Quyển 2 - Chương 5



Tạ Văn Đông vui vẻ nói:

- Tốt lắm, Khương Sâm, về sau một mình ngươi huấn luyện các huynh đệ trong Ám. Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng ra!

Khương Sâm suy nghĩ một chút nói:

- Lính trinh sát ngoại trừ thể năng hơn người còn phải là người có đầu óc nhạy bén, chủ yếu nhất là phải có thể chịu đựng được những khổ sở mà người bình thường không chịu nổi!

Tạ Văn Đông nói:

- Được, người sẽ do ngươi chọn, người trong Ám mà không hợp cách ngươi có quyền loại bỏ, đồng thời có thể tuyển người từ trong các đường khác!

Khương Sâm thấy Tạ Văn Đông coi trọng mình như vậy, trong lòng vui mừng, gật đầu đáp ứng. Từ đó về sau, Tạ Văn Đông đem Ám trong Văn Đông hội đổi tên thành Ám tổ. Thành viên bên trong đều là do Khương Sâm tuyển chọn cùng huấn luyện. Về sau, Ám tổ của Văn Đông hội một phân thành hai, trong đó Huyết Sát càng là uy nhϊếp hắc bạch lưỡng đạo, đó là điều mà Tạ Văn Đông hiện tại không ngờ tới được.

Về sau trong một tháng, Văn Đông hội tuyên truyền với toàn bộ hắc đạo thành phố J Hạ Học Dung cùng Mãnh Hổ bang âm thầm cấu kết. Tin tức trong hắc đạo tốc độ lan ra cực nhanh làm cho mọi người líu lưỡi, không quá ba ngày, đa số bang hội trong toàn bộ thành phố đều biết tin tức này. Hơn nữa càng truyền càng thái quá, lúc mới bắt đầu, chỉ nói là âm thầm cấu kết, càng về sau truyền ra lại là hai bang hội liên minh, sau nữa lại còn nói Mãnh Hổ bang cùng với thế lực Hạ Học Dung xác nhập... Rất nhanh Hạ Học Dung trở thành nhân vật nổi danh khắp thành phố J, chi cần đàm luận về hắn, mọi người ai cũng đều nghiến răng.

Tạ Văn Đông tại thời gian này ngoại trừ cùng Khương Sâm đồng thời luyện tập, trước sau đã từ Thanh bang và các tiểu bang hội khác mua hai mươi khẩu AK47, cộng thêm bốn mươi khẩu mua của Thanh bang trước đây đem chia đều cho các đường khẩu. Đồng thời phái người âm thầm quan sát quy luật sinh hoạt của Hạ Học Dung.

Cuối tháng một năm chín sáu, ngày lễ tết âm lịch truyền thống của Trung Quốc cũng sắp tới rồi, nhà nhà treo đèn viết đối, không khí hân hoan. Ở ngã tư đường thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh lũ nhỏ đốt pháo, người đi trên đường sợ hãi lóng ngóng tránh né, nhưng lại làm cho bọn nhỏ cất tiếng cười ngây thơ.

Tạ Văn Đông một mình ngồi trong gian phòng đơn ở Quỷ Vực, nhắm mắt tựa trên ghế sa lon trầm tư, suy nghĩ lát nữa sắp sửa bắt đầu hành động. Bất tri bất giác nghĩ đến một năm mình đã trải qua. Từ một học sinh ngoan trong mắt giáo viên biến thành lão đại uy chấn biên nam hiện giờ, quá trình đó dường như đang ở trong mộng. Ta muốn cái gì? Tạ Văn Đông tự hỏi qua bản thân rất nhiều lần, trước đây trong đầu hắn chỉ có một khái niệm mơ hồ. Nhưng theo Văn Đông hội ngày một cường đại, có một suy nghĩ đang từng bước rõ ràng ở trong đầu hắn, đó chính là chinh phục! Trong mấy tháng trước, mỗi khi Văn Đông hội chiếm đoạt được một bang hội ở biên nam, Tạ Văn Đông đều cảm giác được một loại hưng phấn, một loại hưng phấn mà những người bình thường vô pháp trải qua. Hắn nghĩ tới đây, ha hả nở nụ cười, thầm mắng mình thực sự là trời sinh bại hoại!

