- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc
- Chương 7: Sủng tín hữu lý 1
Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc
Chương 7: Sủng tín hữu lý 1
Phùng Cổ Đạo: Vừa vào cửa quan thâm tự hải, bên dưới đại thụ hảo thừa lương.
NHẤT
Tiết Linh Bích thả cái chung lên bàn, ánh mắt nhìn nó như đang nhìn xuyên tràng độc dược*, “Bản hầu muốn yên tĩnh một mình.”
*(xuyên tràng: thủng ruột, xuyên tràng độc dược: độc làm thủng ruột??)
Phùng Cổ Đạo thắc mắc, “Hầu gia còn chưa uống, sao cảm xúc dâng trào không ngừng vậy?”
“…” Tiết Linh Bích nâng chung rượu, đổ lên mặt đất bên cạnh.
Biểu tình của Phùng Cổ Đạo càng thêm cổ quái, “Cũng không phải bái thiên địa, vì sao Hầu gia lại dùng rượu kính cáo thiên địa?”
Tiết Linh Bích cười lạnh giơ lên cái chung trống không, làm bộ muốn ném.
Phùng Cổ Đạo vội vàng đứng dậy nói, “Hầu gia ngày ngày bận rộn, mặc dù là uống rượu thưởng tuyết, vậy cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi để uống rượu thưởng tuyết… Ách, Hầu gia chớ kích động, ta cáo lui là được mà.” Hắn tuy nhiều lời, nhưng đi cũng không chậm.
Đợi khi Tiết Linh Bích đem chung rượu chậm rãi thả lên mặt bàn, bóng lưng hắn đã dần dần bị bao phủ trong biển tuyết trắng mênh mang.
Nhìn hoa tuyết bao la, ánh mắt y dần trầm ngưng.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, trong óc y sinh ra một nghi vấn, một nghi vấn vô luận thấy thế nào cũng bất khả tư nghị, lại ăn sâu trong lòng y, khiến y mỗi khi thấy Phùng Cổ Đạo liền không tự chủ được mà nghĩ tới ——
Phùng Cổ Đạo là Minh Tôn.
Vì sao cho rằng hắn là Minh Tôn?
Tiết Linh Bích để tay lên ngực tự hỏi. Vô luận nhìn từ góc độ nào, Phùng Cổ Đạo cũng như một tên tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó, xu nịnh bợ đỡ. Nhưng tên tiểu nhân đó cứ một mực khiến y kìm lòng không đậu mà dán ánh mắt vào hắn, thậm chí cả đêm hao tâm tổn trí suy nghĩ phỏng đoán tâm sự của hắn.
Là bởi vì thái độ bằng mặt không bằng lòng cà phất cà phơ của Phùng Cổ Đạo? Hay là hỏi đáp vừa thật vừa giả chỉ được bề ngoài của hắn?
Chung rượu đã cạn, bầu rượu chưa cạn.
Y lại châm nửa chung rượu cho bản thân.
Tông Vô Ngôn hai tay thu trong tay áo, hai chân từng bước vững vàng giẫm lên tuyết trắng đã tích đến mặt hài đi tới, “Hầu gia.”
“Có kết quả chưa?” Tiết Linh Bích ngẩng đầu, “Thích khách rốt cuộc đến từ tướng phủ? Thái sư phủ? Hay Ma giáo?”
Tuy theo lời của Lương Hữu Chí, thái sư là kẻ khả nghi nhất, nhưng bọn họ chân trước vừa đến, thích khách chân sau liền theo đến, khó tránh quá mức trùng hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, càng giống có người cố ý hành động, để giá họa thái sư phủ, có thể khiến thái sư phủ và hầu phủ cò trai tranh nhau, sau đó hắn ngư ông đắc lợi. Về phần kẻ có thể ngư ông đắc lợi, hiện nay xem ra, không phải tướng phủ, thì là Ma giáo.
Nếu như Phùng Cổ Đạo thật sự là Minh Tôn, vậy khả năng thích khách nọ đến từ Ma giáo tăng lên nhiều lắm. Nếu không thì thái sư phủ có thể chờ bọn hắn đi rồi mới xuống tay với Lương Hữu Chí, hà tất mạo hiểm đắc tội hầu phủ? Y tìm Đoan Mộc Hồi Xuân tới chính là muốn nghiệm chứng thân phận của Phùng Cổ Đạo, nhưng kết quả hiện nay cũng không như dự đoán.
Tông Vô Ngôn lắc đầu, “A Lục truyền tin, nói lúc tới nơi thi thể thích khách đã thiêu thành tro tàn cả rồi.”
Tiết Linh Bích cười lạnh, “Làm rất sạch sẽ.”
Tông Vô Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói, “Có điều theo hồi báo của thám tử tại phủ thái sư, Sử thái sư gần đây quả thật qua lại thân mật với một vài nhân sĩ giang hồ.”
Ngón tay Tiết Linh Bích nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Nếu là thái sư hạ thủ… Bản hầu chết thì hắn có chỗ nào tốt chứ?”
Bởi sau khi Tiết Linh Bích hồi phủ, đã nói đầu đuôi về chuyện Lương Hữu Chí cho ông, nên Tông Vô Ngôn rất nhanh đã liên tưởng đến ân oán mặt ngoài của Lương Hữu Chí và Cố tướng. Nếu Tiết Linh Bích bọn họ thực sự chết trong tay thích khách, chỉ sợ người có hiềm nghi lớn nhất không phải thái sư mà là Cố tướng. Cứ như vậy, thái sư không chỉ bỏ được tai họa ngầm là Lương Hữu Chí, mà còn có thể đem chuyện sát nhân giá họa cho Cố tướng. Lấy quan hệ của Tiết Linh Bích với hoàng hậu, được đương kim hoàng đế sủng tín, dù không thể một lần lật đổ Cố Hoàn Khôn, cũng có thể khiến hắn nguyên khí đại thương đến không gượng dậy nổi!
Đó không phải chỗ tốt bình thường, mà là chỗ vô cùng tốt.
