Tạ Văn Đông đi một mình trên đường về nhà, hơn mười giờ tối, trên đường càng vắng người đi. Gió đêm thổi qua, bãi cỏ bên đường phát ra thanh âm " sàn sạt " . Lúc này thành phố tĩnh mịch một cách dị thường, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ô tô lướt gió xẹt qua. Văn Đông vừa đi vừa sút mấy hòn đá trên đường, trong lòng đầy tâm sự. Tương lai của mình sau này sẽ như thế nào ? Chẳng lẽ cả đời phải làm một tên côn đồ, nhưng bây giờ mình càng lấn sâu vào hắc đạo. Vô luận là như thế nào, cũng không phải là thứ mà mình muốn, lún càng sâu thì càng hiểu rõ một khi đã đi sẽ không có đường về. Trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ về vấn đề này, ngay cả bản thân cũng giật mình. Lắc lắc đầu, đem vấn đề này vứt sang một bên. Thế nhưng Tạ Văn Đông thật không ngờ, nhiều năm sau khi bản thân nghĩ lại điều này thì nó đã quá xa vời.
Tạ Văn Đông lắc đầu không thèm suy nghĩ nữa, số phận của một người có đôi khi dựa vào sự định đoạt của chính mình, mà đôi khi cũng đã được trời định sẵn.
Trong một tháng sau đó, có thể nói đúng là Lý Sảng, Cao Cường cũng mấy tiểu đệ cấp dưới phải chịu nhiều thống khổ. Không có tự do, chỉ có áp lực, không có hưởng lạc (hưởng thụ ), chỉ có đọc sách. Dưới áp lực của Tạ Văn Đông, mấy tên cặn bã của xã hội bỗng nhiên thành tích tiến bộ với tốc độ chóng mặt. Khiến cho các lão sư mở rộng tầm mắt, trong đầu cùng suy nghĩ : chẳng lẽ nỗ lực của mình đã cảm động những thiếu niên bất lương này, làm cho bọn họ đổi tính ? Trường học vì thế cứ bình thường mà mở lại, trước tiên biểu dương chủ nhiệm lớp của các ban. Giới học sinh bây giờ xuất sắc hơn so với trước nhiều lắm, vì nền giáo dục của nước nhà mà ra sức cống hiến. Các chủ nhiệm ban cũng đều tỏ thái độ " Để tổ quốc ngày càng lớn mạnh, chúng ta ngày sau phải càng nỗ lực dạy dỗ học sinh tốt hơn... ... . " ( quá nhiều không kể hết )
Trung Khảo ( kỳ thi giữa kỳ ) rốt cuộc cũng tới. Trước một ngày Văn Đông đem hết thảy huynh đệ gọi tới, hỏi bọn hắn ôn tập như thế nào rồi ? Tất cả mọi người cúi đầu không nói. Trong đầu đều hiểu rõ kiến thức của ba năm bỏ phí, bây giờ muốn lấy lại đâu dễ dàng như vậy ! Thấy mọi người không lên tiếng, Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
-Mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, đến cuộc thi ngày mai, các ngươi phải có thiết bị BB cho ta! ( BB là quái gì thế nhĩ? )
Lý Sảng nghi hoặc:
-Đông ca, mang thứ đó để làm gì a?
Cao Cường đâu tiên là ngẩn người, nhưng lập tức hiểu ra, gõ đầu Lý Sảng một cái:
-Ngươi đúng là đầu heo, Đông ca đưa cho chúng ta bài giải!
Lý Sảng làm bộ ra vẻ ta đây biết rõ, lớn tiếng nói :
-Cút ngươi đi, ai nói ta không biết a?
Sau đó quay đầu hướng tiểu đệ bên cạnh thấp giọng hỏi :
-Dùng thiết bị BB truyền đáp án là cái quái gì thế ?
Tên tiểu đệ bị hỏi vẻ mặt đơ ra, Cường ca nói không sai, đúng là tên đầu heo. Nhưng hắn không dám nói như vậy, kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho Lý Sảng.
Tạ Văn Đông nhìn thấy mọi người vẻ mặt tươi cười nghị luận, lớn tiếng nói :
- Ai không thể mượn được thì giơ tay lên, ta sẽ nghĩ biện pháp khác cho mọi người !
