Chương 11: Nên Trả Nợ Tôi Rồi 2

Nhưng mà hai người Chúc Dương và Nhan Khuynh, lại cũng không hề để ý trong lòng bọn họ đoán gì. Trước mắt, bệnh tình của bố Chúc Dương mới là quan trọng nhất.

"Ở đây được chưa ạ?" Trong phòng bệnh, Chúc Dương hỏi Nhan Khuynh, trong lòng hơi bồn chồn.

Trước kia lúc chưa biết đến Nhan Khuynh, Chúc Dương chưa tiếp xúc việc gì liên quan đến huyền học. Về phần Nhan Khuynh nói chữa bệnh cho bố, ngay từ đầu cậu ta cũng tưởng rắc máu chó gì đó, ăn lá bùa các loại. Nhưng Nhan Khuynh chuẩn bị đồ nghề đều rất bình thường, gạo nếp, gạo tẻ, còn có một mảnh ngọc vỡ, căn bản không nhìn ra được có tác dụng cụ thể gì.

Nhưng Nhan Khuynh vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, kiểm tra lại đồ nghề mà Chúc Dương đã chuẩn bị: "Đi đóng cửa lại, chúng ta bắt đầu thôi."

Chúc Dương suy nghĩ một giây: "Có cần chuẩn bị cái nồi không?"

Nhan Khuynh bất đắc dĩ nói: "Lấy cái nồi làm gì? Nấu cơm hả!"

Chúc Dương rối rắm: "Chứ không phải gạo nếp với gạo tẻ là để nấu cơm sao?"

Nhan Khuynh bất đắc dĩ, đưa tay lấy chiếc túi chứa đầy gạo, rải gạo nếp bằng cách riêng trên mặt đất. Sau đó cô lại đặt mảnh ngọc vỡ lên đầu giường. Tiếp theo đó bèn ra hiệu bảo bố Chúc Dương cởϊ áσ.

"Tà sùng ở trong dạ dày, có thể sẽ hơi đau, chú ráng chịu một chút nhé." Nhan Khuynh vừa nói, vừa lấy hộp châm cứu từ trong túi. Sau khi mở ra, bên trong có hàng loạt cây châm to nhỏ.

Nhan Khuynh chọn vài cái, sau đó ghim vào vị trí dạ dày trên bụng bố Chúc Dương.

Thủ pháp thuần thục, nhìn còn thành thạo hơn bác sĩ lâu năm. Chúc Dương nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy Nhan Khuynh quá lợi hại rồi.

"Chị còn biết về trung y sao?"

"Không phải giỏi giang gì. Chỉ là có chút tương tự thôi, nếu có bệnh thật, tìm tôi cũng vô dụng, vẫn phải tìm đến bác sĩ." Nhan Khuynh nói xong, động tác cũng ngừng rồi. Trong lúc ghim đến cây châm thứ bảy, cứ như chưa ghim vào cơ thể bố Chúc Dương.

Nhưng mà, vị trí bị Nhan Khuynh ghim vào, đều không phải là huyệt đạo, mà là thất quan.

Trong thuật mao sơn, thất quan là Chỉ Vân Khẩn quan, Thượng Quynh quan, Tử Thần quan, Thượng Dương quan, Thiên Dương quan, Ngọc Túc quan và Thái Du quan, thất quan tương ứng với bắc đẩu, đại biểu cho sinh khí lưu động. Mà thất quan của cơ thể người cũng có ý nghĩa giống vậy. Nhan Khuynh khóa lại thất quan của bố Chúc Dương, thứ tà sùng dựa vào việc cắn nuốt sinh khí mà sống kia thì không thể tiếp tục ở lại trong cơ thể. Nhan Khuynh định dựa vào cách này, trực tiếp ép những tà sùng ra khỏi cơ thể bố Chúc Dương .

Đúng như dự đoán, chưa tới năm phút ngắn ngủn, trong dạ dày của bố Chúc Dương bắt đầu không ngừng lúc nhúc, giống như có thứ gì đó đang di chuyển liên tục trong dạ dày.

"Không sao chứ!" Mẹ Chúc Dương vô cùng lo lắng. Mà Nhan Khuynh lại bình tĩnh gọi Chúc Dương, đè bố xuống.

"Không được động đậy! Mau đè chú lại." Trong lòng bàn tay Chúc Dương toàn là mồ hôi, nhưng vẫn nghe theo lời dặn của Nhan Khuynh.