Cho nên Ma giáo có hiềm nghi, thái sư có hiềm nghi, nhưng trái lại Cố tướng cũng có hiềm nghi.
Hiềm nghi của Cố tướng là ở điểm thích khách vẫn chưa mảy may hại đến Tiết Linh Bích và Lương Hữu Chí bọn họ.
Tiết Linh Bích chết, Cố Hoàn Khôn là người bị hiềm nghi lớn nhất. Nhưng nếu như Tiết Linh Bích và Lương Hữu Chí không chết, Lương Hữu Chí đem chân tướng sự việc nói thẳng ra thì người bị hiềm nghi lại thành thái sư. Như vậy ngư ông đắc lợi tự nhiên thành Cố Hoàn Khôn.
Tông Vô Ngôn trong nháy mắt đã nghĩ tới tất cả quan hệ dây dưa lẫn lộn. Nhưng đối với câu hỏi của Tiết Linh Bích, ông chỉ nhăn mặt, hồi lâu mới nói, “Có thể là do thái sư không biết Hầu gia là Hầu gia hay không?”
Tiết Linh Bích nói, “Nếu hắn không biết ta là ai, tại sao lại chờ khi ta đến nhà Lương Hữu Chí chưa tới nửa ngày đã tìm được địa điểm.”
Giả như Phùng Cổ Đạo thực sự không phải Minh Tôn, cũng không phải nội ứng của Ma giáo, đem khả năng thích khách là Ma giáo bài trừ toàn bộ, như vậy điều duy nhất có thể giải thích sự xuất hiện đúng lúc của thích khách chỉ có một, đó chính là có người một mực theo dõi y. Cho nên thích khách mới xuất hiện đúng lúc như vậy.
Kinh thành các đại quyền thần sắp xếp thám tử lẫn nhau, truy tung lẫn nhau không phải bí mật, cho nên Tiết Linh Bích đối với chuyện này không cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa chuyện Tông Vô Ngôn nghĩ đến thì y cũng đã nghĩ đến không bỏ sót điểm nào. Y nghĩ nhiều hơn Tông Vô Ngôn một chuyện, đó là lý giải của y đối với Cố Hoàn Khôn.
Cố Hoàn Khôn có lẽ không phải một thanh quan, có lẽ là một quyền thần, nhưng hắn tuyệt đối là một người trung quân ái quốc, điểm này Sử thái sư thua xa. Mấy năm qua, Tiết Linh Bích và Cố Hoàn Khôn tuy biểu hiện ra họ không phải là người trên cùng một chiến hào, nhưng cũng ngầm liên thủ vài lần. Cho nên y tin tưởng nếu mình sống, tuyệt đối có giá trị hơn phải chết.
Như vậy suy xét tới lui, thân phận của thích khách lại quay về chỗ cũ —— Thái sư phủ.
Tông Vô Ngôn thấy Tiết Linh Bích thật lâu không nói, bèn thăm dò, “Thuộc hạ vừa mới thấy một người trẻ tuổi ra vào hầu phủ, hình dạng rất giống Đoan Mộc Hồi Xuân trong truyền thuyết.”
Tiết Linh Bích lặng lẽ cười. Ngoại trừ nhân vật thần long kiến thủ bất kiến vĩ như Minh Tôn, trên giang hồ phàm kẻ nào có máu mặt, hết thảy đều có bức họa tại hầu phủ. “Không sai, hắn là Đoan Mộc Hồi Xuân.”
Tông Vô Ngôn có chút không chắc mình có nên hỏi nữa hay không, trầm ngâm rồi nói, “Có cần thuộc hạ chuẩn bị khách phòng ở hầu phủ cho hắn không?”
“Không cần, hắn chỉ đến bàn một cuộc sinh ý thôi.” Tiết Linh Bích nói, đem quyển trục đặt trên mặt bàn đưa cho ông, “Truyền lệnh xuống, toàn lực tập nã người trong tranh.”
Tông Vô Ngôn chậm rãi mở tranh ra, “Nhưng chỉ có sau lưng…”
“Lật qua.”
Tông Vô Ngôn theo lời mà làm, mi đầu cau lại, “Hắn là?”
“Minh Tôn.” Tiết Linh Bích ngửa đầu uống cạn nửa chung rượu.
.
Từ sau khi Đoan Mộc Hồi Xuân mang bức tranh kia tới, Phùng Cổ Đạo cảm giác địa vị của mình tại hầu phủ so với trước đây, được nâng lên rất là cao. Nhất là lúc có khách tới chơi, Tiết Linh Bích thỉnh thoảng sẽ gọi hắn bồi tọa, nghiễm nhiên là môn khách được sủng ái nhất hầu phủ. Không nói những việc khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần là trước cửa phòng hắn ngày càng có nhiều nha hoàn đi ngang qua, thì biết ngay mức độ được hoan nghênh của hắn vào lúc này.
Phùng Cổ Đạo rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là tranh thủ lúc rảnh rỗi để uống rượu thưởng tuyết.
Cũng như lúc hắn vừa mới ngồi xuống chưa được nửa nén hương, ngay cả nước trà cũng còn toát ra hơi nóng, lệnh triệu hoán của Hầu gia đã tới.
“Đây là trà Long Tĩnh thượng hạng, bỏ đi thì tiếc, ta có thể mang theo không?” Sau khi vô cớ tự rót gần mười chung trà, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc lương tâm phát giác.
Vì vậy, khi hắn xuất hiện trong phòng khách hầu phủ, trong tay còn cầm một chung trà.
“…” Tiết Linh Bích mãi đến lúc hắn ngồi xuống, đặt chung trà lên bàn rồi, mới dời ánh mắt khỏi chung trà nọ, dùng mắt ra hiệu cho Phùng Cổ Đạo nói, “Còn không ra mắt Cố tướng gia.”
Phùng Cổ Đạo sửng sốt một chập, mới biết trung niên nam tử có gương mặt chữ điền, trông khôi ngô vạm vỡ như một tướng quân này chính là người đứng đầu quan văn đương triều – Cố Hoàn Khôn, lập tức giật mình đứng lên nói, “Thảo dân Phùng Cổ Đạo ra mắt Cố tướng gia.”
