Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bại Hoại

Quyển 2 - Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tất cả phát sinh quá nhanh, cơn hỗn loạn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tổng cộng chỉ có tám ngày, cục trưởng thị cục thành phố J lại đã đổi thành một người khác. Dân chúng đồn đại tiền nhiệm Trình cục bởi vì tham ô nhận hối lộ nên đã bị lãnh đạo cấp trên cách chức, đối với vị mới nhậm chức này lại rất có hảo cảm, dù sao hắn vừa mới lên đã bình định được cơn hoảng loạn của thành phố J.

Con người chính là như vậy, chỉ nhìn thành quả, không nhìn quá trình. Thời gian khi Trình cục mới vừa lên nhậm chức cũng rất huy hoàng, nhưng bây giờ còn ai có thể nhớ kỹ đâu.

Tam Nhãn bình an vô sự được thả ra, cục trưởng thành phố lại đang nằm trong lòng bàn tay mình, bản thân ở hắc đạo thành phố J lại là lão đại tuyệt đối, Tạ Văn Đông đi trên đường đến trường, cảm nhận được không khí mới mẻ, tâm tình rất tốt. Ảnh đang nằm viện, bên người đột nhiên thiếu đi cái bóng này, Tạ Văn Đông thật có chút không quen. Từ khách sạn Bắc Phương đến Nhất Trung cần phải đi qua một cái công viên nhỏ, buổi sáng bên trong đó có rất nhiều người tập luyện. Trong đó hấp dẫn ánh mắt của Tạ Văn Đông nhất chính là một lão nhân tóc bạc, lần nào đi qua công viên cũng có thể thấy được lão nhân ở đây luyện thái cực quyền.

Ngày hôm nay Tạ Văn Đông tâm tình rất tốt, chủ động tiến đến chào hỏi:

- Ông cụ, ông luyện thái cực quyền có thể đả thương người khác không?

Lão nhân nhìn Tạ Văn Đông, thấy đó là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo tuấn tú, rất khiến người khác yêu thích, mỉm cười nói:

- Chàng trai, luyện tập thái cực quyền không phải vì đánh nhau!

Tạ Văn Đông nói:

- Ha ha! Thái cực quyền chỉ là ở trên Tivi hoặc trong phim ảnh tâng bốc lên thành lợi hại, thực tế cũng không đánh được ai, động tác chậm như vậy nếu như đánh nhau có thể sử dụng được mới là lạ đó. Phần lớn những người luyện tập cũng vì để kiện thân thôi, nhưng phương pháp luyện tập có rất nhiều, vì sao cháu toàn thấy ông luyện thái cực quyền vậy?

Lão nhân nghiêm mặt nói:

- Chàng trai, không nên coi thường thái cực quyền, nó có thể lưu truyền mấy trăm năm không phải không có đạo lý!

Thấy Tạ Văn Đông ánh mắt không tin, lão nhân nói:

- Tốt lắm, cậu không tin thì đánh ta một quyền thử xem!

Đánh ông một quyền? Nếu như thực sự đánh thì tám chín phần mười là ông cụ phải nằm viện đó. Tạ Văn Đông thấy đối phương tuổi tác ít nhất cũng phải bảy mươi, nào dám đánh lão, nhìn nhìn lão nhân lắc đầu.

- Đánh đi, ta không sao, không phải cậu vừa nói thái cực quyền khi đánh nhau thì không dùng được sao, ta sẽ cho cậu xem. Đến đây đi, chàng trai!

Lão nhân nhìn Tạ Văn Đông mỉm cười.

Tạ Văn Đông thấy lão nhân nghiêm túc, trên mặt tràn đầy tự tin, hắn cũng muốn thử xem thái cực quyền có lợi hại giống như lão nhân nói hay không, cười lên ha hả, lớn tiếng nói:

- Vậy... cháu đánh thật đây!

- Hắc! Cậu cứ yên tâm đánh đi!

- Tốt lắm!

Tạ Văn Đông dùng ba phần lực, đánh ra một quyền vào ngực lão nhân. Lão nhân thấy vậy lắc đầu, giơ hai chưởng ra dễ dàng bắt được nắm đấm của Tạ Văn Đông;

- Chàng trai, buổi sáng chưa ăn hả, dùng được có chút lực vậy!

Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, thu quyền về nói;

- Ông cụ, lúc này cẩn thận nhé, cháu thực sự dùng lực đó!