Không biết qua bao lâu, Tạ Văn Đông từ trên ghế salon đứng lên, thở ra một hơi thật dài, từ trong phòng đơn đi ra ngoài. Ngoài cửa đã sớm đứng đầy bang chúng Văn Đông hội, nòng cốt bang hội một người cũng không thiếu. Thấy Tạ Văn Đông đi ra, đồng thời khom lưng cùng nói:

- Đông ca!

Tạ Văn Đông nhìn mọi người, nói:

- Bây giờ tất cả mọi người theo kế hoạch hành động! Đúng tám giờ động thủ!

- Vâng! Đông ca!

Mọi người đang chờ những lời này của Tạ Văn Đông, nghe xong ào ào chỉ huy thuộc hạ hướng địa bàn Hạ Học Dung chạy tới. Duy nhất không đi chính là Trương Nghiên Giang, nhiệm vụ của Chấp pháp đường trong hành động lần này là bảo hộ Tạ Văn Đông.

Hành động lần này do Hổ đường, Báo đường, Ám tổ đánh úp bảy sàn nhảy của Hạ Học Dung, Tạ Văn Đông, Long đường, Chấp pháp đường công kích Hạ Học Dung ngay tại chố ở ~ khách sạn Bắc Phương, khách sạn chỉ là bảng hiệu, thực tế nơi đó là một sòng bạc bí mật.

Tạ Văn Đông nói với Trương Nghiên Giang:

- Nghiên Giang, buổi tối bảy giờ tuyên bố với bên ngoài Văn Đông hội khai chiến với Hạ Học Dung!

- Vâng, Đông ca!

Trương Nghiên Giang gật đầu đáp ứng.

Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều. Xoay người trở lại căn phòng đơn lấy di động ra gọi điện cho Cao Chấn, hai người nói chuyện khoảng mười phút. Trương Nghiên Giang đứng ở bên ngoài, mặc dù không nghe nội dung hai người nói chuyện, nhưng căn cứ đích biểu tình của Tạ Văn Đông, kết quả hẳn là rất hài lòng. Sau khi Tạ Văn Đông nói chuyện điện thoại xong, nằm ở trên ghế sa lon ngủ. Trương Nghiên Giang không dám quấy rầy, đứng ở môn khẩu lẳng lặng chờ.

Hơn bảy giờ, Văn Đông hội truyền ra tin tức, tuyên chiến với Hạ Học Dung. Bảy giờ mười, Thanh bang lão đại Cao Chấn mặc kệ hai vị trưởng lão trong bang hội kịch liệt phản đối đã tuyên bố ra ngoài, Thanh bang chính thức tuyên chiến với Mãnh Hổ bang.

Bảy giờ ba mươi Tạ Văn Đông cùng Trương Nghiên Giang xuất lĩnh năm mươi người Chấp pháp đường từ trong Quỷ Vực đi ra, bên ngoài đã có xe tải chờ sẵn. Nhóm người Tạ Văn Đông ngồi xe thẳng đến sòng bạc ngầm lớn nhất thành nam~ khách sạn Bắc Phương.

Sòng bạc bên trong là do Hạ Học Dung mở, loại đánh cược gì cũng có, các loại đánh bạc cũng đa dạng, hơn nữa ở đây lại rất an toàn, nổi danh trong toàn thành phố. Sòng bạc mở cửa cả ngày, khách nhân quanh năm không thiếu. Hạ Học Dung rất coi trọng nơi này, buổi tối nào cũng đến sòng bạc ngồi một chút. Đó cũng là nguyên nhân nhóm người Tạ Văn Đông đến nơi đây.

