Quyển 2 - Chương 14



Đồng thời, lão đại Huynh Đệ minh Bàng Kiến biến mất một cách thần bí trong bệnh viện, vốn dĩ Huynh Đệ minh lung lay sắp sụp đổ cũng theo Bàng Kiến biến mất không còn bóng dáng hệt như hôi phi yên diệt (tro bay khói tan).

Mấy ngày nay Tạ Văn Đông muốn thong thả cũng không được, chuyện của bang hội khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán. Ngày đầu tiên sau khi bị kiểm tra niêm phong năm địa bàn, Tạ Văn Đông nhận ra vị Trình cục trưởng mới tới này cũng không đơn giản là tân quan nhậm chức muốn lấy uy, nhanh chóng đem sinh ý độc phẩm trong địa bàn tạm thời dừng lại. Tuy là như vậy, cảnh sát vẫn cứ ba ngày lại đến chiếu cố qua một lần, biểu đạt bọn họ đối với "hảo hữu" của dân chúng rất là nhiệt tình quan tâm.

Sau khi Tạ Văn Đông bị buộc đình chỉ sinh ý độc phẩm, chẳng khác nào tài lộ của bang hội bị cắt đứt, thương lượng cùng Cao Chấn mấy lần phải đối phó như thế nào cũng không tìm ra biện pháp giải quyết thích hợp. Hai người đối với lần này vô kế khả thi. Cuối cùng Cao Chấn nói:

- Cái tên cục trưởng mới tới này mềm rắn không ăn, cái gì ta cũng đều đã thử qua, chính là con mẹ hắn không có đầu óc! Ta thấy nếu thực sự không được, vậy... trực tiếp làm thịt hắn đi!

Tạ Văn Đông lắc đầu nói:

- Còn chưa tới mức phải như thế, làm thịt hắn không khó, thế nhưng hắc đạo thành phố J về sau cũng đừng nghĩ đến việc lăn lộn nữa. Khi đó trên tỉnh sẽ không có khả năng buông tha cho chúng ta, dù cho anh có người trong tỉnh ủy cũng không ăn thua, bởi vì ảnh hưởng quá xấu!

Cao Chấn nóng nảy hỏi:

- Huynh đệ, vậy cậu nói phải làm sao bây giờ? Hiện tại tài lộ đã bị chặt đứt, phía dưới ta và cậu cũng đều có hơn ngàn huynh đệ đang há mồm chờ ăn đó!

Tạ Văn Đông khó khăn nói:

- Tôi cũng lo lắng rất lâu rồi, Cao đại ca anh có biết nhà vị Trình cục trưởng này không?

Cao Chấn nói:

- Nghe nói không phải là người bản thị (tương tự như bản địa, ý bảo là không phải người thành phố này), cụ thể là ở đâu hiện tại ta cũng không rõ nữa, cậu hỏi cái này để làm gì?

Linh quang chợt lóe, Tạ Văn Đông chợt nhớ tới tình cảnh lúc trước mình khiến cho Hà Hạo Nhiên chịu sự chi phối, ha hả cười nói:

- Tôi cần phải biết tình hình gia đình của hắn, có những người nào, nếu biết được có thể sẽ có chút trợ giúp đối với chúng ta đó!

Cao Chấn gấp gáp nói:

- Huynh đệ, không phải cậu nghĩ là bắt người nhà của hắn để uy hϊếp hắn đấy chứ? Được! Đây cũng có thể coi là một biện pháp tốt, cho dù hắn là Bao Thanh Thiên sống lại, chỉ cần người trong nhà rơi vào tay chúng ta cũng không sợ hắn không nghe lời! Ha ha!

Tạ Văn Đông lắc đầu nói:

- Cao đại ca, chúng ta không nhất định phải dùng người nhà của hắn uy hϊếp hắn, tùy cơ mà hành sự thôi! Xem tình huống đã rồi mới quyết định!

Cao Chấn trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không có u ám như vừa rồi nữa, vỗ vỗ vai Tạ Văn Đông nói:

- Huynh đệ yên tâm đi, lát nữa ta sẽ bảo người đi thăm dò gốc gác tên kia, không quá ba ngày sẽ có tin tức, dù sao ta ở tỉnh ủy cũng có người mà! Ha ha!

Hai người lại trò chuyện một hồi, Cao Chấn liếc mắt ngắm Ảnh ở phía sau Tạ Văn Đông, đổi đề tài nói:

- Huynh đệ, gần đây có phải cậu cùng Tiểu Ngọc giận dỗi nhau không?

