Chương 10: Thế Lực Mãnh Bang
Tên Mạnh mặt gầy lúc này mới cười nhạt nói:
- Chú Mãng cứ yên tâm, lúc chú trở lại sẽ thấy hắn được chăm sóc chu đáo!
Nói rồi bàn tay đang xoa trên đầu Vũ Minh cũng ngừng lại, từ sau lưng Vũ Minh truyền đến một cảm giác yên tĩnh lạ thường, khiến hắn cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo. Hắn đã đoán biết được, rất có khả năng tên Mạnh mặt gầy kia lúc này sẽ ra tay. Nhanh như chớp ảnh, Vũ Minh dùng chân phải đạp một nhát ngược lại chiếc ghế sắt một phát, đầu và thân trên hướng về phía trước theo phản xạ tránh né.
Đúng như Vũ Minh dự đoán, lúc này một bàn tay đang cầm chiếc gạt tàn đập tới, muốn đập thẳng vào đại não Vũ Minh. Nếu một đập này mà đắc thủ, Vũ Minh hắn không bị ngất xỉu lập tức thì cũng bị thương rất nặng.
- Sao có thể?
Tiếng lắp bắp sợ hãi từ sau lưng Vũ Minh truyền đến, Vũ Minh lạnh lẽo một tia ánh mắt, thân mình điềm tĩnh đứng thẳng dậy. Khi nãy chiếc ghế sắt mà Vũ Minh đang ngồi khuất sâu vào trong gầm bàn nên mới che được ánh mắt của lão Mãng mặt phệ và tên Mạnh mặt gầy này. Nếu không, trong lúc Vũ Minh vận động Linh Thể Quyết, rất có thể vì bị phát hiện mà hỏng mọi chuyện.
Tên Mạnh mặt gầy cho đến lúc Vũ Minh hoàn toàn khôi phục vẫn không biết mọi chuyện, vẫn chậm rãi cầm chiếc gạt tàn xoa một lúc rồi mới đập xuống. Chính điều này đã giúp Vũ Minh một tránh được một đập này, nếu hắn lập tức đập chiếc gạt tàn xuống, Vũ Minh cũng không có khả năng có thể phán đoán được tình hình mà thuận thế tránh né một đập kia, như vậy rất có thể hắn sẽ bị thương rất nặng.
Xoay thân mình lại Vũ Minh đảo mắt nhìn chung quanh hít một hơi dài nhàn nhạt nói:
- Cũng đã đến giờ chết của thằng súc sinh như mày rồi!
Tên Mạnh mặt gầy vẫn đang run rẩy không tin vào mắt mình, rõ ràng hắn đã tận mắt chứng kiến là tay của Vũ Minh được khóa bằng hai chiếc khóa còng số tám rất chắc chắn, hơn nữa còn được cột chặt trên ghế thanh sắt, tuyệt đối không có khả năng hắn có thể thoát ra dễ dàng như vậy. Chỉ có một khả năng lúc này hắn đang suy nghĩ đến, chính là Vũ Minh không phải là người bình thường, rất có thể hắn là một tên trộm có kĩ năng mở khóa rất điêu luyện mới có thể làm được chuyện này.
Về thân thủ của Vũ Minh hắn cũng đã được nếm mùi qua, lúc này lão Mãng cũng không có ở đây, hiện tại trong phòng không có ai, chỉ có hắn và Vũ Minh, nếu Vũ Minh muốn động thủ thì muốn gϊếŧ hắn hẳn là chuyện dễ dàng đấy. Hơn nữa sau khi đem Vũ Minh đến đây, hắn và lão Mãng đã bàn bạc không ít chuyện, thậm chí còn muốn gϊếŧ Vũ Minh để xả hận, những chuyện này Vũ Minh đều đã nghe rõ, rất khó có thể nói Vũ Minh cùn quá mà không làm càn, đằng nào cũng bị hại chết phải đem theo mình chết chung.
Tên Mạnh mặt gầy lúc này mới cố trấn tĩnh lại dùng giọng đe dọa:
- Mày định làm gì, đây là nơi pháp luật làm việc, không phải phường chợ búa. Nếu mày gϊếŧ người thì đừng mong được sống yên, sẽ bị cơ quan công an truy nã, thậm chí sẽ bị tử hình, biết điều thì ngoan ngoãn ngồi xuống!
