Chương 9: Hôn Lễ

Dưới núi Lưu Minh, hôm nay trong biệt viện Thần Binh vô cùng náo nhiệt, các phòng đều treo vải đỏ, trong viện đã sắp xếp bàn ghế, trên viện treo dây đỏ che khuất đi ánh mặt trời chói mắt.

Lụa đỏ treo trên cổng lớn phất nhẹ theo gió, trên hai con sư tử đá trước cổng cũng treo hoa đỏ để chúc mừng.

Một năm tử mặc hỉ bào đỏ đứng trước cửa, khuôn mặt vui sướиɠ của người sắp thành tân lang.

Gã trong không anh tuấn tiêu sái bao nhiêu, nhưng trên người có phong độ của người trí thức, dung mạo cũng là kiểu càng nhìn càng dễ nhìn.

Truyện được đăng tại truyenhdt.com. Gã chính là Tô Tâm Thật, một vị đàn chủ của Thần Binh sơn trang, võ công của gã không biết giỏi bao nhiêu, nhưng có thể ngồi lên vị trí đàn chủ của Thần Binh sơn trang, cũng không thể không nói đến.

Đầu tiên, là ca ca gã Tô Tâm Thành, Tô Tâm Thành là hữu hộ pháp của Thần Binh sơn trang, võ công cao cường, quản lý thế lực trong thành Trường Bình, mà thành Trường Bình ở dưới chân núi Thần Binh sơn trang, có thể thấy nhận được coi trọng nhiều thế nào.

Mặc dù nói Tô Tâm Thành người này tâm địa rộng rãi, nhưng có người giang hồ nào mà là người chí công vô tư chân chính đâu! Tô Tâm Thật là được đích thân hắn đè bạt!

Đương nhiên, Tô Tâm Thành chỉ là một hộ pháp, dĩ nhiên không thể có năng lực để Tô Tâm Thật ngang địa vị với hắn, có thể bò lên cao không, thì phải xem bản lĩnh của Tô Tâm Thật rồi.

Võ công của Tô Tâm Thật cùng một mạch với Tô Tâm Thành, nội lực của hai người cũng giống như mười phần, nhưng bản lĩnh của gã không phải là võ công, mà là kinh doanh.

Phân đàn của gã quản lý cửa hàng lớn nhỏ của Thần Binh sơn trang, chỉ một mình gã, đã chiếm một phần năm hiệu buôn của Thần Binh sơn trang.

“Đàn chủ, Phi Thố chân nhân của phái Trùng Hư đến.” Quản gia của biệt viện Thần Binh đứng sau Tô Tâm Thật nhắc nhở, ông ta được Tô Tâm Thật giới thiệu đề bạt lên vị trí quản gia, dĩ nhiên chuyện gì cũng nghe Tô Tâm Thật.

Mặc dù trên mặt tươi cười, Tô Tâm Thật hơi ngẩn ra sực tỉnh, sau khi nhìn thấy đạo nhân râu trắng từ xa đi tới liền vội vàng nghênh đón.

“Phi Thố chân nhân, ngưỡng mộ đã lâu!”

Trên mặt Tô Tâm Thật có nụ cười vô cùng hoàn hảo, mặc dù miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, nhưng thực tế trong lòng gã không cho là thật, không phải gã coi thường Phi Thố chân nhân, mà phần lớn người giang hồ đến lần này gã đều coi thường.

Bởi vì, cho dù người gã cưới là đại tiểu thư của Thần Binh sơn trang, thật ra bản thân gã cũng chẳng phải đại hiệp giang hồ gì, dĩ nhiên không xứng để chủ các môn phái đến chúc mừng.

Truyện được đăng tại truyenhdt.com. Chỉ là, mặc dù trong lòng gã biết rõ, nhưng vẫn vô cùng khó chịu, bởi vì gã cảm thấy cho dù chỉ là đàn chủ, gã cũng là đàn chủ của Thần Binh sơn trang, há có thể để mấy tiểu môn tiểu phái này có thể so sánh.

Nhất là sau khi Diên Mạc Tiếu chết, gã đích thân đẩy Diêm Mạc Tiếu xuống vách núi, mặc dù không thấy dáng vẻ tan xương nát thịt của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được vách núi sâu như thế, một người rơi xuống không thể nào sống được.

Nếu Diêm Mạc Tiếu còn nội lực thì dễ, nhưng lúc hắn bị đẩy xuống, đã bị phong bế nội lực.