Hai mươi phút sau, chiếc xe tải dừng lại ở trong một ngõ tối cách khách sạn Bắc Phương không xa. Ở sâu trong ngõ sớm đã đứng đầy người, Tam Nhãn cùng Long đường huynh đệ ở chỗ này chờ đã lâu. Thấy xe Tạ Văn Đông tới, nhãn tình Tam Nhãn sáng lên, chạy đến.

Tạ Văn Đông từ trên xe bước xuống, gật đầu nói với Tam Nhãn:

- Đều thu xếp xong xuôi rồi chứ?

Tam Nhãn thấp giọng nói:

- Các huynh đệ đều đã chuẩn bị tốt.

Tạ Văn Đông nghe xong suy nghĩ một chút nói:

- Tốt lắm! Có thể hành động rồi!

Tam Nhãn cùng Trương Nghiên Giang nhìn nhau một cái, không nói gì, mọi người ào ào lôi từ trong túi ra miếng vải đen bịt kín miệng. Hai người Tam Nhãn suất lĩnh hai trăm người của Long đường cùng Chấp pháp đường, nhắm hướng khách sạn Bắc Phương. Tạ Văn Đông lại leo lên xe tải, bảo lái xe đến dừng lại trước cửa sòng bạc. Tạ Văn Đông ngồi ở trong xe, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, từ sau lưng lôi ra một chiếc chủy thủ dài tám thước cầm trong tay ngắm nghía, nói với người lái xe:

- Gọi điện thoại cho các huynh đệ khác, bắt đầu hành động!

Người lái xe đáp ứng một tiếng, cầm lấy điện thoại di động quay số...

Tam Nhãn dẫn đầu xông tới khách sạn Bắc Phương, vừa mới vào phòng khách, bảo vệ ở cửa thấy có người đột nhiên xông vào, đã chạy lại lớn tiếng hỏi:

- Này! Làm gì thế?

Tam Nhãn không nói gì, biết những người này đều chính là thủ hạ của Hạ Học Dung, bọn hắn không cần khách khí. Chạy đến bên cạnh tên bảo vệ, con mắt híp lại nói:

- Ta đ**m ngươi!

Nói xong, Tam Nhãn một tay chẹt lấy cổ tên kia, một tay cấp tốc rút đao tàn nhẫn đâm vào tiểu phúc tên bảo vệ. Đây chính là thanh khai sơn đao mà Tam Nhãn vẫn dùng trước đây, máu tươi theo rãnh máu trên thân đao phun ra. Tên bảo vệ kêu thảm một tiếng, nắm lấy y phục của Tam Nhãn trừng trừng mắt không thể tin được.

Tam Nhãn không dừng lại, nhấc chân đá văng tên bảo vệ đã chết ra tiếp tục lao về phía trước. Tiếng kêu trước khi chết của tên nọ đã kinh động những tên bảo về khác, từ cửa hông trong phòng khách chạy ra hơn mười tên trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề. Còn chưa phản ứng được là chuyện gì xảy ra, Tam Nhãn mang theo huynh đệ Long đường đã đánh tới. Gầm nhẹ một tiếng, Tam Nhãn xoay tay cầm đao, ánh đao lóe lên trên không trung, trước ngực hai tên bảo vệ nhất thời phanh ra một vết dài nửa thước. Hai người há miệng , tiếng kêu thảm thiết còn chưa vang lên, Tam Nhãn rất nhanh xoay đao về cắt xoẹt qua yết hầu hai người. Trương Nghiên Giang ở phía sau nhìn, âm thầm gật đầu, kỹ xảo chiến đấu của Tam Nhãn được tôi luyện trong thời gian dài thực chiến, hiện tại đã đến mức khiến người khác líu lưỡi. Trương Nghiên Giang hừ nhẹ một tiếng, không muốn tụt lại, chạy theo Tam Nhãn gϊếŧ tới.