Tạ Văn Đông nghe xong sắc mặt ửng đỏ, chuyện này dù sao cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì! Cúi đầu "vâng" một tiếng. Cao Chấn cười nói:

- Huynh đệ cũng quá dễ tức giận rồi, Tiểu Ngọc được ta cùng Tiểu Mỹ nuông chiều đã quen, huynh đệ có thể nhường thì nhường cho nàng đi! Mấy ngày nay Lý Phong đi lại rất gần Tiểu Ngọc, cậu cũng phải cẩn thận một chút!

Lại là Lý Phong, Tạ Văn Đông nghe xong cái tên này trong lòng khó chịu, thầm nghĩ mình sớm muộn gì cũng phải có một ngày hảo hảo mà giáo huấn hắn! Nghiêm túc nói với Cao Chấn:

- Cao đại ca anh nói rất đúng, việc này là tôi có chút không phóng khoáng, lát nữa tôi sẽ quay lại trường học xin lỗi Tiểu Ngọc!

Cao Chấn gật đầu:

- Huynh đệ có thể làm vậy là tốt rồi, ta cũng không nói gì nữa. Lần tới hai ta lại trò chuyện tiếp!

Nói xong Cao Chấn đứng dậy cáo từ.

Sau khi Tạ Văn Đông tiễn Cao Chấn rời đi, nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, Nhất Trung cũng sắp tan học rồi. Hạ quyết tâm đi tìm Cao Tuệ Ngọc nói cho rõ ràng.

Tới Nhất Trung vừa kịp lúc tan học. Tạ Văn Đông đứng trước cửa Giáo học lâu, cúi đầu trầm tư, nghĩ xem lát nữa làm sao để xin Cao Tuệ Ngọc tha lỗi. Lúc này Ảnh kéo áo Tạ Văn Đông, quay đầu lại nhìn nàng, Ảnh hất hất đầu về phía học sinh đang đi ra từ trong Giáo học lâu. Tạ Văn Đông nhìn lại, hai tỷ muội Cao Tuệ Ngọc cùng Cao Tuệ Mỹ vừa mới đi ra, không biết đang nói chuyện gì.

Tạ Văn Đông vội vàng đi lên trước, thấp giọng nói:

- Tiểu Ngọc, Mỹ tỷ!

Cao Tuệ Ngọc thấy Tạ Văn Đông thì ngây ra một lúc, hừ một tiếng, tức giận quay đầu đi không thèm nhìn hắn, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, thầm nghĩ tiểu tử thối Tạ Văn Đông này rốt cuộc cũng cam lòng tìm tới mình rồi! Cao Tuệ Mỹ kéo kéo Cao Tuệ Ngọc, nhìn Tạ Văn Đông, khẽ cười đi sang một bên.

Tạ Văn Đông kéo tay Cao Tuệ Ngọc, đi tới chỗ ít người, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Ngọc, anh tới để xin lỗi!

Cao Tuệ Ngọc cúi đầu "ừ" một tiếng không nói gì, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Tạ Văn Đông nói xong nhìn thấy Cao Tuệ Ngọc không nói gì, thấy nàng cúi đầu, thái độ lãnh đạm, không biết phải nói gì cho tốt.

Hai người đứng ở chỗ đó, tức giận cũng đã lắng xuống. Tạ Văn Đông đánh vỡ cục diện bế tắc nói:

- Tiểu Ngọc, hiện tại thế lực của Văn Đông hội không thể so với trước đây được, huynh đệ trong bang hội lo lắng cho an toàn của anh nên cố ý phái Ảnh bảo vệ anh. Anh hy vọng em tin tưởng lời anh nói, càng hy vọng em có thể hiểu được anh!

Cao Tuệ Ngọc nghe xong, vành mắt đỏ ửng, thực ra những việc này nàng đã sớm nghe tỷ tỷ nói qua, trong lòng tha thứ cho Tạ Văn Đông từ lâu rồi, chẳng qua là ngượng ngùng không mở miệng trước. Nhìn hai má gầy gò của Tạ Văn Đông, đau lòng nói:

- Văn Đông, thực ra em...

"Reng~~~~~~" Cao Tuệ Ngọc còn chưa nói dứt lời, chuông điện thoại đã kêu lên, Tạ Văn Đông thiếu tự nhiên nhìn nàng một cái:

- Tiểu Ngọc, anh nghe điện thoại trước đã, chờ anh một chút!