"Tô đàn chủ thật sự là tuổi trẻ tài cao! Tuổi còn trẻ đã cưới được Diệu Vân tiên tử làm thê, thật may mắn, thật may mắn!"



Phi Thố nhận lấy một hộp gấm hình chữ nhật không lớn từ tay đạo đồng đưa sang.

"Đây là hai viên đại hoàn đan do Phi Vân chân nhân của phái Trùng Hư ta luyện chế, chúc Tô đàn chủ và Diệu Vân tiên tử bách niên hảo hợp."

Mặc dù Phi Thố nói thế, nhưng không giấu được sự khinh thường trong mắt, tuy Tô Tâm Thật là đàn chủ của Thần Binh sơn trang, nhưng chỉ là hạng người vô danh, vậy mà dám cưới Diệu Vân tiên tử, đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu mà!

Quản gia theo sau Tô Tâm Thật vội vàng tiến lên, nhận lấy hộp gấm kia.

Hai người trong lòng đều không coi trọng đối phương hàn huyên mấy câu, Tô Tâm Thật mới gọi quản gia tiếp đón Phi Thố vào viện.

Người của đại môn phái lần lượt đến không ít, nhưng phần lớn đều không phải nhân vật quan trọng gì trong môn phái, khiến Tô Tâm Thật dấy lên lửa giận trong lòng, nhưng lại vô kế khả thi, cho đến khi một chiếc xe ngựa xa hoa lọt vào tầm mắt.

Đó là một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, chỉ riêng ba con tuấn mã kéo xe đã là bảo mã thượng đẳng của Tây Vực.

Xe ngựa màu đỏ kia càng vô cùng xa hoa, màn xe được dệt bằng chỉ bạc, bên trên thuê một chữ dược bằng chỉ đen, tuy không nhìn ra là chất liệu gỗ gì, nhưng cũng không phải hàng kém chất lượng.

Từ xe ngựa có thể nhìn thấy lai lịch của vị khách này kinh khủng không ít, nhưng Tô Tâm Thật một chút cũng không vui lên nổi, thậm chí có thể nói là đắng như ăn khổ qua.

Gã biết người bên trong là ai, là sư huynh của Diêm Mạc Tiếu, đảo chủ đương nhiệm của đảo Thiên Dược, Bách Lý Thanh Phong.

Phần lớn người giang hồ đều biết Bách Lý Thanh Phong của đảo Thiên Dược, hắn ta được người giang hồ gọi là Thiên Dược y vương, cho dù bệnh có khó trị đến đâu, đến tay hắn ta cũng sẽ giải quyết dễ dàng.

Nhưng có một điểm, tính tình hắn ta vô cùng tệ, không phải kiểu tệ của cao thủ hơi quái gở, mà thật sự là tệ.

Mặc dù đảo Thiên Dược là danh môn chính phái, nhưng chỉ là danh môn chính phái trên lý thuyết thôi, chỉ một Bách Lý Thanh Phong này đã không giống người trong chính đạo.

Bởi vì hắn ta nhìn không thuận mắt sẽ gϊếŧ người, nhìn thuận mắt cũng gϊếŧ người, không sai, cho dù là người hắn ta nhìn thuận mắt, chỉ cần nói một câu không tốt, hắn ta cũng sẽ ra tay gϊếŧ người.

Còn Diêm Mạc Tiếu của Thần Binh sơn trang, tuy được người ta gọi là Độc Diêm La, nhưng tính tình không tệ, ít nhất, trong mắt người giang hồ là không tệ.

Tuy bình thường Diêm Mạc Tiếu rất kiêu ngạo, nhưng sẽ không tùy tiện gϊếŧ người, đương nhiên, đây là ngoài sáng, còn trong tối thì người giang hồ không thể biết.

Ai cũng không ngờ, hai người hai phân cực như vậy mà lại là sư huynh đệ, cho dù Tô Tâm Thật biết, cũng là ngẫu nhiên nghe Tô Tâm Thành nhắc đến, còn Tô Tâm Thành làm sao biết, thì không thể biết được.

Xe ngựa dần dần chạy đến, Tô Tâm Thật nở nụ cười hoàn mỹ ra nghênh đón.

“Không biết Bách Lý đảo chủ đến đây, không đón tiếp từ xa, chỗ ở chật hẹp thật vẻ vang cho kẻ hèn này! Không ngờ Bách Lý đảo chủ quang lâm nơi này, ta....”

