Sau khi Y Lưu đi xong, ngồi xe đựng đi xuống quặng mỏ, chỉ là sau đó y mơ màng, bởi vì nhánh quá nhiều, y căn bản không phân biệt được đường nào là đường mọi người đi, bởi vì mặt đá là khoáng thạch, hơn nữa không biết tại sao được quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra dấu chân.
Lúc này Y Lưu hơi lạnh, y ngẩng đầu nhìn đường đi tiếp theo, muốn đi tiếp thì hơi phiền phức, cho nên y chỉ có thể chọn đi từng quặng mỏ tìm người.
Cho dù không tìm thấy, hẳn cũng không đến mức lạc đường, chỗ đợi ban đầu với y mà nói hơi quá lạnh.
Nhưng dĩ nhiên y đã đánh giá cao cảm giác phương hướng của mình, khi y chuyển qua mấy khúc cua, y đã hoàn toàn không nhớ nổi đường về, hơn nữa không khí càng lúc càng lạnh.
Y phục trên người y mặc cũng không dày như những người giang hồ, mấy người đó bị lạnh không thể không dùng nội lực bảo vệ cơ thể, càng huống hồ người bình thường như Y Lưu.
Mà dưới tình huống như vậy, cho dù trên vách đá hai bên có đuốc lửa, biểu cảm của y dần tê liệt.
Nơi này quá yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến y tưởng rằng nơi này chỉ có mình y, cho dù quặng mỏ này rất lớn, cũng khiến y vô cùng sợ hãi.
Y lấy nỏ từ trong tay áo ra, sau khi kéo tiễn, ngón tay vẫn luôn để trên cò, để mũi tên hướng ra bên ngoài đặt trước ngực, như vậy ít nhiều y cũng có chút cảm giác an toàn.
Đi qua thêm mấy khúc cua, vẻ mặt Y Lưu dần không còn chút biểu cảm nào, không khí càng ngày càng lạnh, tay y đã bị đông tái xanh, vẫn gắt gao nắm chặt nỏ.
Đột nhiên, y dường như nghe thấy tiếng kim loại va chạm từ đâu truyền đến, biểu cảm tê rần trên mặt Y Lưu ngẩn ra, sau đó dưới chân bất giác chạy về phía phát ra tiếng.
Qua mấy khúc cua, Y Lưu cuối cùng cũng đến được chỗ phát ra tiếng, lại một một vách đá cản trở.
Nhưng biểu cảm trên mặt Y Lưu đã sinh động hơn lúc nãy không ít, y dựa vào vách đá lắng nghe, phía sau vang lên rất nhiều tiếng, có tiếng kim loại va chạm, còn có tiếng kêu thảm, nghe rất loạn.
Lúc Y Lưu nghĩ đi con đường nào có thể đến được hang động vách đá đối diện, thì vách đá đột nhiên phát ra tiếng rung kịch liệt, sau đó chậm rãi mở ra một con đường.
Y Lưu kinh ngạc lùi vài bước, lấy nỏ nhắm vào khe hở đó theo bản năng.
Theo khe hở mở ra, Y Lưu ngửi thấy mùi máu và không khí lạnh nồng đặc.
Tốc độ mở vách đá không chậm, Y Lưu rất nhanh đã nhìn thấy một người đứng trước nỏ của y, chỉ là bởi vì người đó cao hơn y không ít, cho nên y không nhìn rõ bên trong xảy ra cái gì.
Y không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng không có nghĩa người khác không thấy y, Diêm Mạc Tiếu và Tô Băng Nhi đứng hai bên trái phải đối diện nhìn thấy y rất rõ.
Chỉ là Diêm Mạc Tiếu còn chưa lên tiếng, Tô Băng Nhi đã gọi.
“Tiểu ách ba!”
Chỉ nghe thấy kiểu xưng hô này, Diêm Mạc Tiếu đã không thể không nhíu mày, híp mặt nhìn Tô Băng Nhi rúc vào bên cạnh Tô Giang Lâm.
