Chương 11: Chạy Trốn

Nữ tử bạch y kia trông giống Lữ Diệu Vân, tuy dung mạo không bằng Lữ Diệu Vân, nhưng cũng là con gái rượu, nhìn cũng vô cùng thuận mắt.

Thứ không khớp với tướng mạo nhất là, mặc dù nàng ta trông như con gái rượu, nhưng nhìn tư thế kia, giống như con hổ cái vậy, đôi mắt trừng lớn như muốn ăn thịt Tô Tâm Thật.

Võ công Tô Tâm Thật không cao cường, thậm chí có thể nói là chỉ bình thường không cao một chút nào, nữ tử kia nhìn có vẻ võ công lại cao cường.

Gã bị một chưởng này đánh ngã vào trong đám người, phun thẳng một ngụm máu, chỉ là ngụm máu được phun lên hỉ bào của gã, có vẻ nhìn không thấy gì.

Lúc này quản gia kịp thời xuất hiện, ông ta chạy đến bên Tô Tâm Thật, đỡ Tô Tâm Thật dậy, vẻ mặt lo lắng rất rõ ràng.

Sau khi đỡ Tô Tâm Thật dậy, quản gia vẫy tay, chớp mắt hơn mười hộ vệ đã bao vây đội rước dâu, nhất là nhìn bạch y nữ tử kia như hổ rình mồi.

Sau khi Tô Tâm Thật được dìu đỡ, rồi ho khan hai tiếng, mới ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, sát ý trong mắt tuôn trào.

Gã dĩ nhiên biết nữ tử trước mặt này, là một vị đường chủ khác thuộc Thần Binh sơn trang.

Ở Thần Binh sơn trang, trừ giáo chủ và hai vị hộ pháp, chức vị của bốn vị đường chủ là cao nhất, La Thanh và nữ tử trước mặt là một trong số đó.

La Thanh quản lý Địa Tự đường trong bốn đường Thiên Địa Huyền Hoàng, chủ yếu phụ trách an toàn cho Thần Binh sơn trang, tuyến phòng ngự trong ngoài không thể nói tất cả từ tay La Thanh, nhưng hắn ta đều sử dụng những tuyến phòng ngự này triệt để.

Mặc dù bình thường thấy bộ dạng tùy tiện, vô tâm của La Thanh, nhưng hắn ta lại thuộc làu cơ quan ngũ hành bát quái trận, trong Thần Binh sơn trang chưa có ai vì bề ngoài của La Thanh mà chê cười hắn ta.

Còn nữ tử trước mặt quản lý Hoàng Tự đường, nàng ta tên là Đường Thấm, chủ yếu phụ trách buôn bán qua lại của Thần Binh sơn trang, mặc dù nàng ta tính tình nóng nảy, nhưng là một tay giỏi bàn chuyện làm ăn, tính tình nàng ta không hề ảnh hưởng đến chuyện làm ăn còn bởi vì bề ngoài của nàng khiến không ít người thả lỏng.

Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, Tô Tâm Thật là phân đàn thuộc dưới Hoàng Tự đường, bởi vì cửa hiệu cũng là mối làm ăn của Thần Binh sơn trang.

Sau khi Tô Tâm Thật hồi phục lại, mới đẩy quản gia ra đứng thẳng lên.

“Đường chủ, ngươi có ý gì?”

Đường Thấm liếc mắt nhìn thị vệ bao quanh một vòng, hoàn toàn coi như không có gì, dường như coi khinh nhìn Tô Tâm Thật.

“Ý gì? Ta tưởng ngươi biết, ngươi là phản đồ của Thần Binh sơn trang!”

Lời của Đường Thấm như thuốc nổ, nổ cho người giang hồ đến tham gia hôn lễ ngẩn ngơ, đầu tiên là hoang mang, sau đó đều nhìn trộm tân lang Tô Tâm Thật.

Người trong giang hồ, nhất là người tự hưởng danh môn chính phái, đều vô cùng xem trọng danh tiếng, làm việc dĩ nhiên cũng muốn làm cho có tình có nghĩa.

Mặc dù chỉ có nữ tử kia nói, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Tô Tâm Thật, nữ tử này cũng là người của Thần Binh sơn trang, hơn nữa chức vị không thấp, những lời nói ra chắc cũng không phải giả.

Người trong giang hồ dao động, thị vệ bao vây cũng dao động, bọn họ lệ thuộc Thần Binh sơn trang, không sai, nhưng cũng chỉ là thị vệ mà thôi, bất kể ai đến, bọn họ đều không gánh nổi đâu.