(Khi đó thiết bị BB vẫn là ý tưởng độc đáo, không nghĩ tới bây giờ điện thoại di động lại phổ biến hơn nhiều. )
Có mấy tiểu đệ giơ tay, Lý Sảng nhìn hai bên, mặt đỏ lên, cúi đầu giơ tay lên. Cao Cường ở bên cạnh lay hắn một cái :
- Ta nói lão phì này, ngươi cũng quá mất mặt đi, nếu cần thì ta mượn dùm ngươi.
Lý Sảng đầu càng cúi thấp hơn, xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Nhà của ta nghèo mà!
- Ha ha!
Xung quanh huynh đệ đều cười rộ lên. Tạ Văn Đông cười nói:
- Ai có thể mượn nhiều thì tận lực mượn nhiều một chút, trước tiên phải giúp các huynh đệ khác trong bang, nghe rõ chưa?
Có mấy người gia cảnh cũng khá giả lớn tiếng nói:
- Dạ biết, Đông ca!
Tạ Văn Đông thỏa mãn gật đầu, Lý Sảng bất chợt hỏi:
- Đông ca, anh sớm đã nghĩ ra biện pháp giúp chúng ta vượt qua kỳ thi này rồi phải không?
- Ai! Cái này gọi là lo trước tính sau. Các ngươi nghĩ gì không lẽ làm lão đại như ta không biết hay sao?
- Vậy Đông ca bắt chúng ta một tháng này cố gắng đọc sách làm gì a?
Lý Sảng cũng giống mọi người đem nghi vấn trong đầu nói ra.
Tạ Văn Đông vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Bởi vì ta không muốn các ngươi khi lên Cao Trung vẫn còn cái bộ dáng chày gỗ (ngu si) thế này. Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này không có học vấn, ngươi tại cái xã hội này sẽ chẳng là gì! Mặc kệ ngươi đi tới đâu, đều không có ai xem trọng ngươi, cho dù các ngươi có vào xã hội đen đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.
Mọi người thế mới biết dụng tâm của Tạ Văn Đông, đó là thật sự vì bản thân mọi người mà suy nghĩ, trong lòng cảm thấy cảm động, cùng kêu lên:
- Đã biết, Đông ca!
Ngày thứ hai, Đệ Tứ Tiểu Học tại cửa chật kính phụ huynh học sinh. bởi vì địa điểm thi trường Nhị Trung tổ chức ở chỗ này, phụ huynh học sinh vì muốn khuyến khích con em bọn họ cố gắng hết mình nên đã đứng chờ ở đây đến trưa.
Tam Nhãn ngồi xổm một bên, phì phèo điếu thuốc, nhìn đồng hồ trên tay, hỏi tiểu đệ bên cạnh:
- Tiểu Hoa, ngươi đi xem lại dây nghe có hoạt động tốt hay không a ?
Tiểu Hoa kia " ân" một tiếng hướng một bên chạy đi.
- Nhiều giờ trôi qua như vậy rồi, thế nào còn chưa đi ra !
Chờ một hồi lâu, Tam Nhãn sốt ruột nhỏ giọng nói.
- Tam Nhãn ca, Đông ca có phải không ra được hay không ?
Tên tiểu đệ bên cạnh chợt hỏi, Tam Nhãn lắc lắc đầu, hắn cũng không biết.
Qua năm phút đồng hồ, có người vỗ vào vai Tam Nhãn, làm hắn giật mình nhảy dựng lên, định xoay người mắng to, vừa nhìn lại đúng là Tạ Văn Đông, miệng đang mở lập tức khép chặt lại:
- Đông ca, anh ra từ khi nào vậy? Em thế nào lại không thấy anh a!
Văn Đông "ha ha" vui cười nói:
- Cửa ra có người canh gác không đi ra được, ta chỉ có thể trèo tường ra.
Nói xong, trong tay xuất ra tờ giấy giao cho Tam Nhãn:
- Nhanh lên một chút, thời gian không còn nhiều lắm!
- Hảo a, Đông ca yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức!
Tam Nhãn cầm tờ giấy dẫn theo tên tiểu đệ chạy đi.
Sau cùng cũng có kết quả kỳ thi Trung Khảo. Các huynh đệ toàn bộ đều vượt qua, mà thành tích của Văn Đông lại cao nhất thành phố, nhưng hắn lại muốn tiến vào trường tam lưu Nhất Trung khiến các lão sư một trận đau đầu, trong đầu thầm than đáng tiếc: một hạt mầm tốt cứ như thế mà bị hủy!
