Quyển 1 - Chương 4



- Ta xem chưa hẳn.

Không biết từ lúc nào, Tạ Văn Đông đã đứng dậy, trên mặt không hề có chút đau đớn, hai mắt lóe ra hàn quang huyết hồng.

- Ngươi. . . . .

Tam Nhãn hiểu rõ lực đạo của hai cước vừa rồi, đây không phải là điều mà một thiếu niên mười lăm mười sáu có thể chịu đựng được.

- Ha ha, xem ra ta đã quá xem thường ngươi rồi!

Tam Nhãn nhanh chóng hướng Tạ Văn Đông phóng đến, giơ một chân đá vào mặt Văn Đông. Lui về phía sau một bước thủ thế, vừa đỡ được một cước, Văn Đông đã lui ra phía sau ba bước, vẫn còn đứng vững ở đó, nhưng một chất lỏng màu đỏ đã từ trong mũi chảy ra, hai bên khuôn mặt cũng sưng lên. Phun ra một bụng máu, Tạ Văn Đông khẽ mỉm cười.

Tam Nhãn cảm thấy một chút sợ hãi, mặc dù hắn là người đánh người khác .

- Ngươi cho rằng ngươi có thể đỡ được tiếp sao?!

Hô to một tiếng, Tam Nhãn dùng toàn lực một quyền hướng về Tạ Văn Đông. Thân thể Tạ Văn Đông đột nhiên run run ngồi xổm xuống, Tam Nhãn một quyền này đánh hụt, thân thể tiếp tục hướng phía trước phóng đi. Tạ Văn Đông đang lung lay sắp ngã bổng nhiên linh hoạt hẳn lên, nhanh chóng rút bả đao trong thắt lưng ra, đâm vào chỗ yếu hại của Ba Mắt. Thanh đao đâm sâu vào cơ thể thì dừng lại, Tạ Văn Đông rút đao về, lại tiếp tục đâm vào một ngón tay Ba Mắt, nói :

- Vừa rồi ngươi có thể đã chết.

Tam Nhãn sờ sờ vào miệng vết thương, dựa người vào tường cúi đầu không nói gì. Văn Đông lẳng lặng đứng đó chờ hắn trả lời. Lý Sảng vẻ mặt hưng phấn, hướng Cao Cường bên cạnh nhỏ giọng :

- Hắc hắc, Đông ca thắng rồi !

Cao Cường gật đầu, nhưng tay vẫn đặt trên thanh đao ngay thắt lựng, từ từ di động vào giữa sân. Tam Nhãn đã thua không có nghĩa hắn không thể đánh tiếp. Cao Cường sợ Tam Nhãn không chịu được nổi nhục này, ra tay đánh lén Văn Đông.

Một lát sau, Tam Nhãn ngẫng đầu nhìn Tạ Văn Đông nói :

- Ta tuy rằng không phục nhưng đã là nam nhân thì nói phải giữ lời, ta thua rồi ! Sau này ngươi là lão đại của ta, chỉ cần một câu nói, mạng của Tam Nhãn này sẽ là của ngươi.

Dứt lời, cung kính hướng Văn Đông khom lưng chào.

Tạ Văn Đông " ha ha " cười, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi. Tam Nhãn nhanh tay lập tức đỡ lấy Văn Đông hô to:

- Mấy thằng đần, chạy nhanh ra ngoài đón xe !

Không đợi hắn nói xong, Lý Sảng đã chạy ra tìm xe rồi. . . .

Tam Nhãn cho người đem Tạ Văn Đông đưa đến bệnh viện, được chẩn định rằng nhiều chỗ xương bị gãy, bên trong còn xuất huyết, não bị chấn động nhỏ. Sau khi được đưa vào bệnh viện, Lý Sảng nhanh chóng gọi điện cho gia đình của Văn Đông, nói hắn bị tai nạn xe, hiện đang nằm trong bệnh viện. Sau khi phụ mẫu Tạ Văn Đông nghe được tin, hỏi hắn đang nằm bệnh viện nào, lập tức chạy đến. Sau khi gặp mặt Lý Sảng được hắn an ủi, mới khiến phụ mẫu Tạ Văn Đông yên tâm. Để gia tăng độ thuyết phục, Lý Sảng chi Tam Nhãn đang mang băng gạc nói:

- Bá phụ bá mẫu, chính là hắn lái xe đυ.ng phải Đông ca !

