Năm Dạ Hoàng thứ nhất, tại nước Sở - một trong ba nước Hán quân kỳ mạnh nhất tại lãnh thổ.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Tiếng pháo nổ vang trời, dân chúng đua nhau chạy ra đường vui sướиɠ tung hô.
Hai bên đường trang trí đầy lụa và trái châu đỏ - biểu tượng cho hỷ sự.
Khi kiệu lớn tám người khiêng tân nương đi qua, dân chúng càng trở nên phấn khích, tay tung hoa còn miệng thì không ngừng reo hò:
"Tân vương phi! Tân vương phi!"
Hôm nay chính là hỷ sự được thần dân cả nước mong đợi nhất, là hôn phối do đích thân đương kim Thái thượng hoàng chỉ hôn, cho con gái lớn của Thừa tướng gia Kim thị - Kim Tịnh Ngọc trở thành đích phúc tấn của Tân nhị vương gia Tư Dạ Hành Vũ.
Thừa tướng vốn dĩ thương dân như con, trong chính sự luôn lấy dân làm gốc, còn nhị vương gia khôi ngô tuấn tú, anh dũng hơn người, lại luôn đặt lợi ích của dân làm đầu.
Chỉ cần hai lý do lớn đó đã đủ khiến cho hôn sự này được thần dân ủng hộ, người hiền về lại một nhà khiến đám đông không khỏi thốt lên "xứng lứa vừa đôi".
Kim Tịnh Ngọc, cũng là tân nương tử ngồi trong kiệu hoa đã nghe ít nhiều những lời khen ngợi từ dân chúng bên ngoài.
Nàng lạnh nhạt vén khăn che, lộ ra khuôn mặt thanh tú không chút khuyết điểm.
Dung nhan này chính là cái mà mọi nữ nhân cổ đại đều mong muốn sở hữu, sống mũi cao thon gọn, mắt hơi xếch lên như mắt phượng hoàng, đôi môi chúm chím đỏ ao.
Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời, nhưng mặt nàng thì vẫn lạnh tanh như vậy.
Khóe môi nàng hơi nhếch lên, "xứng lứa vừa đôi"? Ca từ ngày nghe thật đậm mùi khích bác.
Một nữ nhân từ nhỏ đã mồ côi mẹ, luôn theo cha đi học cưỡi ngựa bắn cung, xem chốn trường nhung cung ngựa như nhà mình.
Đời sống không khác gì một nam nhân, đến tính cách cũng vì vậy mà trở nên cao ngạo và lạnh lùng.
Một nữ nhân không có chút kỹ nghệ cầm kỳ thi họa, đến cái nết dịu dàng, đoan trang của một tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc cũng không có.
Người như nàng lại có thể cho là xứng lứa vừa đôi với nam nhân khác? Mà không chỉ là nam nhân tầm thường khác, hắn ta còn là Tư Dạ Hành Vũ - Tân Nhị Vương gia được thái thượng hoàng tin yêu.
Lại nhắc đến Tư Dạ Hành Vũ, Kim Tịnh Ngọc chỉ nghe đồn hắn vô cùng khôi ngô tuấn tú, không chỉ giỏi văn thư mà còn thông kinh tạc sử, đến bày mưu đánh trận, rồi cả võ công cũng không phải hạn tầm thường.
Loại người hoàn hảo đến đáng gờm như vậy không ngờ lại trở thành phu quân của nàng.
Nhưng chuyện này là điềm lành hay điềm ác thì vẫn còn chưa rõ, dù cha nàng có tâng bốc Tư Dạ Hành Vũ lên đến mây xanh thì với tính cách luôn dè chừng với mọi thứ xung quanh, Kim Tịnh Ngọc tuyệt nhiên cũng không để mình bị lơ là cảnh giác.
Chẳng mấy chốc kiệu hoa đưa tân nương cũng đã đến trước cửa lớn vương phủ.
Kim Tịnh Ngọc nhanh chóng bỏ khăn che mặt xuống, được A Thúy là nô tỳ gả theo mình dìu xuống kiệu từng bước một.
Sau khi xuống kiệu, nàng và A Thúy phải đứng đợi trước cổng vương phủ, đợi hạ nhân vào bẩm báo cho vương gia thì mới được phép vào trong.
Thấy Tân vương phi đã đến, hạ nhân ba chân bốn cẳng, mặt lộ rõ vẻ vui mừng chạy vào trong rồi quỳ xuống trước mặt Tư Dạ Hành Vũ:
"Bẩm báo Vương gia, Vương phi đến rồi!"