Cố Hoàn Khôn chậm rãi vuốt râu, mỉm cười gật đầu, “Hầu phủ quả nhiên ngọa hổ tàng long, người tài xuất hiện lớp lớp.”
…
Phùng Cổ Đạo lần đầu tiên biết thì ra mình có gương mặt của người tài, dĩ nhiên chỉ liếc một cái là biết có long hổ ngọa tàng trong đó. Đủ thấy mặc kệ làm quan lớn cỡ nào, công phu mồm mép là nhất định không thể bỏ sót.
Tiết Linh Bích nói, “Tướng gia cất nhắc rồi. Hắn bất quá là trông có vẻ giống chút chút mà thôi.”
…
Vì sao hắn có loại lỗi giác như ông già nhà mình đang làm bộ xoi mói thằng con mình trước mặt thân bằng hảo hữu vậy.
Phùng Cổ Đạo lần thứ hai câm lặng.
“Ai. Hầu gia hà tất khiêm tốn.” Cố Hoàn Khôn nói, “Đình Đường từng nhắc đến Phùng công tử trong thư, ca ngợi có thừa a.” Hắn thấy Phùng Cổ Đạo vẻ mặt mờ mịt, cười nói, “Đình Đường chính là Lương Hữu Chí.”
Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh. Trách không được buổi gặp mặt của hai đại sủng thần đương triều dĩ nhiên lại muốn hắn dự thính, thì ra trong đó còn có quan hệ này.
Cố Hoàn Khôn hướng Tiết Linh Bích ôm quyền nói, “Nhờ có Hầu gia tiến cử, Đình Đường có thể dốc sức làm việc dưới trướng Nghiêm Tu tướng quân, không mất đi hoài bão bình sinh của hắn.”
Tiết Linh Bích nói, “Cố tướng khách khí rồi. Lương tiên sinh hữu dũng hữu mưu, trung can nghĩa đảm, chính là nhân tài hiếm có trên đời. Hắn có thể góp sức cho triều đình, là may mắn của triều đình.”
Cố Hoàn Khôn vội vã khiêm tốn lại vài câu.
Ảo giác của Cổ Đạo càng cường liệt. Chỉ là khuất phục đóng vai nhi tử không chỉ có mình hắn, còn có Lương Hữu Chí. Bất quá Lương Hữu Chí vốn là môn sinh của Cố Hoàn Khôn. Sư phụ sư phụ, cái này chính là một ngày làm sư, cả đời làm phụ, hắn thấy vấn đề về nhi tử của Cố Hoàn Khôn coi như cũng ổn. Nhưng còn hắn và Tiết Linh Bích…
Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi lắc đầu.
“Nga, chẳng lẽ Phùng công tử không đồng ý?” Cố Hoàn Khôn hỏi.
Phùng Cổ Đạo lấy lại tinh thần. Tiết Linh Bích và Cố Hoàn Khôn đều giương mắt nhìn hắn.
Tiết Linh Bích vừa nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn thì biết hắn vừa rồi đang thất thần, tiện thể nói, “Cố tướng muốn tiến cử ngươi vào Hộ bộ, còn không mau tạ ơn Cố tướng.”
Trong mắt Phùng Cổ Đạo hiện lên một tia ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ. Nói vậy đây là Cố tướng có qua có lại. Nếu Tiết Linh Bích đã tiến cử Lương Hữu Chí, hắn liền thay y tiến cử mình, một là hai bên đều tránh được ngờ vực dụng nhân duy thân*, hai là càng khắc sâu ràng buộc của hai người.
*(dụng nhân duy thân: ý nói dùng người không cần quan tâm tới tài đức, mà chỉ chọn người có quan hệ thân mật với mình)
Cố Hoàn Khôn cười nói, “Hay Phùng công tử có chí hướng khác?”
Tiết Linh Bích thừa lúc hắn không chú ý, nháy mắt với Phùng Cổ Đạo một cái.
Phùng Cổ Đạo lập tức cất cao giọng, “Ta từ nhỏ đã thề trước bài vị tổ tiên, hoặc là không làm quan, nếu làm thì chỉ làm quan Hộ bộ!”
…
Tiết Linh Bích giơ lên chung giả vờ phẩm trà, để che đi khóe miệng khẽ nhoẻn lên của mình.
Cố Hoàn Khôn ho khan nói, “Tuổi trẻ đã có chí hướng cao rộng, Phùng công tử quả nhiên không phải tầm thường.”
NHỊ
Đúng là vị quan đứng đầu đương triều, Cố Hoàn Khôn nói một câu, Phùng Cổ Đạo từ một thảo dân đã trở thành lục phẩm chủ sự.
Trước khi đi, Tiết Linh Bích đặc biệt gọi hắn đến thư phòng căn dặn một phen về những công việc phải chú ý.
Phùng Cổ Đạo sáng sớm bị đánh thức, vốn là hai mắt mơ màng chưa tỉnh, bây giờ càng buồn ngủ.
Tiết Linh Bích cất cao giọng, “Dù sao cũng là người xuất ra từ hầu phủ, sau này ngươi vinh quang, hầu phủ nở mặt, ngươi mất mặt, hầu phủ bẽ mặt. Ngươi hiểu ý bản hầu chứ?”
Phùng Cổ Đạo nỗ lực mở to hai mắt, “Vậy Hầu gia muốn nở mặt hay là muốn bẽ mặt?”
Tiết Linh Bích lạnh lùng liếc hắn một cái, “Ngươi cho là bản hầu nếu muốn nở mặt còn dùng tới ngươi sao?”
Phùng Cổ Đạo giật mình nói, “Chẳng lẽ Hầu gia là muốn bảo ta đi ra ngoài làm cho ngươi bẽ mặt?”
Tiết Linh Bích nheo mắt lại đe dọa, “Nếu ngươi dám, ta cho ngươi một đường bẽ mặt* tới hoàng cung.”
