Chương 27: Mạch Khoáng Sản

(*)Giải thích một chút Thái Bạch Tinh Kim là vàng nguyên chất á mọi người!!!

Chuyện Y Lưu đến Thanh Vân bảo Diêm Mạc Tiếu không hề hay biết, dù sao trên địa bàn của người khác, người dưới trướng lật tung bốn phía lên tìm quá hống hách, mà bản thân Y Lưu chỉ coi mình là vô danh tiểu tốt, chắc sẽ không bị người ta chú ý.

Phụ thân Tô Giang Lâm của huynh muội Tô Băng Nhi cũng không để ý đến sự tồn tại của Y Lưu, chỉ coi là một người bình thường được con mình nửa đường dẫn theo mà thôi.

Y Lưu cứ như vậy ở lại Thanh Vân bảo, vì để tránh gặp phải Diêm Mạc Tiếu bọn họ, sau khi vào Thanh Vân bảo, ngoài trừ đi vệ sinh thì không còn ra ngoài, ăn cũng có hạ nhân đem vào phòng.

Dựa vào đạo lý từ xa đến là khách, hạ nhân của Thanh Vân bảo cũng không để ý sự khác thường của y, chỉ coi như vị khách này hơi kỳ lạ mà thôi.

Mùng năm tháng sau đến rất nhanh, Thanh Vân bảo tụ hội những môn pháp có danh vọng trên giang hồ đến cũng không phải vô vị mở một buổi tiệc đơn giản như vậy, ngày mùng năm tháng sáu này, tất cả mọi người đều được mời đến một vùng núi thuộc Thanh Vân bảo cách Thanh Vân bảo một khoảng.

Y Lưu dĩ nhiên cũng ở trong đội ngũ này, chỉ là y đi theo Tiêu Vân môn, bản thân y cũng không phải người có danh vọng, lúc này huynh muội Tô Băng Nhi cũng không có thời gian chăm sóc y, cho nên y đi bộ theo sau, chứ không cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa.

Nhiều người giang hồ như vậy cùng lên đường, có thể gọi là trùng trùng điệp điệp, rất nhiều lúc không có cảnh tượng gì, cho nên dẫn đến bách tính nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn, to gan hơn thì trực tiếp quan sát ngoài đường.

Sơn lâm của Thanh Vân bảo ở ngoài thành Vân Châu, ngoài sơn lâm là nhiều đường nhỏ mà bách tính bình thường đi qua, còn có một con đường chính kéo dài ra ngoài.

Mọi người vào sơn lâm, đường không dễ đi, vốn dĩ người ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa đến đều đổi sang đi bộ, không còn ngựa lớn cao to và xe ngựa chiếm nhiều chỗ, đoàn người không còn chen chúc nữa.

Lại đi thêm nửa canh giờ nữa, mọi người đã vào sâu sơn lâm, đến trước một sơn động, ngoài sơn động đó đã bao vây hết, có một người trung niên mặc trường sam màu lam đang đợi ở đó, chính là bảo chủ Thanh Vân bảo Mai Văn Tổ.

“Chư vị, tại hạ cung kính chờ đợi đã lâu.” Mai Văn Tổ chắp tay với mọi người, trên khuôn mặt có nụ cười áy náy.

“Chuyến này thật là vất vả cho chư vị nhân huynh rồi.”

“Không nói chuyện phiếm, không biết lần này Mai bảo chủ triệu tập bọn ta là có chuyện gì?” Tô Trung Đình là một người thẳng tính, thấy Mai Văn Tổ vẫn còn muốn khách sáo, cộng thêm đường đi lên đây, khó tránh hơi nóng giận.

Mai Văn Tổ cũng không giận, mà phất tay áo mình, lấy ra một viên đá toàn thân màu đen tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh, quy là đá nhưng cũng không giống đá.

Diêm Mạc Tiếu nhìn thấy viên đá đó thì đã thấy không đúng, ngay lúc này, trong tay áo hắn cũng có một miếng bạc kim loại mỏng, chỉ dùng mắt nhìn bên ngoài đã là độc nhất vô nhị.