Tư Dạ Hành Vũ nghe vậy không hề tỏ ra chút vui mừng nào, chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
"Đưa Vương phi vào phủ, sắp xếp cho nàng ấy nghỉ ngơi ở phòng tân hôn."
Hạ nhân kinh ngạc hỏi: "Vương gia, không phải sau khi đón vương phi đến thì sẽ làm lễ bái đường sao ạ?"
"Cả nước Sở này ai lại không biết hôm nay Kim thị trở thành đích phúc tấn của bổn vương? Bái đường hay không quan trọng như vậy sao?"
"Nhưng… nhưng dù sao Vương phi cũng là…"
Tư Dạ Hành Vũ nghe vậy liền chau mày: "Ngươi nhiều lời như vậy, rốt cuộc là có muốn nghe theo lời bổn vương không?"
Trước sự lạnh lùng của Tư Dạ Hành Vũ, hạ nhân không thể không nghe.
Hắn lủi thủi đi ra ngoài, còn Tư Dạ Hành Vũ thì chán chường đến mức không muốn để tâm đến nữa.
Hắn tự trách bản thân mình, tại sao có thể vướng phải một sai lầm lớn như vậy chứ? Bây giờ thì hay rồi, không những không thể thành thân với nữ nhân đã cứu mạng mình, lại còn dính phải duyên phu thê với tỷ muội nàng ấy.
Tư Dạ Hành Vũ thở dài, trong đầu lại hiện lên rõ mồn một chuyện đã xảy ra cách đây hơn một tháng.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, ở trên núi Kỳ Vân.
"Cộc… cộc… cộc…"
Tiếng ngựa chạy lộc cộc vang vọng cả một khoảng trời, Tư Dạ Hành Vũ ngồi trên yên ngựa phóng về trước như phi nước đại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ở cánh tay còn bị thương đẫm cả máu.
Hắn chạy được một lúc lại quay đầu lại nhìn, muốn kiểm tra thử xem mình đã thoát khỏi sự truy sát chưa.
"Hí!!!"
Con ngựa mà Tư Dạ Hành Vũ đang cưỡi bỗng nhiên bị một mũi tên từ đâu bay đến ghim thẳng vào bụng.
Nó rít lên một tiếng, bỗng nhảy xổng hai chân trước lên khiến Tư Dạ Hành Vũ không giữ được thăng bằng mà ngã đập đầu xuống đất, máu từ bụng con ngựa văng tứ tung từ mặt đến cả quần áo của hắn.
"A…"
Tư Dạ Hành Vũ vẫn còn sót lại chút ý thức, nhìn dáo dác xong quanh, nghiến răng ken két, tay co chặt thành nắm đấm, thầm trách bản thân đã quá lơ là cảnh giác.
Bây giờ ngựa cũng ngã xuống, hắn lại không đủ sức đứng dậy.
Không lẽ cuộc săn bắn hôm nay cũng chính là ngày hắn phải đi bồi táng ư?
Trong lúc Tư Dạ Hành Vũ đang dần rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên phía xa xa lại vang lên tiếng ngựa chạy, còn có tiếng người đánh roi vào mông ngựa, âm thanh đó ngày càng gần hơn, được một chốc lại im bặt.
Người trên ngựa thót xuống ngay trước mặt hắn, định giơ tay ra giúp đỡ thì lại có một mũi tên bắn sượt qua chỗ bọn họ, xém chút nữa là trúng phải người đứng cạnh Tư Dạ Hành Vũ.
Người này có phong thái hơn người, mặt che khăn vô cùng bí ẩn.
Trước sự mưu sát ban nãy lại không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ liếc ngang về phía vừa bắn ra mũi tên, sau đó vòng tay ra sau lấy một mũi tên giương bắn về phía đó.
"A!"
Kẻ bị bắn trúng thốt lên một tiếng, sau đó liền ngã xuống.
Người che mặt thấy vậy chỉ cong nhẹ khóe môi dưới khăn che, thầm biểu thị sự hài lòng rồi lại quay đầu nhìn Tư Dạ Hành Vũ, lần nữa chìa tay ra trước mặt hắn.
Tư Dạ Hành Vũ vì mất máu quá nhiều ở cánh tay nên dần mất đi ý thức.
Hắn rất muốn nắm lấy tay người đó nhưng không thể.
Trước lúc thϊếp đi, hắn chỉ nhớ người đó là nữ nhân có mái tóc đen tuyệt đẹp, mặt che khăn nên không thể nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy mỗi đôi mắt phượng hoàng đầy quyền lực kia.