Nói xong, dùng tám phần lực đánh vào lão nhân. Lão nhân không chút hoang mang, thân thể khẽ nghiêng, lấy tay đẩy nhẹ cánh tay Tạ Văn Đông khiến cho một quyền của Tạ Văn Đông đánh hụt đi, đồng thời xuất cước ra trong nháy mắt.

Tạ Văn Đông thấy một quyền không đấm trúng, lão nhân dễ dàng đẩy cú đấm của mình ra thì cảm thấy rất kinh ngạc, tự nhủ thật lợi hại, ngẩng đầu nhìn về lão nhân, thấy lão nhân đưa tay chỉ vào ngực của mình, Tạ Văn Đông cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt đỏ bừng. Chỉ thấy trước ngực Tạ Văn Đông in một dấu giầy hoàn chỉnh, mà chính hắn lại không thấy rõ một cước này như thế nào.

Lão nhân cười nói:

- Chàng trai, thế nào, biết sự lợi hại của thái cực quyền chưa? Ha ha!

Lời lão nhân nói đã kí©h thí©ɧ tâm lý ngang ngạnh thiếu niên của Tạ Văn Đông, cho rằng mình quá không cẩn thận, hơn nữa lại hạ thủ lưu tình. Lớn tiếng nói:

- Ông cụ, cháu thử lại một lần nữa có được không?

- Tốt lắm! Đến đây đi!

Lão nhân đứng tại chỗ chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này Tạ Văn Đông không dám coi thường nữa, vận khởi toàn bộ lực đạo cả người, hét lớn một tiếng, mãnh liệt đấm một quyền về phía lão nhân. Một quyền này cực nhanh, Tạ Văn Đông trải qua mấy lần đánh nhau đã rút ra được kết luận chính là lực lượng quyết định tốc độ, mà tốc độ thì quyết định toàn bộ. Lão nhân thấy quyền Tạ Văn Đông đánh tới cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến thiếu niên bề ngoài gầy yếu lại có được lực bạo phát như thế. Không dám khinh thường, thân thể vừa chuyển, vọt sang một bên, hai tay nhẹ đẩy vào nắm đấm đang lao đến trước mặt của Tạ Văn Đông, khiến cho phương hướng của quyền bị thay đổi.

Tạ Văn Đông thu lực không nổi, "bịch, bịch, bịch!" lách qua bên người lão nhân, lao đi mấy bước.

Thật khó khăn dùng lực để ổn định thân thể, Tạ Văn Đông vội vàng quay đầu lại, lão nhân đang mỉm cười nhìn hắn. Đỉnh đầu Tạ Văn Đông toát mồ hôi, nếu như đây là trong chiến đấu thực sự, vừa rồi toàn bộ phía sau lưng của mình lộ ra dưới công kích của đối phương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Tạ Văn Đông bay giờ xem như là đã phục lão nhân, cung kính nói:

- Ông cụ, cháu đã phục rồi! Cháu xin lỗi về mấy lời vừa nãy, thái cực quyền thật sự là rất lợi hại!

Lão nhân gật đầu nói:

- Chàng trai, luyện tập thái cực quyền một mặt là để kiện thể phòng thân, chủ yếu nhất là ở chỗ dưỡng tính, từ đó thể nghiệm rút ra được đạo lý làm người, điểm ấy cậu đã hiểu chưa?

Tạ Văn Đông lắc đầu, nhìn lão nhân chăm chú hỏi. Lão nhân nói tiếp:

- Thái cực cũng giống như làm người, đều coi như là một cái vòng tròn trịa. Thái cực quyền lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, gặp mạnh thì lui, tránh đi mũi nhọn, tấn công vào chỗ yếu hại, gặp yếu thì mạnh hơn, thừa thắng xông lên, không cho thời gian thở gấp. Thái sơn áp đỉnh không biến sắc, bốn lạng bạt nghìn vạn cân! Làm người mà có được cảnh giới như vậy, thiên hạ tùy ngươi chọc khuấy! Ha ha!

Tạ Văn Đông nghe lão nhân nói một phen, phảng phất nghĩ đến những điều trước kia của bản thân mình, nhưng lại mơ hồ tìm mãi không ra đó là gì. Tạ Văn Đông hướng lão nhân khom lưng nói:

- Ông cụ! Cháu hi vọng về sau có thể đồng thời cùng ông luyện thái cực quyền, ông có thể dạy cho cháu không?

Lão nhân cười ha ha nói:

- Tốt lắm. Chàng trai, ta cũng rất thích người trẻ tuổi như cậu, về sau mỗi ngày bốn giờ tới nơi này, cùng ta đồng thời tu luyện. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về đây. Nhìn cậu chắc còn là học sinh, cũng nhanh đi học đi!

