Chương 6: Đánh Lén

A! Cái này là cây châm giống với cái trên cổ A Quả, chỉ là khi sợi chỉ đỏ bị đứt, cây châm này lại thu về.

Y Lưu ăn bánh mì kẹp thịt trong miệng, hơi tiếc nhìn gà nướng còn chưa ăn hết, may mà lúc trước A Quả đã cắt phần lớn thịt ra rồi!

“Không chỉ những thứ này, còn có cái này.” Hắc y nhân móc từ trong ngực ra, bên trên viết đầy chữ.

Y Lưu nhìn thử, rất tốt, phần lớn chữ đều biết, chỉ là trong đó có mấy chữ phồn thể chưa từng thấy.

Sau khi Diêm Mạc Tiếu nhận lấy tờ giấy kia thì ném thẳng vào đống lửa nói: “Không cần xem nữa, ta biết đó là thứ gì.”

“Trang chủ biết?” Bạch Tử Độ bước lên, nhìn đống lửa cháy hừng hực sau khi được ném tờ giấy vào.

“Dĩ nhiên, các ngươi thật sự cho rằng, một Tô Tâm Thật thì có thể đánh lén ta, nếu không phải gã là huynh đệ song sinh với Tâm Thành, hừ!”

Tô Tâm Thật và Tô Tâm Thành là huynh đệ song sinh là chuyện cả sơn trang Thần Binh đều biết, khuôn mặt hai người trông y hệt nhau, vóc dáng cũng tương đương nhau, cùng luyện một loại võ công, nếu không phải phụ mẫu thê tử hình như không thể phân biệt được.

Diêm Mạc Tiếu lại có thể phân biệt hai người, hai người có giống thế nào, tốc độ luyện công cũng chênh lệch không giống nhau, nhưng điều không ngờ là, Tô Tâm Thật lại sắp xếp người đến đây đánh lén, Diêm Mạc Tiếu nhất thời không kiểm tra, bị châm bạc của gã đánh lén thành công.

Sau đó những người đánh lén nhân lúc hắn nhất thời không thể thích ứng, người cầm đầu đả thương hắn rồi phong bế nội lực hắn, lúc đó nhìn có vẻ, những người đánh lén đều muốn bắt sống, chỉ là có lẽ Tô Tâm Thật sợ hãi quá, nhân lúc những người đánh lén kia không phòng, đánh hắn rơi xuống vách núi.

Chỉ là, có lẽ không chỉ Tô Tâm Thật không ngờ đến, những người đánh lén kia có thể cũng không ngờ đến, sau khi rớt xuống vách núi hắn không chết, không kịp xuống dưới điều tra, cho Diêm Mạc Tiếu cơ hội trốn vào hang động.

Diêm Mạc Tiếu quay đầu nhìn thiếu niên, phát hiện thiếu niên đã ăn xong bánh mì, đang nhìn chằm chằm ống gỗ trong tay hắn.

“A Thủy thích?” Diêm Mạc Tiếu quơ ống gỗ trong tay.

Y Lưu lập tức gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm tay Diêm Mạc Tiếu đồng thời lắc lư đầu.

Ôi! Lòng bàn tay lại ngứa rồi, nắm chặt ống gỗ trong tay, thấy thiếu niên mong chờ nhìn hắn, ánh mắt giống như động vật nhỏ, thật khiến hắn cảm thấy không có sức chống đỡ.

Đây chính là sức mạnh của động vật dễ thương!

“Nếu tiểu công tử thích, có thể dùng để phòng thân, trang chủ yên tâm, mặc dù châm bạc bên trong có hại với trang chủ, nhưng với người bình thường, chỉ là thuốc bổ mà thôi.”

La Thanh cảm thấy chẳng sao.

“Muốn không?” Diêm Mạc Tiếu hỏi lại, đáp án nhận được vẫn là Y Lưu gật đầu, thấy thiếu niên đáng thương nhìn mình, Diêm Mạc Tiếu nhịn rồi lại nhịn, vẫn không thể nhịn nổi, vươn tay đặt lên vò đầu Y Lưu.



Quả nhiên cảm giác rất sướиɠ, mái tóc mềm mại giống như lông của động vật nhỏ vậy, sờ vào vô cùng thoải mái.

