Chương 16: Bị Trộm

Trong thành Bích Vân cũng không có nơi đóng quân của danh môn đại phái nào, nhưng lại rất nhiều bang phái nhỏ, trong đó lớn nhất là Hàn Mai bang.

Tên này nghe rất giống nữ, mà trong bang phái này, quả thật rất nhiều nữ.

Thời gian Hàn Mai bang thành lập cũng không lâu, từ thuở thành lập ban đầu đến mọi người đều biết, cũng chỉ có năm năm thôi.

Trong Hàn Mai bang, công phu tốt nhất chính là bang chủ Trác Hàn Mai, nhưng trong giang hồ cũng chỉ được liệt vào cao thủ bình thường mà thôi.

Tiểu bang phái kiểu này, trong giang hồi không biết bao nhiêu, không biết chừng mỗi ngày đều có bang phái như vậy sinh ra rồi diệt đi, nhưng Hàn Mai bang sở dĩ có thể vì chủ nhân biết rõ, cũng không phải không có chuyện xưa.

Thứ nhất Hàn Mai bang có rất nhiều nữ tử, trẻ tuổi xinh đẹp không nói, mà rất nhiều nữ tử này, trên giang hồ cho dù là người lỗ mãng cũng sẽ tự giác thủ hạ lưu tình với các nàng.

Vả lại, Hàn Mai bang này đều có cống hiến không nhỏ với thành Bích Vân.

Ba mặt thành Bích Vân bị núi vây quanh, năm năm trước có thể nói là thổ phỉ hung hăng ngang ngược, thổ phỉ gan lớn một chút, thậm chí sẽ cưỡi ngựa vào thành, đánh cướp bách tính nghèo khổ, khi đó tri phủ thành Bích Vân vô năng, bẩm báo lên trên cũng không dám.

Nam nhân bị cướp bóc còn đỡ, nữ tử chỉ chịu khổ, không ít nữ tử có chút sắc đẹp sau khi bị bắt đi, thì không còn trở về nữa, thậm chí, có vài nữ tử ở trong thành chịu vũ nhục, có nữ tử không chịu nhục được, trực tiếp tự vẫn tại đó.

Mà bang chủ Trác Hàn Mai của Hàn Mai bang không phải người sinh ra ở thành Bích Vân, khi đó nàng vào Nam ra Bắc với thân thích làm buôn bán.

Khi nàng đến thành Bích Vân, sau khi thấy thảm cảnh ở thành Bích Vân, bèn tự kêu gọi không ít người đến để chống thổ phỉ, nữ tử càng tàn nhẫn hơn nam tử.

Sau này sau khi thành công quét sạch hang ổ của thổ phỉ, Trác Hàn Mai bèn thành lập Hàn Mai bang, bảo vệ nơi này, càng có uy danh hơn quan phủ.

Sáng sớm hôm nay, Trác Hàn Mai đã nhận được một tấm bái thϊếp vàng, mở ra xem thử, vậy mà lại là bái thϊếp của trang chủ Thần Binh sơn trang có tiếng trên giang hồ, nhất thời có chút được thương mà sợ.

Khi Diêm Mạc Tiếu đến Hàn Mai bang, đã sắp trưa rồi, Y Lưu và Đường Thấm đi bên cạnh Diêm Mạc Tiếu, còn La Thanh đi đằng sau, trong tay cầm một hộp gấm dài.

Trác Hàn Mai là một nữ tử mới vừa qua hai mươi, nàng ta mặc một thân hồng y, tóc búi kiểu gọn gàng, hoạt bát của nam tử, tướng mạo không tuyệt thế, nhưng lại có khí chất anh hùng, đứng bên đó, khiến người ta không dời mắt nổi.

Y Lưu nhìn Trác Hàn Mai một lát, rồi quay đầu nhìn Diêm Mạc Tiếu mặc tử bào, y vẫn cảm thấy, tướng mạo của Diêm Mạc Tiếu càng giống nữ hơn.

“Diêm trang chủ, ngưỡng mộ đã lâu, không thể tiếp đón từ xa.” Trác Hàn Mai chắp tay, trên mặt lộ ra nụ cười thẳng thắn.

“Trác bang chủ khách khí rồi, La Thanh.” Nửa câu trước dĩ nhiên là nói với Trác Hàn Mai, Diêm Mạc Tiếu quay đầu tỏ ý với La Thanh.

La Thanh cầm hộp gấm tiến lên, nụ cười trên mặt lại sảng khoái giống như Trác Hàn Mai.

“Trác bang chủ, đây là lễ vật trang chủ chuẩn bị cho người.”

Trác Hàn Mai cảm tạ một tiếng, nhận lấy hộp gấm mở ra, bên trong là một thanh trường kiếm, chuôi kiếm không rực rỡ điêu khắc hoa văn gì, quấn một tua rua màu đỏ, thân kiếm bóng loáng, dưới ánh mặt trời lộ ra sắc bén.