Nói xong xoay người đi ra vài bước, hắn không muốn cho Cao Tuệ Ngọc biết nhiều chuyện của bang hội, lại càng không muốn chuyện của hắc bang làm ảnh hưởng đến sự thuần khiết của nàng.

- A?

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh gấp gáp:

- Đông ca, em là Cao Cường đây, sàn nhảy Thái Tử ở thị trung đã bị cảnh sát niêm phong! Tam Nhãn ca cũng bị cảnh sát bắt đi rồi!

Tạ Văn Đông kinh hãi:

- Hả? Chuyện gì xảy ra, chẳng phải là ta đã bảo các ngươi không bán độc phẩm nữa cơ mà?

- Bọn em không có bán, nhưng không biết làm thế nào mà cảnh sát từ trong phòng vệ sinh bắt được năm bao bạch phiến, bà nội nó, nhất định là có người hãm hại chúng ta!

- Đừng có gấp, ngươi đang ở đấy hả, ta lập tức đến đó ngay, trước tiên phải đem Trương ca thả ra rồi mới nói!

- Đông ca, em đang ở Bỉ Bỉ, huynh đệ Long đường đều ở đây, nói là muốn đi đánh cục cảnh sát để cứu Tam Nhãn ra, em sắp không áp chế được rồi!

- Chết tiệt, ta lập tức đến ngay! Vô luận thế nào cũng phải làm cho huynh đệ Long đường ở lại tại chỗ, nói đó là mệnh lệnh của ta!

- Được, Đông ca, em biết rồi! Anh đến đây nhanh lên một chút!

Tạ Văn Đông ngắt điện thoại, trong lòng cấp bách như lửa đốt, nếu như Long đường thực sự đánh tới cục cảnh sát thì thật là hỏng bét. Xin lỗi Cao Tuệ Ngọc nói:

- Tiểu Ngọc, anh có chút việc gấp cần đi trước giải quyết, buổi tối sẽ tận lực trở về để mời em ăn cơm, rồi sẽ giải thích với em!

Cao Tuệ Ngọc gật đầu, lo lắng nói:

- Văn Đông, mặc dù em không quan tâm tới chuyện hắc đạo, nhưng vẫn có nghe được một chút phong thanh, anh ngàn vạn phải cẩn thận đó!

Trong lòng Tạ Văn Đông chảy qua một dòng ấm áp, hôn nhẹ lên trán Cao Tuệ Ngọc, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi! Anh là Tạ Văn Đông, không ai có thể làm gì được anh cả! Chờ anh!

Nói xong vội vội vàng vàng cùng Ảnh rời đi. Học sinh trong trường học cũng có rất nhiều huynh đệ Văn Đông hội, thấy Tạ Văn Đông mặt mang lo lắng rời đi, biết là bang hội có thể xảy ra chuyện, cũng ào ào gia tăng cước bộ đi ra ngoài.

Cao Tuệ Mỹ đi tới, nói với Cao Tuệ Ngọc đang ngây ngốc nhìn bóng lưng của Tạ Văn Đông:

- Được rồi, người ta đã đi không thấy bóng dáng nữa mà còn nhìn cái gì, chúng ta về nhà nhanh lên một chút!

Cao Tuệ Ngọc "vâng" một tiếng, cùng Cao Tuệ Mỹ yên lặng đi ra khỏi trường học, trong lòng cầu khấn trời cao phù hộ. Không biết từ lúc nào trước cổng trường học đã đỗ hai chiếc xe con, thấy Cao gia tỷ muội từ trong cổng trường đi ra, Lý Phong mở cửa xe bước xuống.

- Tiểu Mỹ, Tiểu Ngọc, ha ha! Các em đều ở đây à, buổi tối anh muốn mời Tiểu Ngọc đi ăn!

Lý Phong mặc một thân đồ tây hàng hiệu, tự nhiên đi đến chỗ hai người.

Cao Tuệ Mỹ khách khí nói:

- Lý đại ca, tôi cùng Tiểu Ngọc còn có việc, không làm phiền anh được!

Lý Phong cố gắng giả bộ tỏ ra thất vọng, nhìn hai tỷ muội nói:

- Ai da! Anh đã đặt bàn rồi, hơn nữa còn có việc muốn nói cùng Tiểu Ngọc, là chuyện về Tạ Văn Đông! Các em đã có việc... vậy quên đi!