Vũ Minh chỉ cười nhạt:
- Ngồi xuống, mày nghĩ tao là lợn hay là người đây, ngồi xuống cũng chết, đứng lên cũng chết. Thôi thì gϊếŧ thêm một cái mạng súc sinh như mày kéo theo cũng không tệ, hơn nữa cũng không có gì chứng minh rằng tao sẽ bị bắt cả. Tao đã có gan gϊếŧ người thì cũng có đủ bản lĩnh để chạy trốn!
Nói một hồi bỗng mắt Vũ Minh sắc lạnh, từ từ tiến đến gần tên Mạnh mặt gầy hơn một chút, hai bàn tay thả lỏng từ từ mát xa cơ bàn tay nắm bóp. Mặc dù hiện tại bàn tay hắn đã trở lại bình thường, nhưng vẫn còn một chút dư âm tê nhức sau khi vận động Linh Thể Quyết nên hắn phải mát xa để cho thoải mái hơn.
Vũ Minh càng tiến lại gần tên Mạnh mặt gầy càng trở nên sợ hãi, hắn luống cuống bị dồn vào chân tường, mặc dù trong tay hắn vẫn đang cầm chiếc gạt tàn. Cũng gọi là có vũ khí trong tay, thế nhưng hắn không dám chính diện đập tới Vũ Minh, hắn sợ rằng nếu mình làm liều thậm chí còn chết nhanh hơn, hắn đã dính nhiều đòn của Vũ Minh rồi, cho nên lúc này sinh ra tâm lý sợ hãi âu cũng là điều đương nhiên.
Choang!
- Đại… đại ca, em biết em có lỗi rồi, xin đại ca tha cho em cái mạng chó này. Anh muốn em làm gì cũng được, cho em liếʍ gót giày anh em cũng cảm thấy rất thỏa mãn, thậm chí em cũng cảm thấy rất vinh dự. Cái mạng chó như em thế này anh gϊếŧ làm gì cho bẩn tay, anh…
Chiếc gạt tàn từ trên tay tên Mạnh mặt gầy rơi xuống vỡ tan, hắn như chó cùng đường phát điên sợ hãi cúi đầu xun xoe nhìn Vũ Minh. Nhìn hắn mà Vũ Minh cảm thấy nhục nhã thay, loại người này đúng là sinh ra để làm súc sinh, hắn cúi đầu làm việc này mà động tác chuyên nghiệp như đã làm cả nghìn lần. Vũ Minh biết thừa loại người này trước mặt thì chịu khuất phục, nhưng sau lưng nhất định sẽ tìm cơ hội để cắn trộm, ám toán không chút kiêng kị.
- Vô ích!
Bộp, bộp!!
Tay giơ nắm đấm lên cao, một chiêu thượng thế võ công Vũ Minh thuần thục đập xuống, dưới ánh mắt sợ hãi của tên Mạnh mặt gầy, nắm đấm đánh xuống không một chút nào nương tình. Vũ Minh kiếp trước là ở Đông Á Đại Lục, ở đó chỉ có thực lực vi tôn, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót. Nương tình một bước chính là bán một cái mạng, có kẻ chỉ vì mềm lòng tha cho địch nhân mà sau đó bị chính kẻ mình khoan dung nhân nhượng tàn độc dùng thủ đoạn mà gϊếŧ chết. Chính vì vậy, ở Đông Á Đại Lục thủ đoạn cũng là thực lực, Vũ Minh cũng hiểu được đạo lý này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Một đấm hắn đánh xuống như hàng chục cân sắt cứng nện vào mặt tên Mạnh mặt gầy, từ khuôn mặt bầm tím đến nứt ra từng kẽ máu trên da mặt, khuôn mặt hắn cứ như vậy mà dần trở lên dị dạng, mặt mũi sưng vù chảy đầy máu. Vũ Minh ánh mắt vẫn lạnh lẽo, không chút dừng tay, một tay cột chặt cổ áo kéo giữ thân mình tên Mạnh mặt gầy kia, một tay liên tục đánh ra liên hoàn đấm. Cả căn phòng tra khảo lúc này chỉ nghe thấy tiếng bình bịch phát ra từ khuôn mặt của tên Mạnh mặt gầy, mãi đến khi thân mình tên Mạnh mặt gầy kia nhũn ra, lúc này Vũ Minh mới đình chỉ chậm rãi hơn một chút, những đấm vẫn liên tục được đánh đến, chỉ có điều chậm hơn không có nghĩa là hắn muốn ngừng lại, chậm hơn là để hắn dồn lực vào những cú đấm phía sau khiến chúng mạnh hơn.