Cao Cường cùng mấy tên huynh đệ hiểu ý vội vàng gật gật đầu, Tam Nhãn mặt đỏ lên, cúi đầu cười khẽ.

Nửa tháng sau, Tạ Văn Đông trên cơ bản đã bình phục, bác sĩ căn dặn cần điều dưỡng một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn. Hôm nay, chỉ có phụ mẫu hắn đến đón xuất viện. Tam Nhãn trước đó đã dặn bọn thuộc hạ đừng xuất hiện, Tạ Văn Đông cũng không muốn phụ mẫu mình nhìn thấy những người này.

Về đến nhà, cha mẹ vì hắn mà làm một bữa ăn thịnh soạn, nhằm chúc mừng hắn xuất viện. Nhìn bàn đầy thức ăn, Tạ Văn Đông cảm thấy một trận xấu hổ, nếu như cha mẹ biết mình là vì đánh nhau nên mới phải vào bệnh viện thì không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào nữa . Văn Đông cảm thấy bản thân có lỗi với phụ mẫu, nhưng bây giờ hắn lại không thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại, tại nơi này hắn mới cảm nhận được tình cảm gia đình, mới cảm giác được cái gì gọi là hạnh phúc. Trên thế giới này không có thứ gì có thể so sánh với tình yêu của cha mẹ! Chí ít hiện tại hắn cho rằng đúng là như vậy.

Hắn không biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai, nhưng hắn có thể khẳng định rằng mình thích cuộc sống hiện tại, biết đâu bản thân từ khi sinh ra đã là một đứa con hư hỏng. Tạ Văn Đông tạm thời đem phiền não quên đi, cùng phụ mẫu thưởng thức bữa ăn gia đình.

Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông mang theo cặp sách hướng về phía trường học. Xa xa đối diện cửa trường học đang đứng không dưới năm mươi người, Tạ Văn Đông khóe miệng có chút nhếch lên. Chỉ thấy Tam Nhãn cùng Cao Cường đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, một bên cầm điếu thuốc một bên vừa cười vừa nói. Còn Lý Sảng do quá mập nên ngồi cũng chẳng xong, chỉ đứng bên cạnh khoa tay múa mép nói cái gì đó, giọng lớn đến nỗi khiến Tạ Văn Đông đứng xa cũng có thể nghe được. Ba người xa xa thấy Văn Đông đi tới, đem tàn thuốc vứt đi, đứng lên, Cao Cường sảng khoái hô to một tiếng:

- Đứng ngay ngắn nào, Đông ca tới ! "

Bọn thủ hạ đang tán loạn cấp tốc đứng thành hai hàng, chờ Văn Đông đến cùng nhau kêu lớn :

- Đông ca!

Học sinh nào vừa đi ngang qua đều tự giác tránh ra xa, người trên đường quay đầu nhìn lại, nhìn cái kiểu này trong đầu ai cũng nghĩ rằng chắc đây là xã hội đen ?

Tam Nhãn gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn Tạ Văn Đông:

- Đông ca, lần trước thực sự là xin lỗi. Đa tạ Đông ca đã nương tay, bác sĩ nói cho em biết vết thương gần vị trí lá gan, nếu chệch thêm một chút nữa là xong đời rồi.

Văn Đông " ha ha" cười nói:

- Nếu như ta ra tay độc ác thì còn có người hảo huynh đệ như ngươi à ?