Tam Nhãn đi ở phía trước, huy vũ khai sơn đao trong tay, thỉnh thoảng lại có người kêu lên ngã xuống đất. Không để ý đến những người đó, Tam Nhãn lao về phía căn phòng vừa có bảo vệ đi ra. Bên trong có một tên cả người xích͙ ɭõa, thân hình cao lớn niên kỷ còn trẻ đang nằm đè trên thân một cô gái xinh đẹp dồn dập hoạt động, xem ra âm thanh ầm ĩ bên ngoài không có ảnh hướng đến "thú tính" của hắn. Bên cạnh đó còn có năm sáu nữ nhân không mảnh vải che thân. Tam Nhãn khóe miệng mỉm cười đi tới.

Những nữ nhân bên cạnh chợt thấy một người toàn thân là máu đi vào, "Aaaa~~" hét lên một tiếng sợ hãi. Tên trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng, cấp tốc từ trên người nữ nhân bò xuống, lấy từ dưới gối ra một khẩu K-54. Nhưng hắn vẫn còn chậm, Tam Nhãn chỉ hai bước đã lao đến trước đâm xuyên qua mặt hắn, thân đao đâm thẳng vào miệng hắn đang há to. Mũi đao lộ ra từ sau gáy tên trẻ tuổi, máu tươi từ trong miệng, sau gáy của hắn phun cả ra giường. Hắn trước lúc chết cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại có người đến gϊếŧ mình, bên ngoài không phải đã có hơn mười huynh đệ rồi sao?

Nữ nhân bên cạnh chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đẫm máu như vậy, mấy người co rúm lại thành một đoàn, lớn tiếng thét chói cả tai. Lúc này, mấy người huynh đệ Long đường nghe tiếng kêu chạy vào, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hỏi Tam Nhãn:

- Tam Nhãn ca, mấy nữ nhân này...?

Tam Nhãn khuôn mặt lãnh khốc, biết mấy người con gái này không giữ lại được, bản thân không có dư thừa nhân lực để đến trông coi các nàng, khẽ cắn môi nói:

- Gϊếŧ!

Nói xong đi ra ngoài, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của mấy cô gái trước khi chết. Trong đại sảnh, hơn mười bảo vệ đều bị chém ngã. Trương Nghiên Giang đang chỉ huy các huynh đệ quét dọn chiến trường, đem hơn mười tên bảo vệ không biết sống chết thế nào kéo vào trong phòng vệ sinh, huyết tích trên mặt đất thoáng chốc đã được thanh lý xong.

Tam Nhãn thấp giọng nói:

- Nghiên Giang, cổng sau giao cho ngươi đó!

Trương Nghiên Giang gật đầu:

- Yên tâm đi, Hạ Học Dung chạy không thoát đâu!

Tam Nhãn cười ha hả, mang theo Long đường huynh đệ đi lên lầu trên. Chiến đấu trong đại sảng quá nhanh, chỉ truyền ra được vài tiếng kêu thảm, tất cả đều đã khôi phục lại bình thường. Lên lầu hai, Tam Nhãn đi ở phía trước dẫn đầu. Trong một cái phòng truyền ra tiếng nói chuyện:

- Ai! Dường như vừa rồi ta nghe ở lầu một có tiếng kêu!

- Mk, thằng đầu b*` chỉ biết nghi thần nghi quỷ, phía dưới có Trần ca trông coi ngươi còn sợ cái gì! Xuất bài nhanh!

- Đừng có hồ đồ, ta thực sự nghe thấy tiếng kêu, dẫn vài thằng ra ngoài xem đi!

- Thật là con mẹ nó phiền phức...