Bên cạnh trường kiếm là một thanh vỏ kiếm đen đỏ xen lẫn, cũng không chạm khắc hoa văn, trên vỏ kiếm còn có ký hiệu của Thần Binh sơn trang.

“Đa tạ Diêm trang chủ, tại hạ thanh kiếm này rất thích thanh kiếm này.” Trác Hàn Mai lại nói cảm tạ, có thể thấy thật sự rất thích, sau khi nàng giao hộp gấm trong tay cho tỳ nữ sau lưng, nghiêng người nói với mọi người.

“Chư vị xin mời vào!”



Vào Hàn Mai bang, Y Lưu tò mò nhìn trái nhìn phải, quả nhiên phát hiện, nữ tử ở đây nhiều hơn nam tử nhiều, từ khi vào cửa đến lúc ngồi xuống, tổng cộng y thấy gần mười nữ tử, nhưng chỉ thấy một nam tử.

“Vị tiểu công tử này trơi sinh tuấn tú, cô nương trong bang của ta không phải xinh đẹp đấy chứ?

Trác Hàn Mai ngồi xuống chủ tọa, nhìn thấy thiếu niên cho dù ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn nhìn lung tung, chỉ là tướng mạo thiếu niên vô hại, không cảm thấy là yêu râu xanh, mà còn cảm giác dễ thương.

La Thanh vừa muốn lén lút cười nhạo Y Lưu chưa thấy qua sự đời, thì thấy thiếu niên vậy mà thật sự gật đầu, liền bĩu môi, sững sờ không nói nên lời.

Trác Hàn Mai cũng chỉ là thấy thiếu niên dễ thương mới mở miệng nói một câu, cũng không tiếp tục đùa, mà di chuyển ánh mắt về phía Diêm Mạc Tiếu.

“Diêm trang chủ, chúng ta thẳng thắn đi! Lần này đến cửa, Diêm trang chủ có chuyện gì?”

Thần Binh sơn trang là đại môn phái nhất nhì giang hồ, còn Hàn Mai bang chỉ là một tiểu bang hội nhỏ ở thành Bích Vân, nàng không cảm thấy Diêm trang chủ này nhàn rỗi không có chuyện làm, đột nhiên đến tìm một người không quen biết như nàng trò chuyện.

Truyện được đăng trên truyenhdt.com, hãy đọc đúng nơi để ủng hộ dịch giả, bản re-up sẽ bị mất vài chữ, xin hãy thể hiện trí khôn đúng nơi, cảm ơn ạ! “Bổn trang chủ cần Giác Ngưu Cân(1) của quý bang.” Đối phương hào sảng, Diêm Mạc Tiếu cũng không quanh co lòng vòng nữa, sau đó bổ sung một câu.

(1)Giác Ngưu Cân: từ cân là gân, ngưu là trâu còn giác là sừng hoặc là trán động vật, ba từ này ghép lại thiệt sự làm khó tui quá, tui nghĩ là gân trên trán trâu cho qua chế biến gì đấy, mọi người có cao kiến xin hãy chỉ giáo tui nha. Cảm ơn ạ!

“Có yêu cầu gì, Trác bang chủ cứ việc đề cập.”

Giác Ngưu Cân chính là thứ thích hợp làm dây nỏ nhất Diêm Mạc Tiếu nói với Y Lưu, mặc dù gân là gân trâu thông thường, nhưng cách chế tạo lại chỉ có Hàn Mai bang có.

Nhưng vì tác dụng của Giác Ngưu Cân hạn chế rất lớn, cho nên không được nhiều người ngoài biết đến.

Nghe Diêm Mạc Tiếu nói thế, Trác Hàn Mai sửng sốt, sau đó nhíu mày, Diêm Mạc Tiếu nhìn cũng nhíu mày.

“Trác bang chủ cảm thấy bổn trang chủ không trả nổi cái giá của cô sao?”

Trác Hàn Mai cười khổ lắc đầu.

“Thần Binh sơn trang là môn phái nhất nhì giang hồ, dĩ nhiên sẽ không trả không nổi giá, chỉ là....”

“Trác bang chỉ có phải có ẩn tình khó nói?”

Cùng là nữ tử, Đường Thấm rất thích tính cách của Trác Hàn Mai, thấy bầu không khí hơi gượng gạo, bèn mở miệng hỏi một câu.

Lần này Trác Hàn Mai lại gật đầu thật, nói.

“Giác Ngưu Cân này cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, chỗ dùng cũng không nhiều, cho nên mỗi lần bản bang chế tạo cũng không nhiều, vốn dĩ những ngày này còn dư rất nhiều, nhưng ai biết được, vào ba ngày trước, Giác Ngưu Cân của bổn bang đã bị trộm hết toàn bộ rồi.”