Tư Dạ Hành Vũ cứ vậy mà thϊếp đi, cũng không rõ là bao lâu.
Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Kim An Bình.
Nàng ấy quả thực có mái tóc đen tuyệt đẹp và cả đôi mắt phượng hoàng kia, không chỉ vậy còn ân cần săn sóc cho hắn.
Theo đó, hắn thầm khẳng định người đã cứu và mang hắn về trị thương chính là Kim An Bình.
Ơn cứu mạng này không sao báo đáp được, hắn chỉ có thể nghĩ đến việc xin phụ hoàng ban hôn cho hắn và nàng, để nửa đời còn lại hắn có thể săn sóc nàng thật tốt.
Vậy mà...
Tư Dạ Hành Vũ trở về thực tại, thầm cười chê chính mình.
Đúng là người tính không bằng trời tính, duyên phận của hắn với An Bình chỉ có thể ít ỏi như vậy.
------------
Ở cổng lớn, hạ nhân vừa đi vừa gãy gãy đầu, thật sự không biết nên lựa lời lẽ thế nào cho phù hợp để nói với vương phi, cứ lúng ta lúng túng mãi không nói nên lời.
Kim Tịnh Ngọc thấy vậy liền hạ giọng, cố tình mở đường cho đối phương: "Ngươi ấp a ấp úng thế kia, có phải là Vương gia không muốn ta vào phủ?"
"Không, không phải đâu ạ.
Chỉ là… Vương gia nói trực tiếp đưa người về khuê phòng, không cần… bái đường."
Kim Tịnh Ngọc hơi đờ người ra một chút, nhưng động thái đó nhanh đến mức thoạt nhìn khó có thể mà nhận ra.
Rất nhanh nàng đã lấy lại phong thái, cười nhạt cho có: "Không bái đường thì không bái đường.
Dù gì hỷ sự của ta và chàng long trọng như vậy, cả nước ai cũng biết rồi.
Có bái đường hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Được rồi, ngươi mau dẫn đường để A Thúy đưa ta vào trong."
"...Vâng."
Hạ nhân cung kính nghe theo, vừa đưa Kim Tịnh Ngọc đến phòng tân hôn vừa không khỏi thán phục trước độ điềm tĩnh của nữ nhân này.
Quả nhiên là con gái thừa tướng gia, thật khiến cho người khác nể phục.
Kim Tịnh Ngọc được đưa đến trước phòng tân hôn, đột nhiên lại quay đầu nhìn hạ nhân: "À đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Bẩm, nô tài là Trường Khang."
"Được, Trường Khang.
Hôm nay ta phủ khăn che trên đầu nên không thấy rõ ngươi, hơn nữa của hồi môn của ta vẫn chưa được chuyển đến.
Giờ ngọ ngày mai ngươi tự đến tìm ta, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi."
Trường Khang nghe vậy lật đật quỳ xuống trước mặt Kim Tịnh Ngọc, dập đầu xuống đất: "Vương phi, không biết nô tài đã làm sai lỗi gì, mong vương phi chỉ dạy.
Tội một mình nô tài gánh chịu, chỉ mong đừng liên lụy đến người thân!"
Kim Tịnh Ngọc cười nhạt, người có khí phách thế này xứng đáng là người để nàng tin dùng về sau.
"Mau đứng lên.
Ta nói ban thưởng chính là ban thưởng, không hề trách phạt.
Hôm nay Trường Khang ngươi có công đưa ta vào vương phủ, ơn này Tịnh Ngọc sẽ nhớ mãi không quên."
"Nô tài không có, nô tài chỉ…"
Thấy đối phương lắm lời làm mất thời gian của chủ tử, A Thúy liền chau mày: "Vương phi đã nói như vậy thì chính là như vậy.
Ngươi mà còn lắm lời thì ta sẽ cắt cái lưỡi này của ngươi!"
Trường Khang nghe vậy cũng không dám nói gì.
A Thúy cũng không muốn ra vẻ thêm, liền mở cửa đưa Kim Tịnh Ngọc vào phòng, dìu nàng ngồi trên giường rồi liền cáo lui.
Bổn phận hôm nay của nàng ta đã hết, thời gian còn lại ở khuê phòng là để cho Vương gia và Tân Vương phi có không gian riêng tư.
Kim Tịnh Ngọc ngồi trên giường chờ tân lang, chờ đến mỏi mòn, cũng đã trôi qua hơn mấy canh giờ.
