Chương 4: Dáng Ngủ

Y Lưu treo lơ lửng trên vách núi bắt đầu đếm số, y muốn tính thử, một nén nhang rốt cuộc là bao lâu.

Trên đỉnh núi vang lên tiếng đánh nhau, nhưng hình như cũng không kéo dài bao lâu, Y Lưu thậm chí còn nhìn thấy một người sống rơi xuống trước mặt y, chỉ là vì khoảng cách, người kia không bám vào dây thừng để cứu vớt tính mạng mình.

Lại đợi thêm một lát, Y Lưu cảm thấy dây thừng treo mình bị kéo, dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng được Diêm Mạc Tiếu kéo lên vách núi.

Sau khi kéo Y Lưu lên, Diêm Mạc Tiếu ra tay cắt đứt ba sợi dây thừng được thả xuống, có thể tưởng tượng được, nếu như mấy người rơi xuống không tìm được đường ra, chắc là sẽ không lên được nữa.

Y Lưu nhân thời gian này, nhìn sáu bảy người nằm lộn xộn trên mặt đất, những người này nhìn có vẻ không có vết thương ngoài, bởi vì trên đất không có máu, nhưng nhìn kỹ thì, trên trán bọn họ đều có một giọt máu đỏ.

Phần da dưới giọt máu này đã chuyển đen, cách chết của những người này đều không khác nhau, có thể thấy được giọt máu kia hẳn là thứ kịch độc, nếu không sẽ không dính vào da là chết liền.

Hơn nữa chết rất tàn nhẫn, hai mắt lồi ra, sắc mặt cũng dần trở thành màu đen, đầu lưỡi cũng lè ra, còn cả bọt mép khiến người ta mắc ói.

“Chúng ta đi thôi!” Diêm Mạc Tiếu cười dịu dàng với Y Lưu, cười ấm áp khác thường, nhưng người bình thường đối mặt với tình huống như vậy, có lẽ sẽ không sinh ra ấn tượng tốt với Diêm Mạc Tiếu bây giờ.

Nhưng Y Lưu lại thấy mình có chút không khống chế được, chỉ đành gật đầu, sau đó cúi thấp đầu, sau đó vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặt một người dưới chân mình, chỉ đành nhấc chân lên một chút, rồi mới phát hiện, ngón tay Diêm Mạc Tiếu đang chảy máu.

Y Lưu trì trệ một chút, cúi người xé một miếng vải bố từ trên thân người chết dưới chân, sau đó kéo tay Diêm Mạc Tiếu băng lại cho hắn, không cẩn thận còn dính một chút lên tay.

“A Thủy, tay của ngươi.” Diêm Mạc Tiếu chờ một lát, thấy Y Lưu vậy mà không có bất kì phản ứng gì, mới nhắc nhở một câu.

Y Lưu nhìn vết máu dính trên ngón tay mình, sau đó há miệng liếʍ máu vào miệng.

Giống máu bình thường, có mùi máu tươi và có hơi mặn, nhưng khi tan vào miệng lại có cảm giác khiến người ta gợi lên ham muốn, rất ngon.

“A Thủy?” Bây giờ Diêm Mạc Tiếu thật sự hơi hưng phấn, thiếu niên này liếʍ máu hắn vậy mà không xảy ra vấn đề gì, lẽ nào chưa đủ cho hắn hưng phấn?

Thiếu niên này không sợ độc trên người hắn, đáp án này khiến Diêm Mạc Tiếu rất vui, mặc kệ thiếu niên là người thế nào, chỉ dựa vào việc thiếu niên không sợ máu của hắn, đủ để hắn giữ thiếu niên này lại.

Y Lưu nhìn vải băng trên ngón tay Diêm Mạc Tiếu, thật ngon, vẫn muốn liếʍ thêm.

Cúi người nhìn, Diêm Mạc Tiếu phát hiện ánh mắt thiếu niên lại mờ mịt, hình như có chuyện gì không nghĩ thông, kiềm chế cảm giác lòng bàn tay ngứa ngáy, hắn kéo thiếu niên bắt đầu lên đường.

Bây giờ đã là buổi trưa rồi, hôm nay phải tìm một chỗ nghỉ ngơi mới được.



Đến khi đi được một khoảng cách, Y Lưu mới nhận ra nguyên nhân cái chết của những người kia, hình như là vì máu trên đầu chứa kịch độc!

Nghĩ đến đây, Y Lưu tiếp tục mê man, sau đó mình hình như không có chuyện gì, cho nên, lần sau vẫn nên nghĩ cách uống tiếp?

Hai người một đường không nói gì, chỉ là đi chưa được một nửa đường, Y Lưu đi không nổi nữa, không thể trách y được, dù sao một người mỗi ngày chỉ ở trong phòng một mình, sao có thể đi đường con đường quá dài chứ!

Diêm Mạc Tiếu nhìn thân thể nhỏ bé của Y Lưu, nhận trách nhiệm cõng thiếu niên, chỉ là lần này dùng khinh công lên đường, cõng thiếu niên cũng không phải không có lợi!

Kề sát vào lưng của Diêm Mạc Tiếu, Y Lưu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Diêm Mạc Tiếu, sau đó ngủ rất an nhàn.

Lúc đến được một trấn nhỏ, Y Lưu đã tỉnh giấc, yên lặng đi theo sau Diêm Mạc Tiếu vào một tòa khách điếm.

“Hai gian thượng phòng, đem thêm thức ăn và nước tắm lên.”

Diêm Mạc Tiếu không lấy một miếng vải từ đâu ra che đi khuôn mặt của mình, dù sao mặt hắn vẫn dẫn đến quá nhiều sự chú ý.

“Vâng, khách quan mời ngài, Tiểu Ngũ, dẫn khách quan lên lầu.”

