Chương 28: Tứ hôn hữu lý 1

Tiết Linh Bích: Từ nay đường kinh thành xa xôi.

NHẤT

Lăng Dương vương phủ đã dùng xong bữa sáng, bất quá điểm tâm rất không tồi.

Phùng Cổ Đạo vừa ăn vừa uống trà.

Tiết Linh Bích ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nhìn hắn ăn, khóe môi nhếch lên một tia tiếu ý như có như không.

“Khụ khụ.” Lăng Dương vương nuốt nước bọt, thanh thanh giọng, nói, “Có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, có chuyện gì nói thẳng đi.”

Lão nguyên soái đáp, “Ta là vì tương lai của Linh Bích mà đến.”

Cái miệng đang nhấm nuốt của Phùng Cổ Đạo ngừng lại.

Tiết Linh Bích thì trực tiếp quay đầu nhìn về lão nguyên soái đang mang vẻ mặt thản nhiên.

“Nga?” Lăng Dương vương bất động thanh sắc hỏi, “Tuyết Y Hầu là hồng nhân trước mặt hoàng đế hiện nay, tiền đồ không thể hạn lượng. Tương lai hắn có gì đáng để sầu lo?”

Lão nguyên soái nói với Tiết Linh Bích, “Chuyện cho tới bây giờ, con có dự định gì không?”

Tiết Linh Bích nhất thời không chắc dự định mà hắn nói là chỉ chuyện lập nghiệp hay chuyện thành gia, thử hỏi, “Ý của cha là?”

“Con còn muốn trở lại kinh thành không?” Lão nguyên soái hỏi.



Tiết Linh Bích thở ra một hơi. Nếu lão nguyên soái hỏi y việc thành gia ngay trước công chúng, dù trong lòng y đã có giác ngộ, cũng rất khó mở miệng phản bác trước mặt mọi người.

“Phụng dưỡng phụ mẫu chính là đạo hiếu mà con cái phải làm.” Y nói uyển chuyển, nhưng ý tứ lời lẽ rất minh xác. Tuyệt đối cùng cha mình đứng cùng một chiến tuyến không dao động.

Lăng Dương vương nhíu mày nói, “Chờ một chút, ý ngươi không phải là muốn ở lại Nam Ninh phủ này chứ?”

Tiết Linh Bích nói, “Không nhọc vương gia làm ơn, ta sẽ tìm nơi khác.”

“Đây không phải vấn đề nơi ở.” Đây là vấn đề công nhiên cướp người của hoàng đế. Nếu hắn có ý đồ tạo phản, vậy có được lương tướng cao thủ như Tiết Linh Bích chính là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng ngược lại, nếu hắn không hề có tâm xưng đế, như vậy mượn hơi sủng thần của hoàng đế chỉ càng thêm đẩy hắn tới sát biên giới nguy hiểm mà thôi.

Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Cả triều đều biết vương gia có tâm mưu nghịch. Giờ đây cho dù muốn kiêng kỵ, chỉ sợ cũng kiêng kỵ không nổi.”

Lăng Dương vương cả giận thốt lên, “Nếu không phải tiên đế hãm hại bản vương! Bản vương cần gì phải nuốt khẩu uất khí này nhiều năm như vậy chứ?!”

Phùng Cổ Đạo lau môi nói, “Nhiều năm qua, vương gia thực sự không nghĩ tới sao?”

Lăng Dương vương môi khẽ run, ánh mắt nhìn hắn trở nên mãnh liệt.

Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc để mặc cho hắn đánh giá mình.

Tiết Linh Bích không cam lòng bị bỏ qua vội ho một tiếng.

“Vậy bản vương nói đây, từng nằm mơ qua.” Lăng Dương vương thu hồi ánh mắt, “Trong mộng thì tốt, làm hoàng đế hô phong hoán vũ, không gì làm không được. Nhưng một khi tỉnh mộng, trong óc đều tràn đầy các loại thống khổ khi phải làm hoàng đế.”

“Thống khổ?” Phùng Cổ Đạo kinh ngạc.

Lăng Dương vương cười lạnh nói, “Ngươi cho ta giống hoàng huynh sao, giống như đương kim hoàng thượng như vậy tính toán rất dễ sao?”

Phùng Cổ Đạo im lặng. Đừng nói tính toán như hoàng đế, ngay cả tính toán vì làm Ma giáo Minh Tôn cũng khiến hắn cảm thấy uể oải.

Lão nguyên soái sau khi đưa ra vấn đề thì một mực lẳng lặng nghe, cho đến lúc này mới nói, “Con không thể lưu lại.”

Tiết Linh Bích sửng sốt, “Cha?”

“Nếu con lưu lại. Hoàng thượng nhất định càng thêm kiêng kỵ Lăng Dương vương, thậm chí không tiếc tiên hạ thủ vi cường, trước châm chiến hỏa.” Thanh âm của lão nguyên soái rất trầm, như trống chiều, như chuông sớm.

Không đợi Tiết Linh Bích trả lời, Lăng Dương vương đã ngạo nghễ nói, “Hừ. Bản vương cóc sợ hắn!”

“Vương gia dũng mãnh thiện chiến đương nhiên không cần sợ, chỉ thương cảm cho những bách tính vô tội, không làm gì mà lại chịu thiệt hại lan tràn của chiến hỏa.” Lão nguyên soái bình tĩnh nói.

Lăng Dương vương cực tức giận, “Bản vương còn không phải vì con lợn nhà ngươi hay sao.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu nhớ kỹ đã nói, không nhọc vương gia làm ơn.”

“Không nhọc bản vương làm ơn?” Lăng Dương vương soạt một cái đứng lên, “Ngươi trốn chỗ bản vương cúi đầu tị nạn, lại còn nói không nhọc bản vương làm ơn?” Bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối này thật đúng là cao minh. Hóa ra muốn hắn hỗ trợ, còn không nhận tình của hắn.

Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng nhất thì tam khắc tuyệt đối sẽ không khai chiến.”

“Nga? Tại sao?” Lão nguyên soái hỏi.

“Quốc khố trống rỗng.” Tiết Linh Bích đáp.

Lăng Dương vương và lão nguyên soái hai mặt nhìn nhau.

Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh nói, “Ta hiểu rồi.”

Lăng Dương vương nhíu mày nói, “Hai đứa các ngươi đã bàn kỹ rồi mới tới phải không? Đừng tưởng nói như vậy, bản vương sẽ cho rằng đầu óc mình không thông minh như các ngươi.”

Lão nguyên soái nói, “Loại chuyện này ngươi không nhắc, không ai thèm nghĩ tới đâu.”

“Hứ.” Lăng Dương vương hất mặt sang bên.

Phùng Cổ Đạo nói, “Tấm tàng bảo đồ năm xưa của tiên đế không phải nhất tiễn song điêu, mà là nhất tiễn tứ điêu.”

“Tứ điêu?” Lăng Dương vương nhịn không được lại mở miệng hỏi, “Còn có ai bị tính kế?”

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Ma giáo.”

Lăng Dương vương hỏi, “Tàng bảo đồ có liên quan gì tới Ma giáo?”

Vẻ mặt của lão nguyên soái cũng đầy nghi hoặc.

Phùng Cổ Đạo nói, “Đó là vì nguyên soái chưa từng đến Bễ Nghễ sơn.”

Lão nguyên soái bừng tỉnh nói, “Chẳng lẽ vị trí sở chỉ trên tàng bảo đồ là Bễ Nghễ sơn?”

“Là thanh thanh sở sở chỉ rõ Ma giáo.” Phùng Cổ Đạo thở dài.

Lão nguyên soái cùng Lăng Dương vương liếc nhìn nhau, trong lòng đều thấy may mắn. May mà lúc trước bọn họ đúng lúc đối chất, phát hiện trong đó có ẩn tình, mà tàng bảo đồ lại rơi vào tay lão Minh Tôn. Nếu không một khi truy cứu vị trí giấu bảo, năm đó có thể đã dẫn phát một trận hỗn chiến, biến thành tam bại câu thương.

Tiết Linh Bích nói, “Ta không biết tiên đế nghĩ thế nào. Nhưng đương kim hoàng thượng quả thật rất kiêng kỵ Ma giáo.” Nếu không phải kiêng kỵ Ma giáo, cũng sẽ không đồng ý để y đi tiêu diệt Ma giáo.

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Ma giáo cho tới bây giờ chỉ đặt chân trên giang hồ, có tài đức gì mà được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng?”

“Sợ rằng chính là bốn chữ quốc khố trống rỗng a?” Lăng Dương vương nói.

Ma giáo sừng sững giang hồ nhiều năm như vậy, tài bảo tích lũy cũng không phải con số nhỏ.

Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng không biết võ công, đối với những người võ công cao cường đặc biệt kiêng kỵ.”

Lão nguyên soái nghe vậy, đột nhiên liếc nhìn Lăng Dương vương.

Lăng Dương vương ngẩn ra hỏi, “Chẳng lẽ là vì chuyện hồi xưa ta đả thương tiên đế?”

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều vểnh tai.

Vương gia đánh hoàng đế loại kỳ văn này không phải thường ngày có thể nghe được.

Lăng Dương vương nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, biện giải, “Lúc đó hoàng huynh chỉ là thái tử.”

Lão nguyên soái nói, “Chuyện này ta cũng từng nghe. Hình như là vì một con anh…”

“Vì cái gì không quan trọng!” Lăng Dương vương thô bạo ngắt lời.

Lão nguyên soái lộ ra nụ cười thấu hiểu.

“Nói chung từ đó về sau hoàng huynh đi tới chỗ nào, bên người đều phải có cao thủ.”

Phùng Cổ Đạo than thở, “Xem ra vì một con anh vũ, ảnh hưởng cái nhìn của hai đời hoàng đế đối với võ lâm.”

Lăng Dương vương cả kinh, “Sao ngươi biết là anh vũ?”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười đáp, “Đoán thôi.”

“…” Lăng Dương vương nói, “Mặc dù cộng thêm tiêu diệt Ma giáo, đó cũng chỉ là tam điêu, đệ tứ điêu là gì?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Đương nhiên là chờ trong hai vị có một người tiêu diệt Ma giáo, lấy được bảo tàng, tàn sát lẫn nhau, lại hoàng tước tại hậu đem bảo tàng làm của riêng.”

Lão nguyên soái thi thi nhiên nhiên nói, “Nói như thế, Ma giáo quả thật là phú khả địch quốc(giàu nứt đố đổ vách)?”

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo cứng lại, “Gần đủ sống mà thôi.”

“Khá cho nhất tiễn tứ điêu!” Lăng Dương vương vỗ bàn nói, “Trước đây ta đã biết hoàng huynh âm hiểm, không ngờ hắn lại âm hiểm tới trình độ này.”

Phùng Cổ Đạo đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói, “Đúng rồi. Không phải ngươi đã từng nói, hoàng thượng có vài phần kính trọng đối với Huy Hoàng môn, là bởi vì Kỷ Huy Hoàng sao?”

“Không sai.” Tiết Linh Bích gật đầu.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Như vậy Kỷ Huy Hoàng bắt Viên Ngạo Sách, trục xuất Ma giáo, thành lập Huy Hoàng môn và Lam Diễm minh một chính một tà chèn ép khống chế võ lâm… Có liên quan tới hoàng đế hay không?”

Nguyên bản các điểm đen rải rác khắp nơi đột nhiên bị một sợi dây xâu chuỗi với nhau.

Trách không được lúc trước hoàng thượng bảo không được động vào Huy Hoàng môn, thì ra là vì Huy Hoàng môn vốn là thuộc hạ của triều đình.

