Trương Nghiên Giang nói:
- Hiệu trưởng ở trên có người chống lưng, giáo ủy cùng cục thành phố đều có người của hắn. Tại Nhất Trung hắn chính là vua một cõi, nói cái gì thì chính là cái đó. Nghe nói nữ lão sư trẻ tuổi trong trường đại bộ phận đều là đồ chơi của hắn.
Lý Sảng khóe mắt giật giật, có chút choáng váng, cái này gọi là cái trường học chó má gì a?
Tạ Văn Đông khuôn mặt ám muội cười:
- Hiệu trưởng như thế nào ta mặc kệ, chỉ cần không chọc vào ta thì hắn vẫn có thể làm vua một cõi. Ta muốn biết hiện tại quan hệ giữa Cao lão đại cùng huynh đệ Hắc Long là như thế nào?
Trương Nghiên Giang nói:
- Cũng có chút xung đột, hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn. Bất quá quy mô không lớn, cũng do tranh cãi của một ít học sinh nên dẫn đến ẩu đã.
Thở gấp một hơi nói tiếp:
- Nghe nói dường như là bởi vì Lưu Cảnh Long thích Cao lão đại!
Tạ Văn Dông ngẩn người, Lý Sảng cướp lời hỏi:
- Cao lão đại là nữ nhân à?
Trương Nghiên Giang gật đầu:
- Đúng vậy! Đừng xem nàng ta tuy là nữ nhân, nhưng lại rất ngoan độc! sinh năm ba cũng không phải là đối thủ của nàng, dường như còn cùng Thanh bang có chút quan hệ. Nghe nói nàng là ngựa giống của lão đại Thanh bang, cũng không biết là thật hay giả?
Lý Sảng nghe xong có chút mơ hồ, vỗ vỗ đầu:
- Ta ngất, trường Nhất Trung này cũng quá phức tạp đi. Đông ca cứ nghĩ biện pháp là được, việc này em cũng vô phương.
Trương Nghiên Giang cười, hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, Hổ ca là đại thủ hạ lợi hại nhất của Cao lão đại, không nghĩ tới anh đánh vài cái đã ngã, thế nhưng việc này Cao lão đại mà biết sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, Đông ca phải cẩn thận chút.
Tạ Văn Đông cúi đầu không nói, trầm vào suy tư. Lý Sảng nghe xong, cảm thấy khó chịu:
- Sợ cái móc? Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì ta chặn! Ta cũng không tin một nữ sinh lại lợi hai đến như vậy!
Trương Nghiên Giang khô khan cười:
-Huynh đệ có nghĩ rằng bọn ta có chịu nguyện ý làm thủ hạ của một người nữ sinh hay không? Đều là do bị bắt buộc! Nói như thế nào đây? Một câu nói, Cao lão đại không phải người bình thường. Chờ cùng nàng gặp mặt, đến lúc đó ngươi sẽ rõ.
Sau đó ngẩng đầu lên, vừa giống như nói với Lý Sảng vừa giống như nói với chính mình:
- Nàng là một đóa hoa đầy mỹ lệ, nhưng lại là một đóa hồng đen đầy gai độc!
Lý Sảng nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì ngẩn người, đẩy Trương Nghiên Giang một cái:
- Ai! Huynh đệ ngươi có đúng hay không là thích Cao lão đại kia rồi?
Trương Nghiên Giang lắc đầu:
- Nàng không phải là loại người mà chúng ta có thể tùy tiện thích.
Lý Sảng nghe xong chẳng hiểu ra sao, lời này đúng là có ý tứ a? Thích chính là thích, không thích chính là không thích! Tiểu tử này đầu óc tám chín phần đúng là đần độn rồi.
Tạ Văn Đông đột nhiên lời nói có chút quái lạ:
-Thật muốn cái thời điểm gặp nhau đến sớm một chút! Ta thật sự rất mong chờ cái ngày đó!
Lúc Văn Đông biết Cao lão đại cùng Thanh Bang có chút quan hệ, máu huyết trong người hắn sôi sục lên, Thanh bang là một trong tam đại bang hội hắc đạo, cùng Phủ Đầu bang ( bang Lưỡi Rìu giống như trong phim Hustle của Châu Tinh Trì), được mọi người xưng là ông trùm hắc đạo tại thành phố J, các thế lực gần xa đều biết tam đại đầu sỏ này. Có cơ hội cùng Thanh bang - một trong ba thế lực đối địch, tuy rằng mình chẳng là cái gì, thế nhưng Tạ Văn Đông cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, điều này lại càng thôi thúc tính hiếu thắng của hắn.
