“Làm gì thế!” Đường Thấm gọi La Thanh.
La Thanh nhíu mày nhìn qua, chỉ ngón cái về hướng cửa mỏ quặng: “Ban nãy ta.... hình như nhìn thấy tiểu công tử?”
Đường Thấm vừa nghe, cũng không kiềm được nhíu mày, nàng cũng không nghi ngờ La Thanh nhìn nhầm, cũng chính vì nàng biết La Thanh sẽ không nhìn nhầm, nên cũng nhíu mày.
Mọi người vào quặng mỏ, vốn không khí náo nhiệt trong rừng núi, lập tức âm u đi, không thích ứng càng rùng mình.
“Vốn dĩ Thái Bạch Tinh Kim là khoáng thạch cực lạnh, nếu cảm thấy lạnh, mọi người có thể dùng nội lực bảo vệ cơ thể.”
Mai Văn Tổ đi đầu nhắc nhở mọi người, đi qua thân thể hắn, quả nhiên có người bắt đầu dừng lại một chút, rồi mới bắt đầu đi tiếp.
Nhưng Y Lưu không có một chút nội lực nào, cho nên sau khi y rùng mình, cảm giác mắc tiểu ập đến, khiến y nhíu mày.
Đây là trong quặng mỏ, nhiều người như vậy, sao y giải quyết được?
May là, mọi người đi chưa được mấy bước đã đến gần xe đựng khoáng sản(*), một dây thép được cố định phía trên xe đựng, xe đựng được cố định bằng dây thép, nối thẳng với quặng mỏ hướng nghiêng bên dưới.
(*)Xe trong mấy game đào vàng hay thấy á
Theo các môn phái, mọi người từng nhóm từng nhóm xuống quặng mỏ, cuối cùng đến Y Lưu, xe đựng vừa hay đã chở đủ người, thêm một người, xe đựng chắc không thể chịu nổi.
Y Lưu tự giác xuống xe, còn mời người đứng ngoài lên, người đó cũng không khách khí, chắp tay thi lễ với Y Lưu, nói cảm tạ rồi lên xe.
Sau khi nhóm người cuối cùng đi rồi, Y Lưu mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh vách núi, vội vàng cởi đai lưng.
Mà mấy người đã xuống quặng mỏ, lập tức bị không khí lạnh giống như mùa đông này tập kích, đều vội vàng vận nội công bảo vệ mình.
Trong những người này, cũng chỉ có lác đác mấy người không cảm thấy gì.
Trên vách núi hai bên quặng mỏ đều có đuốc, rọi sáng quặng mỏ như ban ngày, quặng mỏ này rất sâu, hơn nữa bốn phương thông suốt, chỉ có đứng ở đây, là có thể nhìn thấy nhiều nhánh hang động.
“Quặng Thái Bạch Kim Tinh ở bên này, mời chư vị.” Mai Văn Tổ dẫn đường, dẫn đến đi vào một nhánh hang động.
Mặc dù Diêm Mạc Tiếu đi theo, nhưng nhíu mày rất chặt, trong quặng mỏ này nhiều nhánh như vậy, giấu mấy trăm người cũng là chuyện dễ dàng, nếu Mai Văn Tổ thật sự có lòng giấu kế hoạch nham hiểm, muốn làm chút gì đó quả thật dễ như trở lòng bàn tay.
Đoàn người càng vào sâu, không khí càng ngày càng lạnh, ngay cả mấy người có nội lực cao cường cũng hơi không chịu nổi rồi.
Bây giờ bên ngoài thời tiết mới tháng sau, đang là lúc không khí nóng bức, bọn họ đều không mặc dày, lúc này đột nhiên lạnh như vậy, dĩ nhiên không thể thích ứng.
Trong đó, nội lực nông cạn như Tô Băng Nhi chỉ có thể rúc vào bên cạnh phụ thân, có thể để phụ thân nàng kịp thời truyền nội lực cho nàng chống lạnh.
Mọi người vào sâu, mắt thường có thể thấy khoáng thạch trên vách đá hai bên quặng mỏ đều dần dần biến thành màu đen, dưới ánh lửa mơ hồ lóe lên màu sắc vàng.
“Ở đây chính là nơi sâu nhất rồi, chư vị có thể tự nhìn xem.” Mai Văn Tổ chỉ khoáng thách màu đen trên vách đá, vươn tay sờ, trong mắt liền hiện lên ánh sáng bóng loáng do ánh sáng màu vàng trên khoáng thạch rọi.