Mà bố Chúc Dương cũng cố gắng chịu đựng, nhưng không thể khống chế chính mình. Nếu không phải thân thể không được động đậy, đã sớm lăn lộn dưới đất vì cơn đau đớn này.

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, dài cứ như một thế kỷ vậy. Vào lúc thứ gì đó đang dãy dụa trong bụng bố Chúc Dương dừng lại, Nhan Khuynh nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy mảnh ngọc vỡ trên đầu giường, nhét thẳng vào miệng bố Chúc Dương. Tiếp theo đó vỗ mạnh vào lưng bố Chúc Dương.

Bố Chúc Dương bố không nhịn nổi nữa "Ọe" phun ra một bãi nước màu đen gì đó. Phun đúng vào gạo nếp được rải trên mặt đất, trong phòng bèn trở xộc tới một mùi hôi thối. Mà kinh khủng nhất, vẫn là con sâu trong chất lỏng đó.



Dưới cơ thể màu xanh đen, chi chít toàn là chân. Mà đỉnh đầu là một con mắt to lớn, còn lóe ra ánh sáng quỷ dị ghê tởm.

Chúng nó vừa chui ra, theo bản năng muốn tìm người tiếp theo. Nhưng Nhan Khuynh căn bản không cho nó có được cơ hội này.

Trong nháy mắt rút ra một cây châm, trực tiếp đâm xuyên qua con sâu trên mặt đất. Sau đó, cô cầm lấy một con dao trái cây, chém con sâu ra thành từng đoạn, nhìn thấy nó hòa tan vào dòng nước đen mới gọi là ổn.

"Đủ rồi !" Nhan Khuynh nhẹ nhàng thở ra, ý bảo Chúc Dương mang gạo tẻ đến.

Lấy cây châm trên người bố Chúc Dương ra, Nhan Khuynh đặt gạo tẻ lên vị trí vừa châm vào, chưa tới một phút, gạo tẻ biến thành màu đen.

"Đây là do sao vậy?" Mẹ Chúc Dương nhìn đến sững sờ, cảm thấy những việc Nhan Khuynh làm, đều vượt quá phạm vi tiếp của bà.

"Gạo tẻ hút âm độc, sau khi ép tà sùng ra, trong người có thể còn một chút âm khí, đắp gạo tẻ lên thất quan, có thể hút âm khí ra ngoài." Nhan Khuynh kiên nhẫn giải thích cho bà: "Cô không cần lại đây, bảo Chúc Dương đến. Phụ nữ âm khí rất nặng, dễ dàng xâm nhập vào cô."

Chúc Dương nghe thấy, chạy nhanh đến gần, nhận việc từ tay Nhan Khuynh. Nhưng mà lúc cậu ta vừa làm, vừa nhịn không được mà hỏi Nhan Khuynh: "Con sâu kia là thứ gì."

"Cổ trùng. Trước đó không phải cậu nói bố cậu ăn bùa sao? Tám phần là người cho lá bùa đặt trứng cổ trùng lên lá bùa. Cổ trùng vào trong người ấp trứng, khiến cho tà sùng nhập thể còn tưởng là vong. Bố cậu mới đột nhiên bệnh nặng."

"Thì ra là thế." Cuối cùng Chúc Dương cũng hiểu được ngọn nguồn của sự việc.

"Tốt lắm." Nhìn thấy gạo tẻ trên người bố Chúc Dương bố không biến thành màu xám, Nhan Khuynh bảo Chúc Dương có thể dọn dẹp đồ nghề.

Mở cửa sổ ra, không khí tươi mát bên ngoài đánh tan áp lực trong phòng. Bố Chúc Dương cũng dần dần hồi phục ý thức.

Ông duỗi tay theo bản năng, chỉ cảm thấy thân thể của mình bỗng trở nên thoải mái, không chỉ là khỏi hẳn, mà còn khỏe mạnh hơn trước lúc bệnh.

Nhan Khuynh thấy thế, bảo Chúc Dương mau gọi người đến kiểm tra, sau đó làm thủ tục xuất viện. Bởi vì trước ba giờ chiều, bọn họ phải trở lại biệt thự vịnh Thiên Nga, nếu không thì sẽ bỏ lỡ cơ hội cầu tài tốt nhất.

Chúc Dương hiểu ý của Nhan Khuynh, mau chóng đi gọi bác sĩ tới cho bố, tránh chậm trễ thời gian.

