Chương 26: Bỏ Lỡ

Không ngờ tiện tay chỉ đại vậy mà lại là hướng huynh muội Tô Băng Nhi muốn đi, vì thế ba người bắt đầu gấp rút lên đường cùng nhau, nói là gấp rút lên đường nhưng chỉ là huynh muội Tô Băng Nhi mà thôi, Y Lưu trên đường vẫn có tâm trạng ngắm phong cảnh.

Từ trong đối thoại của Tô Băng Nhi với ca ca nàng có thể biết được, bọn họ vội về nhà tham gia một đại hội Thái Bạch Tinh Kim gì gì đó vào mùng năm tháng sáu.

Lúc nghe được từ này, Y Lưu còn nghĩ một hồi mới biết, cái bọn họ nói là sắt đen, cũng chính là thép von-fram, dĩ nhiên là một loại kim loại, chỉ là thứ này rất khó hình thành, cho nên vô cùng mắc tiền.

Hơn nữa, bởi vì Y Lưu vẫn không nói chuyện, bọn họ coi y như tên câm, cảm giác tồn tại cũng rất thấp, cho nên thời điểm nói chuyện khó tránh sẽ nói nhiều hơn.

Mục đích lần này của họ vốn là đến Thần Binh sơn trang xin một thanh thần binh lợi khí do đích thân Hạ Hải Sơn rèn, muốn làm thọ lễ, không ngờ sắp đến rồi, trong nhà lại truyền đến tin tức bảo bọn họ quay về tham gia đại hội Thái Bạch Kim Tinh.

Mà từ lời bọn họ có thể biết được, bọn họ đến từ Tiêu Vân môn, bọn họ là cháu trai cháu gái nhỏ nhất của môn chủ Tiêu Vân môn, cái bọn họ nói là thọ lễ chính là chuẩn bị cho môn chủ Tiêu Vân môn Tô Trung Đình.

Mà người tổ chức đại hội Thái Bạch Kim Tinh mùng năm tháng sáu chính là đương kim võ lâm minh chủ Mai Trường Lâm của Thanh Vân bảo, mặc dù Mai Trường Lâm đã không còn là bảo chủ, nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng, Mai Trường Lâm vẫn chi phối Thanh Vân bảo.

Nghe nói, đại hội Thái Bạch Tinh Kim này mời rất nhiều người, chỉ riêng hai trang bốn phái, đều được tặng thiệp mời, thậm chí còn có người nói, ngay cả Sí Hỏa giáo cũng có một tấm.

Sí Hỏa giáo này vẫn là đệ nhất đại giáo tà đạo, bản thân chính là tà ma ngoại đạo ai ai cũng muốn gϊếŧ, nếu như thật sự ngay cả bọn họ cũng được mời, vậy đại hội Thái Bạch Tinh Kim lần này có thể thấy lại là một trận gió tanh mưa máu.

Y Lưu bên này đã lên đường đến thành trấn tiếp theo, còn Diêm Mạc Tiếu mới khởi hành, đi cả buổi trời, dĩ nhiên cũng nhìn thấy lều trà nhỏ.

Lúc này lều trà nhỏ đang dọn bàn ghế mới, không có Y Lưu, dĩ nhiên không cần xe ngựa, bởi vì Y Lưu cưỡi mất con ngựa của La Thanh, cho nên lúc này Diêm Mạc Tiếu cưỡi con ngựa vốn kéo xe.

Thủ vệ của Thần Binh sơn trang đã ẩn nấp đi, cho nên cả đoàn người bên ngoài chỉ có năm người Diêm Mạc Tiếu, Lữ Diệu Vân, La Thanh, Đường Thấm và Hạ Hải Sơn.

Mọi người vừa ngồi xuống, thức ăn cũng mong chóng được dọn lên, La Thanh nhìn bàn ghế mới, khó tránh lại lắm miệng nói một câu.

“Ài, ông chủ ông muốn đổi thành quán rượu sao? Đổi mới hết rồi.”

Bị La Thanh chế nhạo, ông chủ cũng không giận, nhếch miệng cười thật thà, nói: “Đây không phải là có người tới quấy phá, đập hết bàn ghế của ta, thiệt thòi cho một tiểu công tử tốt bụng, cho ta không ít ngân lượng mua mới.”

Vừa dứt lời, ông chủ đó lại lắc đầu: “Nhưng mà, đáng tiếc một tiểu công tử tốt bụng như vậy, trông cũng đẹp, tâm địa lương thiện, sao lại không biết nói chuyện chứ!”

