Một ngày nay, mọi người đều ở biệt viện Thần Binh nghỉ ngơi, còn những người đến tham gia hôn lễ không ở lại, bất kể xuất phát từ mục đích gì, dù sao bọn họ ngay hôm đó đã rời đi.
Cũng tối đó, lụa đỏ trong ngoài biệt viện Thần Binh đều bị tháo xuống, hễ là thứ có liên quan đến hôn lễ đều bị tháo xuống, tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Diêm Mạc Tiếu ở chủ lâu chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa lại bị gõ.
“Vào đi!” Mái tóc Diêm Mạc Tiếu rối tung, tiện tay khoác lên người một chiếc áo ngoài, uể oải ngồi bên giường.
Mặc dù mấy ngày nay hắn không mệt, nhưng công lực hắn chưa khôi phục hoàn toàn, trải qua mấy ngày này cũng chỉ khôi phục được khoảng sáu phần, cho nên có thể nghỉ ngơi thì hắn vẫn nên chọn nghỉ ngơi.
Cửa bên ngoài bị đẩy ra, chỉ nghe tiếng bước chân, Diêm Mạc Tiếu đã biết người bước vào là Bạch Tử Độ.
Truyện được đăng tại truyenhdt.com, những trang reup sẽ bị thiếu vài chữ, vui lòng đọc đúng nơi để ủng hộ dịch giả. “Trang chủ.” Bạch Tử Độ đứng trước bình phong, xuyên qua khe hở nhỏ của bình phong, có thể mơ hồ nhìn thấy Diêm Mạc Tiếu đang tựa nửa người trên giường.
“Chuyện gì?” Giọng Diêm Mạc Tiếu lười nhác, giống như một giây sau sẽ ngủ mất vậy.
“Hữu hộ pháp... hắn tự tử rồi.” Giọng điệu của Bạch Tử Độ có chút đáng tiếc nói không thành lời.
Diêm Mạc Tiếu tựa trên giường không nói gì, ngay cả động tác cũng không thay đổi, chỉ hỏi một câu.
“Chết thế nào?”
“Chắc là hữu hộ pháp đoán được sẽ như thế, trong răng gã giấu túi độc, vừa đến Huyền Tự đường đã cắn vỡ túi độc, chỉ là độc kia phát tác chậm, thủ vệ không phát hiện ra.”
Bạch Tử Độ nói xong đứng bên ngoài chờ chỉ lệnh của Diêm Mạc Tiếu, vẻ mặt y không thay đổi, nhưng quả thật rất đáng tiếc cái chết của Tô Tâm Thành.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Bạch Tử Độ tưởng rằng có phải Diêm Mạc Tiếu đã ngủ rồi không.
Hồi lâu, Diêm Mạc Tiếu mới nhẹ nhàng thở dài, nói: “Mua cho hắn mua cỗ quan tài tốt, an táng cho tốt đi!”
“Vâng, trang chủ.” Bạch Tử Độ nhận được lệnh, nhưng không rời đi ngay mà đứng ở đó, không nhúc nhích.
“Còn chuyện gì nữa?” Diêm Mạc Tiếu đưa mắt lên nhìn qua bình phong, giống như nhìn thấy mặt Bạch Tử Độ thật vậy.
“Trang chủ, là tiểu công tử....” Nói đến Y Lưu, Bạch Tử Độ hơi khựng lại.
“Trang chủ định thế nào?”
“Y?” Diêm Mạc Tiếu mới phản ứng lại, đôi mắt cuối cùng cũng mở ra.
“Trang chủ, thuộc hạ nói thẳng, hữu hộ pháp như thế còn phản bội, tiểu công tử lai lịch không rõ, không nói chuyện thì thôi, chỉ nhìn Nhập Môn Thần Binh một cái đã có thể làm ra ám khí có uy lực như thế, thuộc hạ e rằng...”
Bạch Tử Độ còn chưa nói hết, nhưng Diêm Mạc Tiếu đã rõ y muốn nói cái gì, hữu hộ pháp trung thành với Thần Binh sơn trang như thế, nay có thể vì nguyên nhân nào đó mà phản bội, huống hồ là một người không rõ lai lịch.