"Tôi đề nghị không nên xuất viện." Trong văn phòng, bác sĩ phụ trách nghe xong bèn sốt ruột."Tôi biết chuyện lúc trước của các người. Nhưng viện trưởng đã tự sát, y tá trưởng cũng đã bị đưa đi, các người vẫn nên suy nghĩ lại."

Người bác sĩ phụ trách này không tệ, cố hết sức khuyên bảo Chúc Dương không nên rời đi. Ung thư thời kỳ cuối không phải chuyện đùa, tùy tiện xuất viện cũng được sao?

Nhưng Chúc Dương vẫn khăng khăng, cuối cùng cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiểm tra cơ bản trước cho bố Chúc Dương.

Nhưng khiến người ta khϊếp sợ nhất, kết quả cuối cùng vậy mà lại không có bất cứ căn bệnh nào. Nếu không phải tận mắt thấy, bác sĩ phụ trách căn bản không thể tin được bệnh nhân trước mặt cách một ngày trước còn nằm trong phòng cấp cứu.

"Điều này. . . . . ." Bác sĩ khó hiểu, nhìn chằm chằm cả nhà Chúc Dương ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Nhưng mà sau khi tiễn bọn họ đi, còn nói một câu: "Nhớ đến kiểm tra định kì."

"Vị bác sĩ này không tệ." Nhan Khuynh âm thầm gật đầu.



"Rất tốt tính." Chúc Dương cũng cảm nhận như thế: "Lúc trước tôi đưa bố tới, phí phẫu thuật không đủ, chính là ông ấy nói sắp xếp cho chúng tôi phẫu thuật trước, cho tôi thời gian một tuần xoay tiền."

"Cho nên sau này ông ấy sẽ làm một viện trưởng tốt."

"Ông ấy sẽ làm viện trưởng sao?"

"Xứng đáng thôi, mười năm sau." Nhan Khuynh cười nói nhìn sang phía bác sĩ: "Nhật giác nguyệt giác, tất tá minh quân. Cậu xem hai bên xương gò má của ông ấy cao gần ra tới ngoài, người có tướng mặt như vậy, phần lớn là văn võ song toàn, có khả năng phò tá đế vương. Đưa tới bệnh viện này, cũng có thể làm viện trưởng?"

Nhan Khuynh nói xong, lại càng nhìn kỹ vị bác sĩ kia, đột nhiên không nhịn được mà bật cười, lên giọng nói một câu với vị bác sĩ kia: "Chúc mừng."

"Cái gì?" Bác sĩ không hiểu gì.

Nhan Khuynh: "Ông gọi cho vợ mình đi!"

Cô úp úp mở mở, nói xong bèn cùng Chúc Dương rời đi.

Nhưng mà vị bác sĩ trong văn phòng ấy lại thấy khó hiểu, nhưng vẫn theo bản năng mà gọi điện thoại, kết quả, vợ ông vậy mà lại nói đã mang thai !

Thật hay giả vậy? !

Điều đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó trở nên vui sướиɠ vô cùng. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bèn cảm thấy Nhan Khuynh thật sự rất thần kỳ !

--------------

Nhưng mà mặt khác, Nhan Khuynh về nhà với Chúc Dương. Đội thi công đã làm sân sắp xong rồi.

Tuy rằng trong ngoài phòng đều là một mớ hỗn độn, nhưng bầu không khí khiến người ta chán ghét rốt cuộc cũng biến mất.

"Hiện tại không còn việc gì nữa." Nhan Khuynh gật đầu hài lòng, sau đó nói với Chúc Dương: "Bắt đầu tìm đồ thôi!"

"Tìm thế nào đây?" Nhìn căn nhà cũ đã ở hơn ba năm, Chúc Dương vẻ mặt hoang mang. Thực ra không chỉ là cậu ta, ngay cả bố mẹ cậu cũng không tìm được manh mối. Dù sao bọn họ chưa từng nghĩ tới, trong nhà này vậy mà thế còn có thể cất giấu sản nghiệp tổ tiên kếch xù.

Nhan Khuynh nghĩ ngợi: "Nếu không thì chiêu hồn? Trực tiếp hỏi ông cố của cậu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Bố Chúc Dương: Ông cố ơi! Ông đem tiền giấu ở nơi nào?

Ông cố: Đi mà hỏi ông cố của ông cố ngươi!

Ông cố của ông cố: ▼_▼