Tạ Văn Đông thấy Trần Trung Văn không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn trà. Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng ngón tay gõ vào bàn đều đặn vang lên. Qua năm phút đồng hồ, Tạ Văn Đông nói thẳng:
- Tôi cần hắc đạo thành phố H!
- Hả?
Trần Trung Văn không hiểu được ý tứ của Tạ Văn Đông, ngưng mắt nhìn không nói gì.
Tạ Văn Đông nghiêng đầu dò xét Trần Trung Văn, chậm rãi nói:
- Tôi muốn có quyền lợi giống như Tứ gia lúc trước, thế nhưng lại không cần có hạ tràng giống như hắn! Hi vọng Trần bí thư có thể giúp tôi!
Khẩu vị của tên này thật là lớn, dĩ nhiên lại muốn làm hắc đạo chi vương của thành phố H. Trong lòng Trần Trung Văn có chút mất hứng, hắn không thích người tham lam, lại càng không ưa thích những người thông minh mà tham lam, mỉm cười nói rằng:
- Suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi, thành phố H đã từng có một tên Q tứ (Tứ gia), cũng chỉ có duy nhất một tên, sẽ không xuất hiện được tên thứ hai đâu!
- Sao? Ha ha!
Tạ Văn Đông mỉm cười.
- Lời ta nói chính là sự thật, thực sự bất lực!
- Có thể! Chỉ cần ngài hỗ trợ là có thể. Đương nhiên con người của tôi luôn nhớ kĩ tình nghĩa của người khác với tôi, bất kể là tốt hay là xấu, tôi cũng đều ghi tạc trong lòng, không lúc nào quên, chỉ chờ ngày nào đó được "hồi báo" thôi!
Lúc nói chuyện Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm Trần Trung Văn, trong mắt thỉnh thoảng bắn ra hàn quang, ngay cả Khương Sâm đứng ở bên cửa cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Sắc mặt Trần Trung Văn nhanh chóng biến đổi, lớn tiếng nói:
- Ý của người là...
- Ý của tôi là nếu như thật sự Trần bí thư giúp được tôi, tôi cũng quyết sẽ không bạc đãi ngài, chí ít mỗi tháng cũng phải hồi báo cho "chính phủ" cái này!
Tạ Văn Đông cắt đứt lời Trần Trung Văn, vươn ba ngón tay ra.
Trần Trung Văn nghe xong ánh mắt sáng lên, hiểu rõ ý tứ của hắn, mỗi tháng cấp cho mình ba mươi vạn, mỉm cười nói:
- Đây không phải là vấn đề có tiền hay không...
- Bốn mươi vạn!
Tạ Văn Đông tựa người ở trên ghế sa lon, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, cắt đứt lời hắn.
Trần Trung Văn không kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Ta nói là...
- Năm mươi vạn!
- Ta...
- Sáu mươi vạn!
- Ta, ngươi...
- Bảy mươi vạn!
Tạ Văn Đông không để cho Trần Trung Văn có cơ hội nói chuyện, liên tục cắt đứt lời hắn.
- Ngươi...
- Tám mươi vạn!
Tạ Văn Đông đưa nắm tay chống cằm nói:
- Được rồi, đây là cái giá cao nhất tôi có thể đưa ra, nếu như Trần bí thư đáp ứng, mỗi tháng tôi sẽ cho ông tám mươi vạn!
Đỉnh đầu Trần Trung Văn toát mồ hôi, mỗi tháng tám mươi vạn? Con số này kinh người cỡ nào chứ! Trần Trung Văn quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, càng khó tin hơn là lời ấy xuất phát từ một tên thiếu niên tuổi chưa đến hai mươi. Bàn tay run run rút ra một điếu thuốc, nhưng không tìm thấy bật lửa, xoay người tìm hết túi áo sau đó lại tìm tới túi quần mình. Tạ Văn Đông ở một bên thờ ơ nhìn, biết hiện tại Trần Trung Văn đang lo lắng, hoặc giả mà nói chính là đang đấu tranh tư tưởng.