Chưởng quầy gọi to một tiếng, một thiếu niên mặc y phục thô màu xanh chạy ra từ nhà bếp, nhanh nhẹn chạy đến, sau đó dẫn hai người lên lầu đến hai khách phòng kề nhau.

Sau khi nhìn Y Lưu vào phòng, Diêm Mạc Tiếu mới bước vào cửa.

Khách điếm ở nơi nhỏ bé này không xa hoa, nhưng rất sạch sẽ, người ở cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái, ăn xong bữa tối, Diêm Mạc Tiếu ngâm mình vào nước tắm.

Da thịt được nước ấm bao lấy, cả người thoải mái không ít, hắn nhớ đến thiếu niên ở cách vách mình.

Đó rốt cuộc là người như thế nào? Sao y lại xuất hiện ở bên dưới vách núi, nơi sâu như vậy, một người bình thường sao có thể đến đó? Hơn nữa, người bình thường nhìn thấy thi thể đầy đất sẽ không có phản ứng gì sao?

Kỳ lạ nhất là, thiếu niên này không sợ độc trên người hắn một chút nào, thậm chí liếʍ máu của hắn cũng không có phản ứng gì, rốt cuộc sao y lại làm được?

Sau khi tắm xong, Diêm Mạc Tiếu mặc lên y phục mới dặn tiểu nhị mua, mặc dù không quý bằng bộ ban đầu của hắn, nhưng y phục sạch sẽ luôn khiến tâm trạng người ta vui vẻ.

Mở cửa sổ thấy tiểu nhị đổ nước tắm của mình ra bên đường, Diêm Mạc Tiếu mới xoay người đến phòng Y Lưu cách vách.

Sau khi gõ hai cái, bên trong không có phản ứng gì, Diêm Mạc Tiếu đẩy mới phát hiện trên cửa không cài chốt, hắn bèn đi thẳng vào trong.

Trong phòng không có ánh nến nào, nhưng không gây trở ngại đến tầm nhìn của Diêm Mạc Tiếu, gian ngoài không có người, Diêm Mạc Tiếu bèn đi thẳng vào gian trong.



Màn trướng trên giường chưa khép lại, có thể thấy trên giường không có ai.

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, tiến lên một bước thăm dò bên trong giường, rồi phát hiện, không phải không có người, mà là cả người thiếu niên này co lại, ngồi bên góc giường ngủ, đầu dựa lên tường.

Đây là dáng ngủ thấy quỷ sao? Không phải người tập võ, ngủ như vậy ngày tiếp theo còn có thể cử động sao?

Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Y Lưu, sau đó chậm rãi đặt lên giường, sau đó đắp mền cho y, đến khi đắp xong mới cảm thấy mình có phải hơi kỳ lạ rồi không? Muộn như vậy rồi, không ngủ còn tới giúp người ta đắp mền?

Cũng có phải bà mẹ già đâu, thấy Y Lưu ngủ rất yên tĩnh trong chăn, Diêm Mạc Tiếu đã cảm thấy mình trở thành bà mẹ già, nghĩ đến ngày mai nên đi sắm cho y một bộ y phục, A Thủy vậy mà ngủ cũng mặc bộ y phục kỳ lạ này.

Y Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên đến hôm sau khi y tỉnh lại, bên giường y đã được đặt sẵn một bộ y phục mới tinh, cuối cùng y cũng được đổi bộ quần áo bệnh nhân này.

Diêm Mạc Tiếu đã ăn sáng ở dưới lầu, đến khi Y Lưu xuống, thấy trường sam màu trắng trên người Y Lưu, không kìm được nhíu mày, hình như hơi lớn.

Chỗ Diêm Mạc Tiếu ngồi là trong góc, Y Lưu tìm một hồi mới thấy, sau đó đi qua ngồi, chọn vị trí dựa tường, sắp chui vào trong góc luôn rồi.

“Khách quan muốn gọi gì?” Tiểu nhị bước tới nhiệt tình hỏi,

Y Lưu do dự một lát, chỉ vào thức ăn trước mặt Diêm Mạc Tiếu, chỉ là một chồng bánh bao nấm hương mà thôi, có thể trực tiếp dùng tay cầm ăn, không cần dùng đến chén đũa muỗng.

Tiểu nhị do dự một lát, nhìn Diêm Mạc Tiếu.

“Lấy một đĩa bánh bao nấm hương, sau đó lấy cho y thêm một bát cháo thịt gà đi!” Diêm Mạc Tiếu dặn dò tiểu nhị xong rồi quay đầu nhìn Y Lưu.

“A Thủy, ngươi không thể nói chuyện sao?”

Thật ra vấn đề này hơi mạo phạm, nhưng Diêm Mạc Tiếu hơi hiếu kỳ, hai người đã ở chung hai ba ngày, nhưng chưa từng nghe thấy thiếu niên nói câu nào.

Y Lưu nghe thấy câu hỏi của Diêm Mạc Tiếu, lại lắc đầu, ngừng lại một chút rồi tiếp tục lắc đầu.

Không phải không biết nói, chỉ là không thể nói, không thể nói chuyện, cái gì cũng không thể nói.

Vẫn luôn lắc đầu, là ý không thể nói sao? Diêm Mạc Tiếu có được câu trả lời, lại càng nghi ngờ, chỉ có thể vươn tay tiếp tục ăn.

Một bữa cơm cũng không cần nhiều thời gian, sau khi ăn xong, Diêm Mạc Tiếu dẫn Y Lưu đi mua ngựa, và chuẩn bị thêm một vài thứ cần trên đường, chỉ là vì Y Lưu không biết cưỡi ngựa, cho nên chỉ mua một con ngựa, Diêm Mạc Tiếu chở y.