Nói xong Văn Đông đưa tay vỗ vỗ bả vai Ba Mắt, Tam Nhãn cảm thấy một tia cảm động. Lý Sảng cùng Cao Cường cũng lấy tay đặt lên vai của nhau, bốn người siết chặt lấy nhau, dường như số mệnh đã gắn chặt bọn họ với nhau, không có thứ gì có thể chia cắt, hợp lại với nhau thành một thứ thống nhất. Bốn người nhất thời không nói gì, hi vọng thời khắc này sẽ vĩnh viễn ghi sâu trong tim. Tạ Văn Đông hiện được bọn thuộc hạ cấp dưới xem như một người anh hùng, bọn họ cảm giác được chỉ cần có Đông ca, mọi trắc trở khó khăn đều không thể làm khó được mình. Anh hùng chân chính thì không phải chỉ biết khoe môi múa mép , mà phải còn dùng hành động để chứng minh.

Một lúc lâu, bốn người mới tách ra, Lý Sảng xuất ra một cái túi phình to giao cho Tạ Văn Đông nói:

- Đông ca, đây là tiền thu được tuần này, lần này nhiều hơn trước không ít a!

Văn Đông mở ra nhìn một chút, gật đầu trả lại cho Lý Sảng nói:

- Dùng số tiền này buổi tới mời mọi người một chầu, để mọi người biết mặt nhau chút.

Lý Sảng nghe xong trong lòng cảm thấy vui, nhậu nhẹt là thứ hắn thích nhất, vội cảm ơn Đông ca. Sau đó hướng mấy tiểu đệ xung quanh hô:

- Buổi tối tất cả tập hợp, Đông ca mời mọi người đi ăn!

- Yeah ! Đông ca muôn năm!

Đoàn người vui vẻ lớn tiếng kêu to làm cho người đi đường một trận cau mày.

Buối tối Tạ Văn Đông trước tiên gọi điện về nhà, nói hắn đi sinh nhật của bạn , tối sẽ về trễ . Sau đó cùng Ba Mắt, Lý Sảng, Cao Cường dẫn theo năm mươi huynh đệ tới một nhà hàng nhỏ. Sau khi vào nhà hàng, bọn tiểu đệ hô to gọi nhỏ dọa khách nhân bỏ chạy hết. Tam Nhãn chọn một cái bàn sạch sẽ mời Văn Đông ngồi ở giữa, sau đó an bài mọi người ngồi xuống. Tạ Văn Đông, Cao Cường, Lý Sảng bốn người ngồi ở hàng đầu tiên.

Ông chủ nhà hàng nghe nhân viên có một băng xã hội đen tới , không dưới năm mươi người, tưởng rằng mình chọc phải ai , vội vàng từ phía sau chạy ra cười nói:

- Ai da ! Các vị huynh đệ đến nhà hàng của ta thật là một niềm vinh hạnh a! Muốn ăn cái gì thì cứ ăn hết mình, lần này ta mời a!

Lý Sảng nhìn vị này không tới ba mươi tuổi, người mập mạp không ít so với mình, vẻ mặt đang tươi cười nói. Lý Sảng khoát tay chặn lại nói:

- Ngươi là ông chủ ở đây à ?

Ông chủ nhìn tên vừa nói là một tên béo tuổi tác không lớn, không dám xem thường vội trả lời:

- Ha hả, ta chính là ông chủ ở đây, không biết tiểu huynh đệ dẫn theo những người này tới đây là ....?

- Không có ý gì cả !

Lý Sảng chỉ Tạ Văn Đông bên cạnh nói:

- Đây là đại ca của bọn ta, ngày hôm nay chọn nhà hàng của ông để mời huynh đệ ăn bữa cơm. Giá cả thì tốt nhất nên hợp lý một chút, nếu không thì..... hắc hắc!

Ông chủ nghe ra lời ẩn ý, cũng là người thông minh , vội vàng nói:

-Ngươi xem, huynh đệ ngươi nếu nói vậy thì mọi người đến đây đúng là nể mặt ông chủ này, bữa cơm này xem như ta mời mọi người đi !

Tạ Văn Đông khoát khoát tay:

-Ông chủ ngươi không cần phải khách khí, chúng ta lần này không có ý gì khác, chỉ muốn ăn một bữa cơm mà thôi. Yên tâm bọn ta không phải ăn không trả tiền.