Hơn phân nửa tham quan sinh ra cũng không ngoài một chữ "dục", thế nhưng nhất định là có liên quan trực tiếp đến người đi hối lộ. Cũng giống như Tạ Văn Đông bây giờ, có mấy ai có thể đón đỡ được sự uy hϊếp vũ lực bằng thế tiến công tiền tài của hắn.
Khương Sâm tiến lên giúp Trần Trung Văn đốt thuốc. Tạ Văn Đông rất kiên trì chờ đợi, chờ Trần Trung Văn đưa ra được câu trả lời thuyết phục đủ để thỏa mãn bản thân mình.
Một lúc lâu Trần Trung Văn mới lên tiếng:
- Điều kiện của cậu rất mê người, thế nhưng ta nghĩ cậu cũng đã hiểu rõ được tình hình của tỉnh ủy.
- Sao?
Tạ Văn Đông nghi hoặc nhìn Trần Trung Văn.
- Ở tỉnh lý mặc dù ta một tay che trời, thế nhưng còn có những cá nhân mà ngay cả ta cũng không dám đắc tội. Cậu cũng biết, sau khi Q tứ chết đi, thành phố H có một đoạn thời gian hỗn loạn không ra thể thống gì, lúc đó trung ương đặc biệt phái xuống một gã đặc phái viên ngồi ở chức sở phó, để cho hắn quản lý trị an của thành phố H. Người này thủ đoạn rất cứng rắn, vừa nhậm chức không lâu sau đã làm cho tình hình thành phố H ổn định trở lại. Nếu như cậu náo loạn quá lớn, ta nghĩ ta cũng khó có thể bảo trụ được cho cậu, công việc đả kích xã hội đen, phương diện quản lý trị an ở thành phố H, hắn mới là nhân vật số một. Mà bí thư tỉnh ủy như ta đây cũng chỉ có thể bàng quan đưa ra chút ý kiến thôi.
Tạ Văn Đông gật đầu, trầm tư không nói. Mặc dù Trần Trung Văn rất có hứng thú với điều kiện Tạ Văn Đông đưa ra, nhưng lực bất tòng tâm.
Tạ Văn Đông biết đến người mà Trần Trung Văn nói, hắn đã nghe Lưu Trung Viễn nhắc tới rồi, nếu như nhớ không lầm người này hẳn là Bành Thư Lâm, có cái nhìn rất thù địch với xã hội đen, hơn nữa còn là người trung ương phái xuống, việc này thực sự khiến cho Tạ Văn Đông cảm thấy rắc rối. Không động vào hắn, bản thần mình rất khó phát triển, động vào hắn, lại chính là mình đối nghịch với trung ương, như vậy có được không? Hiện tại hắn không có lá gan lớn đến thế.
Trần Trung Văn thấy Tạ Văn Đông cúi đầu trầm mặc, trong lòng nghĩ lại cái giá mà Tạ Văn Đông đưa ra, thầm kêu đáng tiếc! Nói:
- Văn Đông, tuy rằng ta không thể giúp cậu việc gì lớn, nhưng những việc nhỏ vẫn có thể giúp đỡ được. Chỉ cần cậu ở thành phố H này không náo loạn quá lớn, đừng giống như việc ở thành phố J, ta vẫn còn có thể che đậy được giúp cậu. Dù sao ở thị cục đều là người của ta cả!
Tạ Văn Đông nghe xong trong lòng nhẹ nhõm, cười nói:
- Trần bí thư, tôi nghĩ về sau cơ hội hợp tác của chúng ta có thể còn rất nhiều, thực sự cần ngài hỗ trợ nhiều hơn nữa! Chỗ tốt cũng quyết không thiếu của ngài!
- Ha ha! Nơi này sao lại nói những lời đó, cái gì mà chỗ tốt với chỗ không tốt chứ, kết giao với tiểu bằng hữu cậu ta không quan tâm tới những việc đó!
- Vâng vâng! Là tôi không biết nói chuyện, mong Trần bí thư tha thứ!
- Ai da! Về sau đừng có gọi là Trần bí thư nữa, có vẻ xa cách quá. So với cậu ta cũng chỉ lớn hơn vài chục tuổi, gọi một tiếng Trần thúc cậu cũng không phải chịu thiệt mà!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Tốt lắm, về sau tôi sẽ gọi ngài là Trần thúc, có chuyện gì cần hỗ trợ ngài cứ nói cùng tôi, tôi sẽ dùng phương pháp của tôi giúp ngài "giải quyết"!