Tiết Linh Bích cùng Huy Hoàng môn tương giao không sâu, suy nghĩ một chút bèn hỏi, “Nếu như vậy, tại sao Kỷ Vô Địch lại tiêu diệt Lam Diễm minh, đoạn tuyệt với bạch đạo, liên hợp Ma giáo?”

“Lấy lý giải của ta đối với Kỷ Vô Địch,” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, “Hắn chưa bao giờ là người để mặc cho kẻ khác xâu xé bài bố.”

“Ngươi là nói, hắn cố ý.”

“Thoát khỏi Lam Diễm Minh, đem Huy Hoàng môn bôi đen… Nhờ đó thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế?”

Tiết Linh Bích nói, “Liên hợp Ma giáo không đủ để chống lại triều đình.”

“Quả thật không đủ để chống lại triều đình, nhưng đủ để triều đình kiêng kỵ.” Phùng Cổ Đạo nói, “Chí ít triều đình trước khi động thủ, trước tiên phải tự cân nhắc xem có cần làm như vậy hay không.”

“E rằng hiện tại cho dù cần làm, cũng không dám làm.” Nhạc Lăng từ ngoài cửa tiến vào.

“Nhạc tiên sinh hình như rất thích chờ khi người khác nói chuyện thì nhảy vào họng.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói.

Nhạc Lăng đáp, “Để chờ cơ hội nhảy vào họng này, ta đã đứng ở ngoài một lúc lâu rồi.”

“Vậy Nhạc tiên sinh có cao kiến gì không?” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm hỏi.

“Không có gì. Chỉ là ta phát hiện một chuyện thú vị mà thôi.” Nhạc Lăng cười nói, “Hoàng thượng muốn đυ.ng tới Huy Hoàng môn, phải kiêng kỵ Ma giáo. Mà hoàng thượng muốn đυ.ng tới Ma giáo, lại phải kiêng kỵ Huy Hoàng môn và Tuyết Y Hầu phủ…”

Con mắt Phùng Cổ Đạo híp lại.

Tiết Linh Bích vô cùng điềm tĩnh mà nhìn hắn, nhưng khóe mắt lại lén lút quan sát thần sắc của lão nguyên soái.

Lão nguyên soái chậm rãi uống trà.

“Hiện tại Hầu gia nói muốn ở lại Nam Ninh phủ, xem ra, nếu hoàng thượng muốn đυ.ng tới hầu phủ, cũng phải kiêng kỵ Lăng Dương vương phủ.” Nhạc Lăng nói, “Có câu giật một sợi tóc toàn thân chấn động. Hoàng thượng lần này nhất định sẽ phi thường phi thường đau đầu.”

Lăng Dương vương hừ lạnh, “Bản vương nói muốn làm châu chấu trên cùng sợi dây với bọn họ bao giờ?”

Nhạc Lăng nói, “Đây là chuyện tốt. Người mà hoàng thượng muốn trừ bỏ nhất chính là vương gia. Hôm nay hoàng thượng muốn đυ.ng tới vương gia, cũng phải suy xét tới mấy con châu chấu khác trên sợi dây. Với quốc khố trống rỗng hiện tại của hoàng thượng mà nói, chuyện gây chiến đối với hắn hiển nhiên quá mức lực bất tòng tâm.”

Lăng Dương vương khóe miệng giật giật, không thèm nói nữa, hiển nhiên có vài phần ý động.

Lão nguyên soái chậm rãi hỏi, “Linh Bích, con thật sự quyết định lưu lại sao?”

NHỊ

Tiết Linh Bích kỳ thực cũng không muốn ở lại Nam Ninh phủ. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lăng Dương vương, ở đây chung quy giống như đang ăn nhờ ở đậu. Nhưng y lại không muốn quay lại kinh thành. Từ khi biết được gút mắc giữa lão nguyên soái và tiên đế, trong đầu y mơ hồ bài xích người đang ngồi ở kinh thành kia.

Cho nên vấn đề này nhất thời khó mà lựa chọn.

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích nhíu mày, tiện đà nói, “Ta có một suy đoán.”

“Suy đoán gì?” Tiết Linh Bích hỏi.

“Kỳ thực Ma giáo đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với hoàng thượng.” Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói.

Lỗ tai những người khác thoáng cái dựng thẳng lên.

“Hiệp nghị cụ thể ta không tiện tiết lộ.” Phùng Cổ Đạo nói xong, liếc sang Lăng Dương vương và Nhạc Lăng.

Lăng Dương vương nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Phùng Cổ Đạo tiếp tục nói, “Nói chung, hoàng đế đang vì bổ khuyết quốc khố mà hết lòng lo lắng.” Hắn tuy không nói lộ ra, nhưng những lời này đã ám chỉ tương đối rõ ràng.

“Thì tính sao?” Lăng Dương vương ngẩng đầu lên hỏi, “Chẳng lẽ hắn bổ khuyết quốc khố là vì muốn đánh ta?”

Nhạc Lăng nói, “Cái này khó nói.”

Lăng Dương vương trừng hắn.

“Tính cách của lịch đại hoàng đế đều có khác biệt, hoặc cần cù, hoặc thô bạo, hoặc ham chơi, hoặc ngu ngốc. Nhưng có một điểm tương đồng giữa bọn hắn, đó chính là kiêng kỵ tạo phản.” Nhạc Lăng chậm rãi nói, “Cho dù phải xiết chặt dây lưng quần*.”

*(ở đây ý nói thà chịu cảnh nghèo nhưng vẫn phải diệt trừ tai họa)

Lăng Dương vương cười lạnh, “Nếu hắn dám đến, bản vương đây dám chiến.”

“Người nghĩ hắn sẽ phái ai xuất binh?” Phùng Cổ Đạo nhìn về phía lão nguyên soái.

