Edit: Samie
Khi cửa bị mở ra, Trúc Lâm Sâm vẫn còn đang ngẩn người.
Lục Lộ đi tới, nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Trúc Lâm Sâm, hỏi: “Sâm Sâm, cậu làm sao vậy? Không phải bị Kỷ học đệ hù dọa chứ? Đúng rồi, tớ quên nói cho cậu biết, gần đây máy vi tính của tớ thường xuyên chết máy, cho nên tớ mới nhờ Kỷ học đệ tới đây giúp tớ kiểm tra lại hệ thống.”
Cuối cùng Trúc Lâm Sâm cũng lấy lại được tinh thần, nghe thấy lời nói của Lục Lộ, nhịn không được cắn răng: “Không phải cậu muốn tớ giúp cậu kiểm tra hệ thống sao?”
“Không phải gần đây cậu rất bận sao, bằng không sao tớ lại làm phiền Kỷ học đệ được chứ?” Lục Lộ mặt không đỏ tim không đập cười nói, “Kỷ học đệ, chờ cậu giúp tôi dọn dẹp hệ thống xong, tôi mời toàn bộ phòng ngủ của các cậu đi ăn cơm.”
Trúc Lâm Sâm xem như hiểu rõ, Lục Lộ đi một vòng lớn như vậy, điểm mấu chốt cuối cùng chính là vì muốn gặp Kiều Diệc Nam.
Cô nhất định chính là pháo hôi trong kế hoạch theo đuổi to lớn của Lục Lộ!
Kỷ Phi Ngôn đã ngồi ở trước bàn, bắt đầu dọn dẹp hệ thống giúp Lục Lộ, sắc mặt cậu vẫn như thường, phảng phất như vừa rồi không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nghe thấy lời nói của Lục Lộ, cậu chỉ mỉm cười: “Không cần, Diệc Nam không thích tiệc tùng, nhưng mà, cuối tuần ngày là sinh nhật của tôi, cậu ta trốn không thoát, các chị có thể cùng tới.”
“Kỷ học đệ, cậu biết tôi là vì ai sao?” Lục Lộ có chút ngượng ngùng hỏi.
“Lục học tỷ tìm tôi, hỏi nhiều chuyện về Diệc Nam như vậy, dù thế nào cũng không phải vì tôi đi?” Kỷ Phi Ngôn cười hỏi.
Thấy tâm tư bị Kỷ Phi Ngôn phát hiện, Lục Lộ cũng không nhăn nhó, thoải mái hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Kiều Diệc Nam có khả năng thích tôi không?”
“Vấn đề này chỉ có bản thân cậu ta biết.” Kỷ Phi Ngôn nghe xong, mỉm cười.
Nhưng mà, đại khái có thể đoán được, khả năng này -- gần như bằng không.
Lục Lộ nghe xong, cũng không thất vọng, ngược lại vô cùng kích động, hai mắt lấp lánh đầy màu sắc.
Trúc Lâm Sâm nhìn dáng vẻ của Lục Lộ, trong lòng lướt qua một tia lo lắng. Cho dù cô không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng có nghe qua một số chuyện của Kiều Diệc Nam kia, nghe nói khai giảng không đến hai tháng, người thổ lộ với cậu ta đã nhiều như cá diếc sang sông, nhưng toàn bộ đều thất bại tan tác mà quay trở về, người bị cậu ta từ chối không có một ai không khóc, không phải là bởi vì bị từ chối mà khóc, mà là bởi vì bị từ chối quá thảm khốc...
Ừm, đó là một người không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Nhưng dù cho như thế, người thầm mến muốn thổ lộ với cậu ta vẫn là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, nữ sinh đều là cùng một loại sinh vật, trước khi mộng đẹp bị đánh nát, đều nghĩ bản thân mình sẽ là ngoại lệ kia.
Trúc Lâm Sâm gần đây có chút mất hồn mất vía, cũng không phải bởi vì bị đoạt mất nụ hôn đầu tiên, mà là bởi vì hôm đó, sau khi Kỷ Phi Ngôn giúp Lục Lộ sửa hệ thống xong, để lại cho cô một câu nói.
Cậu ta nói -- nếu như cậu ta tiếp tục trở thành nhân vật mà Lục học tỷ hạ bút, cậu ta sẽ không để ý mà trực tiếp cùng cô diễn luyện một lần.
Uy hϊếp! Đây tuyệt đối là uy hϊếp!
Tiểu hỗn đản này rõ ràng có thể tự mình yêu cầu Lục Lộ không vẽ mình nữa, nhưng lại quăng vấn đề này cho cô, thật sự là quá đáng!
“Sâm Sâm, tới tới tới, cho cậu xem một bản vẽ tuyệt hảo!” Trúc Lâm Sâm còn đang suy nghĩ nên mở miệng với Lục Lộ như thế nào, Lục Lộ đã đưa một bản vẽ cho cô, thần sắc vô cùng hèn mọn.
Trúc Lâm Sâm Nhất vừa nhìn thấy hình ảnh, lập tức bị sặc nước miếng của chính mình. Cô ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm bức vẽ kia, cái này, cái này... Cũng may tên Kỷ Phi Ngôn kia nhìn thấy không phải bức này!
Trúc Lâm Sâm chỉ mới nghĩ đến chuyện Kỷ Phi Ngôn muốn cùng với cô diễn luyện tư thế giống như vậy đã cảm thấy máu huyết sung não, máu mũi cũng sắp chảy xuống.
Không nên không nên, nhất định phải ngăn cản Lục Lộ tiếp tục vẽ!
“Kia, chuyện đó, có một việc tớ quên nói với cậu.” Trúc Lâm Sâm nghĩ nghĩ, quyết tâm mở miệng.
“Cái gì?”
“Ngày đó Kỷ Phi Ngôn phát hiện ra cậu vẽ cậu ta, bảo tớ chuyển lời với cậu, nếu như cậu tiếp tục vẽ cậu ta, cậu ta sẽ không mời cậu đến dự sinh nhật nữa.” Trúc Lâm Sâm trợn mắt nói lời bịa đặt.
“Cái gì?” Lục Lộ lên giọng, “Sao cậu không nói sớm?”
“Không vẽ không vẽ nữa... Những thứ này đều cho cậu...” Lục Lộ cấp tốc đưa tất cả bản vẽ nhét vào trong tay Trúc Lâm Sâm, “Cậu giúp tớ làm chứng với Kỷ học đệ, tớ thề tớ sẽ không tiếp tục vẽ cậu ta nữa.”
“...” Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, Trúc Lâm Sâm ôm mấy bức vẽ phỏng tay, không khỏi cảm thán.