“Chắc hẳn mọi người cũng thấy thiệp mời rồi, lần này tại hạ triệu tập mọi người mở đại hội Thái Bạch Tinh Kim là vì cái này, về phần thứ này có tác dụng gì, chắc hẳn Diêm trang chủ càng rõ hơn tại hạ.”



Mai Văn Tổ giơ Thái Bạch Tinh Kim, mặt nở nụ cười nhìn Diêm Mạc Tiếu đứng trong đám người mãi không có bất kỳ động tác gì, mọi người cũng nhìn Diêm Mạc Tiếu theo lời Mai Văn Tổ.

Trên mặt Diêm Mạc Tiếu có nụ cười hờ hững, ánh mắt đảo một vòng chưởng môn tông chủ các phái, vẫn tiến lên giải đáp nghi ngờ cho mọi người.

“Đây là Thái Bạch Tinh Kim, mọi người đều nói Thần Binh sơn trang có thể đúc ra thần binh, nhưng nếu dùng vào Thái Bạch Tinh Kim này binh khí bình thường cũng có thể chém sắt như chém bùn, nếu là trong tay bổn trang chủ, tài nghệ đúc nhất định sẽ lên một tầng.”

“Hơn nữa, Thái Bạch Tinh Kim này dĩ nhiên hình thành, vô cùng khó có, chỉ một miếng trong tay Mai bảo chủ đã có thể đúc ra một thanh thần binh lợi khí vô giá rồi.”

Bởi vì lúc này đều đang nghe Diêm Mạc Tiếu nói, Y Lưu ở đằng sau đoàn người xa xa nghe được tiếng của Diêm Mặc Tiết, không khỏi nhón chân nhìn về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy nửa sơn động đen kịt.

Thứ A Quả muốn, vậy tìm cho hắn là được, cho dù A Quả rất ghét y, nhưng lúc trước rất tốt với y!

Mọi người vẫn vô cùng tin tưởng với lời giải thích của Diêm Mạc Tiếu, dù sao về phương diện rèn đúc, trên giang hồ hiếm có người có thể lợi hại hơn Thần Binh sơn trang, hơn Diêm Mạc Tiếu.

Lời giải thích của Diêm Mạc Tiếu khiến mọi người đều rơi vào trạng thái thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng tiếng nói chuyện thì không lớn.

Chỉ là, vẻn vẹn một miếng Thái Bạch Tinh Kim dĩ nhiên lực hấp dẫn không lớn, vì thế Mai Văn Tổ nhanh chóng quăng ra một viên đạn lớn.

“Ngay sau lưng ta, sơn động này chính là một quặng Thái Bạch Tinh Kim, miếng trong tay ta là tiện tay nhặt trong sơn động mà thôi.”

Mọi người ồ lên một trận, một miếng này dĩ nhiên không có tác dụng gì, cho dù có cũng chỉ với Thần Binh sơn trang, nhưng một mạch khoáng này thì khác, có nghĩa là tiền tài và quyền lực bất tận.

Người giang hồ dĩ nhiên không để tâm quyền lực, nhưng mỗi môn phái đều có không ít người cần nuôi sống, mở rộng môn phái cũng cần không ít tiền tài, giá trị của mạch khoáng này có thể tưởng tượng được.

Chỉ là, có một mạch khoáng quý báu như vậy, bất cứ ai cũng muốn giấu trong tay, sao có thể giống Thanh Vân bảo còn đem ra khoe chứ, đây là cố ý để người khác đỏ mắt sao?

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, quay đầu nhìn Bách Lý Thanh Phong cũng tham gia đại hội lần này, mặc dù Bách Lý Thanh Phong đeo nửa mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhận ra từ cánh môi hắn ta, lúc này hắn ta cũng đang nghi ngờ.

“Mai bảo chủ có ý gì?” Phong Nguyệt các chủ là một nam tử mị hoặc mặc y phục đỏ, mặc dù có gương mặt thanh tú, nhưng phối với y phục đỏ trên người, lại sinh ra cảm giác quyến rũ lòng người, chỉ là không có vẻ tự nhiên vốn có như Diêm Mạc Tiếu mà thôi.