Nói xong lão nhân lững thững rời đi.

Nhìn bóng lưng nhà nhã của lão nhân, ta văn đông mới minh bạch cái gì gọi là cảnh giới! Hô to một tiếng:

- Ông cụ, ngày mai cháu sẽ tới tìm ông, nhất định ông phải đến đó!

Lão nhân không nói gì, chỉ truyền lại tiếng cười ha hả. Tạ Văn Đông lắc đầu, tự nhủ thật là một ông già kì quái!

Từ đó về sau, Tạ Văn Đông mặc kệ đến trường hay không, cứ đúng bốn giờ sáng mỗi ngày đều đến công viên trình diện. Hắn cùng lão nhân chung quy cũng không đề cập đến thân phận của đối phương, giống như là song phương đều tránh vấn đề này đi.

Buổi sáng mỗi ngày đều là lão nhân dẫn theo Tạ Văn Đông, từ bốn giờ bắt đầu đả tọa đến năm giờ, luyện tập hô hấp thổ nạp, lão nhân nói lúc này mặt trời vừa mới mọc, linh khí trong thiên địa nặng nhất, là thời cơ tốt nhất để tu luyện. Mặc dù Tạ Văn Đông tu luyện không ra là nội công gì như trong tiểu thuyết võ hiệp, thế nhưng hắn tin tưởng lời lão nhân, mỗi lần đả tọa đều có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, hơn nữa tâm bình khí hòa, buồn bực trong lòng cũng dần dần biến mất. Tạ Văn Đông rất thích loại cảm giác này, thói quen này về sau cũng vẫn được Tạ Văn Đông giữ lại.

Năm giờ đến bảy giờ Tạ Văn Đông cùng lão nhân học thái cực quyền, động tác không nhiều lắm, lặp đi lặp lại như vậy cũng chỉ có hơn mười chiêu. Thế nhưng trong thời gian lão nhân dạy Tạ Văn Đông thái cực quyền, vẫn luôn giảng dạy kinh nghiệm sống cùng với đạo lý làm người. Chính xác mà nói, Tạ Văn Đông theo lão nhân học ở đây học được đạo lý so với học quyền pháp còn nhiều hơn nhiều, cũng hữu dụng hơn.

Nháy mắt hai tháng đã qua, trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng Tạ Văn Đông cùng lão nhân luyện thái cực quyền, buổi sáng bận bịu Văn Đông hội, buổi chiều bận bịu Thanh bang, buổi tối bồi tiếp Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc. Sinh hoạt như vậy bận rộn mà phong phú.

Tạ Văn Đông thường xuyên đi bệnh viện thăm Cao Chấn và Ảnh. Cao Chấn rất nhanh đã bình phục như cũ, trên cơ bản đã khỏi hẳn, Ảnh mặc dù chưa tốt hoàn toàn, nhưng cũng đã có thể tự do hành động. Duy nhất một điểm thiếu xót là đôi mắt của Ảnh, trung khu thần kinh của nàng bị máu tụ ngăn chặn, dẫn đến mù, mặc dù theo lời bác sĩ không đến nỗi mù vĩnh viễn, nhưng muốn khôi phục cần thời gian rất lâu, còn phải phẫu thuật lại nữa.

Cao Chấn không để ý đến những việc đó, cả ngày bồi ở bên người Ảnh, cùng nàng nói chuyện, hoặc dìu nàng ra ngoài tản bộ. Ảnh cũng đã chậm rãi tiếp nhận Cao Chấn, nhưng nàng không giỏi biểu đạt cảm thụ của nội tâm, đối với nhu tình Cao Chấn dành cho mình chỉ có thể lặng lẽ cảm động tận đáy lòng.

Hôm nay, Cao Chấn cùng Ảnh đồng thời xuất viện, Tạ Văn Đông dẫn theo nòng cốt của Văn Đông hội và Thanh bang đến đón hai người bọn họ. Bởi quá nhiều người, Tạ Văn Đông để tất cả mọi người chờ ở bên ngoài bệnh viện, chỉ dẫn theo Tam Nhãn, Khương Sâm, Lý Sảng đi vào. Đi tới phòng bệnh của Cao Chấn, thấy hắn đang thu thập đồ đạc vụn vặt, bề bộn cả đầu đầy mồ hôi, cười nói:

- Hoan nghênh Cao đại ca xuất viện, rốt cục về sau ta cũng có thể thoải mái hơn nhiều rồi!

