Quyển 2 - Chương 11



Tam Nhãn thấy do dự nhìn Khương Sâm:

- Ngươi xem làm sao bây giờ?

Khương Sâm suy nghĩ một chút nói với tên thủ vệ:

- Nói cho ta biết Bàng Kiến ở đâu, ngày hôm nay hắn chết chắc rồi. Chúng ta chính là Văn Đông hội, nói ra thì ta sẽ cân nhắc cho ngươi ra nhập, như vậy ngươi còn có một con đường sống, ngược lại ngươi lập tức sẽ chết ngay!

Tên thủ vệ nhìn nhìn hai người, nhỏ giọng nói:

- Lão đại... lão đại ở lầu ba, lên lầu cửa thứ hai bên trái!

Khương Sâm nhìn vào mắt tên thủ vệ chất vấn:

- Ngươi không gạt ta chứ?

Tên thủ vệ nhìn Khương Sâm gật đầu. Ánh mắt của con người sẽ không nói dối, Khương Sâm hài lòng "ừ" một tiếng, nháy mắt với Tam Nhãn, Tam Nhãn minh bạch, cười cười với tên thủ vệ, đồng thời cũng đâm đao vào cổ họng của hắn. Hai người Tam Nhãn Khương Sâm rất hiểu, loại người tham sống sợ chết này vĩnh viễn cũng không được vào Văn Đông hội, giữ lại cũng phiền phức...

Hai người phất tay với mọi người trong hành lang, chạy qua nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, Bàng Kiến ở lầu ba, anh xem chúng ta phải làm gì?

Tạ Văn Đông nói:

- Bàng Kiến phải gϊếŧ, những kẻ khác cũng không thể dễ dàng bỏ qua được!

Mọi người gật đầu, Tạ Văn Đông để Lưu Ba ở lại lầu một, một là đợi lát nữa tiếp ứng mọi người, hai là khi đã kinh động đối phương, thì sẽ tấn công địch nhân trong các phòng ở lầu một. Lưu Ba gật đầu nói vâng.

Tạ Văn Đông đi theo Tam Nhãn cùng Khương Sâm lên lầu, cảm thấy ở phía sau có một người luôn luôn một tấc không rời khỏi mình, quay đầu nhìn lại, là một cô gái còn trẻ xinh xắn. Tạ Văn Đông không nhận ra nàng, cũng không để ý nữa. Cô gái này chính là Ảnh, nghe theo mệnh lệnh của Khương Sâm bảo vệ ở phía sau Tạ Văn Đông.

Dọc theo đường đi đã giải quyết mấy tên thủ vệ trông coi cầu thang, cuối cùng mọi người cũng tới lầu ba. Đi tới cửa thứ hai bên trái, Khương Sâm nhỏ giọng nói:

- Chính là ở đây!

Nói xong rút súng ngắn từ trong túi ra. Tạ Văn Đông gật đầu với mọi người, tất cả ào ào móc súng ra, Tam Nhãn hét lớn một tiếng:

-Gϊếŧ!

Một cước đá văng cửa phòng, đi đầu vọt vào trong.

Sau khi vào phòng thấy trên giường nằm một nam một nữ, nam kia nghe thấy tiếng kêu ngồi dậy, tướng mạo cùng với tin đồn về Bàng Kiến cũng có vài phần tương tự, Tam Nhãn đoán tên này tám chính phần là Bàng Kiến, giơ khẩu súng trong tay lên bắn liền hai phát. Tiếng súng bên trong tòa cao ốc yên tĩnh giống như hai tiếng sấm lớn, vang vọng khắp hành lang. Nam nhân trên giường không kêu được tiếng nào, sọ bị bắn một phát vỡ nát. Nữ nhân bên cạnh sợ hãi gào khóc kêu to, Tam Nhãn không để ý đến nàng, thấy người trên giường đã chết, lập tức lui ra ngoài.

Lúc này trong cao ốc một mảng rối loạn, người Huynh Đệ minh nghe thấy tiêng súng không biết là chuyện gì xảy ra, mắt ngái ngủ mông lung từ trong phòng nhao nhao chạy ra. Nhưng vừa mới ra đã bị người mai phục ở cửa cho ăn loạn đao. Chẳng biết là ai hô lên đầu tiên:

- Không tốt rồi, là địch nhân đến đánh lén!

Người Huynh Đệ minh bây giờ mới tỉnh lại từ trong mộng, kéo nhau từ trong phòng đi ra cùng người Văn Đông hội đánh cùng một chỗ. Chỗ nào trong tòa nhà cũng đều vang lên tiếng súng, mấy trăm người triển khai một cuộc đại hỗn chiến.