Ông chủ ha ha cười nói :

- Hảo! Ta đây cũng không cùng các huynh đệ khách khí nữa, ta đi an bài, chúc mọi người vui vẻ !

Tạ Văn Đông gật đầu, nói xong lão hướng đến nhà bếp .

Nhìn hắn rời khỏi, Lý Sảng nhe răng cười:

- Lão bản này chơi được !

- Rác rưởi, cũng không phải là loại người gì tốt đẹp!

Cao Cường lầm bầm nói. Tam Nhãn nhìn cái bàn nghĩ ngợi cái gì đó vỗ đầu, sau đó hô to:

- Nhân viên phục vụ, trước tiên cho ta sáu chai rượu!

Người nhân viên phục vụ đi tới, là một nữ sinh tuổi không lớn, đỏ mặt thanh âm run run hỏi:

- Tiên sinh ngài muốn rượu gì ?

Lý Sảng nhìn thấy nữ sinh này cũng không tệ, vội vàng đùa cợt:

- Tiểu thư, nơi này có rượu gì a ? Nói cho ta nghe một chút.

- Hữu Cáp Tỳ, Thập Nhất Độ, Giai Phương, Ngũ Tinh.

- Còn có thứ khác hay không ?

Lý Sảng nhìn chằm chằm nữ sinh.

Nữ sinh bị nhìn chằm chằm mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:

- Không có thứ khác.

- Cô bé, nhớ kỹ lại xem còn thứ gì khác hay không?

Tạ Văn Đông gõ đầu Lý Sảng một cái:

- Ngươi nói nhiều quá.

Quay đầu hướng nữ sinh nói:

- Mang đến loại Giai Phương đi!

Nữ sinh gật đầu, nhanh chóng chạy đi. Cao Cường " ha ha " cười, nháy nháy mắt nói:

- Lão phì, nhìn tướng mạo " ái quốc " của ngươi kìa, làm tiểu cô nương sợ chạy mất!

- Mẹ nó, ta ngày mai sẽ đi giảm béo.....

Xung quanh truyền đến một trận cười to.

Rượu đươc mang đến rất nhanh, chỉ chốc lát sáu chai rượu " Giai Phương" được nhân viên phục vụ đưa lên. Tam Nhãn nâng cốc đứng lên nói:

- Các huynh đệ, chúng ra nâng rượu kính Đông ca lần này xuất viện.

Mọi người cùng nhau đứng lên nói:

- Kính Đông ca!

Tạ Văn Đông đứng lên, mỉm cười gật đầu nói:

- Cảm tạ mọi người, vốn chén rượu này phài là ta kính mọi người , không ngờ lại để Trương ca (Tam Nhãn) kính trước. Ta cũng không nói nhiều, mọi người cùng nhau cạn chén !

Tất cả cùng hô to:

- Cạn!

Trong quán cơm vang lên một tràng cụng ly.

Lý Sảng cầm chén rượu đứng lên:

- Chén rượu này xin kính Đông ca, nguyện cùng Đông ca xây dựng giang sơn!

Mọi người vừa nghe , lập tức đứng lên nói:

- Kính Đông ca, dẫn dắt anh em cùng nhau tranh giành thiên hạ!

Tạ Văn Đông vừa uống hết một chén, không thể làm gì khác hơn là giơ tiếp một chén lên, nói:

- Sau này ta còn phải dựa vào mọi người, thành tựu sau này đều là do mọi người cùng nhau tạo ra! Cạn chén!.

-Cạn!

Mọi người nâng ly vừa cười vừa nói , thức ăn trên bàn không ai động vào nên vẫn còn y nguyên . Dân Đông Bắc ( đông bắc Trung Quốc bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội Mông ) uống rượu chủ yếu là thống khoái , không cần phải ra vẻ ra vời. Điều này cũng trực tiếp liên quan đến tính cách thẳng thắn của bọn họ. Ngày hôm qua còn liều mạng đâm chém nhau, sang ngày hôm sau đã trở thành huynh đệ sinh tử có nhau. Thẳng thắn, rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết đúng là thiên tính của dân Đông Bắc, mặc dù rằng điều này người phía khó lý giải, nhưng người ta vẫn cho rằng bọn họ rất sảng khoái.