Cha mẹ Tạ Văn Đông lài càng phản đối quyết liệt, bị buộc không còn cách nào khác Tạ Văn Đông chỉ có thể kiên quyết:
-Ba mẹ, con đã trưởng thành, để con tự chọn con đường đi của mình! Con hứa với hai người, ba năm sau con nhất định sẽ đậu lên Đại Học.
Cha hướng mẹ của Văn Đông nói:
- Ai, con trai chúng ta lớn rồi, nó đã lựa chọn con đường cho cuộc đời mình, chúng ta có thể trói nó một lúc, không thể trói nó cả đời.
Sau đó hướng Văn Đông:
- Văn Đông a, ta cũng hi vọng con lựa chọn đúng đắn, sau này sẽ không có cơ hội để hối hận a!
Cứ như vậy, Tạ Văn Đông lấy thân phận học sinh có thành tích cao nhất thành phố tiến vào trường Nhất Trung có ác danh truyền xa, đồng thời mang theo một trăm tên tiểu đệ. Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng thay đổi số phận của mình từ một tên học sinh ngoan hiền, bắt đầu một con đường làm người mới.
Trong kỳ nghỉ lên Cao Trung, Tạ Văn Đông không hề nhàn rỗi. Từ lúc hắn cùng Tam Nhãn đánh một trận, hắn mới biết trên xã hội hỗn loạn này chỉ dựa vào cái đầu cùng sự tàn nhẫn thực sự chưa đủ, hắn còn cần phải có một cơ thể cường tráng. Trong nhiều tháng này, Tạ Văn Đông ngoại trừ đăng ký học thêm, hắn còn tham gia lớp học võ, chỉ cần lúc rãnh rỗi sẽ không từ bỏ một giây một phút nào để rèn luyện thân thể. Ngay cả Tam Nhãn cũng bội phục nghị lực này của hắn. Tiếp xúc một thời gian dài, hắn đối với tính cách của Văn Đông có thể hiểu đôi chút: không muốn làm thì thôi, đã làm thì phải là tốt nhất. Một tháng sau, Tạ Văn Đông tìm Tam Nhãn để giao thủ, đem bao tay quyền anh đưa cho Tam Nhãn bảo hắn đấu một trận, kết quả ai thắng ai thua cũng không rõ, chỉ biết là hai người trông rất thê thảm, cả người đầy vết thương.
Nữa tháng sau, Tạ Văn Đông lại tìm đến Tam Nhãn. Lúc này Lý Sảng, Cao Cường cũng đi theo, thế nhưng bị bắt đứng ngoài cửa, lát sau lúc Tam Nhãn đi ra chỉ thấy một bên mắt hắn sưng phù, hai người thấy vậy vội hỏi kết quả, Tam Nhãn chỉ nói một câu:
- Đông ca tại phương diện đánh nhau rất có ngày phú a!
Hắn bất lực thở dài.
Nửa tháng kế tiếp, Tạ Văn Đông lần thứ hai đến tìm Tam Nhãn, Tam Nhãn một bên mắt vẫn còn sưng phù nằm trên mặt đất, nói cái gì cũng không chịu đi… Tạ Văn Đông bất đắc dĩ không còn biện pháp nào khác, bắt đầu dụ dỗ:
- Chỉ cần ngươi đi, buổi tối ta mời ngươi đi ăn, địa điểm nào tùy ngươi chọn.
Tam Nhãn một bên nhắm mắt một bên nói:
- Cho dù nói gì thì em cũng không đi, nếu mạng còn không giữ được thì ăn được cái nỗi gì?!
Lý Sảng một bên không chịu nổi cám dỗ, chủ động đưa ra yêu cầu cùng Văn Đông đấu một trận. Tam Nhãn dùng anh mắt thương xót nhìn về Lý Sảng đã đi xa, lắc lắc đầu, tự nhủ: "huynh đệ bảo trọng!". Kết quả buổi tối Lý Sảng cùng Văn Đông đi ăn thì chỉ thấy hắn bị gãy hai cái răng.
Từ đó về sau, lúc Tạ Văn Đông tìm người giao thủ, xung quanh năm mươi thước đều không có một bóng người . Tam Nhãn từng nói qua:
- Sau này Đông ca đi đến đâu, phải tránh xa ra trăm mét, nếu không bị ăn đòn thì cũng không biết khóc với ai.