Tạ Văn Đông lo lắng, lớn tiếng hỏi Tam Nhãn:

-Trương ca, người ở bên trong có phải là Bàng Kiến không?

Tam Nhãn một bên tấn công người, một bên trả lời:

- Em cũng không thấy rõ lắm, mơ hồ cảm thấy chắc đó là Bàng Kiến không sai!

Tạ Văn Đông ngầm nói một tiếng, hồ đồ! Đẩy cửa đi vào phòng, Ảnh cũng tiến vào cùng. Bên ngoài trời mưa lất phất chỉ phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, Tạ Văn Đông không thấy rõ được tướng mạo của tên huyết nhân ở trên giường, tiện tay bật đèn, lôi từ trong túi ra bức ảnh chụp mà Cao Chấn đưa cho hắn, đối chiếu với thi thể trên giường, thế nhưng không thu được kết quả, khuôn mặt tên kia toàn là vệt máu, vả lại còn có chút biến dạng.

Nữ nhân trên giường từ lúc Tạ Văn Đông tiến vào không ngừng hét lên chói tai, Tạ Văn Đông cảm thấy bực bội, rống lớn lên:

- Ngươi câm miệng!

Nữ nhân dường như không có nghe thấy, vẫn tiếp tục cao giọng hét. Tạ Văn Đông xoay tay bạt tai nữ nhân kia một cái:

- Câm miệng cho ta!

Nữ nhân kia bị đánh khiến cho thần trí tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Tạ Văn Đông, nghiến răng nói:

- Ngươi cái tên hung thủ gϊếŧ người kia! Ngươi là đồ súc sinh!

Tạ Văn Đông thấy ánh mắt của nữ nhan tràn ngập hận ý, trong lòng lạnh đi, thầm thở dài, chỉ vào thi thể trên giường hỏi:

-Hắn có phải là Bàng Kiến không?

- Ha ha~~!

Nữ nhân giống như bị thần kinh nở nụ cười, một tay lặng lẽ sờ phía dưới chiếc gối đầu:

- Ta sẽ không nói cho ngươi, cho dù có gϊếŧ ta cũng không nói cho ngươi...

Đang nói, nữ nhân đột nhiên lôi ra một khẩu súng từ dưới chiếc gối, chĩa hướng Tạ Văn Đông bóp cò.

- Đoàng~~~!

Tạ Văn Đông không một chút phòng bị, trong lòng vô cùng sơ suất, không nghĩ tới một nữ nhân thần kinh hỗn loạn còn có thể nổ súng với mình, nghiêng người đi theo bản năng. Trong nháy mắt khi nữ nhân bóp cò, một mũi phi đao như thể tia chớp cắm vào bụng nàng, trên bụng truyền đến một cơn đau đớn vô cùng làm cho tay nàng hơi lệch đi một chút, tử đạn sượt qua cánh tay Tạ Văn Đông bay ra ngoài. Nữ nhân kia khẽ căn môi, đang muốn bắn phát thứ hai, nhưng toàn bộ thân thể đã cứng lại rồi, một mũi đao nhọn sắc bén đâm vào trái tim nàng, người nắm đao mặt không chút biểu tình chính là Ảnh!

Nguyên lai khi nữ nhân sờ phía dưới chiếc gối đầu, Tạ Văn Đông mặc dù không chú ý, nhưng Ảnh lại thấy động tác nhỏ này của nàng, đứng ở phía sau Tạ Văn Đông lặng lẽ móc ra một mũi phi đao để phòng bất trắc. Quả nhiên, nữ nhân kia từ dưới chiếc gối móc ra khẩu súng lục chĩa vào Tạ Văn Đông, Ảnh sớm đã có chuẩn bị tặng nàng một mũi phi đao.

Tạ Văn Đông ngây người một lát, sự đau đớn của cánh tay làm hắn phản ứng trở lại, tiến lên sờ sờ cổ của nữ nhân, mạch không hề đập, Tạ Văn Đông thở dài, quay đầu nhìn về phía Ảnh. Ảnh cho rằng Tạ Văn Đông sắp trách cứ mình không lưu người sống, giải thích nói:

- Tôi thấy trong tay nàng có súng, sợ anh gặp nguy hiểm mới...

Tạ Văn Đông cảm kích cười nói:

- Không có việc gì, ta không trách cô. Cảm ơn cô đã cứu ta một mạng, ta thiếu cô một nhân tình!

Sau đó mới nhìn kĩ Ảnh nói:

- Cô tên gì?

