- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bại Hoại
- Quyển 2 - Chương 1: Quật khởi.
Bại Hoại
Quyển 2 - Chương 1: Quật khởi.
Cuối năm 96, Văn Đông Hội phát triển thành bang hội chính thức, bang chúng không dưới năm trăm người, ở biên nam độc lĩnh mười sàn nhảy, hộp đêm của bảy nhà.
Tạ Văn Đông cũng trở thành một nhân vật phong vân một tay che trời khu vực biên nam.
Cuối tháng mười hai, sàn nhảy Quỷ vực.
- Đông Ca, đến, em kính anh một chén!
Lý Sảng giơ cao chén rượu, thanh âm siêu cấp sang sảng vang dội.
Tam Nhãn ở bên cạnh ha ha cười nói:
- Lão phì, mới xuất viện đã uống ngay, được chưa đấy?
Lý Sảng lắc đầu, nói:
- Mk, nằm viện mấy tháng thiếu chút nữa làm ta chết ngạt. Bây giờ ra rồi không phải là quá sảng khoái sao! Đông ca anh nói có đúng không?
Tạ Văn Đông ngồi ở giữa cười mà không nói, nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Lý Sảng thấy vậy, hướng Tam Nhãn nháy nháy mắt cười khành khạch, uống hết rượu trong chén, hô to thống khoái. Tam Nhãn và những người khác cũng cạn một chén.
Trương Nghiên Giang một bên hỏi:
- Đông Ca, Huynh Đệ minh mời chúng ta gia nhập, anh nói nên làm thế nào bây giờ?
Lý Sang lắc đầu nói:
- Mk, hiện tại chúng ta đang là lão đại, đi đến Huynh Đệ minh làm tiểu binh, vậy là có ý tứ gì?
Trương nghiên giang nói:
- Sảng ca nói rất đúng, nhưng nếu chúng ta không đáp ứng sợ rằng bọn họ sẽ đối phó với chúng ta.
Lý Sang nghe xong lớn tiếng nói:
- Sợ cái gì, còn có chuyện gì chúng ta chưa làm qua! Nếu như Huynh Đệ minh dám chọc chúng ta, chúng ta liền đi san bằng bọn chúng!
Trương Nghiên Giang lắc đầu, nhìn lại Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta không đáp ứng gia nhập Huynh Đệ minh, thế nhưng giống như Nghiên Giang nói, nếu đơn giản cự tuyệt sẽ làm đối phương mất mặt. Ta muốn cùng bọn họ kết minh, với song phương đều có chỗ tốt!
Tam Nhãn nói:
- Kết minh tốt thì tốt thật, chỉ sợ bọn họ không đáp ứng, còn ép chúng ta phải gia nhập thì làm sao?
Ta Văn Đông nói:
- Nếu thực sự như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp. Đành phải chống lại bọn họ thôi!
Trương Nghiên Giang nói:
- Nhưng thực lực Huynh Đệ minh lại hơn xa chúng ta!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Thế nhưng còn có một con hổ ở phía sau bọn họ, chỉ cần một chút không chú ý sẽ cắn cho họ một phát, con hổ đó sẽ kiềm chế bọn họ. Ha ha!
Tam Nhãn nói:
- Đông Ca, anh nói chính là Mãnh Hổ bang?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Không sai. Mãnh Hổ bang muốn độc chiếm hắc đạo thành phố J, làm phương tiện cho bọn chúng ngầm buôn lậu, Huynh Đệ minh cùng Thanh bang đối với bọn chúng mà nói là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn tiêu diệt hai bang hội này! Huynh Đệ minh không dám tùy tiện ra tay với chúng ta đâu!
Trương Nghiên Giang mở miệng nói:
- Đông Ca, kỳ thực bây giờ là cơ hội tốt. Phủ Đầu Bang đã không còn đoàn kết, địa bàn bọn chúng lại cách chúng ta không xa, không bằng chúng ta thừa dịch hắc đạo bây giờ đang đại loạn mà đến cướp đoạt bọn chúng. Như vậy thế lực của chúng ta cũng có thể hướng đến khu vực thị trung mà phát triển. (thị trung: trung tâm thành phố)
Tạ Văn Đông gật đầu tán thưởng:
- Ý tứ vừa rồi của Nghiên Giang chính là điều ta muốn nói. Chúng ta tuy là lão đại biên nam, nhưng dù sao cũng cách xa thị trung, không có được thành tựu. Xuống tay với tàn dư của Phủ Đầu bang là tình thế bắt buộc phải làm!