*(ở đây là chơi chữ. Từ Hán Việt “đâu nhân” = bẽ mặt, ngoài ra thì “đâu” = ném, dịch từng từ thì “đâu – nhân” = ném người, nguyên văn là “đâu nhân đâu đáo hoàng cung”, cụm “đâu đáo hoàng cung” = ném tới hoàng cung, nhưng vì dịch ra tiếng Việt nên không chơi chữ được, vì thế ta bỏ qua điểm này nhé.)
“Vậy có phải tấn chức quá nhanh, dễ chọc người nhàn thoại không?” Phùng Cổ Đạo thụ sủng nhược kinh.
“Cho ngươi thăng chức làm hoàng cung nội vụ tổng quản được không?”
Phùng Cổ Đạo lấy hai tay dùng sức chà chà mặt, chà đến nỗi hai má đỏ bừng mới cười mỉm nói, “Ta hồi nãy chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ.”
Tiết Linh Bích hỏi, “Chuyện lần trước bản hầu nói, ngươi còn nhớ rõ không?”
Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo đảo hai vòng, “Hầu gia nói lần trước là lần trước nào?”
Ánh mắt Tiết Linh Bích đột nhiên biến lạnh.
Phùng Cổ Đạo ủy khuất nói, “Chẳng lẽ Hầu gia là chỉ lần kia nâng cốc tâm sự trong đình?”
Tiết Linh Bích dường như cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá mơ hồ, thần sắc khẽ thả lỏng, “Lần ở nhà Lương Hữu Chí.”
“Nga.” Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Cái lần đồng sàng cộng chẩm kia.”
…
Tiết Linh Bích nhìn bầu trời càng lúc càng sáng ngoài cửa sổ, không ngừng nhắc nhở bản thân sắc trời đã không còn sớm, không nên tiếp tục đôi co với hắn, “Chuyện tàng bảo đồ, ngươi phải lưu tâm.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia muốn ta hỏi thăm tiên đế đem tàng bảo đồ giao cho vị thân tín nào hả? Hay muốn hỏi thăm nơi hiện nay tàng bảo đồ hạ lạc?”
“Tất cả.” Tiết Linh Bích nói, “Chỉ cần liên quan đến tàng bảo đồ, chuyện dù lớn hay nhỏ, đều phải báo lại.”
“Tuân mệnh.” Phùng Cổ Đạo nói xong, ngẩng đầu chớp chớp mắt nói, “Có chuyện này, ta không biết có nên hỏi hay không.”
“Hỏi đi.”
“Kia, Hộ bộ Chiết Giang thanh lại ti…. chủ sự rốt cuộc là làm gì vậy?” Cái quan hàm líu lưỡi này khiến hắn phải một lúc lâu mới nhớ nổi.
Tiết Linh Bích hít thở thật sâu, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn đăm đăm, “Không bằng chờ ngươi hôm nay trở về nói cho bản hầu, Hộ bộ Chiết Giang thanh lại ti chủ sự là làm gì. Thế nào?”
Phùng Cổ Đạo gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm, “Thì ra Hầu gia cũng không biết a.”
“…” Tiết Linh Bích cắn chặt răng cười nói, “Còn không xuất phát?”
Phùng Cổ Đạo lúc này mới rề rề mà cáo từ.
.
Chức quan của Phùng Cổ Đạo tới thật kỳ lạ, cũng tới thật đơn giản. Luận lý lịch luận danh tiếng luận học thức hắn đều là số không, chỉ dựa vào hai ngọn núi lớn là Cố Hoàn Khôn và Tiết Linh Bích nên vớ được công việc nhàn hạ ở nơi này, cho nên thái độ của Hộ bộ đối với sự xuất hiện của hắn có thể nói là mập mờ. Không muốn đắc tội với hai ngọn núi lớn Cố tướng và Tuyết Y Hầu, lại không thèm qua lại với hắn.
Chiết Giang thanh lại ti chủ sự ngoại trừ hắn còn có ba người.
Một cử nhân, một tiền huyện quan và một văn hào đã từng phong quang vô hạn.
Những người khác không muốn gặp thì cách ra xa một chút, ba người này muốn tránh thế nào cũng tránh không khỏi.
Cho nên chưa hết buổi sáng, ba người này đã bị hắn trước trước sau sau dằn vặt cho kiệt sức.
Cử nhân kia ngồi xuống nghỉ lấy hơi, “Phùng, Phùng chủ sự. Ngươi nói cả buổi sáng, không mệt sao?”
Phùng Cổ Đạo tiến lên đoạt lấy trà đang định rót vào miệng trong tay hắn, nói, “Đều là đồng liêu, tự nhiên phải thấu hiểu nhau, để sau này chân thành hợp tác. Ta vừa mới nói tới chuyện ba tuổi thì mẫu thân ta bức ta đọc sách, sau đó còn dài lắm. Ta phải nắm chặt thời gian nói cho xong sớm mới được.”
Văn hào cười lạnh, “Ngươi thật sự cho rằng giữa chủ sự với nhau cần chân thành hợp tác sao?”
“Đây là đương nhiên.” Phùng Cổ Đạo nói, “Trên đời này, khi vừa sinh ra thì phụ mẫu đã xác định cùng ngươi dây dưa cả đời. Phu nhân là sau khi ngươi lấy vào cửa sẽ dây dưa cả đời. Mà đồng liêu. Là tất cả mọi người không trên không dưới dây dưa cả đời.”
“Ngươi…” Sắc mặt văn hào bỗng nhiên biến đổi.
Cử nhân vội vàng hòa giải, “Phùng chủ sự nói cũng có vài phần đạo lý. Tất cả mọi người là đồng liêu, tăng thêm hiểu biết cũng là chuyện tốt.”
Phùng Cổ Đạo đem chung trà đã uống xong đẩy vào trong tay hắn, tiện thể vỗ vỗ vai hắn nói, “Quả nhiên cũng là ngươi hiểu ra.”
Cử nhân cười khổ lắc đầu.