Trác Hàn Mai nhìn Diêm Mạc Tiếu, hơi phiền não, có thể qua lại với Thần Binh sơn trang dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng lúc này nàng quả thật không có đồ.

“Diêm trang chủ lượng thứ, Giác Ngưu Cân này mặc dù không dùng nhiều, nhưng chế tạo phiền phức, nếu Diêm trang chủ không vội, nửa tháng sau lại đến, bản bang nhất định hai tay dâng lên Giác Ngưu Cân.

Diêm Mạc Tiếu không nói gì, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài nhịp, rồi nhìn Y Lưu.

“A Thủy cảm thấy sao?”

Y Lưu nghe xong quá trình, mặc dù y muốn dây nỏ thật, nhưng bây giờ đối phương không có, y cũng không còn cách nào, chỉ đành lắc đầu.



“Trác bang chủ, tại hạ có một thỉnh cầu không hợp lý.” Lúc này La Thanh mới nói một câu.

Trác Hàn Mai đưa tay: “Mời công tử nói.”

“Tại hạ muốn đi xem nơi cất giữ Giác Ngưu Cân của quý bang, không biết có thể không.”

Mặt La Thanh trịnh trọng, bàn tay âm thầm chọc sau lưng Y Lưu.

Xem xem, thông minh biết bao nhiêu, nói không chừng Hàn Mai bang này không muốn cho, tìm cớ thôi! Cho dù thật sự bị trộm rồi, nói không chừng còn có thể tìm được một hai con cá lọt lưới!

La Thanh nói xong, biểu cảm của Trác Hàn Mai càng không dễ nhìn, dĩ nhiên yêu cầu của La Thanh rất làm khó nàng, chỉ là, không biết nghĩ đến gì, Trác Hàn Mai vẫn gật đầu.

Hàn Mai bang cũng không lớn, cho nên mọi người đi không xa đã đến nơi cất Giác Ngưu Cân.

Đó là một tòa tiểu lâu chỉ có hai tầng, ở Hàn Mai bang khắp nơi toàn là nữ tử này, thủ vệ của tiểu lâu lại là nam nhân, khiến mọi người cảm thấy, nam nhân của Hàn Mai bang đại khái cũng chỉ dùng ở việc này.

Trên cửa tiểu lâu có một cái khóa bằng sắt lớn, Trác Hàn Mai cần chìa khóa mở ra, vươn tay với bọn họ, dẫn đầu đi trước.

Mọi người cũng nhao nhao đi vào

Bên ngoài tiểu lâu đã thấy không lớn, không gian bên trong càng không to, lầu một hình như toàn để những thứ bình thường, quý giá nhất chắc chính là một số tranh chữ.

“Chỗ cất Giác Ngưu Cân ở lầu trên, mời.”

Trác Hàn Mai dẫn mọi người lên lầu hai, đồ trên lầu hai dĩ nhiên đáng tiền hơn lầu một nhiều, tranh chữ bảo kiếm các loại, đáng tiền nhất chắc là một núi san hô hồng ngọc cao nửa người, nhìn có vẻ rất đẹp.

Ở chính giữa phòng, có một cái rương mở ra, bên trong trống không không có gì.

Lầu hai không giống lầu dưới, ngoại trừ cầu thang đi lên, lầu hai chỉ có hai cánh cửa sổ, đều ở trước mặt, La Thanh còn cố ý qua đó xem thử, phát hiện nếu có ai xuất hiện trên cửa sổ, nhất định sẽ bị thủ vệ ở lầu dưới nhìn thấy.

Trác Hàn Mai đi đến bên rương, chỉ vào nó.

“Đây chính là chỗ để Giác Ngưu Cân, tất cả Giác Ngưu Cân đều để ở đây, tổng cộng một trăm năm mươi cái.”

Sắc mặt Trác Hàn Mai khó coi, trầm ngâm một hồi nói.

“Lúc đó không phát hiện khóa cửa bị phá, cửa sổ cũng đóng lại, ta nghi ngờ, là người của bản bang làm.”

Diêm Mạc Tiếu từ chối cho ý kiến, mặc dù hắn đến lấy Giác Ngưu Cân, nhưng không định tham gia vào chuyện của bang phái khác.

Nhưng hắn không tiếp lời, lại có người tiếp lời.

“Có phải người của bản bang làm không, ta không biết, nhưng cửa sổ này của ngài không bị phá, là sai rồi.”

La Thanh cúi người nhặt lên một thanh côn gỗ đã bị đứt làm hai từ cửa sổ, quay đầu nhìn Trác Hàn Mai.

Vừa nhìn, hắn ta phát hiện, bầu không khí...... hình như không đúng lắm!