Lời của Văn Đông khiến Trương Nghiên Giang ngẩn cả người. Trên bầu trời ánh dương quang rọi vào khu rừng, Tạ Văn Đông trên mặt ánh sáng chớp động không ngừng, không biết trông hắn bây giờ rất thu hút, Trương Nghiên Giang trong đầu thầm than một tiếng: "đây là một nam nhân như thế nào a! Sau này đi theo hắn biết đâu thực sự có thể mang đến cho mình một lữ trình nhân sinh bất đồng.
Trương Nghiên Giang bây giờ mới chính thức nảy sinh hiếu kỳ đối với Tạ Văn Đông. Cũng từ lúc này trở về sau, nhân vật số một của tập đoàn Văn Đông hoàn toàn bị chinh phục. Đồng dạng tính cách không chịu nhàn rỗi của hắn rốt cuộc cũng tìm được hướng đi có giá trị cho riêng mình.
Trương Nghiên Giang hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Cao lão đại rất lợi hại, nếu như cùng nàng ta trực tiếp xung đột, cho dù thắng cũng sẽ tổn thất rất lớn. Chi bằng…
Nói đến đây, Trương Nghiên Giang dừng lại, nghĩ thầm dù sao bản thân đúng là mới theo Tạ Văn Đông, nhưng lại có thể làm phản được, không biết hắn có chịu nghe ý kiến của mình không.
Thấy Văn Đông bảo hắn cứ nói tiếp, mới liếʍ liếʍ môi nói:
- Nếu như có thể khiến cho mâu thuẫn giữa Cao lão đại cùng Lưu Cảnh Long càng trở nên gay gắt, chúng ta có thể có không ít chỗ tốt, chí ít có thể không còn lo lắng có hai kẻ địch rồi!
Tạ Văn Đông nghe xong một hồi gật đầu, xem ra tên học sinh trước mắt này thực sự rất có đầu óc, người này mình có nên tính xem có thể lôi kéo hắn hay không, hiện tại mình đang thiếu khuyết nhất chính là dạng người này. Ngừng suy tư, cười hỏi Trương Nghiên Giang:
- Ngươi không phải nói Lưu Cảnh Long có khả năng thích Cao lão đại hay sao? Làm sao để cho mâu thuẫn của bọn họ trở nên gay gắt đây!
Trương Nghiên Giang mỉm cười, tự tin nói:
- Thời gian em tại Nhất Trung cũng được hai năm, đối với tính cách của Lưu Cảnh Long cũng có chút lý giải. Người này cực kỳ có nghĩa khí, nếu không chỉ bằng vào đầu óc của hắn thì tại Nhất Trung căn bản không có khả năng có quy mô như hiện nay. Cũng bởi vì bản thân hắn có nhiều bằng hữu, có thể vì bằng hữu mà lãnh hai nhát đao, mới có một đám người tình nguyện đi theo hắn. Trong đó có vài người giao hảo với hắn khá tốt, nếu như chúng ta có thể làm cho những người này phải nằm viện, làm hắn tưởng rằng đây là do Cao lão đại làm…
Trương Nghiên Giang dừng một chút, thấy Tạ Văn Đông đang chăm chú nghe, thở gấp một hơi nói tiếp:
- Với tính cách của hắn, coi như là hắn thích Cao lão đại cũng có thể liều mạng với nàng!
Tạ Văn Đông không nói gì, cúi đầu suy nghĩ gần năm phút đồng hồ.
Ngay cả Lý Sảng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển cũng thấy ý tưởng này phi thường tốt, kéo Trương Nghiên Giang thẳng người gật đầu, vỗ vỗ vai của hắn, khâm phục nói:
- Ân, huynh đệ quả nhiên lợi hại!
Trương Nghiên Giang đối với tính cách hào sảng của tên béo rất có thiện cảm, khiêm tốn nói:
- Đây đều là do ta suy nghĩ lung tung, cũng không có gì ghê gớm.