Đến khi Y Lưu cầm lấy ống tròn, y lặng lẽ nhích ra chỗ cách A Quả xa một chút.

Sơn trang Thần Binh thuộc núi Vân Nhứ, núi Vân Nhứ thì nằm ngoài thành Xuân, khoảng cách từ thành Xuân đến chỗ mọi người chỉ còn ba ngày đường, mà đầu tháng tám còn sáu ngày nữa, cho nên mọi người đi cũng không nhanh.

Buổi tối cũng không lên đường gấp, sẽ ngừng lại nghỉ ngơi một đêm, sẽ không ngược đãi bản thân. Thu hoạch lớn nhất của Y Lưu có thể chính là mấy cuốn tiểu thoại bản mượn được từ chỗ La Thanh.

Y cuối cùng cũng biết, sơn trang Thần Binh là một nơi như thế nào.

Nghe nói, sơn trang Thần Binh là một nơi đại lão tuyệt đối có tiếng nói trong giang hồ. Bởi vì sơn trang làm ra các loại binh khí nổi danh, sở dĩ gọi là sơn trang Thần Binh là vì, bất kể trang chủ ở chức vụ nào, đều có bản lĩnh chế tạo ra một thần binh lợi khí chấn động giang hồ.

Phần lớn người trong giang hồ đều mơ ước muốn có một thanh binh khí do trang chủ sơn trang Thần Binh đích thân rèn ra, nhưng hình như không có ai được như ý nguyện.

Đương nhiên, sơn trang Thần Binh không thể chỉ có mỗi trang chủ, nếu không chỉ coi là cái giá rỗng mà thôi.

Nghe nói, mỗi người ở sơn trang Thần Binh đều biết vài phương pháp chế tạo binh khí, ngay cả tiểu đồng(*) trong sơn trang Thần Binh cũng có thể mở cửa hàng binh khí làm đại sư.

(*)Tiểu đồng: người bưng trà rót nước, làm việc vặt.

Sản nghiệp của sơn trang Thần Binh dường như rải rác khắp nước Chu, trong đó phần lớn đều làm binh khí, nhưng những sản nghiệp khác vẫn không dễ khinh thường.

Hơn nữa, nghe nói vũ khí sơn trang Thần Binh bán ra không chỉ cho người giang hồ, ngay cả quân đội nước Chu cũng sử dụng binh khí cũng sơn trang Thần Binh.

Thật lợi hại, so với trong phim truyền hình càng lợi hại hơn nhiều.

Y Lưu nhìn tiểu thoại bản trong tay, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng không nói ra lời.

Chỉ là, Y Lưu có lẽ không nghĩ đến, có câu nói là tai nghe không bằng mắt thấy, những thứ trong thoại bản cho dù là thật, vậy cũng sẽ trở nên khoa trương hơn nhiều, so với việc xem thoại bản, không bằng trực tiếp đi hỏi Diêm Mạc Tiếu.

Chỉ là, Y Lưu không chú ý đến sơn trang Thần Binh quá lâu, mà chớp mắt cái đã bị cuốn văn tạp ký(*) khác hấp dẫn, nói về một vài kỹ xảo chế tạo vũ khí.

(*)Văn tạp ký: ghi lại những chuyện lặt vặt

Nhưng chỉ nói một chút sơ sài, nhỏ nhất là làm một cái ná, lớn nhất chắc là quá trình làm cung hoặc là một thanh kiếm mà thôi, nói cũng không tỉ mỉ, nhưng Y Lưu nhìn rất có hứng thú.

(*)Truyện được đăng tại truyenhdt.com, hãy đọc ở đây để ủng hộ dịch giả nhé!!!



Vốn dĩ Y Lưu chỉ ăn và ngủ, nay vì có những cuốn sách này, trên đường cũng không ngủ nữa ngoại trừ buổi tối, suốt đường đi toàn xem những cuốn sách này.

Nhưng mà, loại văn tạp ký này cũng không quá dày, tổng cộng chỉ có hai mươi trang, thời gian hai ba ngày, đã bị Y Lưu xem qua vô số lần.

