Chương 23: Mượn Tiền

Đại phu đến không chậm, trước tiên xem qua cho tiểu nhị dưới lầu rồi mới lên lầu trị liệu cho Y Lưu, kết quả có được lại rất bình thường.

Nghe được kết quả này, Diêm Mạc Tiếu chỉ lắc đầu, cũng không nhìn Y Lưu nữa.

Y Lưu vẫn hôn mê suốt, cho đến trưa hôm sau mới tỉnh, y vừa tỉnh đã bị mùi máu trong miệng dọa, trong dạ dày cuồn cuộn, vịn thành giường nôn mửa.

Chỉ là bởi vì ngoại trừ thịt của tiểu nhị ra thì hôm qua không còn ăn gì khác, cho dù y đã dùng sức lắm rồi, nhưng vẫn không nhổ ra được bất kì thứ gì, sắc mặt trở nên trắng đi.

Hồi ức như nước chảy tuồn về, khuôn mặt tiểu nhị kia kinh hãi còn đang trước mắt, máu Diêm Mạc Tiếu còn trên đầu lưỡi, điều này khiến y càng khó chịu hơn, nhưng không nhổ được gì, y dứt khoát đưa tay vào miệng, dùng sức móc họng.

Điều này làm y nôn khan càng kịch liệt hơn, trong miệng dâng lên mùi chua, nhưng không nhổ ra được chút nào.

Đường Thấm vừa hay bưng một bát cháo vào, vừa thấy dáng vẻ này của Y Lưu đã hoảng sợ, đặt bát cháo xuống nhanh chóng chạy đến đỡ Y Lưu.

“Tiểu công tử! Tiểu công tử người sao vậy?”

Lúc này Đường Thấm mới thấy rõ, Y Lưu đang nôn mửa không ngừng, trong mắt có nước mắt chảy ra ngoài, không biết là đang khóc thật hay là chỉ là nước mắt bình thường.

Được Đường Thấm đỡ dậy, Y Lưu dựa vào giường, cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày không hề dịu xuống.

“Tiểu công tử, người đã một ngày không ăn gì rồi, ăn ít cháo đi!” Đường Thấm bưng cháo tới đặt lên đầu giường, rồi nhúng một cái khăn lau mặt cho Y Lưu.

Chỉ là, mặt Y Lưu lau sạch sẽ rồi, nhưng nước mắt trong mắt y vẫn không ngừng chảy, y nhìn Đường Thấm, cánh môi hơi động, nhưng không nói ra.

“Tiểu công tử muốn hỏi trang chủ sao? Trang chủ ngài ấy rất tốt, chuyện Giác Ngưu Cân cũng đã tra ra manh mối, trang chủ đích thân đi xem rồi, ta ở lại chăm sóc tiểu công tử.”

Không cần Y Lưu nói ra, Đường Thấm cũng hiểu rõ Y Lưu muốn hỏi gì, cười nhẹ giải thích với y.

Y Lưu gật đầu, bưng cháo chậm rãi uống hết.

Sau khi Đường Thấm đi, Y Lưu đơn độc ngây ngốc trong phòng, y xoay người lấy cái hộp để nan quạt trên đầu giường, bên trong có một miếng vải màu tím, chất liệu nhìn là biết, khiến người ta cảm thấy vô cùng mắc tiền.

Trên miếng vải, có ống trúc châm bạc ngâm máu của Diêm Mạc Tiếu.

Y Lưu cầm hộp xuống giường, ai mà biết hai chân y mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, may mà kịp thời vịn thành giường, y vung chân, sau khi cảm giác có chút sức thì chầm chậm đi tới bên giường.



Y đặt hộp trong tay lên bàn, lấy từng nan quạt ra ghép lại, miếng vải kia cũng bị y cắt đi, từng chút một ghép vào quạt.

Chuyện Giác Ngưu Cân căn bản cũng không phải chuyện gì khó, trong Hàn Mai bang, sự thay đổi của Hoàng Dương thật sự quá chướng mắt, La Thanh đã điều tra được không ít từ gã.

Đại khái cũng biết mình đã bại lộ, nam nhân tự kiêu Hoàng Dương này vậy mà trực tiếp ra tay với Hàn Mai bang.

Nam nhân trong Hàn Mai bang rất nhiều đều đã sớm bất mãn với Trác Hàn Mai, bọn họ bất mãn vì bị một nữ nhân thống trị quản lý, cho dù lúc trước nữ nhân này là nữ hiệp công đánh thổ phỉ, nhưng cũng không thể thay đổi chuyện nàng là nữ nhân.

Mấy nam nhân này phần lớn cảm thấy, nữ nhân nên ở nhà hầu chồng dạy con, Trác Hàn Mai lại ra ngoài xuất đầu lộ diện, còn vọng tưởng mãi ngồi trên vị trí bang chủ, khiến bọn họ đã bất mãn đã lâu.

Mà trong đó, người xông pha đi đầu chính là Hoàng Dương, gã từng rất thích tính cách nữ cường của Trác Hàn Mai, nhưng với tính cách này khiến gã không thể không ở dưới trướng lâu như vậy, sự bất mãn của gã cuối cùng cũng bạo phát.

Giác Ngưu Cân quả thật là gã trộm, đống Giác Ngưu Cân đó chỉ là một bước ngoặt, gã muốn dùng chuyện này để hạ thấp uy tín của Trác Hàn Mai trong bang, sau đó mới có thể thành công bức Trác Hàn Mai khỏi vị trí bang chủ, mà gã rất có uy danh trong bang sẽ là người được chọn tốt nhất cho vị trí bang chủ.

Chỉ là gã không ngờ, vốn dĩ kế hoạch đang tốt đẹp, Thần Binh sơn trang lại đột nhiên thò một chân vào, còn ép gã vào chỗ chạy trối chết.

Ngoài thành Bích Vân, một con ngựa đang chạy cấp tốc, người cưỡi ngựa vẫn bất mãn với tốc độ hiện tại, roi ngựa trong tay hung hăng quất vào mông ngựa, có thể khiến ngựa chạy nhanh hơn.

Một người đột nhiên xuất hiện trên đường, Hoàng Dương còn chưa nhìn rõ người này xuất hiện thế nào, chỉ là Hoàng Dương cũng không vì vậy mà giảm lại tốc độ, thậm chí trực tiếp đâm tới người đó.

Diêm Mạc Tiếu đứng yên tại chỗ, nhìn con ngựa sắp tới gần, nâng tay hung hăng đánh một chưởng, đánh vào cổ con ngựa.

Một chưởng này Diêm Mạc Tiếu dùng ba phần lực, con ngựa đó cũng thê thảm, đột nhiên bị một chưởng này đánh gãy cổ, hai chân nhào về trước, mà Hoàng Dương ngôi trên lưng ngựa bị hất thẳng ra.

“Bắt lại.” Diêm Mạc Tiếu ra lệnh, Hạ Hải Sơn và La Thanh đuổi đến đã chế trụ Hoàng Dương.

Hoàng Dương bị bắt, mặt đầy hoảng sợ nhìn Diêm Mạc Tiếu, hoàn toàn mất đi bộ dạng đắc ý khi tính kế Trác Hàn Mai.

Diêm Mạc Tiếu chậm rãi đi đến ba tấc trước mặt gã, vô cùng không vui nhìn Hoàng Dương, lên tiếng hỏi: “Giác Ngưu Cân ở đâu?”

Hoàng Dương hiểu mình lúc này đã không còn bất kỳ cơ hội phản bác nào, chỉ có thể thành thật trả lời.

“Diêm trang chủ tha mạng, ta không biết Giác Ngưu Cân ở đâu, đống Giác Ngưu Cân đó khi trong tay ta, đã bị mấy người ăn mặc quái dị cướp mất rồi.”

Ăn mặc quái dị? Diêm Mạc Tiếu dĩ nhiên nghĩ đến hai người của Xuyên Vân sơn trang, nhưng hỏi ra được vấn đề này, Hoàng Dương lại phủ định suy nghĩ này.



“Mấy người đó không đeo mặt nạ, trên người mặc hình như là trang phục bên Miêu Cương, lúc đến cướp Giác Ngưu Cân, đường lối võ công cũng chưa từng thấy qua.”