Lời này làm cho Trần Trung Văn tương đối thoải mái, vỗ vai Tạ Văn Đông nói:
- Người trẻ tuổi luôn bốc đồng, thế giới này về sau là của thế hệ các cậu đó!
- Trần thúc ngài khách khí quá, tuổi của ông cũng đâu có lớn!
- Không được rồi,...
Hai người lại hàn huyên một hồi, tỏ ra vô cùng thân mật, thế nhưng trong lòng đều mang quỷ kế, đều hy vọng có thể kiếm được từ trên người đối phương càng nhiều lợi ích. Một lát sau, Trần Trung Văn đứng dậy cáo từ, dù sao phía dưới vẫn còn có hội nghị chờ hắn. Tạ Văn Đông cũng không giữ hắn lại, nói thêm vài câu rồi tiễn Trần Trung Văn ra khỏi phòng.
Sau khi hắn đi rồi, Tạ Văn Đông giống như vừa đánh xong một trận đại chiến, uể oải tựa ở trên ghế sa lon, quần áo bên trong ở sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Văn Tư rót một chén nước, cẩn thận không một tiếng động đặt ở trên bàn.
Khương Sâm đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói:
- Đông ca, anh xem lão Trần Trung Văn này...
Tạ Văn Đông đưa tay cắt đứt lời hắn, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nói, ta biết! Ta muốn yên lặng suy nghĩ.
Khương Sâm gật đầu, nháy mắt với hai tên thủ hạ khác, ba người rời khỏi phòng. Văn Tư đứng ở phía sau Tạ Văn Đông không rời đi, nhẹ nhàng xoa bóp vai của hắn. Đầu tiên Tạ Văn Đông ngạc nhiên, không nói gì, thoải mái hưởng thụ sự xoa bóp của Văn Tư.
Dần dần, cảm giác mệt mỏi rã rời lan tràn khắp toàn thân Tạ Văn Đông, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nhưng đầu óc của hắn đanh nhanh chóng làm việc, tên Trần Trung Văn này không thể buông tha, dù sao hắn cũng là bí thư một tỉnh, nắm giữ thực quyền, vẫn còn có sự trợ giúp không nhỏ đối với mình. Mà cái tên Bành Thư Lâm này thực sự không dễ đối phó, mềm rắn dùng trên người hắn đều không ổn. Chủ yếu là mình không biết hắn có nhược điểm gì có thể lại dụng, xem ra phải để cho Khương Sâm điều tra tên này, đánh hạ hắn chính là tiền đề thiết yếu cho sự phát triển của mình.
Ài! Tạ Văn Đông thầm than một tiếng. Cuốn hết tất cả khốn ý lại, đứng lên nói với Văn Tư: (khốn ý: những suy nghĩ làm cho mình thấy khó khăn)
- Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải quay về trường học rồi!
Văn Tư nói:
- Đông ca, không bằng qua đêm ở chỗ này đi, em thấy anh cũng mệt rồi, ở lại đây một đêm sáng sớm ngày mai hãy quay về trường học!
- Không được, cho Khương Sâm ở lại chỗ này đi! Đừng để lãng phí gian phòng này!
Nói xong, Tạ Văn Đông đi ra ngoài. Nhóm người Khương Sâm vẫn còn đứng ở ngoài cửa, thấy Tạ Văn Đông đi ra bèn hỏi:
- Đông ca, anh có dự định gì không?
- Có! Giúp ta điều tra cho rõ cái tên Bành Thư Lâm này, quan trọng nhất là nhược điểm của hắn. Ta không hy vọng có người ngăn trở con đường của ta, nếu không cho dù là Thiên vương lão tử ta cũng quyết không buông tha. Nếu thật sự hắn không có nhược điểm, mềm rắn không ăn, vậy nghĩ biện pháp hạ gục hắn đi!
Trong mắt Tạ Văn Đông lóe lên hàn quang.