Người thông minh chưa hẳn đã thích người thông minh giống mình, thế nhưng cùng một chỗ với người có đầu óc giản thì sẽ không bài xích lẫn nhau, bởi vì bọn họ thông minh!
Ta Văn Đông nghe Trương Nghiên Giang nói xong, cảm giác có chút đạo lý, thế nhưng . … Tạ Văn Đông chậm rãi nói:
- Dù cho chủ ý này thực sự thành công, khiến Lưu Cảnh Long cùng Cao lão đại lưỡng bại câu thương, nhưng như vậy sẽ khiến Thanh Bang tham gia vào… Kỳ thực thế lực của Lưu Cảnh Long cùng Cao lão đại ta căn bản không để vào mắt, chân chính khiến ta quan tâm chính là Thanh bang, chủ ý này đối với Thanh Bang một điểm thương tổn cũng không có, sẽ chỉ làm cho bọn họ nghiêng toàn lực đối phó với chúng ta…
Tạ Văn Đông không muốn đã kích Trương Nghiên Giang, vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Kỳ thực chủ ý của ngươi không sai, nhưng sau này nên nhìn xa một chút, không nên để lợi ích trước mắt làm mê muội! Phải nhìn rõ xem ai mới là địch nhân chân chính của mình! Ngươi là người thông mình, hi vọng đừng làm ta thất vọng.
Nghe được lời của Tạ Văn Đông, Trương Nghiên Giang sau lưng đổ mồ hôi hột, hắn vẫn cho rằng bản thân rất thông minh, thế nhưng trước mặt người nam nhân này, mình giống như một đứa con nít. Trương Nghiên Giang cung kính hướng về Tạ văn Đông khom lưng nói:
- Đa tạ Đông ca đã chỉ giáo, để em biết bản thân mình vẫn còn nhiều chỗ cần học tập, sau này em sẽ nỗ lực gấp bội, không làm cho anh thất vọng!"
Tạ Văn Đông gật đầu:
- Kỳ thực ngươi xem ra cũng thông minh, ta rất cần loại nhân tài như ngươi, hi vọng ngươi sau này có thể thật lòng đi theo ta…
Trương Nghiên Giang lớn tiếng nói:
- Đông ca, anh là người duy nhất có thể khiến em bội phục,em quyết định cả đời này sẽ đi theo anh!"
Văn Đông thân mật kéo tay hắn:
- Hảo huynh đệ, sau này chúng ta cùng nhau tung hoành thiên hạ. Ha ha ~~ !
- Ân!
Trương Nghiên Giang khóe mắt có chút ướŧ áŧ. Xem ra ông trời đối xử với mình không tệ, để hắn khi còn trẻ lại gặp được một người nam nhân tài giỏi như vậy.
Tạ Văn Đông buông tay ra, đi ra ngoài bìa rừng, ngửa mặt lên trời nói:
- Các ngươi biết hay không? Ta không tôn sùng quyền lợi vô tận, không thích tiền tài xa hoa, cũng không quan tâm bá nghiệp thiên thu, chỉ muốn một con đường. Con đường có thể giành được nhân tâm, đây mới là điều mà ta mong muốn. Cái loại cảm giác này giống như hình ảnh chim bay lượn trên bầu trời, không có gì có thể trói buộc đôi cánh của chúng nó, cúi đầu là có thể nhìn khắp cả thế gian!
Thanh âm của Văn Đông không lớn, nhưng mọi người ở đây lại nghe được rõ ràng, mặt trời mọc lên phía sau hắn, ánh dương quang chiếu vào trên người hắn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Mọi người không biết hiện tại cảm thấy gì, chỉ là thấy vóc người Tạ Văn Đông bỗng nhiên to lớn hơn, giống như hắn là đang đứng ở đỉnh cao mà bản thân vĩnh viễn cũng không thể leo lên.
- Đông ca, anh nói rất kỳ quá a! Sao em nghe không hiểu nữa rồi?