Vừa nghe câu này, bọn họ đều sửng sốt, nhao nhao nhìn Diêm Mạc Tiếu đơn độc ngồi một bàn, quả nhiên thấy lúc này Diêm Mạc Tiếu đang cười vô cùng có ý sâu xa.

La Thanh lại bắt chuyện với ông chủ: “Nam tử mặc y phục màu xanh, tóc không dài, mặt tròn tròn, mắt to, nhìn có vẻ không lớn là người mà ông nói đúng không?”

Ông chủ vừa nghe, gật đầu liên tục: “Không sai không sai, chư vị có phải quen biết vị tiểu công tử đó không?”



Ông chủ lại quan sát cách ăn mặc của bọn họ, rồi nhìn ngựa bọn họ cưỡi, mắt sáng lên.

“Vị tiểu công tử đó cưỡi ngựa, trên mông ngựa cũng có kí hiệu như vậy, xem ra chư vị quen nhau rồi.”

Trên thân ngựa của Thần Binh sơn trang không có kí hiệu của Thần Binh sơn trang, chỉ là quản sự nuôi ngựa hơi cổ quái, hễ là ngựa lão nuôi, trên mông ngựa đều thuốc màu đỏ vẽ lên kí hiệu bông tuyết, ngựa đó của Y Lưu dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

La Thanh nghe thấy càng vui, lại tiếp tục hỏi.

“Không sai không sao, đúng là bọn ta quen biết, y là tiểu huynh đệ của ta, hôm qua tức giận với bọn ta, lén lút chạy mất một mình, ông chủ có biết bọn họ đi hướng nào không?”

“Biết biết.” Ông chủ chỉ hướng nói: “Vị công tử đó đi hướng đó với hai thiếu hiệp.”

“Hai thiếu hiệp?” La Thanh nhíu mày, tiểu công tử ra ngoài một lúc đã quen người khác? Hắn ta nhìn lướt qua Diêm Mạc Tiếu thì thấy trên mặt Diêm Mạc Tiếu không có biểu cảm dư thừa nào.

Ông chủ cho rằng La Thanh hỏi lão, vì thế giải thích: “Không sao, chính là hai vị thiếu hiệp, lúc tiểu công tử đến ăn cơm bị người ta ức hϊếp đe dọa, là hai vị thiếu hiệp ra tay giúp đỡ, cho nên mới đánh hỏng bàn ghế chỗ này của ta.”

“Đa tạ ông chủ cho biết.” La Thanh cầm bạc vụn giao đến tay ông chủ, ông chủ càng cười vui hơn, lại tiếp đãi cho bọn họ trứng luộc và một ít rau khác.

Một bữa cơm ăn rất vội vàng, mọi người lại cưỡi ngựa, đều chuẩn bị đuổi theo hướng Y Lưu đi, lúc này Diêm Mạc Tiếu lại chần chừ một lát.

“Sư huynh?” Lữ Diệu Vân ở bên cạnh nhìn Diêm Mạc Tiếu.

Diêm Mạc Tiếu yên lặng cả buổi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi thôi!”

Đoàn người đuổi theo hướng Y Lưu, mà Y Lưu lại chẳng hay biết gì, lúc này y đang chuẩn bị đi tiệm thuốc mua ít thuốc giảm đau giảm sưng, bởi vì không chỉ trên đùi, ngay cả trên tay cũng bị dây cương ma sát ra bọng nước.

Vị trí hiện tại của bọn họ là thành Vân Châu, bọn họ đã lên đường gấp rút không biết bao nhiêu ngày, vào thời điểm cách mùng năm tháng sáu còn ba ngày cuối cùng cũng đến được nơi này, mà cả đường đi, Y Lưu có thể nghĩ cũng biết chịu biết bao cực khổ.

Tô Băng Nhi thậm chí còn đùa với y, vậy mà sinh ra mỏng manh còn hơn nữ hài như nàng, cưỡi ngựa cũng bị thương thành như thế.

Nhưng mà Y Lưu lười nói chuyện, dĩ nhiên nàng cũng không nhận được câu trả lời, chỉ có thể vô vị đi quấy rầy Tô Siêu thôi.