Có thể, tiểu công tử này căn bản là có người cố ý phái đến, muốn vào Thần Binh sơn trang lấy được thứ gì đó.
Diêm Mạc Tiếu trầm ngâm không nói, sao hắn không biết A Thủy đến thật trùng hợp, đến khi hắn trọng thương, ngay cả ít lời để miêu tả y, cũng là đang nhắc nhở hắn.
Truyện được đăng tại truyenhdt.com, những trang reup sẽ thiếu mất vài chữ, vui lòng đọc đúng nơi để ủng hộ dịch giả. Quan trọng là, thiếu niên này không sợ độc của hắn, chỉ điểm này, đã nắm được khuyết điểm của Diêm Mạc Tiếu.
Một người bị cô lập quá lâu, không thể gần gũi với người khác, khao khát nhất chỉ là một người gần gũi không kiêng kỵ gì mà thôi.
Giống như một người đi trên sa mạc, vào thời điểm đói khát khó nhịn nhất, đột nhiên phát hiện một vũng nước suối, cho dù biết nước suối có thể bẩn, có thể có độc, cũng không nhịn được đến uống một ngụm, cho dù bị độc chết, cũng đáng.
Diêm Mạc Tiếu không thể phủ nhận tình hình hiện tại của mình, khi hắn phát hiện A Thủy không sợ độc của mình, tay của hắn dường như đang rục rịch, muốn chạm vào thiếu niên này một cái, dựa gần thiếu niên một chút, kéo y đến bên cạnh.
Đó là thứ cảm xúc nguy hiểm, không chỉ vì tướng mạo của thiếu niên khiến hắn cảm thấy thuận mắt, đơn giản là vì thiếu niên này là người duy nhất có thể lại gần hắn.
Chỉ riêng khống chế cảm giác muốn lại gần y thôi, hắn cũng rất mệt mỏi.
Nhưng không thể phủ nhận, Bạch Tử Độ nói đúng, hắn quả thật nên điều tra lai lịch A Thủy một chút.
Nhưng mà, Diêm Mạc Tiếu nghĩ đến tướng mạo vô hại của thiếu niên, khóe miệng hơi nhếch lên, thiếu niên này thật sự không giống tai mắt được phái đến!
“Ừ, ý của ngươi, ta hiểu rồi, ta sẽ xử lý.”
Nhận được câu trả lời của Diêm Mạc Tiếu, mặc dù không nói chuẩn bị làm gì, nhưng Bạch Tử Độ vẫn xoay người rời khỏi đây.
Cách vài ngày, Bạch Lý Thanh Phong cũng rời đi, bởi vì phân đàn của Thần Binh sơn trang rốt cuộc cũng truyền đến tin tức của Thẩm Cảnh, Bách Lý Thanh Phong dường như rất để ý y, nhận được tin tức, lập tức xuất phát.
Mà liên quan đến chuyện hữu hộ pháp tạo phản của Thần Binh sơn trang, lại không có ai nhắc đến, cho dù trong Thần Binh sơn trang, mặc dù có người có quan hệ tốt với Tô Tâm Thành, cũng không dẫn đến một cơn sóng nào.
Diêm Mạc Tiếu vẫn chưa lên núi về Thần Binh sơn trang, vẫn ở trong biệt viện Thần Binh, phần lớn thời gian đều ở cùng Y Lưu.
Diêm Mạc Tiếu vừa quay lại, việc vẫn rất nhiều, nhưng hắn vẫn sẽ đem những chuyện cần xử lý chuyển tới chuyển lui bên cạnh Y Lưu.
Y Lưu vẫn luôn ngẩn ngơ, nhưng khi tập trung tinh thần lại rất đáng yêu, ví dụ như, y luôn có thể xem hết cuốn này đến cuốn thư tịch khác được cất trong biệt việt Thần Binh, có lúc xem không hiểu thì xem lại vài lần, nhưng không hề đi hỏi Diêm Mạc Tiếu.