Lý Sảng gãi gãi đầu, phá vỡ bầu không khí yên lặng. Tạ Văn Đông cười cười, bản thân cũng không biết vì sao lại đem suy nghĩ trong đầu mình nói ra, xem ra chính mình đã thực sự thay đổi. Cùng một chỗ với đám thanh niên đầy nhiệt huyết này, tích cách của bản thân bất giác cũng thay đổi theo hoàn cảnh, thế nhưng trong đầu hắn lại không có chống lại sự biến hóa này, bởi vì cuộc sống hiện tại của hắn rất khoái lạc. Cũng rất quý trọng tình nghĩa trước mắt của những người này mấy năm nay dành cho mình.
Tạ Văn Đông nói:
- Tiểu sảng, ngươi biết không? Ngươi có một câu nói rất đúng!
Lý Sảng vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Đông ca, em nói cái gì? Nói cái gì rất đúng?
Tạ Văn Đông cười to:
- Mặc kệ là lúc nào, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì ta chặn!
Dứt lời xoay người hướng về phía ngoài trường học, xa truyền đến tiếng tiếng cười "ha hả". Mọi người nhìn bóng lưng xa xa của Văn Đông, nhìn nhau một chút, cùng nhau "ha ha" cười to, cố nén sự cảm động trong lòng, hướng về người anh hùng đuổi theo, lưu lại vẻ mặt hồ đồ của Lý Sảng
- Ngày hôm nay đều làm sao vậy, mọi người đầu óc không phải là đυ.ng phải đâu rồi chứ. … Uy,các ngươi chờ ta một chút a! Ta mập, chạy từ từ thôi, các ngươi chậm một chút…
- Không có ai thông cảm cho tên gia hỏa ngươi đâu!
Lúc Tạ Văn Đông chạy đến cửa trường học, sau khi nghe được thanh âm của Lý Sảng vội truyền âm lại.
Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng đến bệnh viện thăm huynh đệ bị thương. Tam Nhãn cùng Cao Cường đều ở đó, hỏi thăm một chút, mới biết có năm người phải nằm viện, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Tạ Văn Đông lúc này mới yên tâm, Tam Nhãn đề nghị bốn người không bận chuyện gì thì đi đánh bi-a, Tạ Văn Đông mặc dù đối với bi-a không có hứng thú,nhưng không đành lòng làm mất hứng của mọi người, hãy cứ gật đầu. Tam Nhãn lập tức nói tiếp:
- Ta không cùng một phe với Đông ca, ta trước tiên phải nói rõ điều này.
- .….
- ….
- ….
Ta Văn Đông ba người nhất thời không biết nói gì. Tam Nhãn nhớ lại lần đầu tiên cùng Đông ca gặp mặt, nhớ rõ Đông ca dường như một bi cũng không đánh trúng, chuyện cũ rõ ràng trong mắt a…
Trong hành lang bệnh viện truyền ra thanh âm bất mãn của Lý Sảng:
- Uy! Vì sao muốn ta cùng Đông ca một phe a?
Thanh âm của Tam Nhãn cùng Cao Cường đồng thời cùng truyền ra:
- Bởi vì trong chúng ta ngươi chơi bi-a hay nhất a!
- Ân! Điều này cũng đúng! . . . Uy uy uy! Nhưng ta dường như chưa từng có thắng qua hai người các ngươi!
- ….
- ….
Hành lang một mảng yên tĩnh.
Ngày thứ hai, Tạ Văn Đông không đi xe đạp nữa, chạy bộ đến trường học. Hắn cảm thấy địch nhân của mình càng ngày càng lợi hại, nếu như muốn đối phó với bọn họ thì không có một thân thể mạnh mẽ đúng là không được. Hắn từ nhà chạy đến Nhất Trung tầm hai km, cứ như vậy Tạ Văn Đông vừa chạy vừa hướng lên không trung luyện quyền, chạy mệt thì ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Lúc đến trường học thì toàn thân đã đầy mồ hôi. Ngày hôm nay tâm tình hắn khá tốt, nên tới cửa trường học cố ý lên tiếng gọi ông cụ gác cổng.
Cụ ông phất tay với hắn:
- Tiểu tử, như thế nào cả người lại đầy mồ hôi, nhanh chóng vào phòng học kẻo bị cảm lạnh!
Tạ Văn Đông gật đầu cười, hướng học lâu ( lầu dạy học) chạy đi. Chưa chạy được vài bước phía sau lại truyền đến tiếng xe máy.
- Không thể nào!
Tạ Văn Đông phản xạ nhanh hướng một bên nhảy đi. Chiếc xe máy dừng lại bên người hắn.