Văn hào lại cười nhạt, “Thanh lại ti chủ sự chúng ta nói dễ nghe là lục phẩm, nhưng nói khó nghe một chút, bất quá chỉ là chạy chân cho Hộ bộ mà thôi. Lẽ nào giữa chạy chân với nhau còn phải chân thành hợp tác? Ta thật sự mới nghe lần đầu.”
“Đây là ngươi nông cạn thiển cận thôi.” Phùng Cổ Đạo trước khi hắn bão nổi, cất cao giọng nói, “Chạy chân ở tửu lâu còn biết phân công hợp tác, không thể như ong vỡ tổ chỉ chiêu đãi một vị khách nhân. Chúng ta chẳng lẽ còn không bằng bọn họ sao?”
Trên mặt văn hào hiện lên giận dữ.
Tiền huyện quan một mực ở một bên không hé răng đột nhiên đứng lên nói, “Ta nhớ lúc nãy Trương đại nhân bảo ta đưa một phần công văn tới. Phần công văn nọ ta để quên ở đâu rồi, Tử Tùng, ngươi theo ta đi tìm.”
Tử Tùng chính là văn hào.
Văn hào tuy rằng tâm cao khí ngạo, nhưng đối với tiền huyện quan này cũng là tôn kính tận sâu trong lòng, cho nên căm giận đứng dậy đi theo.
Cử nhân nghe tiếng bước chân bọn họ xa dần, mới nói, “Sao ngươi có thể nói như vậy?”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, “Lẽ nào ở Hộ bộ, không được dùng miệng để nói?”
“Ngươi…” Cử nhân muốn phẩy tay lờ đi, nhưng nghĩ lại hắn dù sao cũng là người của Hầu gia, sau này không biết phải cộng sự bao lâu, thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, lúc này nói rõ ra, cũng đỡ hơn sau này phải mồm mép, “Tử Tùng vốn là tài tử nổi tiếng ở Giang Nam, sau đó được Sử thái sư thưởng thức, chiêu hắn tới làm môn khách.”
“Hắn là người của Sử thái sư?” Phùng Cổ Đạo nhíu nhíu mày. Ấn tượng đối với hắn nhất thời tụt xuống mức thấp nhất.
Cử nhân thở dài, “Nếu thực sự là người của Sử thái sư, sao lại ru rú ở đây tròn ba năm? Hắn trước kia đúng là môn khách của Sử thái sư, nhưng sau đó lại đắc tội với Sử Diệu Quang, cho nên bị đẩy cho một chức quan nhàn hạ như thế này. Hắn là người có chí lớn hướng về hoài bão lớn, kinh lịch như vậy làm sao hắn không ấm ức trong lòng cho cam?”
“Ngươi nói Sử thái sư như vậy, không sợ ta…” Phùng Cổ Đạo như có ám chỉ mà run run hàng mi.
Cử nhân cười nói, “Ngươi là người Cố tướng tiến cử, lại là môn khách của Hầu gia. Mà mọi người đều biết, Cố tướng, Hầu gia với Sử thái sư không phải cùng đi một đường.” Kỳ thực sở dĩ hắn nói cho Phùng Cổ Đạo, cũng là một loại bày tỏ ý tốt.
“Vậy còn ngươi?” Phùng Cổ Đạo hỏi.
Cử nhân tự giễu nói, “Ta xuất thân bình thường, trong triều không quen ai. Không có khẩu tài để xu nịnh phách mã, lại không có trí mưu hùng tài vĩ lược, có thể ở nơi này kiếm miếng cơm ăn, đã là may mắn rồi.”
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Vậy còn huyện quan?” Nghe ra, ở đây hình như là nơi cư trú của những kẻ uất ức không đạt được chí hướng.
“Hắn là một vị quan tốt.” Nhắc tới người này, cử nhân cũng là ngữ mang kính phục, “Trước kia khi hắn rời khỏi huyện quản hạt của mình, có hơn một nghìn dân chúng sắp hàng hai bên đường đưa tiễn, lại còn đưa cho hắn một phong vạn dân thư.”
“Vạn dân thư?” Phùng Cổ Đạo động dung.
Cử nhân gật đầu nói, “Hàng ngàn hàng vạn bách tính hoặc viết tên, hoặc ấn dấu tay. Nhưng đáng tiếc, hắn làm quan dù tốt, cũng không bằng được một câu nhẹ nhàng của Sử thái sư trước mặt hoàng thượng, ‘chủ sự thiếu người’.”
…
Lại là Sử thái sư.
Phùng Cổ Đạo phát hiện một quy tắc kỳ quái. Phàm là ngươi chú ý tới một người, sẽ phát hiện người này không chỗ nào không tồn tại, vô luận là tin đồn hay là sự tích, “Nhưng ta nghe nói đây là chức quan béo bở.” Tiết Linh Bích đã nói như vậy trước khi hắn tới đây.
“Hộ bộ là chức quan béo bở, nhưng béo chính là kẻ trong tay có quyền hoặc được sủng ái.” Cử nhân đứng lên, phủi phủi quan bào nói, “Ngươi xem chúng ta có giống người được sủng ái không?”
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Nói vậy, ta cũng bị ném vào lãnh cung sao?” Tiết Linh Bích mất công sức lớn như vậy, ngay cả Cố Hoàn Khôn cũng dùng tới, cuối cùng để hắn tới nơi này dưỡng lão?
“Cái này còn phải xem, ngươi có thể thăng chức trong vòng nửa năm hay không.” Cử nhân lăn lộn quan trường lâu như vậy, đối với phương diện này đã rõ như lòng bàn tay, “Người không có quan chức công danh như ngươi, ngay từ đầu có thể làm một quan lục phẩm đã là phá đại lệ rồi. Ngươi dùng điều này làm bàn đạp, có Tuyết Y Hầu và Cố tướng tương trợ ngươi, một bước lên mây chỉ trong một ngày không xa.”
Phùng Cổ Đạo lẩm bẩm nói, “Những lời này thật quen tai.” Lúc đó Tiết Linh Bích nói muốn tiến cử hắn, hình như cũng là lý do này thì phải.
