Nửa đêm hôm đó, Nguyễn Thiểu Xuân nhận được một cuộc gọi, người đầu bên kia điện thoại đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao tỏa sáng, giọng điệu chậm rãi nói: “Thiểu Xuân, cậu đã chuẩn bị tham gia thi đại học chưa?”
Trong lòng Nguyễn Thiểu Xuân chấn động, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy. Cậu ta nhìn ra ngoài khoảng không phía xa, toàn thân phảng phất một loại cảm giác hưng phấn cùng động lực không tên, mà cậu ta biết rõ, cảm giác này đến từ một loại hi vọng -- hi vọng sớm làm chủ được cuộc đời của chính mình.
Tháng chín, Trúc Lâm Sâm cùng hai người bạn thân thuở nhỏ lao tới thành phố Hán, bắt đầu con đường đại học. Tiêu Vũ vào khoa máy tính của đại học Hán, mà Lục Lộ thì gia nhập khoa nghệ thuật.
Trước đây lúc kiểm tra được số điểm, Lục Lộ gần như cao hứng muốn phát điên, cô ấy vừa vặn đậu lớp văn hóa có điểm chuẩn trúng tuyển thấp nhất của khoa nghệ thuật đại học Hán, nếu không phải là trình độ hội họa của cô ấy không tệ, kể cả cho cô ấy thêm 10 lần cơ hội nữa, cô ấy cảm thấy cũng không thể thi đậu.
Cuộc sống đại học giống như Trúc Lâm Sâm đoán trước, phóng khoáng lại tự do, ngoại trừ có một việc cô cũng không dự liệu được -- Ngành toán học lần này vậy mà chỉ có một nữ sinh duy nhất chính là cô!
Quả nhiên vẫn không nên nộp đơn vào khoa toán......
Học kỳ đầu tiên trải qua rất nhanh, Trúc Lâm Sâm còn chưa cảm thấy đã nghiền, kỳ nghỉ đông đã tới.
Buổi sáng hôm nay, trước khi đi, Trúc Lâm Sâm nhìn về phía người máy nhỏ trên bàn, lâm vào giãy dụa.
Người máy nhỏ còn là một nguyên mẫu, chiều cao không đến 40cm, toàn bộ thân thể hình vỏ trứng, tròn vo trông rất là đáng yêu, có điểm rất giống Togepi trong《Tinh linh Pokemon》
Dưới chân người máy có gắn hai bánh xe nhỏ hình tròn có thể xoay 360 độ, cánh tay người máy còn chưa lắp ráp tốt, hơi trơ trọi.
Đây là thành tựu mới trong học kỳ này của Trúc Lâm Sâm -- Bảo bối trứng Blitzcrank.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Tớ nói này Sâm Sâm, cậu nhìn chằm chằm bảo bối trứng 10 phút rồi đấy, như thế nào, đến cùng thì cậu có định mang về không thế?” Lục Lộ đã đóng gói hành lý xong, ngồi ở một bên đợi cô, nhịn không được nói.
“Có!” Trúc Lâm Sâm cắn răng, nâng niu cẩn thận cất bảo bối trứng vào rương hành lý.
Được rồi, chỉ cần cô cất giấu thật tốt, hẳn sẽ không bị bố cô, Trúc Hạo Nhiên phát hiện.
Lúc về đến nhà đã là 1h chiều, Trúc Lâm Sâm vừa mở cửa ra, liền phát hiện trong nhà trống trơn, không có bất kỳ ai. Cô liếc mắt xem lịch, trong lòng mừng rỡ, hôm nay là thứ sáu, bố mẹ cô, Trúc Hạo Nhiên và Trần Tiểu Nhã xem ra đều đang dạy học ở trường.
Trúc Lâm Sâm quăng túi sách trên ghế sa lon, chờ không kịp liền lấy bảo bối trứng ra.
“Bảo bối trứng à, rời giường thôi!” Trúc Lâm Sâm để bảo bối trứng dưới đất, cười híp mắt nói.
Chỉ nghe một tiếng rung nhỏ xíu, bảo bối trứng quả nhiên khởi động, tại chỗ lắc lư hai cái.
“Bảo bối trứng, đi một vòng.” Trúc Lâm Sâm rất hài lòng, ra lệnh nói.
Bảo bối trứng tuân lệnh, xoay tròn tại chỗ ba vòng lớn.
Mặt Trúc Lâm Sâm hơi suy sụp: “Không phải bảo em đi một vòng sao?”
Vừa dứt lời, bảo bối trứng lại xoay tròn ba vòng.
Trúc Lâm Sâm cứng ngắc một lát, chấp nhận nói: “Được rồi, chị không bắt buộc em, vậy thì, em nói một chút khẩu hiệu của chúng ta đi.”
Bảo bối trứng “trầm mặc” tại chỗ một hồi lâu, âm thanh máy móc trung khí mười phần vang lên trong phòng khách: “Trúc Lâm Sâm, không được!”
Thanh âm này có chút giống em bé, dễ thương đến mức khiến cho người ta hận không thể hôn một cái.
Biểu cảm Trúc Lâm Sâm không còn gì lưu luyến, chỉ vào bảo bối trứng nói: “Cái này, cái này...... Thế này sao có thể là khẩu hiệu của chúng ta được chứ?”
Dừng một chút, Trúc Lâm Sâm chống nạnh nói: “Em mau nói lại khẩu hiệu một lần nữa!”
Bảo bối trứng nhận được mệnh lệnh, lại trung khí mười phần nói một câu: “Mạnh mẽ lên, Trúc Lâm Sâm!”
Trúc Lâm Sâm nâng trán, buồn bực đặt mông ngồi dưới đất. Quả nhiên, bảo bối trứng còn chưa đủ hoàn thiện, cũng không thể tiếp thu được chỉ dẫn một cách chính xác.
Trúc Lâm Sâm hít một hơi thật sâu, ôm lấy bảo bối trứng, dùng sức lắc lắc, hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Là toán học, mau cút ngay!”
“Toán học, mau cút ngay!” Cuối cùng bảo bối trứng cũng tiếp thu đúng một lần, lớn tiếng hô lên khẩu hiệu chính xác.
Thế nhưng, Trúc Lâm Sâm còn chưa kịp vui mừng, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ. Thân thể Trúc Lâm Sâm trong nháy mắt cứng lại, cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy ở cửa thư phòng, một bóng người quen thuộc đang dựa ở đó, trong miệng người kia ngậm một cây kẹo que, đang hứng thú nhìn cô, giống như đã đứng đấy nhìn trò hí kịch này rất lâu.