Sau khi y nắm rõ cuốn tạp ký này, tối đó đến hỏi Diêm Mạc Tiếu một ít vật liệu, Diêm Mạc Tiếu coi như không có chuyện gì, chỉ xem như thiếu này tò mò mà thôi, dù sao một thiếu niên không biết nói chuyện, không biết võ công, thậm chí sức lực cũng không lớn, cho dù có những thứ này thì có thể làm được gì?

Đoàn người lại lên đường, Y Lưu nằm trong lòng Diêm Mạc Tiếu lại lấy cuốn sách này ra xem, Diêm Mạc Tiếu nhìn thử, là một cuốn sách nói về phong tục tập quán ở các nơi, vậy mà thiếu niên có thể xem say mê thế.

Ngay lúc này, một trận gió mạnh ẩn chứa sát khí từ xa bắn về phía cổ của Diêm Mạc Tiếu.

Nụ cười trên mặt Diêm Mạc Tiếu vẫn chưa mất đi, ống bào rộng phất lên, mũi tên nhọn kia bị ống tay áo hắn cuốn lấy, sau đó Diêm Mạc Tiếu cười khẽ vẫy ra, mũi tên nhọn kia từ nơi nào bay đến thì bắn lại về đó.

Mũi tên nhọn bắn vào trong tán cây trên cây cổ thụ cao, chưa tới một hơi thở, trong tán cây rơi xuống một hắc ảnh, nện xuống đất rồi không còn thở nữa.

Y Lưu đang nghiêm túc đọc sách, sau khi nghe thấy một tiếng vang thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người nằm trên đất, một mũi tên cắm vào ngực gã, chỉ là khoảng cách hơi xa, cho nên không thấy máu đã chảy ra.

“Vù vù vù.”

Lại là âm thanh xé gió, lần này mũi tên nhọn không những nhắm chuẩn vào Diêm Mạc Tiếu, đám thuộc hạ cũng không tránh khỏi.

Chỉ là Bạch Tử Độ và La Thanh dù gì cũng là mầm mới xuất danh trên giang hồ, sẽ không bị mấy ám tiễn này bắn bị thương, những người còn lại cũng là tinh anh của sơn trang Thần Binh, đủ sức ứng phó.

Đám người cưỡi ngựa, mà ngựa của Diêm Mạc Tiếu thì lại ở phía trước, tính toán thế nào, Y Lưu cũng là người trước nhất trong đám người này.

Diêm Mạc Tiếu ứng phó với mũi tên, mặc dù vẫn đang bảo vệ, nhưng cũng khó tránh có cá lọt lưới.

Khi tất cả mọi người đang ứng phó mũi tên, trên đất đột nhiên xuất hiện một bao đất nhỏ, bao đất nhỏ đó nhanh chóng di chuyển về bên này, khi tới bên cạnh ngựa của Diêm Mạc Tiếu thì đột nhiên nổ tung, một người từ dưới đất nhảy ra.

Người kia mặc một thân hắc y, toàn thân trên dưới chỉ có thể nhìn thấy rõ đôi mắt hung ác, đoản kiếm trong tay gã đâm tới hướng Y Lưu.

“A Thủy!” Diêm Mạc Tiếu phản ứng kịp, vươn tay cản trước ngực Y Lưu, đoản kiếm chứa khí lạnh bị tay Diêm Mạc Tiếu nắm lại, cản giữa chừng.

Mùi máu khiến Y Lưu giật mình, tay lấy ống gỗ ra, nhấn cơ quan dưới đáy ống gỗ, một viên sắt nhỏ bằng móng tay bắn ra, đánh vào giữa mày hắc y nhân kia.

Vốn cứ tưởng vậy là xong, không ngờ sau khi viên sắt kia đánh vào giữa mày hắc y nhân, đột nhiên phát ra một tiếng nổ nhỏ, chỗ giữa mày hắc y nhân bị nổ thành những lỗ thủng to nhỏ, chốc lát liền thấy máu thịt lẫn lộn.

Thấy bộ dạng máu me kia, Y Lưu căng thẳng nắm chặt góc áo Diêm Mạc Tiếu, sau đó ánh mắt hoảng hốt, nhưng vẻ mặt hơi khó hiểu.