Cử nhân mỉm cười nói, “Có điều làm chủ sự cũng không phải chuyện xấu. Kỳ thực đây là một phần công vụ nhàn hạ, chúng ta chỉ cần thay phiên tới đây trực ban là được, không cần mỗi ngày đều tới. Ngày hôm nay là vì hoan nghênh ngươi.”
“Đa tạ đa tạ.” Phùng Cổ Đạo ấp lễ, sau đó cười tủm tỉm nói, “Chúng ta lần đầu quen biết, ngươi đã nói với ta nhiều điều như vậy… Ta có thể hoài nghi ngươi, có mưu cầu gì khác phải không?”
Cử nhân bị đâm trúng tâm sự, không khỏi đỏ ửng hai má, “Rất dễ nhìn thấu sao?”
Phùng Cổ Đạo không nói gì. Trách không được hắn chỉ có thể ở lại chỗ này làm chủ sự vạn năm, chỉ bằng chút bản lĩnh cỏn con này, có thể làm chủ sự quả thật không tồi.
“Kỳ thực, ta muốn nhờ ngươi nói tốt vài câu cho Tử Tùng và Đỗ lão gia trước mặt Hầu gia.” Cử nhân nói, “Bọn họ một người có tài trị nước, một người có hoài bão tế thế, đều là nhân tài, không nên thiệt thòi ở nơi này.”
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Còn ngươi?”
Cử nhân lắc đầu nói, “Ta tự mình biết mình, cả đời này ta gặp được đại vận, cho nên mới có thể trúng cử nhân. Về phần chuyện khác, cũng không dám cầu xa.”
Phùng Cổ Đạo trầm ngâm nói, “Kỳ thực, cũng không phải là không thể nói tốt.”
Cử nhân có chút không dám tin mà nhìn hắn, quang mang trong mắt chậm rãi sáng lên. Hắn vừa nãy nói nhiều như vậy, chỉ là muốn trước tiên lập quan hệ hòa hảo với hắn, để ngày sau tùy thời góp ý gầy dựng nền tảng. Nhưng làm thế nào hắn cũng nghĩ không ra, thanh niên nhìn qua có chút cà phơ cà phất trước mắt này, dĩ nhiên thoáng cái đáp ứng.
“Nhưng mà, có một vấn đề.” Phùng Cổ Đạo nói.
Cử nhân vội vàng nói, “Ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”
*(không biết không nói, đã nói thì nói hoài không hết.)
Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Ngươi biết tàng bảo đồ không?”
TAM
Cử nhân run sợ một hồi, thanh âm đột nhiên đè thấp, “Tàng bảo đồ?”
Phùng Cổ Đạo cũng hạ giọng theo, “Ngươi biết?”
Cử nhân chậm rãi ngẩng đầu, quan sát cặp mắt của hắn, thành khẩn nói, “Chưa từng nghe.”
“…” Phùng Cổ Đạo tức giận, “Vậy ngươi hạ thấp giọng như thế làm gì?”
“Ta sợ ngươi không muốn để người khác biết a.” Tuy rằng không biết tàng bảo đồ là gì, nhưng dựa vào ba chữ tàng bảo đồ là đủ khiến kẻ khác ước mơ.
Phùng Cổ Đạo vừa nói một chuỗi dài đang khát nước, con mắt liền hướng chung trà bên cạnh nhìn thoáng qua.
Cử nhân rất thức thời mà nâng ấm trà lên châm trà, lại tự mình dâng cho hắn.
Phùng Cổ Đạo nhận chung trà, ừng ực uống hai hớp lớn rồi mới nói, “Thật ra chuyện này, cũng không phải quá bí ẩn đâu.”
Cử nhân kinh ngạc, “Vì sao?”
“Nếu không sao ta lại hỏi trực tiếp như vậy được?”
Cử nhân suy nghĩ một chút, thấy có lý. Hắn sở dĩ nghĩ Phùng Cổ Đạo trực tiếp như vậy là vì có chuyện cầu mình, nhưng lấy bối cảnh và chỗ dựa của Phùng Cổ Đạo lúc này, hiển nhiên là không cần dựa vào việc thành thật với nhau để tranh thủ tín nhiệm và hảo cảm của mình, có thể thấy chuyện về tàng bảo đồ quả nhiên không phải rất bí ẩn, “Chẳng lẽ tấm tàng bảo đồ đó có càn khôn* khác?”
*(trường hợp này tạm hiểu là ẩn giấu bí mật hoặc vấn đề nào đó chưa được phanh phui)
Phùng Cổ Đạo sờ sờ cằm, nói, “Ta nhìn ngươi thuận mắt cho nên mới đặc biệt hỏi ngươi thôi, thật ra tàng bảo đồ là Hầu gia bảo ta tìm.”
Cử nhân lắc đầu, “Nhưng ta thật sự không biết chuyện về tàng bảo đồ.”
“Hôm qua không biết chưa chắc hôm nay không biết, hôm nay không biết chưa chắc ngày mai không biết, chuyện về tàng bảo đồ, thật ra có thể chờ được. Chỉ cần ngươi cố tình hỏi thăm thôi.” Phùng Cổ Đạo cười đến bí hiểm.
Cử nhân liều mạng chớp chớp mắt, chớp đến nỗi Phùng Cổ Đạo cảm thấy lông mi hắn cũng quạt ra gió, hắn mới nói, “Không biết là tàng bảo đồ gì?”
Phùng Cổ Đạo sâu xa nhìn hắn, cười một cách khó hiểu.
“Ta hỏi sai cái gì sao?”
“Không phải hỏi sai, là hỏi đúng điểm mấu chốt.” Phùng Cổ Đạo vỗ đầu gối nói, “Thứ mà Hộ bộ quản lý là gì?”
Cử nhân đáp, “Tài chính hộ tịch.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Đây chẳng phải là nơi tàng bảo lớn nhất sao?”
Hộ bộ quản chính là tiền tài trong thiên hạ, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không thể tự ý lấy dùng. Cử nhân hoảng hốt, “Chẳng lẽ Hầu gia là muốn…”
“Là muốn tuyển vài mỹ nhân.” Phùng Cổ Đạo khoan thai tiếp lời.