Lão nguyên soái mi đầu nhíu chặt.

Ánh mắt của Lăng Dương vương và Nhạc Lăng đồng thời rơi lên người Tiết Linh Bích.

Khi tiên đế tại vị, vì giặc ngoài liên tiếp quấy nhiễu biên cảnh, trong triều xuất hiện những mưu thế danh tướng như Lăng Dương vương, lão nguyên soái. Tới khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, quốc thái dân an, đồng dạng, trong triều cũng không xuất hiện những tuyệt thế danh tướng có thể một mình đảm đương một phía như Lăng Dương vương và lão nguyên soái nữa. Tuy trong triều còn có lão tướng thân kinh bách chiến như Nghiêm Tu, nhưng thứ nhất ông tuổi tác đã cao, thứ hai đại sự đánh Lăng Dương vương, hoàng đế tuyệt đối sẽ không đem tiền cược đặt ở một người. Cho nên vô luận nhìn từ góc độ nào, một khi hoàng đế hạ quyết tâm diệt trừ Lăng Dương vương, Tiết Linh Bích đều không có khả năng không đếm xỉa đến.

Lão nguyên soái chậm rãi nói, “Như vậy xem ra, Linh Bích quả thật không thể quay trở lại kinh thành.”

Phùng Cổ Đạo thử hỏi, “Ý của nguyên soái là?”

“Không bằng,” Lão nguyên soái dừng một chút, quay đầu nhìn Tiết Linh Bích, đạm nhiên nói, “Tại Nam Ninh phủ cưới vợ sinh con, lạc địa sinh căn* đi.”

*(lạc địa sinh căn: bám rễ vào đất, ý nói định cư tại nơi này)



Bốn chữ lạc địa sinh căn đã không ai để ý tới.

Trong óc mọi người không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ ‘cưới vợ sinh con’.

Phùng Cổ Đạo sắc mặt bất biến, mí mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn tay mình, giống như đó không phải một đôi tay, mà là thư họa tuyệt thế của danh gia.

Hai hàng lông mày của Tiết Linh Bích khẽ nhăn lại.

Y tin với sự khôn khéo của cha mình, tuyệt đối không thể nào không nhìn ra sóng ngầm lưu động giữa y và Phùng Cổ Đạo. Hơn nữa nếu Tông Vô Ngôn là tai mắt của hắn, vậy những lời đồn ở kinh thành cũng không chạy thoát lỗ tai của hắn.

Như vậy câu ‘cưới vợ sinh con’ này là đang cho thấy lập trường của hắn?

Tiết Linh Bích có chút không chắc.

Buổi nghị sự sáng sớm tại vương phủ cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí quỷ dị.

.

Trở lại Mật Vân trang, lão nguyên soái nói mình tuổi già, không tiện đứng lâu, một mình trở về phòng.

Lưu lại Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích hai mặt nhìn nhau.

Phùng Cổ Đạo trước tiên đánh vỡ yên lặng, mỉm cười nói, “Chúc mừng Hầu gia có người kế thừa.”

Tiết Linh Bích nhìn hắn đăm đăm, “Ngươi nghĩ bây giờ thích hợp mâu thuẫn nội bộ sao?”

“Nội bộ?” Phùng Cổ Đạo nhướng nhướng mi, dường như đối với từ này tương đương không cho là đúng.

“Lấy lý giải của ta đối với cha mình, người không phải… kẻ bảo thủ như thế.”

“Cưới vợ sinh con, kéo dài hương khói, thiên kinh địa nghĩa, tại sao bảo thủ?” Phùng Cổ Đạo một hơi nói hết.

Sắc mặt Tiết Linh Bích dần dần lạnh xuống, “Có thật ngươi nghĩ như vậy không?”

“Thật.” Phùng Cổ Đạo gật đầu, “Thiên hạ phụ mẫu tâm, lão nguyên soái nghĩ như vậy, không tính là bảo thủ.”

Tiết Linh Bích nói, “Nga? Vậy ngươi rất muốn bản hầu cưới vợ sinh con sao?”

Biểu tình khi nói của y rất trấn định. Nhưng dáng vẻ mặt ngoài trấn định, nội tâm cuộn trào mãnh liệt này Phùng Cổ Đạo cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Cho nên hắn kinh nghiệm mười phần vãn hồi nói, “Cũng không.”

Sắc mặt Tiết Linh Bích khẽ hòa hoãn, “Vì sao?”

“Hồng bao quá đắt.” Phùng Cổ Đạo nói xong, khóe miệng cong lên, rốt cuộc nhịn không được mà cười ra tiếng.

Tiết Linh Bích vươn tay, muốn nhéo mặt hắn, nhưng sau cùng lại nhẹ nhàng quét lên mũi hắn một cái.

“…” Phùng Cổ Đạo nghi hoặc vuốt mũi.

“Ta thấy ngươi suốt ngày sờ mũi, cho nên nhịn không được.” Tiết Linh Bích nghiêm trang giải thích.

Phùng Cổ Đạo chun mũi, “Ngươi thực sự không trở lại kinh thành?”

Vấn đề này Tiết Linh Bích đã có đáp án sơ bộ, “Tạm thời không về.”

“Tạm thời?”

“Phải nói, khi chưa tới mức bắt buộc phải về, thì không về.”

.

Những ngày gần đây, hoàng cung bao phủ trong một mảnh sầu vân thảm vụ.

Hoàng đế liên tiếp mấy ngày đều đen mặt.

Thái giám chuyển trình dịch báo (truyền tin báo từ trạm dịch) cũng kinh hồn táng đảm, mỗi lần hoàng đế xem dịch báo, mặt đều sẽ đen hơn trước đó vài phần.

“Truyền Sử thái sư.” Hoàng đế sau cùng cũng không nhịn được.

