Chương 2: Gặp Nhau Trên Sân Thượng (2)

Trúc Lâm Sâm phút chốc rúc đầu về, nhịp tim của cô tăng nhanh, dưới đáy lòng liên tục cầu nguyện cậu không phát hiện.

Cầu nguyện rõ ràng vô hiệu, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Trúc Lâm Sâm cơ hồ muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Sư tỷ?” Trúc Lâm Sâm đang muốn cầm sách che khuất mặt mình, Kỷ Phi Ngôn đã đứng ở trước mặt cô, trong giọng nói mang theo tia kinh ngạc.

Trúc Lâm Sâm thật muốn đào một cái hố để nhảy vào. Cô có chút lúng túng đứng lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Phi Ngôn, câu nói đầu tiên là: “Cái đó, tôi không nhìn thấy cái gì cả......”

Vừa dứt lời, Trúc Lâm Sâm liền hận không thể tự tát mình một cái, đây không phải không đánh đã khai sao?

Kỷ Phi Ngôn lại căn bản không có chú ý Trúc Lâm Sâm đang nói cái gì, tâm tư đều đặt ở trong trò chơi, dường như cảm thấy vị trí mà cô chọn không tệ, cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: “Sư tỷ, nếu không ngại, chị có thể đi ra đóng cửa ra vào lại giúp tôi được không?”

Trúc Lâm Sâm: “......” Có người có thể thẳng thắn “tu hú chiếm tổ chim khách” như vậy, còn chỉ đạo người ta sao?

Thật phiền!

Trúc Lâm Sâm nhịn không được giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt cậu không còn nghiêm túc như vừa rồi, ngược lại rất chân thành, à, nghiêm túc chơi game.

Trúc Lâm Sâm đột nhiên nghĩ tới thời điểm lần đầu nhìn thấy cậu.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Đó là vừa qua lễ quốc khánh, cô từ nhà bà ngoại trở về, vừa vào cửa, liền thấy trong phòng khách có một chàng trai sạch sẽ, môi hồng răng trắng đang ngồi. Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, làn da rất trắng, lúc cười lên, trên gò má xuất hiện hai lúm đồng tiền, ngũ quan tinh xảo giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh.

Một giây này, tim của cô lần đầu tiên đập hẫng một nhịp, có điều tại thời điểm cậu mỉm cười hướng cô nói “chào sư tỷ”, cô liền vô cùng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Kỷ Phi Ngôn là học sinh lớp 10 của Trúc Hạo Nhiên, nhập học vẻn vẹn một tuần liền trở thành học sinh mà Trúc Hạo Nhiên tâm đắc nhất, Trúc Hạo Nhiên mỗi lần nói về Kỷ Phi Ngôn liền mặt mày hớn hở, Kỷ Phi Ngôn trong mắt ông, chính là học sinh ưu tú, hiểu chuyện, đi đôi với đại danh từ học sinh xuất sắc, vừa giỏi lại vừa ngoan.

Trúc Hạo Nhiên là thầy giáo dạy toán của trường trung học phổ thông số 1 thành phố Giang, dạy học hai mươi mấy năm, học trò khắp thiên hạ. Học sinh tâm đắc của Trúc Hạo Nhiên là ai, Trúc Lâm Sâm đã không quá quan tâm, bởi vì quan hệ của Trúc Hạo Nhiên, từ nhỏ đến lớn, sư ca sư tỷ sư đệ sư muội của cô nhiều vô số kể, nhưng công bằng mà nói, người sư đệ Kỷ Phi Ngôn này, tuyệt đối là học sinh tâm đắc có giá trị nhan sắc cao nhất của Trúc Hạo Nhiên.

Lần trước cô gặp cậu, là một tuần sau đó, hôm sinh nhật của bạn thân cô, Lục Lộ. Lục Lộ tự chỉ định món quà sinh nhật, đó là -- Toàn bộ tiểu thuyết của tác giả Mộ Tiểu Tiểu.

Mộ Tiểu Tiểu viết là tiểu thuyết tình cảm Mary Sue, sách của cô có một điểm rất đặc biệt, nội dung rất “trong sáng”, nhưng mà nhìn tên sách cùng trang bìa đều đặc biệt hương diễm, đơn giản là khiến người ta không dám lấy ra.

Gia giáo Trúc gia rất nghiêm, cha mẹ chỉ hi vọng cô học tập cho giỏi, tiểu thuyết tình cảm tuyệt đối là u ác tính, đυ.ng cũng không thể đυ.ng. Nếu bị Trúc Hạo Nhiên nhìn thấy sách của Mộ Tiểu Tiểu, vậy cô tuyệt đối sẽ bị xử lý bằng gia pháp.

Cho nên, mãi cho đến sinh nhật Lục Lộ ngày đó, Trúc Lâm Sâm mới lén lén lút lút cưỡi xe đến một tiệm sách ở thành Bắc, một hơi lấy hết bảy quyển sách của Mộ Tiểu Tiểu.

Lúc tính tiền, Trúc Lâm Sâm đến đầu cũng không ngẩng lên được.

Ra khỏi tiệm sách, cuối cùng cô mới nhẹ nhàng thở ra, ném sách vào trong rổ xe, rồi cưỡi xe cực nhanh về phía nhà Lục Lộ.

Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, cô nghe được một đám người đang vây quanh phía trước, vô cùng ồn ào, tựa như đang đánh nhau. Cô sợ nhất là loại tình huống này, vốn định nhanh chóng đi qua, vậy mà người tính không bằng trời tính, con đường kia lại đang sửa chữa, mặt đường nhấp nhô, cô phóng quá nhanh, ngược lại không cẩn thận để cả người lẫn xe ngã xuống đất, trực tiếp đổ xuống trước mặt đám người kia.



Cô ngã có chút mơ hồ, ngẩng đầu một cái, liền thấy một đám người đang ngồi xổm trên mặt đất, nam sinh cầm thẻ bài kinh ngạc nhìn qua, cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, khiến mắt cô mở không ra.

“Ai nói ở đây không có người đến? Làm sao lại có một tiểu tiên nữ vừa từ trên trời rơi xuống thế nhỉ?” Trong đó, một nam sinh nhảy cỡn lên nói.

“Thật là, tối lửa tắt đèn, còn muốn tôi giơ đèn pin, tay của tôi đều sắp gãy rồi.” Nam sinh đang giơ đèn pin bèn bỏ tay xuống, phàn nàn nói.

Trúc Lâm Sâm: “......”

Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà đám người này lại ở trên đường cái chơi thẻ bài?

Đầu óc bị nước vào sao?

“Phi Ngôn, không thể đến nhà cậu chơi sao?” Có người đột nhiên hỏi.

“Không thể, bà ngoại tôi ngủ sớm, các cậu đến sẽ quấy rầy bà.”

Một giọng nói mơ hồ vang lên, Trúc Lâm Sâm ngoài ý muốn cảm thấy có chút quen thuộc. Cô kinh ngạc trợn to mắt, trong miệng người kia ngậm một cây kẹo que, nửa ngồi trên mặt đất, một tay cầm thẻ bài, một tay đi nhặt đống sách cô làm rơi tán loạn trên mặt đất, không phải Kỷ Phi Ngôn thì là ai?

Đợi một lát, nhặt sách á?