Khương Sâm tuy có chút giật mình với quyết định của Tạ Văn Đông, nhưng tâm tình thấy rất hưng phấn, đi theo bên người Tạ Văn Đông vĩnh viễn sẽ không buồn chán, lúc nào cũng tràn ngập cảm giác kích động, gật đầu nói:
- Đông ca yên tâm, nhất định em sẽ tra được rõ ràng. Đến một cọng lông cũng sẽ không bỏ qua!
Tạ Văn Đông nói:
- Tốt lắm, ta quay về trường học đây. Các ngươi không cần đưa ta về, ngụ lại ở chỗ này đi!
Khương Sâm gật đầu vâng dạ. Văn Tư muốn đi theo, nhưng bị Tạ Văn Đông ngăn lại, một là Văn Tư không có chỗ ở trong trường H, hai là hắn muốn mình đi dạo một chút.
Trước khi quay về trường học, Tạ Văn Đông đi tới nhà tắm tắm rửa một cái, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đến khi quay về trường học đã gần mười rưỡi rồi, bởi vì phòng của Tạ Văn Đông ở mặt phía đông trường học, cho nên hắn đi vào cửa nhỏ ở phía đông. Lúc mười rưỡi trường H đã tắt điện, bởi vì lúc này ít có người đi trên đường, chỉ có những chiếc ô tô gào thét chạy qua như bay dưới ánh sáng của ngọn đèn đường.
Tạ Văn Đông cúi đầu trầm tư đi trên đường dành cho người đi bộ bên lề con đường cái, không chú ý tới cách cửa hông trường học không xa có đỗ hai chiếc xe khách mini. Chờ đến khi hắn đi qua, cửa hai chiếc xe đột nhiên mở ra, trong mỗi xe nhảy xuống hơn mười người, trong tay cầm phiến đao, gậy gộc lao tới Tạ Văn Đông.
Khi cửa xe mở ra có phát ra âm thanh, Tạ Văn Đông cảm thấy bất hảo, nhanh chóng quay đầu lại thấy bên trong xe có gần ba mươi người, đều cầm vũ khí, không biết có phải là tới "ân cần thăm hỏi" mình hay không, thoáng ngây ra một lúc, rồi đưa ra quyết định sáng xuống nhất -- co giò mà chạy.
Hơn hai mươi người kia chờ Tạ Văn Đông đã lâu, thật vất vả con mồi mới xuất hiện thì sao có thể buông tha, bèn đuổi theo không rời.
Khi ở cao trung Tạ Văn Đông chạy bộ đến trường rèn luyện rốt cục cũng có đất phát huy tác dụng, rất nhanh đã chạy tít về phía trước. Mắt thấy sắp đến gần cửa hông, từ hai bên tường gần cửa lại nhảy ra mấy người, giơ ngang phiến đao chặn lối Tạ Văn Đông.
Vốn cửa hông cũng rất nhỏ hẹp, miễn cưỡng hai người có thể sóng vai đi qua, nhưng lúc này có không dưới năm người chắn ở đây, dù cho có lách qua được mấy người kia, truy binh phía sau cũng đã đuổi đến. Tạ Văn Đông không dám dừng lại, vọt qua cửa hông tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng tự nhủ, mặc kệ đối phương là ai, xem ra đều đã có âm mưu từ trước, nhất định là có người trong phòng bán đứng hành tung của ta. Nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông thầm mắng một câu. Hắn không muốn xuống tay với bất kì ai trong phòng, sáu người đó cũng không phải là hắc đạo, thế nhưng người bán đứng mình nhất định sẽ không có kết cục tốt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình có thể sống mà chạy thoát được đã.
Tốc độ chạy bộ của Tạ Văn Đông cực nhanh, đám người phía sau dần dần không theo kịp nữa, nhưng hai chiếc xe vẫn theo sát phía sau.
Tạ Văn Đông càng chạy càng tức giận, nói thế nào mình cũng là lão đại một phương, có bao giờ bị người truy đuổi thế này, hơn nữa có chạy cũng không thoát, nếu như đối phương lên xe đuổi cũng có thể làm mình chết mệt. Nghĩ thế, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đám người truy đuổi phía sau, lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi là ai, nếu muốn giải quyết ta cũng cần phải có lý do chứ!