Từ sau khi Sử Diệu Quang đi đời, quan hệ giữa hoàng đế và Sử thái sư cũng không thân thiện như dĩ vãng. Tuy Sử quý phi vẫn được vinh sủng như thường, nhưng ai nấy đều thấy được, số lần Sử thái sư tiến ngự thư phòng rõ ràng đã ít hơn.

Cho nên đối với lần triệu kiến này của hoàng đế, trong lòng Sử thái sư cũng ngờ vực, thậm chí có chút thấp thỏm. Theo lý thuyết, gần nhất trong triều không có đại sự gì, hắn làm người lại rất điệu thấp, hoàng thượng lại không có chuyện gì cần tìm đến hắn.

Hắn vừa nghĩ vừa đi, tự nhiên tới rất nhanh.

Lúc hắn yết kiến, hoàng đế đứng đưa lưng về cửa Đông, con mắt chăm chú mà nhìn vào mảnh đằng vân thổ vụ cửu thiên ẩn hiện trên bình phong phía sau long ỷ. Điêu khắc trên bình phong trông rất sống động, là cống phẩm khi trước phiên bang tiến cống cho tiên đế. Tiên đế dị thường yêu thích, liền vẫn đặt nơi này.

“Tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sử thái sư chậm rãi quỳ xuống. Khi hắn dập đầu đến đất, cái bụng hầu như dán vào mặt đất.

“Bình thân.” Hoàng đế bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc hắn một hồi, từ từ nói, “Sử thái sư còn nhớ hai chuyện đắc ý nhất của tiên đế lúc sinh tiền không?”

Sử thái sư hơi kinh ngạc, cũng trả lời rất nhanh, “Bình định loạn giặc Bắc phiên, Tây phiên.”

“Thế nhưng chân chính bình định loạn giặc Tây Bắc lưỡng phiên, là lão nguyên soái và Lăng Dương vương.” Hoàng đế có ẩn ý nói.

Trong lòng Sử thái sư dần dần đoán ra.

Lão nguyên soái từ thế nhiều năm, hoàng đế đương nhiên sẽ không đột phát cảm khái muốn ca tụng những công tích vĩ đại của hắn. Như vậy điều hôm nay hắn chân chính muốn nói, chắc chắn là cái gai ở phía Nam —— Lăng Dương vương.

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn cũng nghĩ thông vì sao hoàng đế lại triệu kiến mình.

Bởi vì năm xưa ở trong triều ngoại trừ lão nguyên soái, thì chỉ mình mình có hiềm khích với Lăng Dương vương sâu sắc nhất.

“Hoàng thượng nói lời ấy sai rồi.” Hắn cung kính nói, “Lão nguyên soái và Lăng Dương vương vô luận lập được bao nhiêu công lao hiển hách, đều là thần, thần của tiên đế, thần của hoàng thượng. Thần tử có công, toàn bộ đều nhờ sự anh minh của tiên đế và hoàng thượng.”

Hoàng đế sâu xa thở dài, “Nếu người trong thiên hạ đều có thể trung quân ái quốc như thái sư, trẫm đã có thể vô tư lự.”

Sử thái sư tự nhiên là khiêm tốn lại vài câu.

Hoàng đế rốt cuộc dẫn trọng tâm vào chính đề, “Thái sư cũng biết, trẫm phái Tuyết Y Hầu đi Quảng Tây.”

Sử thái sư đương nhiên biết, nhưng trên mặt còn phải giả vờ làm ra biểu tình giật mình. Dù sao chuyện này cũng là bí mật tiến hành, nếu hắn biểu hiện ra quá rõ ràng, cũng bằng nói cho hoàng đế, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong bàn tay ta. Hoàng đế rất kiêng kỵ đối với loại chuyện này, hắn lăn lê bò trườn ở quan trường nhiều năm đương nhiên sẽ không phạm vào lệch lạc cấp thấp như vậy, “A, thảo nào dạo này thần không thấy Hầu gia vào triều.”

“Trẫm phái hắn đi Quảng Tây, chủ yếu là vì việc thuế má.” Hoàng đế nói, “Trẫm hạ chỉ tăng thuế, nhưng bị Lăng Dương vương phản đối, cho nên đặc biệt bảo hắn đi xem. Nếu đúng như lời Lăng Dương vương, Quảng Tây thu hoạch thường thường, trẫm còn có thể châm chước mặt khác.”

Sử thái sư nghĩ thầm, chỉ e xem thu hoạch ở Quảng Tây là giả, xem quân đội ở Quảng Tây mới là thật. “Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn.”

“Bất quá, lúc trước Quảng Tây tổng đốc Điền Tài thượng tấu nói Lăng Dương vương mang theo thổ ty đến phủ tổng đốc của hắn gây gổ một trận, nói những thổ ty này gặp phải nạn châu chấu, muốn trẫm hạ chỉ miễn thuế năm nay cho bọn hắn.”

“Nga? Có chuyện này sao?” Sử thái sư không chắc ý của hoàng đế, nhất thời không dám phát biểu ý kiến.

Hoàng đế nói, “Nhưng nghe Điền Tài nói, chỉ có người trong phủ Lăng Dương vương nhìn thấy.”

Sử thái sư phỏng đoán ý trong lời của hắn, tiếp lời, “Kỳ lạ như thế. Theo lý nạn châu chấu đến nơi nào, hoa màu quả hạt nơi đó không chỉ không thể thu hoạch, hơn nữa còn che kín bầu trời, trạng huống kinh khủng có thể so với thiên cẩu ăn mặt trời, sao lại không có ai khác nhìn thấy?”

“Thái sư thấy kỳ quặc sao?” Hoàng đế đào một cái bẫy.

“Thần kiến thức nông cạn, không dám vọng ngôn.” Sử thái sư không nhảy vào.

Hoàng đế cũng biết hắn sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, “Trẫm vốn có ý đem chuyện này bàn giao cho Tuyết Y Hầu điều tra, bất quá đáng tiếc…”

“Đáng tiếc chuyện gì?”