Lý Sảng nghe xong cũng đồng ý gật đầu lia lịa.
Thời gian nhiều tháng trôi qua, bây giờ trông Tạ Văn Đông cao hơn một chút, làm cho người ta cảm giác hắn rất gầy yếu.
Nhà hắn cách trường Đệ Nhất Trung Hoc khá xa, hắn không thể làm gì khác hơn là lấy xe đạp đi học. Tới cửa trường học, đập vào mắt hắn là một cái cửa bị phá tan hoang. Trên cửa gián đầy giấy, trên đó ghi: "Bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© thì không cần lo lắng... " Té xỉu, quảng cáo dán lên cửa như vầy, mà trường học không dám nói gì hay sao? Tạ Văn Đông lắc lắc đầu hướng về phía trường học. Thấy người bảo vệ là một lão đầu đang ngồi đọc báo, Văn Đông đi qua vội hỏi:
- Bác ơi, ta là học sinh mới ở đây, xin hỏi tân sinh báo danh ở đâu a?
Lão đầu đem tờ báo đặt xuống, nhìn Văn Đông một chút, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe, nói lớn lên một chút!
Tạ Văn Đông bất đắc dĩ phải lớn tiếng hô to:
- Ta nói, tân sinh báo danh ở đâu?
- Cái gì? Ngươi tới muộn rồi ! Vậy ngươi còn không mau mau vào lớp, còn cùng ta nói cái gì nữa?!
Lão đầu lắc lắc đầu lấy tờ báo ra xem tiếp.
Tạ Văn Đông thiếu chút nữa hộc máu, có một người bảo vệ như vậy hỏi sao trường học không loạn? Không để ý tới lão đầu nữa, dẫn xe hướng vào trong trường. Đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng xe máy ồm ồm. Tạ Văn Đông không kịp nghĩ nhiều, bản năng hướng qua một bên né đi, xe cũng ngã trên mặt đất. Một chiếc xe máy từ bên người hắn xẹt qua, ở phía trước đó không xa dừng lại. Tên lái xe mang bộ dáng ngạo mạng đem nón bảo hộ tháo xuống, một mái tóc đen huyền thấp thoáng trên không trung, quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông. " Đẹp quá" Tạ Văn Đông thấy rõ người lái xe nguyên lai là một nữ sinh, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mi thanh tú, phía dưới hàng chân mày là một đôi mắt đẹp tựa sao băng, đôi môi đỏ mộng kiều diễm ướŧ áŧ khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
-Ngươi mù à? Đi đường mắt để đâu vậy?
Thanh âm rất êm tai, nói ra khiến Tạ Văn Đông một trận thẩn thờ, hắn vẻ mặt ủy khuất nói:
- Dường như là ngươi lái xe không cẩn thận đυ.ng phải ta! Thế nào trách lại ta a!
Nữ sinh kia quan sát trên dưới Tạ Văn Đông, vóc người cũng ổn, tướng mạo coi như thanh tú, con mắt đúng là khá đặc biệt a! Vừa sắc sảo vừa dài, đặc biết rất sảng. Làm cho cảm giác rất dị thường.
Thấy nữ sinh kia nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Văn Đông có chút xấu hổ:
- Bạn học, trên người ta có cái gì không đúng à?
Âm thanh của Văn Đông cắt đứt suy nghĩ của nữ sinh, gò má có chút ửng đỏ, xuống xe hướng phía hắn đi tới hỏi:
- Ngươi là học sinh mới tới?
Tạ Văn Đông gật đầu, cảm giác nữ sinh này vóc người khá chuẩn, thân cao một thước bảy, cùng mình không chênh lệch nhiều lắm. Hơn nữa dáng người gầy gầy, có thể nói là mảnh mai.
- Nếu đúng là tân sinh nên gọi ta là học tỷ, không được gọi bạn học. Nhìn tướng tá ngươi gầy yếu, sau này có ai khi dễ ngươi đến tìm học tỷ này, ta sẽ ra mặt giúp ngươi!
