài, bố Chúc Dương gọi Nhan Khuynh lại.
“Tiểu Nhan, ngày mai chú đi xử lý xong sản nghiệp tổ tiên rồi chuyển tiền cho cháu nhé.”
Nhan Khuynh lắc đầu: “Cháu không vội, khi nào chú trả cũng được” Sau đó cô đi giày rồi tạm biệt.
Lần này, cô không để Chúc Dương đưa cô về nhà, cô chỉ để cậu ta đưa tiễn cô lên một chiếc taxi rồi để cậu ta về.
“Nhà cậu còn náo loạn, bố mẹ cậu nhất định đang chờ cậu trở về bàn bạc sự tình, nhanh lên một chút."
“Ừm, chị Nhan, đi đường cẩn thận nhé.”
“Yên tâm đi!” Nhan Khuynh cười đồng ý.
Nhưng dù sao cũng hơi muộn, Chúc Dương vẫn cẩn thận, cuối cùng dặn dò tài xế hồi lâu, lại đưa thêm 100 tệ tiền cước, bảo tài xế đợi Nhan Khuynh vào cửa nhà rồi mới đi, sau đó mới yên tâm đi về.
“Em trai của cháu thật tốt.” Trên đường đi, tài xế không khỏi thở dài với Nhan Khuynh.
“Đúng vậy ạ!” Nhan Khuynh gật đầu, trong mắt tự nhiên lộ ra một chút tự hào.
Cô luôn có con mắt tinh tường, Chúc Dương là một cậu bé ngoan.