- Uy, như thế nào lại là ngươi? ! Bộ ngươi thường có thói quen hay đi giữa đường như vậy à?
Tạ Văn Đông quay đầu nhìn lại, nhịn không được nở nụ cười. Lái xe chính là người ngày hôm qua suýt chút nữa đυ.ng vào mình – vị " học tỷ " xinh đẹp. Tạ Văn Đông gật đầu một cái, cười cười:
-Chào học tỷ!
"Học tỷ" khuôn mặt ửng đỏ, cười " khanh khách" nói:
- Trí nhớ ngươi vẫn còn rất tốt nha!
Tạ Văn Đông cố ý quan sát trên dưới nữ hài này, dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, nàng ta có chút xẩu hổ, ngang ngược nói:
-Uy, nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ à?
Tạ Văn Đông "ủy khuất" nói:
- Nguyên nhân chính là vì học tỷ rất đẹp khiến người khác không thể quên được! Cũng không phải do trí nhớ ta tốt.
Kỳ thực hắn nghĩ sao thì nói vậy, nữ hài này xinh đẹp đến như vậy thực sự khiến người ta khó quên.
Nữ hài mặt đỏ lên, nếu như lời này là từ trong miệng người khác nói ra thì nàng cũng không thèm ngoảnh lại, không biết vì sao lời của tiểu tử này lại biến thành một loại mùi vị khác. Trong đầu có một loại vui sướиɠ không nói nên lời, thế nhưng nàng mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này thì tim lại đập "thình thịch", nàng không biết đây là cảm giác gì, nên nàng quyết định trốn tránh.
Nữ hài lại leo lên xe, " chào" một tiếng, không đợi Tạ Văn Đông nói đã chạy đi. Đi hơn mười thước mới quay đầu lại lớn tiếng nói:
-Ta là Cao Tuệ Ngọc!
Thanh âm của nữ hài vọng lại bên tai Văn Đông,
- Cao Tuệ Ngọc, cái tên đẹp quá!
Nhìn bóng lưng đã khuất xa, trong đầu một trận kích động. Một ý niệm hiện lên trong đầu hắn: "Đừng nói nữ hài này là Cao lão đại nha?" Tạ Văn Đông lắc lắc đầu, đem cái ý nghĩa này vứt đi, thầm nghĩ nữ tử họ Cao trên đời này đúng là nhiều, sẽ không xảo hợp như thế chứ! Không biết vì sao Tạ Văn Đông rất không hy vọng nữ nhân này là Cao lão đại.
Ta Văn Đông bước vào phòng học, bên trong một mảng ầm ĩ. Lý Sảng đến bây giờ đã quen được một số bạn, cùng mấy người nam sinh bên cạnh khoa tay múa chân không biết nói cái gì đây! Tạ Văn Đông ngồi vào chỗ của mình, Lưu Đình bên cạnh vừa thấy hắn vội hỏi:
- Đồng học! Bạn biết không, ngày hôm qua tại khu rừng phía sau sân thể dục của trường có người đánh nhau, ngày hôm nay có vài học sinh nằm viện không thể đến trường được!
Tạ Văn cười, lắc đầu nói:
-mình không rõ lắm.
Sau đó hỏi Lưu Đình:
- Trường học có nói sẽ giải quyết chuyện này hay không?
Lưu Đình lắc đầu:
- Điều này không nghe nói qua, bất quá chuyện lớn như vậy phía trường học không thể không quản được?
Tạ Văn Đông nói:
- Điều này chưa hẳn! Đừng quên nơi này là Nhất Trung, toàn bộ thành phố không có trường trung học nào loạn hơn so với nơi này. Được rồi, bạn vì sao lại đến Nhất Trung?
Tạ Văn Đông thấy được Lưu Đình hẳn là một nữ sinh rất thông minh, thành tích cũng không tồi, không cần phải đến trường này.
Lưu Đình khuôn mặt buồn bã:
- Mình ngày thường quá ham chơi, đến kỳ thi thì thành tích không như mong muốn, không thể làm gì khác hơn là đến nơi này!
Tạ Văn Đông hiếu kỳ hỏi:
- Bạn bình thường chơi cái gì? Nữ sinh thì đâu có gì để chơi a!