Lúc Y Lưu ra ngoài mua thuốc thoa, đám người Diêm Mặc Tiếu cũng đã đến thành Vân Châu, chỉ là, bọn họ dù sao cũng không giống huynh muội Tô Băng Nhi, vừa vào thành đã bị người của Thanh Vân bảo nhận được tin tức, phái người ra trước tiếp đón.

“Diêm trang chủ.” Đến tiếp Diêm Mặc Tiếu là nhị bảo chủ Mai Trường Thanh của Thanh Vân bảo, hắn là nổi danh khôn khéo và biết nhiều chuyện trên giang hồ, nếu có chuyện gì tìm hắn, rất nhiều lúc sẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ.

Diêm Mặc Tiếu không hề xuống ngựa, cúi đầu nhìn Mai Trường Thanh, Mai Trường Thanh cũng không để ý, chắp tay với hắn.

“Lúc này Văn Tổ hắn đang sắp xếp khách từ các môn phái trong bảo, không đích thân ra mong Diêm trang chủ lượng thứ.”



“Nhị bảo chủ khách khí rồi, đón tiếp Thần Binh sơn trang không đến mức để Mai bảo chủ đích thân.” Trên mặt Diêm Mặc Tiếu có nụ cười, nhưng miệng nói ra lại không lưu tình.

Thần Binh sơn trang cũng không thuộc chính đạo, cũng không thuộc hắc đạo, ai cho bọn họ đủ giá, Thần Binh sơn trang sẽ cho họ vũ khí, chỉ thế thôi.

“Diêm trang chủ khách khí rồi, vậy thì mời đến Thanh Vân bảo! Văn Tổ đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho chư vị.” Mai Trường Lâm duỗi tay, làm tư thế mời với mọi người.

Diêm Mặc Tiếu lại không động đậy ngay, ngẩng đầu nhìn hai bên đường, cuối cùng vẫn gật đầu đến Thanh Vân bảo.

Mọi người vừa rời đi, trong một tiệm thuốc ven đường, Y Lưu cầm mấy lọ thuốc thoa đi ra, y nhìn xa xa bóng lưng mấy người đã đi xa, nhẹ nhàng thở dài.

Xem ra mấy ngày nay vẫn nên ở trong khách điếm, không cần ra ngoài.

Chỉ là, suy nghĩ này của Y Lưu vừa về đến khách điếm đã bị Tô Băng Nhi gạt bỏ.

“Tiểu ách ba, phụ thân bọn ta đã đến Thanh Vân bảo, bây giờ ta và ca ca phải đi tìm họ, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không!”

Tô Siêu đứng bên cạnh Tô Băng Nhi, nhưng nhìn vẻ mặt, dường như không đồng ý với quyết định của Tô Băng Nhi, nhưng không biết Tô Băng Nhi nói gì, hắn vẫn không phản đối lời Tô Băng Nhi.

Y Lưu yên lặng một lúc, sau đó lắc đầu, y vẫn cảm thấy khách điếm tốt, an tĩnh, còn không cần đυ.ng phải A Quả bọn họ.

Vừa thấy Y Lưu lắc đầu, Tô Siêu lập tức lên tinh thần, hắn vỗ đầu Tô Băng Nhi nói.

“Tiểu huynh đệ cả đường đều ở với chúng ta, nói không chừng y có chuyện khác phải làm? Chúng ta vẫn là đừng đi cùng nhau nữa, tránh chậm trễ chuyện của tiểu huynh đệ.”

Tô Băng Nhi lại không tình nguyện, mặt nhỏ cúi gầm, trừng Tô Siêu.

“Ca ca sao huynh lại như vậy! Tiểu ách ba một mình bên ngoài, y lại không biết võ công, lần trước bị người ta ức hϊếp, nếu chúng ta đi rồi, y lại bị người ta ức hϊếp thì phải làm sao!”

Tô Siêu vô cùng đau đầu, nhưng lúc muội muội mình bạo phát tính chính nghĩa thì không dễ nói, nói nhiều rồi, nói không chừng lại khiến muội muội này càng phản nghịch, cho nên hắn chỉ có thể nhìn Y Lưu.

Y Lưu lại chuẩn bị lắc đầu, chỉ là lại bị Tô Băng Nhi bất chấp, Tô Băng Nhi kéo Y Lưu, sau đó vô cùng lo lắng đi ra ngoài.

“Ca ca huynh đi tính tiền, ta đưa tiểu ách ba đến Thanh Vân bảo trước.”

Tô Siêu: ...............

Y Lưu: .............