Biểu tình của cử nhân chuyển từ hoảng sợ tới dại ra, “Mỹ nhân?”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm vẽ vòng tròn vẽ vòng tròn lên bàn, “Tàng… Bảo… Đồ a.”
Cử nhân bừng tỉnh, lập tức sầu muộn nói, “Nhưng mà việc này không nằm trong phạm vi chức trách của ta.”
“Ngươi chỉ cần đem tin tức truyền ra là được.” Phùng Cổ Đạo nhíu mày.
Cử nhân lúc này mới triệt để lĩnh ngộ.
.
Mặc dù làm trực ban chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng đối với Phùng Cổ Đạo mà nói đó là đại hình, cho nên hắn vừa hồi hầu phủ, cả người giống như bị rút xương mà nằm liệt trên giường, ngay cả Tiết Linh Bích đến cũng không chịu đứng dậy nghênh tiếp.
“Đừng có làm bộ.” Tiết Linh Bích ngồi bên bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn nói, “Thanh lại ti chủ sự là việc nhàn, dù ngươi làm liên tục cả tháng cũng không mệt thế được đâu.”
Phùng Cổ Đạo cố ý kéo dài âm thanh như tơ nhện, “Hầu gia là thân phận gì, còn ta là thân phận gì, đồng dạng một phần công vụ, người làm bất đồng, tự nhiên đãi ngộ cũng bất đồng.”
“Ngươi là muốn bảo bản hầu thay ngươi làm công vụ một lần à?” Nụ cười của Tiết Linh Bích khiến người ta lạnh run.
Phùng Cổ Đạo lăn một cái ngồi bật dậy, “Thảo dân, nga không, hạ quan không dám.”
“Hôm nay có thu hoạch gì?”
Thật ra những lời này Tiết Linh Bích bất quá chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Phùng Cổ Đạo dĩ nhiên thực sự gật đầu nói, “Có thu hoạch, thu hoạch thật lớn.”
“Nga?” Tiết Linh Bích nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
“Ta đã nhờ người hỏi thăm về tàng bảo đồ rồi.”
“Nhờ người?” Ánh mắt đang nhìn chung trà trên bàn của Tiết Linh Bích càng lúc càng lạnh, bắt đầu nghĩ nên dùng nó đập vào chỗ nào trên đầu hắn thì tương đối hả giận.
Phùng Cổ Đạo phảng phất không biết tí gì về tai vạ sắp ập lên đầu mình, vẫn tranh công nói, “Hầu gia yên tâm, tên này ngốc lắm, hắn làm việc ta yên tâm.”
“Thì ra phải là kẻ ngốc làm việc mới có thể yên tâm.” Tiết Linh Bích loay hoay chung trà trong lòng bàn tay, “Vậy bản hầu có nên đập ngươi thành đồ ngốc, rồi hãy tiếp tục làm việc cho bản hầu không nhỉ?”
Phùng Cổ Đạo sờ sờ đầu, “Lẽ nào trong lòng Hầu gia, ta dĩ nhiên không phải đồ ngốc?”
“Ngươi nói đi?” Tiết Linh Bích chăm chăm nhìn vào đôi môi khép khép mở mở của hắn, tùy thời chuẩn bị ra tay.
“Hầu gia anh minh ngút trời, nói ra tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Có thể được phục vụ một Hầu gia như thế, là vận may ba đời của hạ quan rồi.”
“Phục vụ?” Tiết Linh Bích ngoài cười nhưng trong không cười, “Nhờ người hỏi thăm chính là phương pháp phục vụ bản hầu của ngươi sao?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia không nên nóng ruột. Nhờ người hỏi thăm chỉ là mồi nhử mà thôi.”
“Mồi nhử.” Tiết Linh Bích đem cánh tay sắp giơ lên chậm rãi thả lại trên bàn, “Làm sao nhử?”
Phùng Cổ Đạo từ trên giường leo xuống, đi tới trước bàn ngồi xuống nói, “Người thường nghe được Hầu gia tìm tàng bảo đồ sẽ thầm nghĩ Hầu gia háo sắc, sai sử cấp dưới thay mình tìm mỹ nhân, chỉ có kẻ chân chính biết về tàng bảo đồ mới biết được tàng bảo đồ mà Hầu gia nói là cái gì. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần xem cái nào là lời ong tiếng ve, mà cái nào là khẩn trương, thì biết liền kẻ nào biết về tàng bảo đồ rồi.”
“Có thể vào Hộ bộ thì dù không đắc đạo thành tiên, cũng là bán tiên. Ngươi cho là bọn hắn trong lòng có quỷ, ngươi cũng có thể nhìn ra được sao?”
“Nếu nhìn không ra được, vậy Hầu gia phái ta tới Hộ bộ làm cái gì?”
Mắt Tiết Linh Bích khẽ híp lại.
Phùng Cổ Đạo vẻ mặt ngây ngô tội nghiệp.
“Bản hầu chỉ muốn cho ngươi cơ hội phơi bày tài năng.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Bên người bản hầu không lưu lại kẻ vô dụng. Nếu ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, bản hầu lưu ngươi lại có gì để dùng chứ?”
Phùng Cổ Đạo nghiêm trang nói, “Hạ quan hôm nay chính là đang nỗ lực để phơi bày tài năng a.”
Tiết Linh Bích yên lặng nhìn hắn một lát, mới nói, “Hảo. Dùng người trước tiên phải tin người. Bản hầu sẽ chờ xem ngươi làm sao câu cá cắn câu.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia ngươi đến lúc đó chỉ cần chờ ăn cá là được rồi.”
“Có điều, bản hầu còn có một nghi vấn nho nhỏ.”
Nghe y nhấn trọng âm ở hai chữ ‘nho nhỏ’, Phùng Cổ Đạo liền biết vấn đề này tuyệt đối không nhỏ, “Hầu gia mời nói.”