Ảnh thấy Tạ Văn Đông nhìn mình không chớp mắt, trong lòng nhảy loạn lên, cúi đầu nói:

- Tôi là Ảnh!

- Ảnh! Được, tên rất hay!

Tạ Văn Đông gật đầu với Ảnh, đi ra khỏi phòng, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng thân phận thực của người trên giường kia.

Bên ngoài còn đang tiến hành chiến đấu, đã đến thời khắc mấu chốt. Nhân số Văn Đông hội nhiều hơn Huynh Đệ minh, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, đánh cho đối thủ đầu óc choáng váng. Nhưng Huynh Đệ minh cũng không phải những người Văn Đông hội đã chiến đấu trước đây, mỗi tên đều anh dũng hiếu chiến, ngoan cường chống lại. Trên mặt đất nằm đầy người bị thương. Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay, lớn tiếng nói:

- Mọi người nhanh lên một chút! Còn mười phút nữa! Hạo Nhiên, gọi người của ngươi đưa những huynh đệ thụ thương ra ngoài trước đi!

Hà Hạo Nhiên "vâng" một tiếng, chỉ huy huynh đệ Báo đường đem những huynh đệ bị thương chuyển ra ngoài. Những người khác thì gia tăng công kích, dù sao thời gian còn lại không nhiều lắm. Huynh Đệ minh dần dần không chống lại được công kích cường đại của Văn Đông hội, liên tục lui về phía sau. Có một số người bị buộc phải lui vào trong phòng, không còn chỗ nào trốn được nữa, đã trúng vô số đao cả người phun máu đổ trên mặt đất, người nào chưa chết còn khản giọng kêu la. Trong ba tầng lầu tổng bộ Huynh Đệ minh nơi nào cũng là người chém gϊếŧ, giương súng giơ đao, tiếng hô hoán, tiếng khóc thét, tiếng súng liên tục đan vào nhau thành một đoàn. Trên đất đầy máu tươi cùng với người không biết sống hay chết làm cho cả tòa lầu giống như là địa ngục nhân gian, tràn ngập mùi vị máu tươi. Trong lúc chém gϊếŧ liều mạng, nhân số tử thương của song phương đều không ít, Tạ Văn Đông nhìn không sai biệt lắm, phất tay hô:

- Mọi người rút lui!

Văn Đông hội nghe được tiếng hô, ào ào tập trung lại phía cầu thang. Thấy mọi người đều đã vác những người bị thương rút về, Tạ Văn Đông gật đầu với Khương Sâm, sau đó đem mọi người đi xuống cầu thang. Người Huynh Đệ minh ở lầu một đã bị Lưu Ba thanh lý không sai, mọi người không bị ngăn cản, trực tiếp chạy ra khỏi tổng bộ Huynh Đệ minh.

Huynh Đệ minh thấy địch nhân muốn chạy, sao có thể buông tha, vốn tàn binh đã bị đánh tan bắt đầu chậm chạp tập kết ở hành lang, hướng theo phía cầu thang đuổi gϊếŧ. Với điểm ấy Tạ Văn Đông sớm đã có chuẩn bị, cố ý lưu lại Khương Sâm. Khương Sâm thấy số người tràn vào hành lang dần đông lên, đưa tay lên đặt ở trong miệng thổi ra một tiếng huýt bén nhọn. Thành viên Ám tổ ở tầng hai, ba nghe đều nghe được rõ ràng, mỗi người từ trong túi xuất ra một quả lựu đạn, kéo rụng kíp nổ, hướng đám người trong hành lang ném đi.

Mặc kệ chết sống của đối phương, sau khi ném lựu đạn lập tức hướng lối ra chạy đi. "Oanh~~~!" liên tục không ngừng mấy trận nổ kinh thiên động địa làm cho cả tòa nhà hơi chấn động. Mà thành viên Ám tổ dưới sự chỉ huy hướng dẫn của Khương Sâm đã chạy ra khỏi tòa nhà, quay đầu nhìn lại lần nữa, trong cao ốc khói cuồn cuồn, từ trong cửa sổ bốc ra, bên trong mơ hồ truyền ra âm thanh gào thét.

Lý Sảng ngốc ngốc nhìn tòa nhà, lẩm bẩm nói:

- Bà nội nó, không ngờ uy lực lựu đạn lớn thật!

Cao Cường lôi kéo y phục hắn:

- Đừng "hoài niệm" nữa, lát nữa đại đội nhân mã Huynh Đệ minh tới chúng ta sẽ bị "hoài niệm" lại đó!