Trước sau xe ngựa đều không có người hầu, chỉ có một thanh niên lạnh lùng cưỡi ngựa trước xe ngựa, Tô Tâm Thật biết, đó không phải người đánh xe thật.



Thanh niên lạnh lùng kia đứng trên cao nhìn Tô Tâm Thật, trong mắt lóe lên chút châm biếm.

“Ta nhớ nơi này là biệt viện của Diêm trang chủ, từ khi nào thành chỗ ở chật hẹp của ngươi? Lần này đảo chủ bọn ta đến tìm Diêm trang chủ, không biết trang chủ có ở đây không?”

Tô Tâm Thật nghe thế nổi giận trong lòng, nhưng không dám đắc tội, chỉ có thể nghẹn trong bụng thành oán hận.

“Trang chủ sắp tới sẽ không ở trong sơn trang, mấy ngày trước trang chủ nói nhận được thư của trang chủ tiền nhiệm, đã ra ngoài tìm trang chủ tiền nhiệm rồi.”

Tô Tâm Thật nói xong, thấy dáng vẻ thanh niên kia dĩ nhiên là không tin lời gã nói, nhưng gã không giải thích gì khác, có câu là, nói nhiều sai nhiều, gã càng giải thích, ngược lại càng khó làm người ta tin tưởng.

“Một đàn chủ nhỏ bé....” Giọng nói của thanh niên rất nhỏ, nhưng phần lớn thính lực của người tập võ đều không tệ, cho dù Tô Tâm Thật võ công không tốt, nhưng vẫn nghe rõ ràng, mặt đỏ lên, vô cùng tức giận.

“Nếu hắn không ở đây, vậy ta bèn ở lại đây! Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đợi hắn trở về cũng được.”

Lúc này, trong xe ngựa, một giọng nói uể oải khàn khàn vang lên, dường như vừa mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh táo lắm, đây chính là giọng của Bách Lý Thanh Phong.

“Đây.... sợ là quấy nhiễu sự thanh tịnh của Bách Lý đảo chủ, hôm nay là ngày đại hỉ của tại hạ, trong biệt viện này đã vô cùng ồn ào, đảo chủ.....”

“Không sao, ngươi đi sắp xếp là được!” Bách Lý Thanh Phong trong xe ngựa lên tiếng ngắt lời Tô Tâm Thật, nặng giọng không hề có ý khách khí, hoàn toàn coi Tô Tâm Thật như một hạ nhân vậy.

Tô Tâm Thật vô cùng không muốn giữ lại Bách Lý Thanh Phong, Diêm Mạc Tiếu sẽ không trở lại, chỉ là mấy tên thuộc hạ tử trung của Diêm Mạc Tiếu vẫn còn sống, sẽ có khả năng ngoài ý muốn.

Những người đó đều thông minh vô cùng, mỗi người đều không dễ đối phó, trong đó hai người đã ra ngoài tìm tung tích Diêm Mạc Tiếu, kết quả dĩ nhiên là không tìm được.

Đối với những tử trung đó, Tô Tâm Thật dĩ nhiên không thể giữ lại, hai người ra ngoài tìm Diêm Mạc Tiếu, gã đã phái người đi thích sát, chỉ cần đắc thủ, gã có thể yên tâm một chút.

Chỉ là, mấy tên sát thủ kia đã ra ngoài mấy ngày, nhưng vẫn chưa quay về, mặc dù Tô Tâm Thật lo lắng, nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao trong đó cũng có đòn sát thủ.

Không ngờ gã chưa nói xong đã bị ngắt lời, hơn nữa giọng điệu của Bách Lý Thanh Phong thật khiến người ta không vui, Tô Tâm Thật nghiến răng ken két càng hận trong lòng.

Gã tưởng rằng, Diêm Mạc Tiếu chết rồi, sẽ không còn ai luôn quát bảo gã nữa, không ngờ rằng, lúc này lại bị Bách Lý Thanh Phong vả vào mặt.

Trên sơn đạo núi Lưu Minh, một đội ngũ rước dâu bị cản lại, một nữ tử mặc bạch y ngồi trên kiệu, nếu không phải trên đầu nàng đội khăn voan, đại khái sẽ không có ai cảm thấy nữ tử này là tân nương.

Khi nàng cảm thấy kiệu hoa dừng lại, không nhịn được vén khăn voan nhìn ra ngoài.

“Sư huynh!”