Tam Nhãn nhìn các huynh đệ, ra hiệu về phía căn phòng truyền ra âm thanh. Mọi người minh bạch, tản ra hai bên tả hữu ở trước cửa căn phòng. Chỉ chốc lát, cửa phòng mở ra, từ bên trong đi ra vài người. Vừa ra đến cửa thấy bên ngoài đứng đầy người đều là vải đen che mặt, bất giác ngẩn người, một tên phản ứng trở lại, nghi vấn hỏi:

- Các người là...

Phía trước không đợi hắn nói xong, người hai bên tả hữu đã chen nhau lao lên, đem mấy tên chém ngã ra đất, tiếp tục lao vào trong phòng. Bên trong có hơn mười người, biết là không tốt, ào ào đứng lên đón đỡ các huynh đệ Long đường. Bởi trong phòng chật hẹp, ưu thế nhiều người của Long đường vô pháp phát huy, chỉ có thể cùng đối phương đấu một đối một. Lúc này, hiệu quả huấn luyện của Lưu Ba mới biểu hiện ra ngoài. Các huynh đệ Long đường bất kể là trên lực lượng hay là trên kỹ xảo đều tuyệt đối chiếm thượng phong, không tới ba mươi giây, thủ hạ của Hạ Học Dung ở trong phòng đều bị chém ngã. Một tên giống như đầu lĩnh, trốn được trong góc tường, hoảng sợ khẩn trương lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Hạ Học Dung:

- Đại ca, không tốt rồi, có người lén đến...

Vừa mới nói đến đây, một huynh đệ Long đường xông đến, một đao đem tay hắn rụng chém rụng, tiếp theo một cước đạp vỡ điện thoại còn đang nằm trong bàn tay cánh tay bị chặt. Tên nọ đau đớn hét to một tiếng, ngã xuống đất ra sức tru lên, huynh đệ Long đường bên cạnh tức giận đâm vào ngực hắn một đao, "nhân từ" kết thúc nỗi thống khổ của hắn.

Tuy rằng điện thoại bị cắt ngang, thế nhưng Hạ Học Dung vẫn nhận được. Hắn không phải người ngu, lập tức biết chuyện gì xảy ra, đoán rằng nhất định là có người đến đánh lén. Nhanh chóng gọi điện cho các huynh đệ ở địa bàn khác, muốn bọn họ chạy tới hỗ trợ. Nhưng gọi nửa ngày cũng không có ai nghe máy. Hạ Học Dung mơ hồ có một loại dự cảm bất hảo. Nếu như dưới tình huống bình thường, thủ hạ của hắn rất nhanh sẽ nghe máy. Mà hiện tại hắn gọi điện cho bảy địa bàn, không có người nào đón nghe, trừ khi... Hạ Học Dung không dám nghĩ thêm nữa, kéo theo toàn bộ thủ hạ từ lầu ba chạy xuống.

Khi ở trên hàng lang, đúng lúc gặp Tam Nhãn chỉ huy các huynh đệ Long đường chạy tới. Song phương ở trên hành lang triển khai chiến đấu. Tam Nhãn huy vũ khai sơn đao trong tay cùng Hạ Học Dung đánh một chỗ. Hạ Học Dung vài lần muốn rút súng nhưng đều bị Tam Nhãn chặn ngang. Chiến đấu kịch liệt một hồi, Hạ Học Dung thấy đối phương nhân số quá nhiều bèn dẫn thủ hạ lui về lầu ba. Tam Nhãn vừa muốn đuổi theo, thủ hạ của Hạ Học Dung đã nhanh hơn, ào ào cầm lấy súng bắn xuống dưới lầu, Long đường nhất thời có bảy tám người ngã xuống đất không dậy nổi.

Khách nhân trong khách sạn vừa nghe thấy tiếng kêu thảm, sợ hãi không dám ra khỏi phòng, hiện tại nghe thấy tiếng súng liên hồi, càng sợ hãi trốn rịt trong phòng không dám đi ra, nhao nhao cầm điện thoại gọi cảnh sát.