Nói xong, nói với mấy người Tam Nhãn:

- Các ngươi đi giúp Ảnh thu dọn đồ đạc, ta ở lại đây là được!

Ba người Tam Nhãn gật đầu rời đi.

Cao Chấn mỉm cười:

- Huynh đệ đừng nói sớm như vậy, ta có một dự định lát nữa sẽ nói cho cậu biết!

- Thế à!

Tạ Văn Đông giúp Cao Chấn thu dọn đồ đạc, mặt không chút biểu tình, giống như thuận miệng hỏi:

- Cao đại ca, không biết lát nữa anh muốn nói cho tôi dự định gì vậy?

- Ha ha, Văn Đông, trước tiên cậu đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ biết!

Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, mò lấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ tháo xuống, đưa cho Cao Chấn:

- Cao đại ca, anh đã xuất viện, cái này có thể trả lại cho anh rồi!

Chiếc dây chuyền này là bang chủ lệnh của Thanh bang Cao Chấn giao cho Tạ Văn Đông khi nằm viện.

Cao Chấn lắc đầu, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, ngồi ở trên giường nhìn Tạ Văn Đông nói:

- Văn Đông, dây chuyền này cậu mang theo đi! Vật ấy tuy là tổ truyền, nhưng cậu cũng không phải là ngoại nhân, hơn nữa về sau ta cũng không định làm lão đại Thanh bang nữa!

Tạ Văn Đông đại hỉ, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mờ mịt, hỏi:

- Cao đại ca, tại sao anh lại nói như thế? Thanh bang là của anh, tôi không có ý định chiếm đoạt.

Cao Chấn thấy Tạ Văn Đông hiểu lầm ý tứ của mình, vội vàng nói:

- Văn Đông, ta đâu có nói cậu muốn chiếm đoạt Thanh bang chứ! Chỉ là trong khoảng thời gian nằm viện này ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta có cảm giác mình rất giống như lời Lý Sử Minh, không thích hợp ngồi ghế lão đại, nếu như Thanh bang lại do ta lãnh đạo căn bản sẽ không có tiền đồ!

- Cao đại ca, tại sao anh lại nói như thế, trước đây anh làm cũng tốt lắm mà!

- Cậu sai rồi. Kỳ thực trước khi chưa cùng cậu liên minh, sự việc lớn nhỏ của Thanh bang đều do Lý Sử Minh xử lý, nói thật ra, Lý Sử Minh cũng thực sự là một nhân tài, nhưng quá tự đại, căn bản không để ta vào mắt. Sau khi cùng cậu liên minh làm rất nhiều đại sự, cũng thu được thành tựu nhất định, nhưng căn bản ta chẳng làm được gì, đều là cậu đưa ra chủ ý.

Tạ Văn Đông nhận ra Cao Chấn xuất phát từ chân tình, trong lòng vui sướиɠ, về sau Thanh bang đã danh chính ngôn thuận thuộc về mình, tương đương với toàn bộ hắc đạo thành phố J hoàn toàn nằm trong khống chế của mình, tuyệt đối là hoàng đế ngầm! Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không quá vui vẻ, Tạ Văn Đông thử thuyết phục Cao Chấn:

- Cao đại ca, hiện tại Lý Sử Minh đã chết, về sau sẽ không còn người gây trở ngại cho anh nữa, anh ở Thanh bang có thể làm những quyết định mà bản thân muốn làm.

- Văn Đông! Cậu còn chưa rõ ý tứ, ta căn bản là người không thích hợp làm hắc đạo lão đại, cũng không thích thú gì chiếc ghế đó. Trước đây từ lâu ta đã muốn có một cuộc sống bình yên, thế nhưng ta không thể. Bởi vì Thanh bang là trách nhiệm của ta, là trách nhiệm từ đời trước, đời trước nữa lưu lại, ta không có quyền được lựa chọn. Văn Đông, cậu biết không, ta luôn muốn có được cuộc sống của một người bình thường, không cần danh lợi, không muốn suốt ngày đấu đá nhau, chỉ cần có thể bình yên mà sống là đủ rồi. Khoảng thời gian này nằm trong bệnh viện ta mới biết được cái gì là đầy đủ, cái gì là hạnh phúc, chỉ cần cùng Ảnh bình yên sống chung một chỗ...

Cao Chấn có chút kích động, nhưng trong ánh mắt lại tản mát ra quang mang hướng về phía trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »