Diêm Mạc Tiếu giơ tay, một chưởng vỗ lên cửa sổ đã bị rách một lỗ, cửa sổ của một căn phòng của tửu lâu đối diện mở ra, nhưng không nhìn thấy ai.
Diêm Mạc Tiếu kéo Y Lưu về vị trí ban đầu, đưa tay rút phi đao ra, mở cái khăn trên đó ra, bên trên không có một chữ nào, mà lại bọc một món trang sức.
Trang sức này làm từ tơ sợi, bên trên chỉ xỏ một viên ngọc châu thì không còn gì khác, Diêm Mạc Tiếu nhìn thấy lại nhíu mày.
Y Lưu thấy sợi tơ kia mắt lóe lên ánh sáng, dáng vẻ như thấy bảo bối, sau đó lại hơi tiếc, tơ sợi này chỉ có một sợi.
“Người đâu.” Diêm Mạc Tiếu đột nhiên gọi một tiếng, tất nhiên không phải gọi tiểu nhị.
Mấy hắc y nhân mặc y phục có kí hiệu của Thần Binh sơn trang nhảy từ cửa sổ vào, có một người vẫn đang nhai bánh mỳ.
“Truyền tin về, xem xem đại tiểu thư đi đâu.” Diêm Mạc Tiếu cầm khăn và trang sức, mày vẫn chưa thả lỏng.
“Chuyện này thuộc hạ biết.” Một thủ vệ trong đó tiến lên, tiếp lời.
“Từ chuyện của hữu hộ pháp lần trước, tiểu thư đã rời khỏi sơn trang, cũng không đến chỗ đại phu nhân, nói là muốn ra ngoài dạo chơi một phen, đổi tâm trạng.”
Diêm Mạc Tiếu vân vê hạt châu trên trang sức đeo trán, hơi bất đắc dĩ: “Tiểu cô nương này tâm cũng rất lớn.”
Lữ Diệu Vân là nữ nhi duy nhất của Lữ Huyền, còn Diêm Mạc Tiếu là đồ đệ duy nhất của Lữ Huyền, mặc dù bọn họ cũng không phải thanh mai trúc mã, nhưng cũng sống chung rất tốt.
Nếu không phải thể chất Diêm Mạc Tiếu đặc biệt, hắn thậm chí đã từng nghĩ hai người thành mối nhân duyên tốt đẹp.
Diệp: Nghĩ bậy quá nha con trai -_-
Nhưng Lữ Diệu Vân không phải là nữ tử tầm thường, nàng vô cùng độc lập, cũng có chút tâm tư những nữ tử khác không có, mặc dù Diêm Mạc Tiếu trông rất đẹp, nhưng nàng chưa từng động tâm, chỉ coi Diêm Mạc Tiếu là ca ca, thậm chí còn vì tâm tư của Lữ Huyền mà bất hòa với Diêm Mạc Tiếu.
Diêm Mạc Tiếu vô cùng tán thưởng tính cách của Lữ Diệu Vân, nhưng lại không cảm thấy hai người có thể phát triển thành quan hệ thân cận kia, mặc dù quan hệ thân thiết, nhưng cũng chỉ giống muội muội ruột mà thôi.
Lại thở dài một tiếng, Diêm Mạc Tiếu phân phó: “Các ngươi đi tra xem, xem thử đại tiểu thư có phải ở trong thành Bích Vân không, nếu như tìm được, bảo muội ấy đến gặp ta.”
“Vâng.” Nhận lệnh, mấy thủ vệ lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Y Lưu: Tại sao phải nhảy cửa sổ, cửa chính để trang trí sao?
Thời gian này, tiểu nhị đã gõ bao sương, lên từng món ban nãy Diêm Mạc Tiếu gọi lên bàn.
Đợi tiểu nhị rời khỏi, Diêm Mạc Tiếu mới kéo Y Lưu chuẩn bị ngồi xuống lại, nhưng bị Y Lưu kéo ống tay, quay đầu nhìn, thì thấy đôi mắt Y Lưu sắp mọc lên trang sức đeo trán trong tay hắn rồi.
“Muốn cái này?” Diêm Mạc Tiếu giơ tay, đưa sợi dây đeo trán tới trước mặt Y Lưu.
Y Lưu vươn tay muốn nhận, nhưng bị Diêm Mạc Tiếu né, kéo y ngồi xuống bàn, lấy đũa cho hai người.
“A Thủy còn chưa nói cho ta, ngươi tên gì kìa!”
Tên? Y Lưu ngẩn ra, vươn tay dính chút nước trà, chuẩn bị viết tên mình lên bàn, Diêm Mạc Tiếu thẳng tay nắm lấy tay y.
“Ta muốn ngươi nói ra, không phải viết.”
Tiện tay để dây trán lên bàn, Diêm Mạc Tiếu nắm tay Y Lưu không buông, nhìn thẳng thiếu niên.
Y Lưu dường như nhíu mày theo bản năng, bởi vì y không muốn mở miệng một chút nào, đối với y mà nói, nói chuyện giống như người bình thường ăn món mình không thích vậy, khiến người ta không vui nổi.
Nhưng thấy sợi tơ trên dây trán trên bàn, đó quả thật rất thu hút y, bởi vì chỉ dùng mắt để nhìn, y đã cảm thấy đó là thứ rất thích hợp làm dây nỏ.
Yết hầu Y Lưu động, vẫn mở miệng.
“Y Lưu, Y trong y nhân, Lưu trong Lưu Thủy.”
(y nhân nghĩa là người ấy, lưu thủy là nước chảy, nhưng mà mình không biết hai chữ ghép lại có ý nghĩa gì, cao nhân nào biết xin chỉ giáo ạ)
Tiếng Y Lưu rất thấp, còn có cảm giác khàn khàn, hồi y còn nhỏ đã không nói chuyện nữa, cho nên cho dù y đã qua thời kỳ đổi giọng, trong giọng nói vẫn có cảm giác non nớt, thậm chí còn có chút trẻ con.
Diêm Mạc Tiếu không biết sao, nghe thấy trong lòng lại tê, có cảm giác hơi ngứa.
“Y Lưu à!” Hắn lặp lại một lần, cuối âm còn kéo dài một chút, đẩy dây trán đến trước mặt Y Lưu.
Y Lưu nhanh chóng cất dây trán, dường như vô cùng sợ Diêm Mạc Tiếu sẽ đổi ý.
Thức ăn trên bàn phong phú, một đĩa tương thịt bò, một đĩa rau xào, một đĩa vịt xắt miếng, cộng thêm một nồi canh xương bò nhỏ, ba rau một canh, đều rất thơm.
Diêm Mạc Tiếu vươn đũa, gắp tương thịt bò cho vào chén Y Lưu, miệng nói.
“Sau này A Thủy nói nhiều một chút, giọng rất hay, không nói thì thật đáng tiếc.”
Y Lưu cũng cầm đũa, gắp thịt bò trong chén vào miệng, trong lòng không đồng ý với câu nói của Diêm Mạc Tiếu.
Y vẫn cảm thấy, có thể không nói thì không nói, dù sao, không nói sẽ không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Giác Ngưu Cân và chuyện tìm kiếm Lữ Diệu Vân, mọi người không lên đường nữa.
Mặc dù nói chuyện của Giác Ngưu Cân là để La Thanh tự mình làm, nhưng Đường Thấm vẫn cùng hắn ta đến Hàn Mai bang lần nữa, nữ tử với nữ tử, vẫn có vài cách khai thông mà nam tử không biết.
Y Lưu thì co rúc trong phòng, lắp ráp mấy cái nỏ nhỏ xong, sợi tơ trên dây trán lấy được từ chỗ Diêm Mạc Tiếu cũng không dài, nhưng Y Lưu nhìn có vẻ rất vui.
Còn Diêm Mạc Tiếu thân là trang chủ một trang, lúc này lại thành người nhàn rỗi nhất, bản thân Lữ Diệu Vân là cao thủ, cho nên hắn cũng chả lo lắng Lữ Diệu Vân sẽ gặp nguy hiểm gì.
Còn chuyện Giác Ngưu Cân, mặc dù hắn đồng ý giúp đỡ, nhưng thật ra hắn cũng không kiên nhẫn, bởi vì hắn không thích phiền phức, nếu đã giao cho La Thanh, một chút hắn cũng chẳng muốn quản.
Chưởng quầy vung tay thật sự là thỏa mãn.
Người nhàn rỗi không có chuyện làm, thường thích tìm chuyện làm, ví dụ như Diêm Mạc Tiếu, hắn ở trong phòng Y Lưu nhìn Y Lưu lắp ráp nỏ, nhìn cả một ngày.
Cho dù Y Lưu vẫn luôn ngơ ngẩn, nhưng bị hắn nhìn như vậy cũng hơi khó chịu, nếu không phải y không thích mở miệng nói chuyện, nhất định đã sớm mắng rồi.
Lắp thêm dây nỏ cho nỏ đã lắp ráp xong sau đó đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Diêm Mạc Tiếu, chuôi nỏ đó vẫn khắc hai chữ “A Quả”, không có thay đổi gì.
Diêm Mạc Tiếu cầm nỏ đó, xem tỉ mỉ, nỏ gỗ được mài vô cùng nhẵn bóng, nỏ bôi qua dầu cầm trong tay vô cùng thuận tiện, không có gỗ sần sùi, cũng không trơn tay.
Y Lưu di chuyển tới bên cạnh Diêm Mạc Tiếu, đưa tay kéo nỏ cho hắn, mũi tên trong hộp tên lọt vào khung nỏ, đặt lên dây.
Y Lưu tự tay nhắm chuẩn xà nhà, sau đó trực tiếp bóp cơ quan, mũi tên mang theo gió mạnh bắn ra, “cạch” một tiếng, nửa mũi tên cắm vào trong xà nhà.
Diêm Mạc Tiếu thấy mũi tên cắm sâu vào xà nhà kia không nói gì, hắn biết, mũi tên kia chỉ là đồ thông thường, mũi tên trên đó là đồ bán lề đường một hai lạng bạc có thể mua về hai xe, còn thân tiễn là Y Lưu lấy đồ thừa làm nỏ gọt thành.
Nhưng chỉ một mũi tên có thể tùy tiện bẻ làm mấy đoạn như vậy, lại có thể cắm vào xà nhà sâu như vậy, lực của cái nỏ này, có thể tưởng tượng được.
Nỏ này lợi hại như vậy, Diêm Mạc Tiếu rũ mi nhìn nỏ trong tay, bàn tay nắm lấy tay hắn không lớn, lúc này vẫn chưa bỏ ra, chính là đôi tay này, làm ra thứ đồ này.
Thật sự là một đôi tay nguy hiểm, không, có lẽ nên nói, chủ nhân của đôi tay này rất nguy hiểm, dù sao nghĩ ra thứ nguy hiểm như vậy.
Diêm Mạc Tiếu ngẩng đầu, thấy đôi mắt to của Y Lưu đang nhìn hắn chằm chằm, chớp chớp, dường như đang chờ Diêm Mạc Tiếu khen y.
Diêm Mạc Tiếu tê dại trong lòng, tay nắm chặt chuôi nỏ.
Một người như vậy, cho dù nghĩ ra thứ nguy hiểm như vậy, cũng hoàn toàn không thể khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, rõ ràng chỉ là một thiếu niên ngây thơ đơn thuần thôi!
“A Thủy thật lợi hại, vậy mà làm ra được vũ khí lợi hại như vậy.” Diêm Mạc Tiếu đặt nỏ lên bàn, nắm lấy tay Y Lưu vỗ vỗ.
Quả nhiên, Y Lưu nhận được lời khen ánh mắt liền sáng lên, chớp chớp mắt, lấp lánh nhìn Diêm Mạc Tiếu.
Diêm Mạc Tiếu: .............Muốn ra tay sờ mặt y thì phải làm sao?
Nhưng mà, suy nghĩ của Diêm Mạc Tiếu dĩ nhiên không thành công, bởi vì cửa trong phòng vang lên.
“Trang chủ, Hạ đường chủ đến rồi, lúc này đang ăn cơm ở dưới.” Thủ vệ bên ngoài nói.
Hạ Hải Sơn? Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, quay đầu nhìn Y Lưu, sau đó đột nhiên cười.
Thiếu niên vẫn chưa đòi hắn nan quạt, không biết còn nhớ chuyện này không, bây giờ Hạ Hải Sơn đích thân đưa tới rồi.
“Bảo hắn ăn xong đi nghỉ ngơi đi! Hôm nay muộn rồi, bảo hắn mai rồi đến tìm ta.”