Mọi người đều bị tiếng kêu này dọa, ngay cả người vốn đang đánh nhau cũng yên tĩnh lại.
Lúc này những hắc y nhân đó sao còn chưa hiểu, Mai Văn Tổ muốn bỏ bọn họ làm vật hy sinh, tự mình chạy trốn.
Diêm Mạc Tiếu nhìn mấy hắc y nhân đó, cảm xúc phẫn nộ rõ ràng như vậy, không giống tử sĩ của Mai Văn Tổ, càng giống bị Mai Văn Tổ lợi dụng hơn.
Mai Văn Tổ dĩ nhiên cũng biết phía sau mình nhiều thêm một người, thế nào hắn ta cũng không nghĩ ra được, rõ ràng tất cả môn phái giang hồ đều nên ở đây, tại sao còn có một người lòi ra, còn xuất hiện phía sau cửa đá, hơn nữa, nghe tiếng hô hấp nặng nề vì bị lạnh này, rõ ràng là một người bình thường không biết võ công.
“Vị tiểu công tử này, người này dùng quỷ kế mưu hại võ lâm chính đạo, vẫn mong vị công tử này giao gã cho bọn ta.”
Lúc này Tô Trung Đình đã nổi trận lôi đình, ban nãy mặc dù ông ta không ra tay, nhưng người ông ta đưa đến đều đã ra tay rồi, còn có mấy đệ tử trong lúc xảy ra chuyện, đã chết dưới đao của hắc y nhân rồi.
Thật ra ban nãy lúc Tô Băng Nhi gọi Y Lưu, Y Lưu đã nghe thấy, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên không thể nhìn thấy Tô Thủy Nhi, lúc này Tô Trung Đình vừa lên tiếng, Y Lưu dĩ nhiên muốn chuyển bước nhìn vào bên trong.
Còn Diêm Mạc Tiếu nhìn thấy rõ chuyện này lên tiếng theo bản năng.
“A Thủy, đừng di chuyển!”
Y Lưu vô cùng mẫn cảm với Diêm Mạc Tiếu, lúc này Diêm Mạc Tiếu vừa lên tiếng, y đứng im theo bản năng, quả nhiên không di chuyển nữa.
Diêm Mạc Tiếu nghiêng người nhìn nơi vừa chém gϊếŧ qua, thi thể còn nằm trên đất, máu tươi còn đang chảy, hắn nhíu mày nhìn những môn phái khác.
“Làm phiền các vị xử lý mấy huynh đệ này, vị bằng hữu này của ta không thể nhìn thấy mấy thứ này.”
Nhưng môn phái khác không ngờ Diêm Mạc Tiếu cũng quen người chưa lộ diện sau lưng Mai Văn Tổ, đều nhìn nhau, rồi di chuyển thi thể đến một góc khuất không nhìn thấy, chỉ là vết máu trên đất vẫn còn lưu lại.
Kỳ lạ là, mấy hắc y nhân không bước lên ngăn cản.
Nhìn thấy hiện trường, Mai Văn Tổ lại bình tĩnh ngoài ý muốn, hắn ta có thể cảm giác được binh khí phía sau đang cắm vào giữa lưng, nhưng cũng không sợ hãi, hắn ta dám làm chuyện này, dĩ nhiên cũng có chỗ dựa.
Chênh lệch giữa mọi người và Mai Văn Tổ có một chút, mà Y Lưu sau lưng một chút võ công cũng không có, Mai Văn Tổ căn bản không để y vào mắt.
Ánh mắt Diêm Mạc Tiếu vẫn luôn quan sát bên này, cho nên chân Mai Văn Tổ vừa nhúc nhích, xoay người đánh một chưởng về phía Y Lưu, Diêm Mạc Tiếu đã nhảy lên, một chưởng có độc phong nhằm vào giữa lưng Mai Văn Tổ.
Mà Y Lưu cũng bị sự thay đổi này làm trở tay không kịp, dường như y theo bản năng bóp lấy cò nỏ.