- Cạch cạch cạch!
Đúng lúc Vũ Minh đang chuẩn bị tung ra cú đấm kết liễu, cánh cửa phòng tra khảo mở ra, đập vào mắt Vũ Minh là tên Mãng mặt phệ và hai gã công an. Lập tức Vũ Minh đình chỉ công kích tên Mạnh mặt gầy, hắn nghĩ bây giờ không phải là lúc để hành cái xác kia nữa, mà chính là hiện tại tìm cách hạ gục tên Mãng mặt phệ và hai gã công an kia. Lập tức trong đầu hắn liên tưởng đến những thủ đoạn công kích và kế hoạch. Hắn biết rõ những gã công an kia bên mình đều đem theo một khẩu súng. Ngay cả tên Mãng mặt phệ kia cũng vậy, hiện tại trước hết không chế tên Mãng mặt phệ cướp lấy khẩu súng của lão, sau đó khống chế lão bắn chết hai gã công an kia, rồi tìm cách thoát ra. Có đồ nóng trong tay dù sau cũng nâng thực lực Vũ Minh lên không ít.
Nghĩ là làm, Vũ Minh lập tức nhanh chóng tung thân mình lao tới phía trước, nhanh như chớp, nhân lúc lão Mãng mặt phệ kia đang không đề phòng. Một tay lao tới khóa chặt cổ và thân lão, một tay nhanh chóng lướt tới cầm khẩu súng ở bên hông của lão.
- Anh, anh định làm gì!
Lão Mãng mặt phệ lúc này mới hốt hoảng nói, lúc lão mởi cửa ra đập vào mắt lão là cảnh tượng Vũ Minh đánh tên Mạnh mặt gầy người không ra người, quỷ không ra quỷ lão đã lập tức kinh ngạc mà không tập trung, dẫn đến Vũ Minh ra tay thành công đắc thủ, cũng phải nói là Vũ Minh ra tay cũng quá nhanh nên lão không kịp phản ứng gì cả, hiện tại đến lúc bị khống chế mới nhận biết được tình hình.
Vũ Minh khống chế được lão Mãng mặt phệ, lúc này cũng đã cầm được khẩu súng của lão trong tay. Bèn lập tức dương súng lên muốn bắn hạ hai gã công an phía trước đắc thủ chạy trốn, sau đó xử lý luôn tên Mãng mặt phệ này. Nhưng lúc này lão Mãng mặt phệ lập tức lên tiếng vội vã ngăn cản Vũ Minh:
- Dừng tay, anh không cần phải làm như vậy, hiện tại chúng tôi đã có thể lập tức thả anh ra, đã có người đến bảo lãnh cho anh rồi.
Lão Mãng mặt phệ hét lên như vậy, hai gã công an đang ngơ ngác lúc này nhận thức tình hình thì mới chậm chạp lôi súng ra, tuy nhiên chưa kịp kéo cò thì đã bị liên hoàn cước của Vũ Minh đạp tới đã bay hai khẩu súng trên tay hai gã.
Lập tức Vũ Minh chĩa súng về phía hai gã lạnh giọng:
- Muốn sống thì hợp tác một chút đi!
Quay trở lại nhìn lão Mãng, Vũ Minh lại tiếp tục cười nhạt:
- Mày muốn bịa lý do để sống thì cũng không nên nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn như vậy chứ, bảo lãnh, tao không quen ai ở cái huyện An Dương này lấy đâu ra người bảo lãnh, đến giờ chết của mày rồi đấy!