“Đáng tiếc Tuyết Y Hầu bị thương.”

“Bị thương?” Sử thái sư rất giật mình. Dù sao võ công của Tiết Linh Bích cũng được cả triều công nhận là giỏi. Khoan nói người trẻ, coi như là thế hệ trước cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của y.

Hoàng đế chắp tay sau lưng nói, “Thái sư thấy thế nào?”

“Này, thần thập phần ngoài ý muốn.” Sử thái sư nói, “Với võ công của Hầu gia, thiên hạ hiên nay sợ rằng không có mấy người có thể đả thương được hắn.”

Huống chi bên cạnh còn có một Ma giáo Minh Tôn đi theo.

Hoàng đế nói, “Không sai, cho nên trẫm cũng thập phần hiếu kỳ đối với việc này. Vì thế trẫm muốn nhờ thái sư thay trẫm đến Quảng Tây một chuyến.”

Hắn vừa dứt lời, Sử thái sư liền khụy hai chân, quỳ xuống.

“Thái sư?”

“Có thể cống hiến sức lực cho hoàng thượng, thần muôn chết không chối từ. Thế nhưng…” Sau lưng Sử thái sư kinh ra một mảng mồ hôi lạnh, “Thần sợ phải phụ thánh thác (ủy thác của thánh thượng).”

TAM

Hoàng đế im lặng không nói mà nhìn xoáy vào đỉnh đầu của hắn.

Với gút mắc ngày trước của Sử thái sư và Lăng Dương vương, hắn đương nhiên biết tính nguy hiểm khi phái kẻ này đi. Nhưng trái lo phải nghĩ, hắn đều không thể nghĩ ra một người càng tốt hơn để tuyển.

Sử thái sư thấy hoàng đế trầm mặc, biết sự tình còn có dư địa để cứu vãn, vội vàng nói, “Thần cho rằng việc này vẫn nên giao cho người của Tiết gia đi làm thì tương đối thỏa đáng.”

“Tiết gia?” Mi đầu của hoàng đế nhẹ nhàng nhíu lại.

Vài năm gần đây hắn sở dĩ sủng hạnh Sử quý phi cũng không phải vì có bao nhiêu yêu thích nàng ta, mà là vì Sử gia là một tay tiên đế đề bạt lên, căn cơ bất ổn, phải phụ thuộc vào hắn. Hoàng hậu xuất thân từ Tiết gia, trước khi chưa đăng cơ, đương nhiên là thiên hảo vạn hảo. Nhưng sau khi đăng cơ, liền hiện ra khí thế một nhà độc đại.

Hôm nay thật vất vả nương theo bàn tay của Sử thái sư ngăn chặn bọn họ, hoàng đế rất không muốn thỏa hiệp lần nữa. Vài năm nay, quan hệ giữa hắn và hoàng hậu vẫn bị vây trong trạng thái ôn hòa, lần này nếu hắn thỏa hiệp, cũng bằng dùng hài để tự đánh mặt mình.

Những suy nghĩ này của hoàng đế Sử thái sư làm sao không biết?

Tiết gia là đối thủ lớn nhất trong triều của hắn, nếu không phải không thể làm khác, hắn tuyệt đối sẽ không đem hoàng đế đẩy qua. Nhưng Tiết gia đối địch thì đối địch, cũng không đến mức cầm thanh đao minh mục trương đảm mà chém tới. Lăng Dương vương thì bất đồng, hắn nhớ tới sát khí ác liệt vào cái ngày khi tiên tổ gia băng hà, Lăng Dương vương vội về chịu tang, hầu như đem toàn bộ mọi người ở linh đường trấn trụ.

Cũng là từ khi ấy, hắn nhận thấy được biến hóa vi diệu trong đầu tiên đế, nên nắm được kỳ ngộ, một đường bò tới vị trí hiện giờ.

“Hoàng thượng, Hầu gia nói thế nào cũng là người của Tiết gia. Hôm nay Hầu gia bị thương, Tiết gia phái người đến điều tra đúng là nhân chi thường tình.” Sử thái sư quỳ rạp trên mặt đất, thấy long ngoa (giày rồng) của hoàng đế chậm rãi dời đi, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, tiếp tục nói, “Hoàng thượng bảo thần đi, thần không dám không đi. Nhưng thần lấy thân phận gì để đi? Hơn nữa khi xưa thần từng quá tiết với Lăng Dương vương, sợ là dù thần đi, cũng là bị sập cửa vào mặt. Không chỉ không thể hoàn thành sứ mệnh của hoàng thượng, ngược lại khiến cho hắn cảnh giác.”

Hoàng đế ngồi trở lại long ỷ, khe khẽ thở dài, “Ngươi nói như vậy, cũng có đạo lý.”

Sử thái sư biết mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không tiếp tục đề nghị chuyện Tiết gia.

Hoàng đế phất tay bảo hắn lui ra, lại một mình ngồi trầm tư một lát, mới nói, “Người đâu, bãi giá Nhân Huệ cung.”

.

Tiết hoàng hậu đối với chuyện hoàng đế đến không hỉ phản kinh. Làm phu thê lâu như vậy, nàng quá hiểu những ý nghĩ trong đầu vị này rồi. Vào lúc này giá lâm, cũng không phải chuyện tốt.

Quả nhiên, hoàng đế nhắc tới chuyện này, trong lòng nàng thắt trăm nghìn cái gút.

Tiết gia hai đời, phát triển nhất đều là một chi của lão nguyên soái. Những tộc nhân khác dưới sự chèn ép của hoàng đế, tuy không đến mức tầm thường vô vị, nhưng cũng không phong cảnh bằng lúc trước, được ngồi ở các bộ phận chức vị quan trọng. Hiện tại hắn đưa Tiết Linh Bích đến nơi nguy hiểm như Quảng Tây, khiến y hãm sâu vào miệng cọp không nói, còn bảo Tiết gia tiếp tục đưa người đi vào, thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Hoàng thượng…” Nàng chậm rãi mở miệng.