Nhóm người Tam Nhãn lăn trở lại, nhìn những huynh đệ gục xuống trong hàng lang, mắng to một tiếng. Hiện tại đánh lén đã bại lộ, không cần phải ẩn núp nữa. Tam Nhãn cùng hơn mười huynh đệ thủ hạ rút súng ra bắn trả về phía lầu ba, song phương hình thành thế giằng co trong thời gian ngắn, đạn giữa lầu hai và lầu ba trong hành lang cầu thang qua lại như thoi đưa. Tam Nhãn gấp đến đỏ cả mắt, nhưng hỏa lực đối phương quá mạnh, nếu cứ như vậy xông lên trước chỉ có chịu chết. Mà Hạ Học Dung càng gấp hơn, bảy địa bàn dưới tay mình lành ít dữ nhiều, mình thì bị người uy hϊếp ở đây, tình huống nguy ngập. Lấy điện thoại từ trong túi ra, cấp tốc gọi điện cho Mãnh Hổ bang:

- Này! Trịnh ca! Ta là Hạ Học Dung, ta bị người đánh lén, các ngươi tới cứu ta mau lên!

- Cái gì? Các ngươi bị Thanh bang đánh lén, không có dư nhân thủ hả?

- Ta đ*c*m con bà ngươi, bình thường cùng ta xưng huynh gọi đệ, lúc then chốt liền con mẹ nó biến thành rùa cả lũ!

Hạ Học Dung tức giận ném điện thoại vỡ tan, hướng thủ hạ lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, dốc sức đánh cho ta, lần này còn có thể sống ra ngoài ta cho các ngươi mỗi người mười vạn!

Nghe xong lời này của hắn, huynh đệ thủ hạ quả nhiên hưng phấn hẳn lên, hơn ba mươi người hướng dưới lầu nổ súng xối xả.

Tam Nhãn thấy các huynh đệ bị áp chế ở góc tường, đối phương hỏa lực quá mạnh, chỉ cần lộ đầu ra một chút cũng rất nguy hiểm, gấp đến độ mồ hôi như tắm. Không biết từ lúc nào, Trương Nghiên Giang đi tới phía sau Tam Nhãn, vỗ vỗ bả vai hắn. Tam Nhãn giật mình, nhìn lại Trương Nghiên Giang lớn tiếng nói:

- Sao ngươi lại lên đây, ngươi không thủ ở cửa sau hả?

Trương Nghiên Giang cười a a nói:

- Ta thấy lão quỷ chắc không chạy lối cửa sau được đâu! Đến, dùng cái này đi!

Nói xong, trong tay xuất ra hai quả lựu đạn.

- Đây là...?

Tam Nhãn kinh ngạc nhìn Trương Nghiên Giang, hắn biết lựu đạn này cùng một nhóm với đống súng ống cướp được lần trước, nhưng Đông ca vẫn chưa cho dùng đến.

Trương Nghiên Giang nhìn một chút đích tình lầu ba, nhỏ giọng nói:

- Ta sợ ngày hôm nay sẽ gặp phải tình huống này, nên đã có ý hướng Đông ca xin hai trái! Yên tâm đi, đây không phải là ta lấy trộm đâu!

Tam Nhãn mặt đỏ lên, lầm bầm nói:

- Ta cũng chưa có nói ngươi lấy trộm!...

Tiếp nhận lựu đạn trong tay Trương Nghiên Giang, tuy là lần đầu tiên dùng, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải thấy qua con heo rồi chứ. Giật chốt bảo hiểm ra, Tam Nhãn cười cười với mọi người, phất tay ném về hướng tường trên lầu ba, lựu đạn đập vào trên tường bật vào lầu ba. Trên lầu ba một trận kinh hô, tiếp theo là một tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc, Tam Nhãn cảm giác mặt đất dưới chân đều chấn động, trong lầu tràn ngập khói thuốc nổ. Hạ Học Dung trên lầu ba cũng đã ngừng nổ súng.