Tạ Văn Đông bốn người không cần phải giữ hình tượng của một đại ca trước bọn đàn em, điên cuồng quát lên, bọn họ vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Tam Nhãn bắt lấy chén rượu nói:

- Đông ca, em nghĩ chúng ta có nên thành lập một tổ chức. Hiện tại anh em ngày càng nhiều, không có một tổ chức ra hồn thì rất khó quản lí a!

Lý Sảng Cao Cường đã sớm có quyết định này, gật đầu, Cao Cường nói:

-Tam Nhãn ca nói rất đúng, chúng ta muốn làm nên đại sự nhất định phải có một tổ chức của riêng chúng ta.

Lý Sảng cũng nói theo:

- Đúng vậy, nhìn thế lực Phủ Đầu Bang tại thành phố của mình rất uy phong a!

( Phủ Đầu Bang tại thành phố J là một bang hội đã có từ lâu, không biết nó được quật khởi từ khi nào , nhưng nó được công nhận là một tổ chức xã hội đen chân chính. )

Văn Đông cúi đầu không nói. Hắn cũng muốn thành lập tổ chức, thế nhưng lại nói tiếp việc thành thì dễ , nhưng để đứng vững thì vô cùng khó khăn. Cầm lấy chén rượu uống một ngụm:

- Có tổ chức ta không phản đối, nhưng người của chúng ta càng ngày càng nhiều, ăn uống đều phải dưa vào tổ chức này, các ngươi nói chúng ta lấy gì nuôi sống bọn họ?

Ba người ngẩn người, Tạ Văn Đông ngửa đầu đem chén rượu cạn sạch, nói tiếp:

- Chúng ta hiện tại tiền bạc đều là " phí bảo kê " thu được từ học sinh, một tháng tối đa cũng chỉ được hai vạn. Phải dựa vào chút tiền ấy duy trì tổ chức ? Có lẽ hiện tại có thể miễn cưỡng thành lập, nhưng rất chúng ta rất nhanh sẽ phải giải tán.

Cao Cường hỏi:

- Đông ca, ý của anh là... ?

Văn Đông mỉm cười, cúi đầu thưởng thức chén rượu trong tay. Lý Sảng nôn nóng , thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào, lớn tiếng hỏi:

- Đông ca chỉ cần nói ra, chúng ta đều làm theo lời anh! "

Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ba người, chậm rãi:

- Hiện tại các ngươi ... cần phải học tập cho giỏi ! "

Lý Sảng Cao Cường sửng sốt, bật thốt lên:

- Học tập cho giỏi ?

- Không sai, các ngươi hiện tại hẳn là cần phải học cho giỏi. còn một tháng nữa kiểm tra giữa kì rồi, các người đều phải lên Cao Trung( trường trung học bậc cao đẳng ) cho ta. Nếu như không thể làm được..... thì Tạ Văn Đông này sẽ không bỏ qua cho hắn, trừ phi các ngươi không muốn theo ta!

Tam Nhãn cũng choáng váng:

- Nhưng....còn em thì sao?

Tạ Văn Đông " hắc hắc" cười:

- Ngươi có nhiệm vụ quản lí nơi này, đồng thời muốn nó lớn mạnh phải khuếch trương thế lực, mục tiêu là các trường Trung học. Còn mấy thế lực xã hội đen gần mấy trường Sơ trung thì dùng ít tiền hối lộ , cố gắng tránh không chạm trán với bọn chúng, vả lại cố thu thêm mấy tên lưu manh gần khu vực mấy trường học, vì bọn họ chính là trụ cột của chúng ta.

Tam Nhãn gật đầu:

- Đông ca, em hiểu rồi, một tiểu thế lực như chúng tại thành phố J này khắp nơi đều có. Chúng ta ngay cả xã hội đen cũng chưa từng tiếp xúc, nếu như có xung đột thì sẽ rất rắc rối. Bọn chúng là xã hội đen , còn chúng ta chỉ là bọn cóc nhái, không cần phải đối kháng đúng không ? "

Tạ Văn Đông tán thưởng gật đầu, hướng Lý Sảng nói:

- Tiểu Sảng, Cường tử, cố gắng học theo Trương ca, hai người vẫn còn kém lắm.