Lý Sảng nghe xong cao hứng, thật không ngờ mình sẽ có một ngày được đối đầu với Phủ Đầu bang, máu trong người cũng sôi trào lên, lớn tiếng nói:
- Đông Ca, bây giờ anh nói cái gì tất cả em đều nghe theo anh, thế nhưng nhất định phải cho em đi đánh trận đầu!
Cao Cường nghe xong ở một bên cười hắc hắc:
- Ngươi đi? Bị thương chưa lành đã đòi đi, trên người lãnh mười bảy đao vẫn không làm cho ngươi yên tĩnh được chút nào sao!
Nghe Cao Cường nói xong, Lý Sảng đỏ mặt, nhìn nhìn mọi người, thấy tất cả mọi người đều có ý cười nhìn hắn, có chút bẽ mặt. Đi đến trước mặt Cao Cường một phát bóp cổ hắn, lớn tiếng nói:
- Ngươi còn dám nói, lần trước không phải ta bảo vệ ngươi, đao trên người ngươi cũng không ít hơn ta đâu! Ta bóp chết ngươi tên vô lương tâm này…
Cao Cường bị nắm cổ không thở được, lắc đầu, đành phải dùng chiêu mà Lý Sảng sợ nhất. Hai bàn tay luồn xuống dưới nách của Lý Sảng, sờ loạn một trận. Người béo bình thường ai cũng sợ nhột, Lý Sảng cũng không ngoại lệ, tay đang bóp cổ Cao Cường cũng buông lỏng ra, cười nói:
- Cường… Cường ca, ta… ta sai rồi… ha ha, ngươi dừng tay!
Mọi người xem hai người lăn lộn một chỗ, trong Quỷ Vực tràn ngập tiếng cười. Một lát sau, Trương Nghiên Giang nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, hiện tại địa bàn Phủ Đầu Bang có vài thế lực, anh nói nên xuống tay với ai trước?
Thành nam trước kia là địa bàn của Phủ Đầu Bang, sau khi lão đại chết đi, bị các bang hội khác chiếm đoạt không ít, bây giờ còn có thể miễn cưỡng ổn định chỉ có năm thế lực. Năm thế lực này đều tự cho mình là Phủ Đầu bang chính thống, không ai nhường ai. Trong đó Chu Hữu Bằng cầm đầu thế lực lớn nhất, chủ yếu là vì có Huynh Đệ minh âm thầm hỗ trợ. Thứ hai là nhóm của Lưu Thanh, thế lực không thể coi thường, huynh đệ thủ hạ đông đảo, cũng đều vì hắn bán mạng. Còn có Hạ Học Dung, thế lực miễn cưỡng trung bình, nhưng lại là người xảo trá, phản phúc nhiều bề, nhân duyên cực kém. Còn lại hai thế lực lần lượt do Đan Hiểu Vân và Trương Hồng cầm đầu, thực lực rất bình thường.
Tạ Văn Đông cân nhắc một hồi nói:
- Chúng ta sẽ xuống tay với Hạ Học Dung.
Trương Nghiên Giang ngẩn người, khó hiểu hỏi:
- Hạ Học Dung rất xảo trá, chúng ta vị tất có thể chiếm được tiện nghi trên người hắn!
Tạ Văn Đông ha hả cười nói:
- Chính bởi vì như vậy ta mới chọn hắn!
- ...
Mọi người nhìn Tạ Văn Đông không nói gì.
******
Gần tết Nguyên Đán, trường học khẩn trương đối mặt với kì thi cuối kỳ, học sinh các trường lúc này cũng đều khẩn trương học tập, duy nhất ngoại lệ chính là Nhất Trung. Thi cử ở đây, dù cho người không tốt nghiệp tiểu học thì môn nào cũng đều có thể đạt một trăm phần trăm. Giáo viên giám thị ở trường thi chủ yếu đều nhắm cả hai mắt, học sinh phía dưới thích làm gì thì làm. Có lớp học sinh tương đối thông cảm với giáo viên, đến lúc thi thì đặc ý mua vài tờ báo đặt ở trên bàn trước bục giảng, nếu như giám thị thấy buồn chán, có thể xem báo gϊếŧ thời gian. Học sinh "hiểu chuyện" như vậy giáo viên đều rất yêu thích, cho nên điểm của lớp cũng đặc biết cao.