Còn Tô Tâm Thật nghe những lời Đường Thấm nói, trong lòng thấp thỏm, ban nãy La Thanh nói đã tìm được Diêm Mạc Tiếu, bên này liền có một người đến nói gã phản bội.

Mặc dù gã quả thật phản bội Thần Binh sơn trang, nhưng biết chuyện này chỉ có người hợp tác với gã và Diêm Mạc Tiếu đã rơi xuống vách núi.

Phải chăng là Diêm Mạc Tiếu đã trở lại!



Mọi người vẫn đang nhìn Tô Tâm Thật, lúc này thấy vẻ mặt gã không có gì giải thích, dĩ nhiên biết hơn phân nửa lời Đường Thấm nói là thật. Hơn nữa, một đường chủ không nhất thiết phải dùng tội danh này đả kích một đàn chủ.

Tô Tâm Thật đầu tiên đã cảm nhận được sự thay đổi của những người này, đợi khi gã quay đầu, ngoại trừ Phi Thố chân nhân của phái Trùng Hư và một vị đàn chủ của Phong Nguyệt các đứng không xa không gần thì những người còn lại đã lùi ra xa rồi.

“Uổng công, ca ca ngươi đề bạt ngươi lên, hắn trung hậu thành thật, không ngờ ngươi lại là đồ xảo trá, hôm nay, ta bèn thay ca ca ngươi lấy mạng chó của ngươi.”

Nói xong, Đường Thấm vung tay lấy một chiếc roi màu trắng trên thắt lưng mình xuống, chân dẫm một cái, xông tới hướng Tô Tâm Thật, roi mềm trong tay vừa vung lên, trút xuống Tô Tâm Thật.

Quản gia không thể coi là không trung thành với Tô Tâm Thật, trước tiên cản trước mặt Tô Tâm Thật, tay không bắt lấy, vậy mà lại nắm được roi của Đường Thấm.

“Đường chủ đừng ức hϊếp người quá đáng!”

Mọi người đều kinh ngạc, lúc trước khi quản gia này tiếp đãi mọi người, giọng khàn khàn già nua, bây giờ lại trẻ đi nhiều, hơi giống giọng Tô Tâm Thật.

La Thanh và Bạch Tử Độ vẫn đang xem náo nhiệt kinh ngạc, Đường Thấm lại không có phản ứng gì, chân lùi vài bước, roi mềm trong tay lại run lên, đầu roi vậy mà lại có một tiểu đao.

Đường Thấm dùng sức kéo, quản gia kia cũng không cố gắng giữ lại roi, hai tay lập tức thả roi ra.

Đường Thấm vừa đứng vững, mắt hạnh trừng lên, định công kích tiếp.

Lúc này Bạch Tử Độ và La Thanh đã đến bên cạnh nàng ta.

“A Thấm, đợi đã!” Bạch Tử Độ lên tiếng ngăn cản Đường Thấm, quay đầu nhìn quản gia kia.

“Đợi cái gì, để ta gϊếŧ hắn rồi nói, người bên cạnh Tô Tâm Thật cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”

Đường Thấm khó chịu, tính khí nóng nảy nổi dậy, hận không thể gặp tên quản gia này.

Quản gia kia lại đứng thẳng ở đó, không kiêu ngạo không tự ti, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào.

Tô Tâm Thật đứng cạnh quản gia, nhìn chằm chằm quản gia, không nói tiếng nào.

“Tô Tâm Thành, tính nhẫn nại của ngươi kém quá rồi.”

Một tiếng thở dài truyền đến, vẻ mặt bình tĩnh của quản gia kia chợt thay đổi, quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh. Trên cổng biệt viện Thần Binh, lúc này, một nam nhân mặc tử bào đang đứng ở đó, chính là Diêm Mạc Tiếu.

Diêm Mạc Tiếu cười nhìn người phía dưới, một chút cũng không có đột nhiên xuất hiện, giống như vẫn luôn đứng đó vậy.

“Hữu hộ pháp? Có ý gì?”

Truyện được đăng tại truyenhdt.com, bản reup sẽ thiếu sót một vài chữ. Đường Thấm vẫn không hiểu, nghe ý của trang chủ, dường như quản gia trước mặt mặc dù vóc dáng cao lớn, mặt đầy nếp nhăn như trước, là Tô Tâm Thành?

“Chính là, chúng ta đều bị hữu hộ pháp bày trí cả đường.” La Thanh kéo Đường Thấm, mắt nhìn quản gia kia có ý hận không thể rèn sắt thành thép.

Không chủ là hắn ta, e rằng cả Thần Binh sơn trang đều cho rằng Tô Tâm Thành là một người đôn hậu thành thật, mặc dù Tô Tâm Thành yêu chiều đệ đệ, nhưng làm việc vô cùng thận trọng, cho dù là chuyện đề bạt Tô Tâm Thật, là bởi vì Tô Tâm Thật có tài cán kinh doanh nên mới làm.

Người giang hồ nghe Diêm Mạc Tiếu nói cũng nhao nhao như vỡ tổ, hữu hộ pháp của Thần Binh sơn trang trên giang hồ là cao thủ hàng đầu, thái độ làm người không cần phải nói, có thể nói là hiệp danh bên ngoài, không ngờ lại là bộ dạng này.



“Tháo mặt nạ của ngươi xuống.” Bạch Tử Độ bước lên, chắp tay sau lưng nhìn quản gia kia.

Tô Tâm Thành đã phản ứng lại từ sự ngạc nhiên ban nãy, thở dài nhẹ một tiếng, vươn tay sờ soạng sau tai mình một lát, sau đó kéo ra, một lớp mặt na da người mỏng như cánh ve được xé ra.

Tướng mạo của Tô Tâm Thành có thể nói là y hệt Tô Tâm Thật, nhưng kỳ lạ là sẽ không khiến người khác nhận nhầm, nếu như Tô Tâm Thật có khí chất của người đọc sách thì Tô Tâm Thành càng giống người giang hồ hơn. (Chỗ này tui thấy bị bug á mọi người, hôm trước tác giả mới nói là chỉ Diêm Mạc Tiếu nhìn ra)

Trên người Tô Tâm Thành có khí chất của người giang hồ, gã ta bình tĩnh đứng đó, cũng sẽ không có ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của gã.

La Thanh nheo mắt tỉ mỉ nhìn mặt nạ da người trong tay Tô Tâm Thành dường như rất hứng thú, nhưng sau khi hắn ta nhìn kỹ hơn đột nhiên trong mặt hiện lên sự tức giận.

“Ngươi lại dùng người thật để làm mặt nạ!”

Dùng mặt người để làm mặt nạ, sống sờ sờ bị lột da mặt xuống làm mặt nạ, chủ nhân của khuôn mặt kia không có khả năng sống tiếp.

Lời La Thanh nói làm tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tô Tâm Thành đều trở nên ác liệt không ít.

“Diêm trang chủ.” Phi Thố chân nhân bước ra, chắp tay với Diêm Mạc Tiếu đứng trên cổng.

“Diêm trang chủ, đây vốn là chuyện nhà của quý môn phái, người ngoài chúng ta không tiện tham dự, nhưng Tô Tâm Thành hại tính mạng người ta để làm mặt nạ da người, thật sự độc ác, vẫn mong Diêm trang chủ nghiêm trị.”

Diêm Mạc Tiếu từ trên cao nhìn Phi Thố, rồi quay đầu nhìn Tô Tâm Thành, lại thở dài.

“Bắt lấy Tô Tâm Thật và Tô Tâm Thành!”

Diêm Mạc Tiếu vừa ra lệnh, Bạch Tử Độ phản ứng đầu tiên, y dẫn chân rồi xông tới chưởng Tô Tâm Thành.

Lần này Tô Tâm Thành không dám tiếp chiêu tận tay như đối phó với Đường Thấm, vội vàng thối lui, một chưởng đẩy Tô Tâm Thật ra.

“Tâm Thật, đi!”

Tô Tâm Thành còn chưa dứt lời, công kích của Bạch Tử Độ lại đến, gã ta chỉ đành tránh lui liên tục.

Tô Tâm Thật bị một chưởng đẩy ra, gã cũng biết tình hình hiện tại, nếu gã ở lại, chỉ có thể vướng chân sau, nên chuẩn bị bỏ chạy.

Lúc trước thị vệ bao vây đội rước dâu, lúc này tiến lên bao vây gã, vũ khí trong tay đều hướng về gã.

“Ta cho ngươi chạy chưa!”

Một tiếng quát lên, Đường Thấm tính khí nóng nảy quất roi mềm tới, Tô Tâm Thật chỉ có thể chật vật né tránh.

Võ công gã không bằng Đường Thấm, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mình nhưng không có sức đánh trả.

Đường Thấm đánh hăng say, trong đám thị vệ bao vây đột nhiên có một người xông ra, nắm lấy Tô Tâm Thật, giơ tay phóng mấy tiểu đao về phía Đường Thấm.

Đường Thấm vội vàng lui, roi mềm trong tay lại rút ra, một tiếng “phách” giòn tan, đánh rơi mấy tiểu đao đó.

Khi nhìn lại, đã không còn bóng dán Tô Tâm Thật và thị vệ kia rồi.