“Vì sao người thường nghe được bản hầu tìm tàng bảo đồ, sẽ nghĩ bản hầu háo sắc, muốn tìm mỹ nhân vậy?”
…
Phùng Cổ Đạo lau lau cái trán khô ráo, bồi cười, “Cho nên mới nói bọn hắn chỉ có thể làm người thường, bởi vì bọn hắn không có tinh tế.”
“Thật không?” Tiết Linh Bích cầm chung trà trong tay nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, nói, “Bản hầu ở Hộ bộ cũng không phải chỉ có mình ngươi thôi đâu. Nếu để bản hầu biết ngươi nói bậy ở bên ngoài, mặc dù bản hầu muốn thả ngươi một con ngựa, e rằng cấp dưới cũng không đồng ý.”
“Ách.” Phùng Cổ Đạo lại lau lau cái trán, lần này lau được một tầng mồ hôi mỏng, “Hầu gia, ngươi có đôi khi không nên quá dung túng hạ nhân. Nếu ngươi đã muốn tha người ta, bọn hắn hẳn là phải tuân theo ý bề trên, không nói hai lời mà tha người ta mới phải.”
Tiết Linh Bích tiếu lý tàng đao, “Đến lúc đó, bản hầu sẽ cố hết sức.”
Phùng Cổ Đạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu. Chốc lát, hắn không an tâm mà dặn thêm lần nữa, “Nhất định phải hết sức đó.”
.
Tin tức Tuyết Y Hầu muốn Hộ bộ hỗ trợ tìm mỹ nhân một khi truyền ra, lập tức huyên náo rất lớn, lời đồn nổi lên bốn phía. Không ít người đều cho rằng Hầu gia bảo Hộ bộ tìm mỹ nhân chỉ là xao sơn chấn hổ, chân chính muốn chấn là những hào môn phú hộ trong nhà có mỹ nhân, lại không biết tự động mang ra hiếu kính. Vì vậy, trong nhất thời hầu phủ ngựa xe như nước, đông như trẩy hội. Phùng Cổ Đạo càng thành miếng bánh thơm, những kẻ từng nhận thức hoặc không nhận thức gặp phải hắn đều không tránh được hỏi một câu, “Hầu gia ngày hôm nay đã thu mấy người?”
Hắn càng lúc càng thấy phiền, cuối cùng ngay cả Hộ bộ cũng không đi, ban nên đi trực hắn để cử nhân làm thay. Vì vậy, tứ đại chủ sự chưa được mấy ngày, lại khôi phục thế chân vạc, lên ban theo thứ tự như trước kia.
Có điều hắn đây chỉ là phiền nhỏ, chân chính gặp phiền to chính là Tiết Linh Bích.
Tin đồn y muốn tìm mỹ nhân một đường truyền tới hoàng cung, hoàng thượng hoàng hậu cùng ngày liền truyền chỉ xuống, hỏi y có ý thành thân hay không. Nên biết lúc trước nếu không phải vì y một lòng chặn việc hôn nhân ngoài cửa, lúc này đã thê thϊếp thành đàn từ lâu rồi. Hôm nay nghe y chủ động nhắc tới mỹ nhân, có thể nào không khiến bọn họ vui mừng. Đáng thương cho Tiết Linh Bích câm điếc ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói nổi, phải tìm vài lý do qua loa mà đẩy đi.
(hoàng liên là một vị thuốc đông y rất đắng)
Đáng tiếc qua loa đẩy đi được nhất thời, nhưng lại không qua loa được một đời, y chân trước vừa quay về hầu phủ, chân sau hoàng hậu đã đem danh sách mấy nhà danh môn khuê nữ có quan hệ tốt với mình đưa tới, có thể nói là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết. Dù sao bọn họ cũng là đường tỷ đệ, tóm lại vẫn cách một tầng, nếu muốn vững vàng kéo y về phía trận doanh của mình, còn phải phí tâm lực.
(Tư Mã Chiêu chi tâm)
Hoàng hậu có động tĩnh, hoàng đế cũng không nhàn rỗi.
Một quyển danh sách đặt lên bàn còn chưa kịp lạnh, Sử thái sư lấy danh hào của hoàng đế, cũng đỏ mắt mà đưa tới một quyển, bên trong là các nhà khuê tú có quan hệ với quý phi.
“Hầu gia. Hai bản danh sách này, ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?” Tông Vô Ngôn cúi đầu đứng trước trác án trong thư phòng, chờ mệnh lệnh của người nào đó đang sứt đầu mẻ trán.
“Đốt.”
Tông Vô Ngôn kinh hãi, ngẩng đầu nói, “Hầu gia, đây là hoàng hậu nương nương và Sử thái sư đưa tới…”
“Ngươi khẩn trương cái gì.” Tiết Linh Bích đạm nhiên cười nói, “Bản hầu nói, đốt… là không được. Ngươi thu hồi lại trước đi, không chừng một ngày nào đó dùng được.”
“Dạ.” Tông Vô Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, mấy ngày nay Phùng Cổ Đạo có động tĩnh gì?” Vừa nghĩ tới đầu sỏ gây nên tất cả, Tiết Linh Bích liền tức giận không chỗ phát.
Tông Vô Ngôn nói, “Như thường ngày.”
“Chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn?” Tiết Linh Bích hừ hừ cười lạnh, “Hắn thật ra rất khỏe, gây họa xong còn yên tâm thoải mái như vậy.” Dĩ nhiên ngay cả nửa điểm áy náy, e sợ cũng không có! Mệt cho y còn phải vòng vo nói tốt thay hắn trước mặt hoàng thượng hoàng hậu, nói chuyện này chỉ là hiểu lầm.
Tông Vô Ngôn thấy trong mắt y không che giấu được tức giận tận trời, không dám trả lời.
“Ngươi đi triệu hắn tới, bản hầu có việc muốn nói với hắn.” Cơn giận trong mắt Tiết Linh Bích lắng xuống, chậm rãi hóa thành băng sương.
Tiết Linh Bích: Gió lớn sóng trào, sao có thể để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc
- Chương 7: Sủng tín hữu lý 1