Biết sẽ có người hỏi, Mai Văn Tổ chắp tay với mọi người.

“Chư vị đều biết gia phụ là võ lâm minh chủ, mỗi ngày ông ấy cực kỳ mệt mỏi vì chuyện giang hồ, muốn giang hồ chính đạo càng hưng thịnh, thấy gia phụ ngày một già đi, người làm con như ta lại không giúp được chút nào, tại hạ thật sự vô cùng đau sót.”

Mai Văn Tổ nói rất cảm động, một người trung niên vậy mà còn rơi nước mắt, hắn cất miếng Thái Bạch Tinh Kim vào trong áo, lau nước mắt.



“Lần này Thanh Vân bảo ta phát hiện mạch khoáng Thái Bạch Tinh Kim này, mời mọi người đến chỉ có một ý, đó là muốn vì võ lâm chính đạo góp sức, chia đều mạch khoáng này cho các môn phái tham gia đại hội.

Lời này của hắn khiến người giang hồ đều nhíu mày, dĩ nhiên không tin, có lẽ lòng muốn chăm sóc cha già thì có, nhưng có thể làm đến bước này, nếu như không phải hiếu thuận đến cảm thiên động địa thì không làm được.

Mai Văn Tổ cũng dự liệu được mọi người sẽ không tin lời hắn, vì thế nghiêng người duỗi tay, làm tư thế mời mọi người.

“Nếu chư vị không tin, có thể xuống sơn động xem sao, tại hạ lúc nào cũng đi theo, đảm bảo không lừa gạt.”

Diêm Mạc Tiếu lại nhìn môn phái đến, do Thanh Vân bảo là môn hạ của võ lâm minh chủ, nên mỗi môn phái ít nhiều cũng nể mặt, ngay cả Xuyên Vân sơn trang trước nay thần bí nhất cũng là trang chủ đích thân đến, còn mang theo không ít người, không thể nói là không đồ sộ.

Cho dù mỗi môn phái đến không phải toàn bộ thì cũng là tinh anh, cũng đưa theo phân nửa, nếu trong động có điều giả dối, rất nhiều người giang hồ chính đạo sợ là sẽ chôn thân ở đây, đến lúc đó nếu tà giáo lại gây khó dễ từ đó, vậy hỗn loạn có thể tưởng tượng ra được.

Diêm Mạc Tiếu quay đầu nhìn người mình đưa theo, không tính thủ vệ, mấy người này cũng là vị trí đường chủ trong trang, nếu không có những người này, Thần Binh sơn trang cũng sẽ là rồng mất đầu.

Diêm Mạc Tiếu hơi lùi lại, sánh vai với La Thanh và Đường Thấm.

“Hai người các ngươi đừng đi theo, ở ngoài đợi, chuẩn bị bất cứ khi nào cần.”

Mặc La Thanh và Đường Thấm đều thay đổi, đều hiểu ý trong lời Diêm Mạc Tiếu, nhẹ nhàng gật đầu, đều im lặng lùi ra khỏi đám người.

Bách Lý Thanh Phong vẫn luôn quan sát bên này cũng quyết định giống Diêm Mạc Tiếu, trong nháy mắt, người phía sau hắn ta cũng biến mất phân nửa.

Người khác có lẽ không nhìn thấy, Mai Văn Tổ luôn đứng trên cao lại nhìn thấy tất cả rõ ràng, trong mắt lóe lên một chút nham hiểm.

Mặt hắn cười xoay người, dẫn đầu đi vào trong hang động.

“Chư vị không quen thuộc động này, nên do ta là chủ nhà dẫn đường!”

Hắn dẫn đầu đi trước, quả nhiên lập tức có môn phái đi theo, lục tục lục tục, mỗi môn phái đều vào trong động.

Y Lưu đi cuối cùng theo Tiêu Vân môn, cũng chậm chậm vào.

La Thanh đã lui ra xa không biết sao, khóe mắt lóe lên, theo bản năng quay lại nhìn, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Y Lưu biến mất trong động.