Cách vài hôm, Diêm Mạc Tiếu cuối cùng cũng có việc rời đi, Y Lưu không biết tại sao, thả lỏng một hơi, sau đó tiếp tục xem sách.
Chỉ là không ngờ Diêm Mạc Tiếu rời đi, lại sắp xếp La Thanh tới, Y Lưu vừa thả lòng lại căng lên, nhưng không phải căng thẳng mà bị phiền.
“Ai da! Tiểu công tử người thật lợi hại, nhiều sách vậy đã xem xong hết rồi!”
“Ai da! Tiểu công tử người xem nhanh thật, có thể xem hiểu sao? Ta dạy người được không?”
“Ai da! Tiểu công tử người không mệt sao? Nếu ta xem nhiều sách như vậy, thì đau đầu chết mất!”
.......
“Phạch!” Y Lưu đập sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn La Thanh, mặc dù đôi mắt luôn mơ màng của y không biểu lộ vẻ bực mình, nhưng đã viết lên không nhịn được rất rõ ràng.
“Hử? Tiểu công tử người không xem nữa? Vậy vừa hay, đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Nhân dịp trang chủ không ở đây, ta dặn dò nhà bếp làm cơm cho chúng ta được không?”
Thấy Y Lưu bỏ sách xuống, La Thanh vui vẻ sát tới, đếm ngón tay nói muốn ăn gì.
Y Lưu trừng mắt nhìn La Thanh, đến giờ y vẫn không thích ứng với nụ cười tỏa nắng của La Thanh, sao lại có người luôn vui vẻ như thế.
Điều quan trọng nhất là, miệng của người này giống như sẽ nứt ra vậy, vẫn luôn nói chuyện, nói nhiều như vậy, miệng không khô, cổ không khát sao?
Hơn nữa, hắn ta nói nhiều như vậy, thật sự rất phiền! Lỗ tai sắp nổ luôn rồi.
Nhưng mà, nếu người này đã ầm ĩ như thế, có phải có thể bảo hắn ta đi tìm chút chuyện làm?
La Thanh vẫn đang nói không ngừng, đột nhiên thấy Y Lưu bắt đầu tự mài mực sau đó cầm một cây bút lên viết mấy chữ lên giấy, không khỏi tò mò.
“Tiểu công tử, người đang làm gì thế?” La Thanh cúi đầu nhìn chữ Y Lưu viết.
Mực nước vẩy lên giấy Tuyên Thành, mỗi khi Y Lưu viết một cái tên sẽ dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục viết.
La Thanh nhìn chữ trên giấy, không khỏi nhíu mày, chữ của tiểu công tử thật xấu, nếu không phải hắn ta viết chữ cũng không đẹp, nói không chừng chả hiểu chút nào.
Nhìn một lát, La Thanh càng nhíu chặt mày, trong mấy thứ Y Lưu viết, bao gồm mấy thứ lần trước y dùng để thay đổi ám khí châm bạc, thậm chí còn có thêm vài thứ khác.
Viết rõ đồ cần dùng, Y Lưu thổi nhẹ cho mực trên giấy khô, mới đưa về phía trước, để trước mặt La Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm La Thanh.
La Thanh: ......
Hạt châu nhỏ lần trước làm ra đã nguy hiểm như thế, lần này còn thêm vật liệu mới, có khi nào càng nguy hiểm hơn? Nếu để trang chủ biết, chẳng phải sẽ lột da hắn ta sao?
“Tiểu công tử, này.....”
Thấy La Thanh không nhận, vì thế Y Lưu lại đẩy tới trước, đến khi góc giấy chạm vào mũi La Thanh, trực tiếp chặn lời La Thanh muốn nói ra.
La Thanh hơi ngửa đầu ra sau, nhìn thấy đôi mắt tiểu công tử đang chớp chớp nhìn hắn ta, La Thanh cuối cùng cũng biết lần đầu Diêm Mạc Tiếu gặp Y Lưu có cảm giác gì.
Thật muốn vươn tay vò phải làm sao đâu?
Cuối cùng La Thanh vẫn quyết định tờ danh sách kia, sau đó gương mặt đau khổ ra khỏi cửa lớn của biệt viện Thần Binh.