Người trong giang hồ lập tức tản ra bốn phía, mặc dù lạnh vô cùng, còn tán thưởng nhìn ngắm mỏ Thái Bạch Kim Tinh, lập tức, quặng mỏ yên tĩnh này đột nhiên náo nhiệt lên.
Diêm Mạc Tiếu đi đến bên cạnh vách đá, đưa tay sờ những khoáng vật lạnh thấu xương kia, trong mắt là ánh lửa không tìm thấy ánh sáng.
Nếu như mạch khoáng này đều thuộc về Thần Binh sơn trang........
Diêm Mạc Tiếu nhíu mày lắc đầu, hắn vốn không nên có suy nghĩ tham lam này, nhìn quanh bốn phía, trong mắt mỗi người giang hồ, dường như đều đã nổi lên lòng tham này.
Lại nhìn Mai Văn Tổ, người kia nhìn rất nhiều người giang hồ, nụ cười trên mặt trở nên kỳ lạ.
Lúc này, có hai người một trái một phải đến chỗ trong ba thước của Diêm Mạc Tiếu, chỉ là không dám tới gần.
Bên trái là Bách Lý Thanh Phong, bởi vì hắn ta quen thuộc dược lý, thường tiếp xúc với dược vật và độc vật không hề sợ độc tố trên người Diêm Mạc Tiếu, còn bên phải là một nữ tử toàn thân hắc y, mắt nàng ta chứa sự mến mộ nhìn Diêm Mạc Tiếu.
Nàng ta chính là trang chủ Tiết Hồng Vân của Xuyên Vân sơn trang hiện tại, cũng lấy Vân làm tên, Lữ Diệu Vân thanh cao kiêu ngạo, giống như sao trên trời có thể thấy nhưng không thể chạm, còn Tiết Hồng Vân lại giống như lửa rực, xinh đẹp đa tình, khiến người ta tự tìm lấy cái chết.
Lúc nàng ta ở tuổi niên thiếu đã quen Diêm Mạc Tiếu, kết bạn hành tẩu giang hồ một đoạn thời gian, lúc đó tình cảm sâu đậm với Diêm Mạc Tiếu, lúc ấy Diêm Mạc Tiếu vì nguyên nhân của bản thân, vả lại cũng vô tâm trong chuyện yêu đương, chưa từng có bất kỳ tình cảm nào với nàng ta, đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là nữ tử bèo nước gặp gỡ.
Tiết Hồng Vân lại không cảm thấy gì, nàng ta chỉ coi như Diêm Mạc Tiếu là vì vấn đề thân thể, mới không muốn tiếp cận bất kỳ ai, cho nên vẫn luôn tìm kiếm dược vật có thể khắc chế thể chất của Diêm Mạc Tiếu, có thể tiếp cận hắn, hy vọng tiến thêm một bước với Diêm Mạc Tiếu.
Diêm Mạc Tiếu nhìn chỗ Tiết Hồng Vân đứng, cũng không muốn nói chuyện, chỉ đặt ánh mắt lên vách núi lần nữa.
“Mai Văn Tổ này có vấn đề.” Bách Lý Thanh Phong cũng nhìn vách núi, chỉ là không có nhiều lưu luyến.
“Ban nãy ta cố ý đi gần một chút, ngửi thấy mùi hoa Thanh Đằng trên người Mai Văn Tổ.”
“Hoa Thanh Đằng?” Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, đó là dược liệu quan trọng dịch dung chế tạo mặt nạ, có thể giống thật hơn, hơn nữa có thể giảm bớt tổn thương cho da.
“Đệ chú ý hơn đi!” Bách Lý Thanh Phong không nói nhiều, hắn ta xoay người rời khỏi.
Bách Lý Thanh Phong rời đi, Tiết Hồng Vân lại không rời khỏi, ánh mắt nàng ta lưu luyến nhìn khuôn mặt Diêm Mạc Tiếu.
“Mạc Tiếu, ta đã tìm được dược vật có thể khắc chế thể độc của huynh rồi, đợi lâu rồi, ta có thể thân mật không khoảng cách với huynh rồi.”
Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, tự mình cách xa Tiết Hồng Vân: “Tiết trang chủ, ta sợ nói chưa đủ rõ ràng, ta chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi giống người qua đường bèo nước gặp nhau mà thôi, ngươi tốt nhất nên cách xa ta, tránh ta tùy lúc mượn tay gϊếŧ luôn ngươi.”