“Hoàng hậu…” Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn nàng.

Tiết hoàng hậu tránh khỏi ánh mắt của hắn, “Hầu gia từ nhỏ là do hoàng thượng nhìn lớn lên, nô tì cùng hắn không thân cận bằng hoàng thượng cùng hắn.”



Đúng vậy, không thân. Cho nên liên tiếp muốn hứa cho y một việc hôn sự có lợi cho mình.

Trong lòng hoàng đế không quá cao hứng, “Ân. Kỳ thực sau khi Tuyết Y Hầu trưởng thành, cũng đã xa lánh trẫm rất nhiều. Dù sao cũng là quân thần.”

“Nô tì cho rằng nếu Hầu gia có thể truyền tin ra ngoài, nói vậy cũng không phải là đại thương gì đâu, không có gì đáng ngại.”

“Nga? Đã như vậy, tại sao hắn ở mãi Quảng Tây chậm chạp không chịu trở về?”

Hoàng đế vừa nói ra lời, hoàng hậu mới giật mình phát giác mình đã nhảy vào cái bẫy mà mình tự đào ra.

Thấy sắc mặt của nàng, hoàng đế không vội, cười tủm tỉm ngồi xuống, nhìn nàng.

Hoàng hậu trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều. Tỷ như Tiết Linh Bích có phải đã gặp bất trắc, bị Lăng Dương vương giam cầm hay không. Lại hoặc là Tiết Linh Bích bị Lăng Dương vương đầu độc, quyết định đầu nhập vào bên phe hắn. Lấy hiểu biết của nàng về hoàng thượng, chỉ sợ hắn chân chính lo lắng là việc sau.

“Hoàng thượng.” Phản ứng đầu tiên của nàng là trước hết phải gạt bỏ quan hệ giữa Tiết Linh Bích và Lăng Dương vương, “Hầu gia có thể là vì tránh né nô tì.”

“Tránh né ngươi?” Hoàng đế sửng sốt. Đáp án này thật ra ngoài sở liệu của hắn rất xa.

“Lúc trước khi Hầu gia rời kinh, nô tì từng nhắc tới việc hôn sự của hắn.”

Lại nhắc?

Hoàng đế đối với sự kiên nhẫn của nàng kính phục không thôi. Trách không được người ở trước mặt hắn hỉ nộ không hiện thanh sắc như Tiết Linh Bích, lúc nhận được mật chỉ thì nhịn không được mà hỉ thượng mi sao*.

*(hỉ thượng mi sao: tâm tình vui sướиɠ được thể hiện ngay trên mặt, qua khóe mắt đuôi mày)

“Hoàng hậu…” Hắn thở dài. Bất quá trong lòng vẫn thập phần không cho suy đoán của nàng là đúng. Nếu Tiết Linh Bích bị chuyện hôn sự của bản thân dọa ngã, hắn cũng sẽ không coi trọng y như vậy.

Hoàng hậu nói tiếp, “Nô tì đã tự mình hối lỗi. Là do nô tì quá cổ hủ.”

Hoàng đế ù ù cạc cạc hỏi, “Cổ hủ?”

“Người sống trên đời, có thể ở bên đối tượng mà ta sở ái, cũng là một việc tốt đẹp.” Hoàng hậu mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng đá cho hắn một cái liếc nhìn xinh đẹp.

“Hoàng hậu?”

“Nếu như Hầu gia cùng với Minh Tôn thực sự thật lòng yêu nhau…” Hoàng hậu chậm rãi hạ thấp thanh âm, trong đầu đã nghĩ ra được một tuyệt diệu hảo kế.

Hoàng đế ngồi ở kia, đại khái cũng chấn lăng khoảng nửa chung trà nhỏ, “Ý của hoàng hậu là?”

“Hầu gia là thần tử của hoàng thượng, tất cả của thần tử đương nhiên đều do hoàng thượng làm chủ.” Hoàng hậu nhẹ nhàng đem cầu đá qua.

Hoàng đế đứng lên, vòng đến trước cửa sổ, nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, nửa ngày không cử động.

Lời của hoàng hậu không thể nghi ngờ đã mở ra một khung cửa sổ cho hắn, ngoài cửa sổ là một mảnh thiên địa khác.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo cùng một chỗ, với hắn mà nói là có lợi. Ma giáo xem như là người của hắn, hai người bọn họ lại đều là nam tử, từ nay về sau chỉ sợ sẽ nhận được không ít phê bình, càng nhiều phê bình chỉ khiến cho y càng bị cô lập, càng dễ nắm trong tay.

“Chỉ là cứ như vậy, lão nguyên soái chẳng lẽ không phải tuyệt hậu?”

“Chuyện đó có đáng gì đâu?” Hoàng hậu thấy con cá mắc câu, liền thích thú mà câu cá, “Lão nguyên soái cùng cha ta, tam thúc ta đều là nhất mạch tương thừa. Đến lúc đó từ trong tôn tử của bọn họ nhận một đứa làm con thừa tự là được.”

Hoàng đế rốt cuộc minh bạch nguyên do mà hoàng hậu nhiệt tình.

Hoàng hậu thấy hắn không nói, lại bảo, “Hoàng thượng tứ hôn, bọn họ đương nhiên phải trở lại kinh thành tạ ân thôi.”

“Bất quá trẫm còn chưa biết bọn họ có hay không thật sự như lời của hoàng hậu như vậy… yêu nhau.” Hoàng đế nghĩ hai chữ đó dùng cho hai nam nhân thì rất quái lạ, phi thường quái.

“Nô tì nếu dám nhắc, tự nhiên có nắm chắc.” Tin tức từ Tông Vô Ngôn nơi đó đưa lên chắc chắn không giả.