Mũi tên theo đó bắn ra, vừa đúng lúc gặp phải bàn tay Mai Văn Tổ đánh tới, lực đạo khổng lồ khiến mũi tên trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của Mai Văn Tổ, mạnh mẽ đâm vào bả vai Mai Văn Tổ.
Một chưởng này của Mai Văn Tổ bị mũi tên này làm giảm tốc độ, còn một chưởng của Diêm Mạc Tiếu đã đến, hung hăng vỗ vào giữa lưng Mai Văn Tổ.
Mai Văn Tổ vị một chưởng này đánh cho máu trào cuồn cuộn, một ngụm máu kèm thịt nát phun ra trên mặt và vạt áo Y Lưu.
Diêm Mạc Tiếu trợn mắt nhìn, lách qua Mai Văn Tổ, chìa tay kéo Y Lưu vào lòng, thuận tiện che luôn hai mắt Y Lưu.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, người trong lòng đang run rẩy kịch liệt, dường như bị ngụm máu này kí©h thí©ɧ không nhẹ, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp hơi ngứa ngứa.
Diêm Mạc Tiếu cúi đầu nhìn người trong lòng, y khóc rồi? Sao lại khóc?
Mai Văn Tổ bị một chưởng này của Diêm Mạc Tiếu đánh đã thở nhiều hơn hít vào, hắn ta ngã trên đất nhìn hai người ôm nhau, lại quay đầu nhìn các môn phái giang hồ, cười cực kỳ hung ác.
“Các ngươi tưởng rằng ta chết rồi các ngươi có thể chạy thoát sao? Đừng ngốc nữa, các ngươi sợ là sẽ chết còn thảm hơn ta, hahaha......”
Một tràng cười hung ác dần dần im lại, Mai Văn Tổ bị một chưởng này của Diêm Mạc Tiếu vỗ chết, nhất thời mọi người trong giang hồ lặng ngắt như tờ.
Chỉ là mọi người không hề yên tĩnh quá lâu, dường như đang kiểm chứng lời Mai Văn Tổ nói, dưới đất truyền đến tiếng vang kịch liệt, lập tức có hai tiếng nổ lớn, dường như có vật nặng rơi xuống đất.
Lập tức, có môn phái phái người chạy về phía hai phương hướng vừa có tiếng nổ, một phương hướng là hướng bọn họ đến, còn hướng còn lại là hướng Y Lưu đến.
Người ra ngoài rất nhanh đã quay lại, mà kết quả nhận được chính là, hai bên đều bị lấp rồi, phương hướng đến là đá lớn, hướng Y Lưu đến là một bức tường đá.
Sở dĩ nói là tường đá, là vì người đi ra phát hiện, bên trên có không ít chỗ trống, cẩn thận nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bên trong có mũi tên phát ra ánh sáng lam, vừa nhìn là biết bôi kịch độc.
Nghe thấy kết quả này, Tô Trung Đình tính cách nóng nảy nhất trực tiếp bước lên, một đạp đạp đứt cổ Mai Văn Tổ đã chết.
Một đạp này không mạnh, dưới ánh lửa hai bên, rất rõ ràng phát hiện một đường dưới cổ Mai Văn Tổ, ông ta cúi đầu sờ, sau đó dùng lực, vậy mà lại lột ra được một tấm mặt nạ da người.
“Đây là....... một trong ngũ sát của Sí Hỏa giáo, Vô Liễm Tiếu!”
Lời của Tô Trung Đình như một hòn đá làm dao động mặt sóng, trước khi đến đã nghe giang hồ đồn mời Sí Hỏa giáo, không ngờ lại dùng cách này để nhìn thấy người của Sí Hỏa giáo.
Diêm Mạc Tiếu lại không quan tâm đến những chuyện này, lúc này Y Lưu trong lòng hắn đang gắt gao nắm tay tay Diêm Mạc Tiếu che mắt y, nhẫn nhịn nghiến răng ken két.
Diêm Mạc Tiếu chỉ có thể lau mặt Y Lưu sạch sẽ, an ủi bên tai y.
“A Thủy ngoan, không sao không sao, ta ở bên cạnh ngươi, ngoan.”