Vừa nghe đến hai chữ Miêu Cương, La Thanh và Hạ Hải Sơn vội vàng ngẩng đầu nhìn Diêm Mạc Tiếu, quả nhiên thấy vẻ mặt vốn không vui của Diêm Mạc Tiếu lập tức trở nên u ám.

Hắn nâng tay sờ lên vết cắn trên đầu vai dưới y phục, vậy mà lại trực tiếp dơ tay đánh lêи đỉиɦ đầu Hoàng Dương.

Hoàng Dương chết như thế nào còn không biết, tại sao mình ngay cả cơ hội xin tha cũng không có, đã bị Diêm Mạc Tiếu đánh chết.

Mặc dù không tìm được Giác Ngưu Cân, nhưng chuyện này cũng xem như giải quyết rồi, Diêm Mạc Tiếu cho La Thanh ba ngày, bây giờ nhất định là đã quá hạn, nhưng Diêm Mạc Tiếu cũng không bảo La Thanh về thật, bởi vì hắn còn cần người làm chuyện tiếp theo.

Khi bọn họ về đến khách điếm, Y Lưu đang đứng ở cửa khách điếm, Đường Thấm đứng cùng y, Lữ Diệu Vân ở đối diện Y Lưu, nhìn có vẻ Lữ Diệu Vân muốn vào, còn bọn họ lại muốn ra ngoài.

Y Lưu chỉ thấy Lữ Diệu Vân một lần, chỉ là ánh mắt Lữ Diệu Vân nhìn y bây giờ cũng không tốt, y cũng không muốn nói chuyện, chỉ có thể nghiêng người, chuẩn bị nhường đường cho Lữ Diệu Vân vào.

Lữ Diệu Vân ngay cả đa tạ cũng không nói, đi thẳng vào, bây giờ nàng dĩ nhiên không nhìn quen Y Lưu, nếu không phải Y Lưu, Diêm Mạc Tiếu cũng sẽ không dễ dàng bị thương.

Sư huynh bị người khác ức hϊếp, nàng dĩ nhiên muốn tìm công bằng, chỉ là nhìn Đường Thấm đã biết là do sư huynh nàng sắp xếp, nàng cũng không muốn làm khó mà thôi.

Diêm Mạc Tiếu đi đến cửa, Y Lưu và Lữ Diệu Vân đã nhìn thấy, Lữ Diệu Vân bất mãn Diêm Mạc Tiếu ra ngoài, còn tìm Đường Thấm bảo vệ Y Lưu, cho nên nàng chỉ liếc nhẹ Diêm Mạc Tiếu rồi quay người lên lầu.

Y Lưu tiến lên một bước đứng trước mặt Diêm Mạc Tiếu, Đường Thấm, La Thanh và Hạ Hải Sơn nhìn nhau, rất thức thời mà lùi lại.

“Xin lỗi.” Y Lưu ít nói chuyện, cộng thêm hồi trưa y mới nôn khan, cổ họng không thoải mái, tiếng phát ra cũng không hay, Diêm Mạc Tiếu nghe liền nhíu mày.

“Không sao, ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn đi!” Diêm Mạc Tiếu gật đầu nói một câu, coi như là nhận lời xin lỗi của Y Lưu, chân bước một bước, đi qua bên cạnh Y Lưu.

Y Lưu không biết sao, trong tim nhói lên, vành mắt đỏ lên, chỉ là y không gọi Diêm Mạc Tiếu lại, chỉ nhìn Diêm Mạc Tiếu chậm rãi đi lên hành lang, biến mất ngay khúc cua hành lang.

Y Lưu đứng một hồi ngoài cửa, cho đến khi có khách đến, không cẩn thận đυ.ng phải y, y mới hồi tình, cũng cất bước lên lầu.

La Thanh vừa vào phòng không bao lâu, cửa phòng đã vang lên, vừa mở cửa lại phát hiện là Y Lưu, vô cùng ngạc nhiên.

“Tiểu công tử? Sao người lại đến đây, vào đi!” La Thanh kéo Y Lưu vào phòng, tò mò nhìn Y Lưu.

“Có thể cho ta mượn chút tiền được không?” Y Lưu vào thẳng vấn đề, cũng xem như là lần đầu tiên nói chuyện với người khác không phải Diêm Mạc Tiếu.