Thần Binh sơn trang và Xuyên Vân sơn trang thật ra có thù từ rất lâu về trước, chỉ là bởi vì bây giờ có rất nhiều người giang hồ hòa giải, mặc dù thù hằn lẫn nhau, nhưng không hề ra tay báo thù.
Lúc Lữ Huyền tại vị, trang chủ tiền nhiệm của Xuyên Vân sơn trang từng đích thân ra tay muốn gϊếŧ chết Lữ Huyền, chỉ là Lữ Huyền cao hơn một bậc, ngược lại đả thương lão ta, từ đó hai nhà bèn kết thù, chỉ là Lữ Huyền không bị thương quá nặng, thêm người giang hồ hòa giải, cũng biến mất rồi.
Về phần trang chủ tiền nhiệm của Xuyên Vân sơn trang tại sao muốn gϊếŧ Lữ Huyền, người giang hồ không biết, Diêm Mạc Tiếu người đồ đệ này lại biết ít nhiều, cho nên ngay cả những người ở Xuyên Vân sơn trang đều không thích nổi.
Lúc đó khi đi khắp giang hồ, không biết Tiết Hồng Vân là người của Xuyên Vân sơn trang, cho nên mới có thể ở chung hòa bình, nhưng không thể thích nổi Tiết Hồng Vân.
“Mạc Tiếu, huynh tội gì phải đối xử với ta như vậy, một tấm chân tình của ta chưa từng thay đổi, tại sao huynh cứ đẩy ta ra ngàn dặm, lẽ nào thật sự chỉ vì thù oán của người thế hệ trước, huynh liền trách người vô tội sao.”
Tiết Hồng Vân dĩ nhiên là bị lời nói của Diêm Mạc Tiếu tổn thương rồi, một mặt tổn thương nhìn Diêm Mạc Tiếu, tướng mạo quyến rũ đa tình kia thật sự khiến người ta thương xót.
Chỉ là Diêm Mạc Tiếu rất chán ghét nàng ta: “Ngươi vô tội, Tiết trang chủ từng làm những gì, sợ là chỉ có bản thân Tiết trang chủ rõ nhất, bổn trang chủ không tiếp Tiết trang chủ đa tình nữa.”
Nói xong, Diêm Mạc Tiếu bèn phẩy tay áo rời khỏi vị trí này.
Tiết Hồng Vân còn muốn nói gì đó, lại bị giọng nói của Mai Văn Tổ bên kia ngắt lời, không khỏi chán nản.
“Chư vị có thể thấy rõ rồi, mạch khoáng này đều là Thái Bạch Tinh Kim.” Mai văn Tổ vỗ tay dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người.
Các môn phải đều gật đầu, một phen ca tụng chuyện chia đều mạch khoáng Mai Văn Tổ nói lúc trước.
Mai Văn Tổ cười kỳ lạ, khinh thường nhìn rất nhiều người giang hồ: “Nếu mọi người thích mạch khoáng này như vậy, vậy tất cả ở lại đây đi!”
Khi tiếng của Mai Văn Tổ vừa dứt, trong quặng mỏ có nhiều hơn trăm hắc y nhân bay ra từ các nhánh động.
Những hắc y nhân này cầm lưỡi đao sắc, vừa xuất hiện đã xông vào đám người, thấy là gϊếŧ.
Chớp mắt, nhưng người võ công thấp ở cuối đều bị gϊếŧ không kịp trở tay, một mảnh chết chóc.
Chưởng môn các môn phái cũng không chịu thiệt, rất nhanh đã phản ứng kịp, xông vào đám hắc y nhân và phần lớn mọi người, còn có người gào lên với Mai Văn Tổ.
“Mai Văn Tổ, ngươi dám phản bội chính đạo, tính kế gϊếŧ hại nhiều môn phái giang hồ!”
Mai Văn Tổ lại không nói gì, đưa tay sờ soạng vách đá sau lưng, tìm được một viên nham thạch nhô lên ấn xuống.
Vách đá sau lưng hắn ta vậy mà lại là một cánh cửa đá lớn, sau khi hắn ấn nham thạch, vách đá chậm rãi mở ra, sau đó.......
Y Lưu đứng bên kia cửa đá, trong tay cầm một chiếc nỏ, mũi tên nhắm ngay vào giữa lưng Mai Văn Tổ.