Nói xong, kéo Lý Sảng chạy đi.

Mọi người theo Tạ Văn Đông trở lại chỗ đỗ xe, phân phó mọi người ô tô phải tách ra mà đi, cuối cùng tập hợp ở khách sạn Bắc Phương. Mọi người gật đầu xác nhận, từng người lên xe hơi nghênh ngang rời đi. Tạ Văn Đông ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế thở phào nhẹ nhõm, con mắt chăm chú nhìn vào Ảnh không biết từ lúc nào đã ngồi phía sau mình, trong lòng buồn bực cô bé này vì sao vẫn cứ theo mình, nhưng vẫn quay đầu lại cười với nàng nói:

- Vừa rồi thực sự rất cảm ơn cô!

Ảnh mặt không chút biểu tình nói:

- Đây là việc tôi cần phải làm! Đông ca đã cảm ơn tôi hai lần rồi!

Nói xong quay đầu nhìn ra bên ngoài xe.

Tạ Văn Đông nghe xong ngẩn người, trong lòng kỳ quái, đừng nói là ở trong Văn Đông hội, cho dù là toàn bộ hắc đạo thành phố J cũng không có ai dám nói chuyện với mình như thế! Hơn nữa đối phương còn là một cô gái tuổi không lớn trong bang hội của mình. Nhìn nhìn Ảnh, Tạ Văn Đông lắc đầu, không nói lại nữa, thầm nghĩ: cô bé này thật có chút thú vị!

Dọc đường đi xe cảnh sát không ngừng, thỉnh thoảng cảnh sát lại chặn xe để kiểm tra thân phận. Thăm dò thấy ngồi trong xe là Tạ Văn Đông, cảnh sát rắm cũng không phóng một cái, nhanh chóng cho qua. Nhiều khi dân chúng nói cảnh phỉ một nhà, nghe có chút quá mức, nhưng không gió sao nổi sóng!

Người của Huynh Đệ minh nhận được điện thoại cầu cứu từ tổng bộ đầu tiên, chạy tới còn sớm hơn một bước so với cảnh sát, bên trong một mảng hỗn loạn, người bị thương la liệt khắp nơi. Hai trăm tinh anh của bang hội tuyệt đại bộ phận không chết cũng bị thương, mất đi sức chiến đấu. Lão đại "Nhị Cao Lương" Bàng Kiến lựu đạn nổ bị thương nặng, đại ca của Bàng Kiến là Bàng Hoa trúng đạn thân vong. Lần chiến đấu này Huynh Đệ minh tổn thất cực lớn, đồng thời cũng bị đẩy vào vực sâu không đáy.

Tuy nói song phương đều có tổn thất, nhưng Văn Đông hội lại nhỏ hơn nhiều, bên công kích dù sao cũng chiếm được ưu thế. Văn Đông hội chết hơn mười người, trọng thương hai mươi người, bị thương nhẹ không dưới năm mươi người. Nhưng so với Huynh Đệ mịnh thì vẫn còn ít hơn rất nhiều. Đương nhiên, thương vong như vậy đối với Văn Đông hội chỉ như là "con muỗi" (nguyên văn "tiểu đào" , ám chỉ thương vong ấy chỉ giống như bỏ ra một chút tiền thôi)

Lần đại chém gϊếŧ này khiến cho toàn bộ tỉnh đều oanh động, đặc biệt là đông đảo dân chúng đối với mấy lần đại quy mô chém gϊếŧ vừa qua của xã hội đen hoảng sợ không thôi, thi nhau tố cáo đến thị ủy thành phố J. Nhưng Thanh bang ở thị ủy có mối quan hệ rất lớn, chỉ thu xếp một chút là mọi chuyện lại được đè áp xuống. Thị ủy tuy rằng không tra xét nhưng có một số thị dân khá cứng đầu, không tin được đã chạy đến tỉnh thành thành phố H, đem tình huống thị ủy thành phố J mục nát, xã hội đen hung hăng ngang ngược, trực tiếp báo thẳng đến tỉnh ủy. Thậm chí đài phát thanh tỉnh, nhật báo cũng lần lượt đưa tin về những việc này. Tỉnh ủy tuy có tâm bao che, nhưng cảm thấy tính chất nghiêm trọng của tình hình, không thể làm gì khác hơn là phái ra đoàn điều tra, làm một cuộc đại kiểm tra đối với cấp lãnh đạo thành phố J, làm giảm bớt áp lực từ bên ngoài.

Cứ thế mà đến, phủ thị chính thành phố J cũng sắp sửa phát sinh một lần đại biến động.