Cao Tuệ Ngọc nghe thấy là chuyện về Tạ Văn Đông, vội vàng hỏi:

- Lý Phong, là chuyện gì?

Lý Phong cười nói:

- Nhất thời không nói rõ được, chờ ngày nào đó lúc em rảnh rỗi anh sẽ nói cho em biết!

Cao Tuệ Ngọc sao có thể chờ lâu như vậy, lớn tiếng nói:

- Lý Phong, tôi cũng không có đại sự gì cả, không bằng bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi!

Lời này là đúng ý của Lý Phong, con mắt hiện lên vẻ gian xảo, gật đầu nói tốt, tự mình mở cửa xe mời Cao Tuệ Ngọc đi vào. Cao Tuệ Mỹ thấy Tiểu Ngọc lên xe, chung quy vẫn cảm thấy ngày hôm nay Lý Phong có chút kỳ quái, lo lắng cho muội muội lớn tiếng nói:

- Tốt lắm, Lý đại ca, tôi cũng không có chuyện gì, sẽ đi cùng Tiểu Ngọc, không biết anh có hoan nghênh hay không?

Sắc mặt Lý Phong khẽ biến, nhưng rất nhanh cười ha hả nói:

- Hoan nghênh chứ! Tiểu Mỹ cùng đi thực sự là tốt nhất rồi, ha ha!

Cười gượng vài tiếng, Lý Phong cũng mời Cao Tuệ Mỹ lên xe, trong mắt phát ra quang mang âm trầm, khóe môi nhếch lên tiếu ý, tự nhủ thật là tốt, cả hai cùng đi, đây là tự ngươi tìm tới cửa đó!

Sau khi chờ Lý Phong lên xe, hai chiếc xe con nhanh chóng chạy tới thị trung. Việc này vừa lúc bị một huynh đệ Ám tổ nhìn thấy, mặc dù là một việc bình thường, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc là cái gì không đúng hắn cũng không rõ, lắc đầu, thầm mắng mình ở Ám tổ thời gian dài, thành ra chuyện gì cũng nghi thần nghi quỷ!

Tạ Văn Đông ngồi xe tới sàn nhảy Bỉ Bỉ, bên trong người đông nghìn nghịt, phóng mắt nhìn kỹ, đều là người của Văn Đông hội, bên trong hỗn loạn, âm thanh ầm ĩ điếc tai. Tạ Văn Đông đi tới, tiện tay cầm lấy một chai rượu, hung hăng nện trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, thanh âm trong sàn nhảy cũng yên tĩnh trở lại.

- Các người ầm ĩ cái gì hả? Trời có sập không?

Tạ Văn Đông tức giận quát.

Mọi người thấy là Tạ Văn Đông đến, có những người tâm phúc, đặc biệt là huynh đệ Long đường vây lại bên người Tạ Văn Đông, tranh nhau nói không ngừng. Tiếng nói ong ong làm cho đầu Tạ Văn Đông to lên, Cao Cường đẩy mọi người ra, lớn tiếng nói:

- Đừng có ầm ĩ nữa, để ta nói với Đông ca!

Mọi người nghe xong rốt cục cũng an tĩnh lại, Cao Cường đem sự tình nói qua một lần, cũng không khác gì với lời đã nói trong điện thoại, duy nhất chính là ở phụ cận sàn nhảy Thái Tử phát hiện ra một người lén lút, bắt lại để hỏi, nguyên lai là người Thanh bang, đồng thời thừa nhận bạch phiến bên trong Thái Tử là do hắn để vào. Tạ Văn Đông nghe xong cảm thấy khả năng không lớn, mình và Thanh bang là liên minh, hiện tại phong thanh căng thẳng, Thanh bang không có khả năng hãm hại mình. Lại nói, Tạ Văn Đông biết tính cách Cao Chấn, chính là quân tử điển hình, không có khả năng làm ra loại sự tình này! Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông nói với Cao Cường:

- Bắt được người nào? Để ta hỏi một chút!

Cao Cường gật đầu, nói với huynh đệ thủ hạ:

- Đem cái con chó vừa bắt được kia lại đây!

Chỉ chốc lát, hai huynh đệ Văn Đông hội đã đem một người toàn thân là máu đưa tới trước mặt Tạ Văn Đông. Người nọ rõ ràng đã ăn không ít đòn, trên người toàn là vết thương, sau khi buông hắn ra, người nọ không còn đứng vững, cả người quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu sợ hãi nhìn Tạ Văn Đông.