Bây giờ là canh hai, ngày mới sắp đến mà Tư Dạ Hành Vũ vẫn chưa đến phòng tân hôn.
Kim Tịnh Ngọc hít một hơi thật sâu, lấy lại tỉnh táo, rồi lại ngồi im thin thít, hai tay đặt lên váy, dáng vẻ vô cùng đoan trang.
"Két…"
Tiếng mở cửa phát ra, cuối cùng hơn nửa ngày trời thì Tư Dạ Hành Vũ cũng đã chịu đến tìm nàng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó đi đến bàn trà phủi tay áo xong mới ngồi xuống, phong thái cực kì trang nghiêm.
Hắn rót cho mình một ly trà, lại nhìn về phía Kim Tịnh Ngọc:
"Hôn sự cũng đã xong, nàng cũng nên bỏ khăn che đầu xuống được rồi."
Kim Tịnh Ngọc ngoan ngoãn nghe theo lời đối phương, tự tay gỡ khăn che xuống.
Tư Dạ Hành Vũ nhìn thấy nhan sắc của nàng thì suýt chút đã làm rớt tách trà trong tay.
"Giống đến như vậy ư?"
Kim Tịnh Ngọc nghe vậy hơi nhếch môi: "Đúng vậy, ta và An Bình rất giống nhau, lần đầu gặp mặt sẽ không phân biệt được đâu."
An Bình ở đây mà nàng nói đến là Kim An Bình, vừa là chị em cùng cha khác mẹ với nàng, lại vừa là chị em họ, bởi mẹ của Kim Tịnh Ngọc là Đường Nguyệt Cung và mẹ của Kim An Bình là Đường Nguyệt Cát, vốn là hai chị em song sinh.
Có lẽ cũng vì lí do đó, hai nàng từ khi sinh ra đã có dung mạo giống nhau đến tám, chín phần.
Tư Dạ Hành Vũ nghe Kim Tịnh Ngọc nói như vậy, chợt bật cười: "An Bình? Vương phi, nàng thật biết xát muối vào nỗi đau của người khác."
Trước lời mỉa mai này, Kim Tịnh Ngọc vẫn vô cùng bình tĩnh: "Vương gia quá khen!"
"Hừ, trong dụng binh mà nàng châm châm chọt chọt thế này, có khi sẽ làm tướng giặc chết tức tưởi mà không cần tốn một binh một tốt."
Kim Tịnh Ngọc hiểu rõ đối phương đang muốn ám chỉ điều gì, lại chỉ tỏ ra vô cùng cung kính: "Vương gia, có vấn đề gì xin cứ việc nói thẳng."
Tư Dạ Hành Vũ nghe vậy vừa cảm thấy nữ nhân này thông minh xuất chúng, lại càng muốn đề phòng nàng hơn: "Nếu Vương phi muốn bổn vương thẳng thắn, bổn vương cũng không ngần ngại gì mà nói ra.
Như nàng đã biết, hôn phối của chúng ta là do phụ hoàng ta đích thân chỉ hôn nên không thể chối từ.
Giữa ta và nàng không hề có tình cảm nam nữ, người trong lòng ta lại là một cô nương khác, do vậy ta mong nàng sau khi trở thành đích phúc tấn ở vương phủ sẽ chỉ chăm lo việc trong và ngoài phủ, làm tròn bổn phận của một thê tử.
Còn về chuyện tìm cảm giữa ta và nàng, mong rằng nàng sẽ không bao giờ mơ tưởng đến."
Kim Tịnh Ngọc không hề đáp lại, không biết là đang muốn lặng im để đợi đối phương nói hết hay thực chất là không muốn trả lời.
"Còn nữa, giữa chúng ta cũng sẽ không xảy ra quan hệ nam nữ.
Vậy nên khuê phòng này từ nay thuộc về nàng, bổn vương sẽ ở nơi khác, tuyệt đối không đυ.ng đến thân thể của nàng.
Bổn vương nói như vậy nàng… không bị làm sao đó chứ?"
Theo suy nghĩ của Tư Dạ Hành Vũ, Kim Tịnh Ngọc nhất định sẽ bức xúc đến mức phản kháng lại, hoặc ngồi khóc lóc ỉ ôi.
Nhưng điều diễn ra trước mắt hắn lại hoàn toàn ngược lại, Kim Tịnh Ngọc không những không buồn mà tỏ ra vô cùng hài lòng, còn nhìn hắn cười một cái như đang mỉa mai..