Hoàng đế trầm ngâm.

“Nếu hoàng thượng sợ miệng lưỡi của cả triều văn võ, có thể hạ mật chỉ.” Hoàng hậu nói.

Khóe miệng hoàng đế nhẹ nhàng cong lên, “Liền theo lời hoàng hậu.”

.

Quảng Tây, Nam Ninh, Mật Vân trang.

Tiết Linh Bích nhìn cắt hình của lão nguyên soái in trên của sổ, đám mây ngờ vực trong lòng dày đặc.

Nhiều năm không gặp, y đã rất khó đem phụ thân trong trí nhớ và người trước mắt này trọng điệp một chỗ. Nhất là thái độ nhiều ngày nay đối với Phùng Cổ Đạo, nếu hắn phản đối chuyện bọn họ, không nên cứ mặt không đổi sắc, vân đạm phong khinh như thế. Nhưng nếu hắn không phản đối, thì lại nơi chốn nhằm vào Phùng Cổ Đạo.

Thái độ như vậy giống như là đang… đợi gì đó.

Đợi cái gì?

Y suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi.



Phùng Cổ Đạo tựa bên cửa sổ, im lặng nhìn thân ảnh cao lớn trong viện chậm rãi xoay người trở về phòng, đóng cửa.

Hồi lâu, tĩnh lặng im ắng.

Hắn rón rén ra mở cửa, đi tới vị trí lúc nãy Tiết Linh Bích đã đứng, nhìn nơi mà lúc nãy y đã nhìn. Sau đó, mỉm cười, nhấc chân gõ cửa.

Cửa cót két một tiếng mở ra.

Lão nguyên soái mặt không biểu tình nhìn hắn, “Đêm đã khuya.”

“Ta có việc muốn thỉnh giáo nguyên soái.” Phùng Cổ Đạo tận lực làm cho mình cười đến khả ái lại thân thiện.

Lão nguyên soái lặng lẽ xoay người.

Phùng Cổ Đạo vào phòng đóng cửa.

Lão nguyên soái rót chung trà, đặt trước mặt hắn, còn mình cầm lấy một chung khác, nhẹ nhàng xuyết một ngụm, “Chuyện gì?”

“Ta là hướng nguyên soái thỉnh tội.” Phùng Cổ Đạo nghiêm mặt nói.

Lão nguyên soái buông chung trà, “Các ngươi trước đây cũng không biết gì, có tội gì đâu?”

“Tội thứ nhất, là thay sư phụ ta hướng nguyên soái thỉnh.” Phùng Cổ Đạo nâng chung trà lên, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nâng đến trước mặt lão nguyên soái, “Năm đó là sư phụ ta không rõ thị phi, cho nên khiến nguyên soái phải mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, ta thay mặt hắn hướng nguyên soái kính trà bồi tội.”

Lão nguyên soái rũ mí mắt, không nói một lời.

“Nhị thỉnh ta cải trang giả dạng tiến vào hầu phủ, tâm hoài bất quỹ*.” Phùng Cổ Đạo khuôn mặt nghiêm trang, không hề nhắc tới việc Tiết Linh Bích thanh tiễu Bễ Nghễ sơn.

*(tâm hoài bất quỹ: trong lòng không có ý tốt, có mưu đồ khác)

Lão nguyên soái khẽ ngước mắt.

“Tam thỉnh ta cùng Hầu gia lưỡng tình tương duyệt. Nhưng ta thân là nam tử, không thể vì Hầu gia tăng thêm nhất nhi bán nữ, kéo dài hương khói.” Hắn thành khẩn nói.

Lão nguyên soái rốt cuộc động dung.

Hắn biết làm một nam tử, huống chi Phùng Cổ Đạo lại là Ma giáo Minh Tôn đứng đầu giang hồ hắc đạo, muốn nửa quỳ nói câu vừa rồi là cỡ nào không dễ dàng.

“Ngươi đứng lên trước đi.” Hắn vươn tay, chậm rãi nâng Phùng Cổ Đạo lên, “Chuyện ngươi và Linh Bích, ta nhiều nhiều ít ít đều đã nghe Vô Ngôn nói.”

Phùng Cổ Đạo trong lòng chắc chắn. Nếu hắn nghe nói lâu như vậy mà không có hành động gì, nói rõ cũng không phải kiên quyết phản đối.

“Nhưng ta vẫn mất hứng.” Lão nguyên soái chậm rãi nói.

Phùng Cổ Đạo cũng không kinh ngạc. Loại chuyện này phụ mẫu trong thiên hạ có mấy người có thể vui vẻ chứ.

Lão nguyên soái nhìn nước trà trong chung, thản nhiên nói, “Linh Bích từ nhỏ mất mẹ, ta lại thường niên đóng ở biên cương, cho nên trong đáy lòng ta, luôn hy vọng nó có thể tìm một người tốt thật lòng với nó.”

Phùng Cổ Đạo mấp máy môi.

“Trong cảm nhận của ta, ngươi không phải là người tốt để tuyển.”

Phùng Cổ Đạo mím chặt môi.

“Ngươi gánh vác trọng trách Ma giáo, co được giãn được, điểm ấy ta rất thưởng thức. Nhưng đối lập, chính bởi vì ngươi gánh vác trọng trách Ma giáo, cho nên không thể toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Hơn nữa giang hồ ân oán nặng nề, Ma giáo làm đứng đầu hắc đạo, càng thêm chìm trong trung tâm ân oán. Ngươi muốn ta làm sao yên tâm ngươi cùng Linh Bích có thể bạch đầu giai lão?”

Lão nguyên soái nói không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều đập vào trong lòng Phùng Cổ Đạo. Hắn nghĩ không ra, lão nguyên soái cư nhiên đã suy xét mọi việc về lâu về dài như vậy.

Phùng Cổ Đạo: Khó dò nhất là lòng dạ đế vương.