Nữ sinh kia vừa nói vừa vỗ vỗ đầu Tạ Văn Đông. Chính cô ta cũng không biết vì sao, thấy một thanh niên tướng mạo gầy yếu, trong đầu thấy thân quen liền muốn đem hắn bảo vệ, có lẽ hắn lớn lên gầy yếu giống mình nên bản thân có ý muốn bảo hộ hắn đi! "Nữ sinh tự nói với mình". Văn Đông có chút dở khóc dở cười, nữ sinh này đúng là "rất rộng rãi" a. Nhưng hắn vẫn cứ gật đầu:
- Vâng, đa tạ học tỷ. Học đệ sẽ nhớ kỹ!
Thấy Tạ Văn Đông con mắt sáng ngời hàm chứa tiếu ý nhìn mình, nữ sinh cũng không thèm để ý, lắc đầu vội ly khai. Trong đầu tự nhủ bản thân là đang đi, chứ không phải bỏ trốn. Tạ Văn Đông ở phía sau quát to:
- Học tỷ hẹn gặp lại!
Kỳ thực hắn cũng không biết nữ sinh kia là người của ban nào, mà hắn cũng không muốn biết, vừa bị nữ sinh kia hấp dẫn hắn vẫn biết mỹ quan mình vẫn còn tốt chán.
Thấy nữ sinh đã đi xa, Văn Đông mới thu hồi ánh mắt, cúi người đem xe nâng dậy. Lúc này đằng sau truyền đến thanh âm vội vã:
- Đông ca! Chờ em một chút!
Không cần quay đầu cũng biết là ai rồi, Tạ Văn Đông quay đầu nhìn lại đúng là Lý Sảng người đầy mồ hô, đằng sau còn có Cao Cường cùng sáu khuôn mặt xa lạ.
Đi tới phụ cận, Lý Sảng hướng sáu người kia nói:
- Đây là Đông ca, là lão đại của các ngươi !
Sáu người nhìn thoáng qua Tạ Văn Đông, khom lưng cùng nói:
- Chào Đông ca!
Thấy vẻ mặt mê muội của Văn Đông, Cao Cường vội giải thích:
-Sáu tiểu đệ này cũng đều là tân sinh, Tam Nhãn ca cùng bọn em mới tìm được. Nếu có đánh nhau cũng phải có vài em út hỗ trợ!
Tạ Văn Đông hướng sáu người gật đầu một cái, hướng Lý Sảng cùng Cao Cường nói:
- Một hồi chờ các huynh đệ tới rồi, các ngươi chú ý một chút, trước tiên đừng nên gây chuyện, biết không?
Hai người gật đầu, Lý Sảng hì hì cười nói:
- Đông ca, em đi theo anh cũng học được chút bổn sự, anh yên tâm đi!
Tạ Văn Đông xoay người lắc đầu nói:
- Ta lo lắng nhất là ngươi.
Sau đó dẫn xe hướng về bãi đỗ xe. Cao Cường ha hả vui cười, đẩy xe theo sau Văn Đông. - Cái tên khốn này, ngoài trừ cười trên nổi đau của người khác ngươi còn làm được cái gì?
Lý Sảng thầmchửi, thân thể mập mạp của hắn cố gắng leo lên xe đuổi theo Tạ Văn Đông, thấy vậy sáu tên tiểu đệ vẻ mặt cười khúc khích.
Tạ Văn Đông sắp tiến vào bãi đỗ xe, đang muốn hướng vào trong, bị hai người học sinh chặn lại.
- Ai~~ai ~~ ai! Mau dừng lại, có biết bọn mày đang làm gì không, không biết đây là nơi lão đại bọn tao đậu xe à ?
Lý Sảng trong đầu khó chịu nói:
-Ta vừa nhìn thấy có mấy học sinh vừa đem xe tiến vào, vì sao chúng ta lại không được?
Một tên học sinh có đôi mắt nhỏ xíu nhìn Lý Sảng nói:
- Bọn chúng là người nhà, còn mày là ai. Tao nói không được là không được!
Tên gầy bên cạnh cũng ra vẻ ngang ngược, dùng ánh mắt hâm dọa nhìn vào bọn người Tạ Văn Đông.
Lý Sảng đem xe dựng xuống, tiến lên cãi:
- Giỡn mặt à, bởi vì bọn tao là tân sinh nên không cho vào! Tao nói cho mày biết, lập tức tránh ra. Ngày hôm nay nhất định tao phải dắt xe vào trong đó.
Tạ Văn Đông cũng thấy được hai tên này có chút quá phận, không có ra tay ngăn cản Lý Sảng.