“Trúc Lâm Sâm phòng 403, làm bạn gái của tôi đi!” Giọng nói của Trần Viễn lại truyền đến.
“Trúc Lâm Sâm phòng 403, làm bạn gái của cậu ta đi!” Người vây xem không rõ đầu đuôi ở một bên châm ngòi thổi gió, không hẹn mà cùng hô lên.
Sắc mặt Trúc Lâm Sâm rất khó coi, thậm chí cậu ta còn biết cả số phòng của cô!
“Trúc Lâm Sâm, tôi biết cậu đang ở trong phòng, nếu như cậu không ra, tôi chỉ có thể đi lên đó bày tỏ với cậu!” Trần Viễn lại lần nữa hét to.
Giọng điệu này vào tai người qua đường giống như mang theo ý cười trêu chọc, thậm chí còn thêm một chút cảm giác lãng mạn, nhưng trong tai Trúc Lâm Sâm, đó là một loại uy hϊếp vô hình.
“Cậu ta còn dám uy hϊếp cậu sao?” Lục Lộ cũng thay đổi sắc mặt, quả quyết cầm điện thoại di động lên, “Tớ sẽ gọi Tiêu Vũ đến. Đánh chết cậu ta, để xem cậu ta còn dám xem thường chúng ta nữa không!”
“Đừng gọi cậu ấy, chuyện này để tớ tự giải quyết.” Trúc Lâm Sâm đứng lên, đi vào nhà vệ sinh đổ đầy một chậu nước, sau đó nhanh chóng đi đến ban công.
“Lộ Lộ, lấy loa của cậu đến đây cho tớ.” Trúc Lâm Sâm tỉnh táo nói.
Lục Lộ đã từng tham gia đội tình nguyện duy trì trật tự, lúc đó còn cố ý mua một cái loa, có điều cô ấy cũng đã quên mình còn có một thứ đồ chơi như vậy, nghe Trúc Lâm Sâm nói, vội vàng lục tung ngăn kéo, may mà trong đó không có nhiều đồ, tìm một lát đã thấy.
“Trần Viễn.” Trúc Lâm Sâm tựa ở trên lan can, một tay đỡ chậu rửa mặt, một tay cầm loa, giọng nói trong trẻo của cô vang lên trong màn đêm.
Hiệu quả của loa không phải để trưng cho đẹp, Trúc Lâm Sâm Nhất vừa cất tiếng đã làm cho âm thanh huyên náo bên dưới ký túc xá giảm bớt.
“Oa, nhân vật chính ra rồi kìa!”
Nhưng mà, dưới lầu chỉ im lặng một lát, tiếng ầm ĩ lại càng bùng nổ hơn.
“Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm!” Khán giả lập tức ra sức hô lên.
“Trúc Lâm Sâm, tôi thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tôi không?” Trần Viễn thấy thế, không khỏi nở nụ cười, hỏi lại lần nữa.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Không thể.” Giọng nói tỉnh táo của Trúc Lâm Sâm lần nữa vang lên, mặt không đổi sắc nhìn Trần Viễn ở dưới lầu, trả lời chém đinh chặt sắt.
Trúc Lâm Sâm vừa dứt lời, dưới lầu lập tức phát ra âm thanh thổn thức, vạn vạn không nghĩ tới nhân vật nam chính này lại là một mình một vai, nhân vật nữ chính căn bản cũng không thích cậu ta!
“Trần Viễn, tôi không thích cậu, cho nên sẽ không làm bạn gái của cậu. Đây là lần thứ năm tôi nói lời từ chối, hi vọng cũng là lần cuối cùng.” Trúc Lâm Sâm tiếp tục nói.
“Tôi sẽ không từ bỏ!” Âm lượng của Trần Viễn đột nhiên tăng cao, mang theo một tia tức giận, thở hổn hển nói.
Trần Viễn vừa dứt lời, Trúc Lâm Sâm đổ luôn chậu nước đang cầm xuống chỗ cậu ta.
Một chậu nước đổ ào ào xuống người Trần Viễn, khiến cậu ta trở nên ướt sũng, ngọn nến chung quanh cũng bị nước giội tắt. Người vây xem không nghĩ tới sẽ có một màn này, nhất thời đều im lặng, còn có không ít người vụиɠ ŧяộʍ quay phim lại, khung cảnh lập tức trở nên hơi lúng túng.
“Vậy thì xin cậu bắt đầu từ bỏ từ giờ phút này, đừng tới quấy rối tôi nữa, cảm ơn.” Trúc Lâm Sâm nói xong, dứt khoát quay người trở về phòng ngủ.
Phía sau lưng, Lục Lộ tại trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biểu hiện của Trúc Lâm Sâm một phen, qua một hồi lâu mới hét lên đầy thán phục: “A a a a a......Sâm Sâm, cậu thật sự là đẹp trai đến ngây người!”
Lục Lộ nhào tới ôm chặt lấy Trúc Lâm Sâm, sùng bái nói: “Nữ thần! Nữ thần! Nhanh để cho tớ ôm một cái!”
“Nữ thần” Trúc Lâm Sâm lúc này tay chân như nhũn ra, tê liệt ngã xuống ghế, trong lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, tim cô đập cực nhanh, giống như vừa trải qua một trận chiến.
Cô chưa bao giờ muốn giẫm đạp tình cảm của người khác đối với mình, cũng chưa từng muốn nhục nhã một người như thế này. Có điều cô sợ rằng, nếu như không khiến Trần Viễn từ bỏ ý đồ, cô sẽ bị cậu ta quấy rối không ngừng, cuộc sống của cô không nên lãng phí ở trên những chuyện như vậy.
“Lộ Lộ......” Qua một hồi lâu, nhịp tim Trúc Lâm Sâm mới dần dần bình phục lại, “Cậu ta sẽ không trả thù tớ chứ?”
“Cậu ta dám!” Ánh mắt Lộ Lộ hiện ra tia tức giận, “Nếu như cậu ta dám trả thù cậu, tớ và Tiêu Vũ sẽ đánh cậu ta nhừ tử!”
Trúc Lâm Sâm nhịn không được cười lên, tâm hơi buông lỏng: “Vậy thì toàn bộ nhờ hai cậu rồi.”