Cao Cường đỏ mặt lên, nhưng còn chưa hiểu:

- Chúng ta lên Cao Trung để làm gì?

Văn Đông đứng lên, con mắt dị thường sáng ngời:

- Cùng ta khống chế Đệ Nhất Cao Trung!

Lý Sảng cùng Cao Cường thiếu nữa rớt cả càm xuống:

- Khống.... khống chế Đệ Nhất Cao Trung? Trời ạ!

Lý Sảng cười to nói:

- Thực sự là đáng chờ mong a! Ân ! Đệ Nhất Cao Trung, cái này là trường mà toàn bộ đều là lưu manh nổi danh. Ha ha!!

Quay đầu hỏi Cao Cường:

- Cường ca, ngươi có biết tội phạm hằng năm có bao nhiêu thằng đi ra từ Đệ Nhất Trung hay không?

Cao Cường lắc đầu, cái này hắn thật không biết, chỉ là nghe nói nơi đó khá loạn thôi.

Thấy Cao Cường lắc đầu, Lý Sảng run đùi đắc ý nói:

- Hắc hắc ! Theo thống kê, toàn bộ phần tử phạm tội từ Đệ Nhất Trung Học tại thành phố J chiếm 8%. Ha ha! Điều này thật thú vi a!

Tam Nhãn cùng Cao Cường đều nhìn về phía Tạ Văn Đông, bất khả tư nghị nói:

- Đông ca, điều này có thể hay sao ? "

Văn Đông híp mắt nói:

- Cái này ta cũng không rõ lắm, không biết tiểu Sảng từ đâu nghe được. Nhưng tám phần mười không đáng tin!

Tam Nhãn Cao Cường liếc nhau, bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Nga! Nguyên lai là có người nói bừa a!

Lý Sảng một bên sốt ruột nói:

- Ta nói chính là sự thật, tin tưởng ta đi!

- Vớ vẩn ~~~!

Tam Nhãn Cao Cường cùng nhau ăn ý giơ ngón giữa lên, quay đầu không để ý tới hắn nữa.Lý Sảng vẻ mặt đỏ bừng chuyển thành xanh lét đứng dậy hô to:

- Lưu Tân Vũ đâu, mau lăn ra đây cho ta, con mẹ nó dám lừa gạt ta!

Cách đó không xa một bàn tay nhô ra, truyền ra một thanh âm không rõ ràng

- Thằng nào đó? Thằng... thằng nào mới gọi tao đó?

- .....

Bữa cơm này tất cả mọi người đều rất cao hứng, cũng có thể nói là hát rất cao hứng. Sau cùng hóa đơn tính tiền lên đến một ngàn , không ngờ lão bản của nhà hàng bảo miễn tiền rượu. Thức ăn mọi người căn bản không ăn được bao nhiêu, nguyên nhân vì lúc bắt đầu trong bụng mọi người đã đầy rượu ( đúng là dân Đông Bắc, lãng phí qué )

Văn Đông mặc dù không có hát bao nhiêu, nhưng tửu lượng của hắn cũng khá nên không đến nổi say bí tỉ . Tinh thần mặc dù tỉnh táo, nhưng thân thể lại lung lay sắp ngã. Cao Cường cùng Tam Nhãn uống không ít nhưng vẫn chưa say, chỉ có Lý Sảng đã quắc cần cầu. Lý Sảng một hồi lôi kéo tay Văn Đông, khuôn mặt khóc rồng, một hồi lôi kéo Cao Cường hỉ hả, một hồi lại hôn lên mặt Tam Nhãn. Sau cùng mọi người đều ra một kết luận: ‘sau này không để Lý Sảng say nữa" . Cao Cường đem Lý Sảng đuổi về nhà, còn Tam Nhãn muốn đưa Văn Đông về nhưng được hắn từ chối khéo.