Vũ Minh sát khí tỏa ra, súng tên tay lập tức siết chặt cò.
- Khoan đã!
Lúc này chợt có một tiếng hét truyền tới chặn đứng hành động của Vũ Minh lại, khiến Vũ Minh lập tức chú ý, tuy nhiên hắn cũng không có đình chỉ hoạt động. Mọi chuyện vẫn trong tầm khống chế của hắn, cò súng đang siết chặt kia, lúc này cũng hơi nới lỏng ra một chút.
- Mày là ai?
Người tới là một thanh niên mặc vét tông màu đen, bộ dáng điềm đạm bước tới nhìn Vũ Minh bình thản nói:
- Nếu anh gϊếŧ lão ta rồi thì tôi muốn bảo lãnh anh cũng khó đấy!
- Bảo lãnh, tôi không quen biết anh?
Vũ Minh cảm nhận được thiện ý của người này, tuy vẫn nghi ngờ nhưng lúc này hắn cũng đã đổi giọng. Thanh niên mặc vét tông màu đen kia thấy vậy thì lập tức cười nói:
- Hiện tại thì chưa quen biết, nhưng tôi nghĩ sau này sẽ quen biết. Với thực lực của anh Minh đây gia nhập vào Mãnh Bang chúng tôi nhất định tương lai tiền đồ vô hạn định.
Lão Mãng lúc này đang trong tầm khống chế của Vũ Minh mồ hôi chảy dài, cứ ngỡ mạng mình như vậy mà xong rồi, hiện tại như chết trôi vớ được cọc, vội vã tiếp lời:
- Anh Minh thấy đấy, tôi không hề bịa chuyện, đúng là có người bên Mãnh Bang muốn bảo lãnh cho anh. Mãnh bang là thế lực thế nào làm sao tôi dám đắc tội, chỉ trách lúc trước, Trương Văn Mãng tôi không biết nhìn người, lần này vô tình động đến anh em của Mãnh bang, anh Minh cũng không nên vì chuyện nhỏ này mà tức giận!
Nói xong, mồ hôi trên trán lão Mãng mặt phệ vẫn tiếp tục chảy dài, hai gã công an kia cũng xanh mặt không dám nói gì. Trong tình cảnh này chỉ cần một yếu tố bất ngờ bọn chúng đều có thể mất mạng.
Thanh niên mặc vét tông màu đen kia thấy Vũ Minh vẫn còn đang nghi ngờ bèn xuất ra một tấm các vi dít đưa cho Vũ Minh sau đó tiếp tục nói:
- Đây là danh thϊếp của tập đoàn Mãnh gia chúng tôi, hiện tại anh Bái giám đốc bộ phận chiến lược tập đoàn đang muốn gặp anh Minh đây, xin anh lập tức thu xếp, anh Bái cũng không có nhiều thời gian!
Nói xong lập tức điềm tĩnh cười nhạt đứng chờ, Vũ Minh tiếp nhận danh thϊếp trong tay, chần chừ một chút liền từ từ thả lỏng tay phải, một cước đạp thẳng vào mông lão Mãng mặt phệ khiến hắn ngã dúi dụi.
Tay trái Vũ Minh vẫn cầm khẩu súng, lúc này hắn mới thuận tiện để ý một chút. Đây là khẩu Makarov của Nga, là loại súng bán tự động còn gọi là K59, loại này sử dụng đạn 9*18mm uy lực vừa phải, tốc độ bắn nhanh, nhỏ gọn dễ sử dụng. Quan trọng đây là súng của Nga, dùng rất tốt, ít khi bị tắc, độ bắn lại chuẩn xác trong cự li gần, tâm ít bị giật. Nhìn thấy nó mà khiến Vũ Minh cảm thấy động tâm, bèn quay ra nhìn lão Mãng mặt phệ một nhát, lạnh giọng nói:
- Cái mạng chó của mày tao có thể tha, những khẩu súng này đối với tao hữu dụng, tạm thời giữ lại!
Cầu chương mới Hóng quá dịch giả ơi Ra tiếp đi bạn ơi