Hôm nay, Tạ Văn Đông đang trong phòng học nghe giảng bài, một viên giấy đập vào đầu hắn. Tạ Văn Đông nhìn khắp nơi, thấy lúc này Cao Tuệ Ngọc đang thập thò bên cửa sổ phòng học ngoài hành lang hướng mình vẫy tay, ý bảo hắn đi ra.
Tạ Văn Đông do dự một chút, nhìn nhìn giáo viên trên bục giảng, rồi đi ra ngoài. Đi tới hành lang, Tạ Văn Đông nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Ngọc, bây giờ anh đang học, có chuyện gì mà sốt ruột tới tìm anh vậy?
Cao Tuệ Ngọc mất hứng nhìn hắn:
- Chẳng lẽ em còn không quan trọng bằng việc học của anh à?
Tạ Văn Đông nói:
- Anh không có ý đó. Tìm anh có việc gì?
Cao Tuệ Ngọc nói:
- Buổi tối tới nhà em, anh trai em muốn gặp anh!
Tạ Văn Đông không ngạc nhiên, hiện tại hắc đạo thành phố J đang hỗn loạn, các đại bang hội đều nóng lòng tăng thêm lực lượng. Lão đại Thanh bang tìm tới mình, không nghi ngờ chính là coi trọng thực lực đang tăng nhanh của Văn Đông hội. Gật đầu nói:
- Là thế à! Vậy được rồi, tan học anh sẽ qua đó.
Cao Tuệ Ngọc lo lắng nói:
- Anh cùng anh trai em gặp mặt, khi nói truyện tốt nhất nên thuận theo hắn, giai đoạn này tâm tình hắn không tốt, có thể là chuyện bang hội, nhưng lại không cho em biết, dù sao tính khí cũng đang rất xấu, chẳng biết tìm anh làm gì nữa?
Tạ Văn Đông thấy vẻ mặt quan tâm của Cao Tuệ Ngọc, cười cười nói:
- Yên tâm đi, không việc gì đâu!
Thầm nghĩ cũng bởi vì Văn Đông hội quật khởi, nên muốn lôi kéo mình đây. Khi trước lúc mình chưa có danh tiếng, Thanh bang cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mình, thật không ngờ bây giờ lại chủ động tìm tới mình! Tạ Văn Đông than thầm một tiếng.
Buổi tối khi tan học, Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Ngọc đi ra khỏi giáo học lâu.
- Như thế không hay, một đại nam sinh như anh lại phải để nữ sinh đèo! Anh thấy để anh bắt xe đi cũng được!
Tạ Văn Đông nghe Cao Tuệ Ngọc nói sẽ lấy mô tô đèo mình, lớn tiếng kháng nghị.
Cao Tuệ Ngọc ngồi trên mô tô quay người trợn mắt, lớn tiếng nói:
- Này, tư tưởng của anh sao cổ hủ vậy, nữ sinh đèo thì đã làm sao? Nếu không anh đèo em cũng được, chỉ cần anh biết lái!
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Cái này anh không biết!
Cao Tuệ Ngọc biết là hắn không biết lái, vỗ vỗ phía chỗ ngồi nói:
- Lên đây đi, tiểu đệ đệ. Tỷ tỷ ta có chuyện muốn nói với ngươi, đừng chậm trễ thời gian, nhanh lên một chút!
Tạ Văn Đông miễn cưỡng hết sức, ngồi vào phía sau Cao Tuệ Ngọc, trên người nữ hài có một hương thơm đặc biệt truyền vào mũi hắn, Tạ Văn Đông cảm thấy đầu trống rỗng, hai tay chẳng biết để vào chỗ nào cho tốt. Cao Tuệ Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
- Ôm em đi, nếu không anh té xuống cũng đừng trách em!
Tạ Văn Đông nghe xong, nhìn bốn xung quanh, trường học đúng lúc tan học, học sinh rất nhiều, có chút do dự bất định. Thấy hình dạng hắn như vậy Cao Tuệ Ngọc trong lòng tức giận, tự nhủ "tiểu tử thối, ôm ta thì ngươi chết ngay được đấy! Nghĩ vậy, trên mặt Cao Tuệ Ngọc lộ vẻ cười gian, mạnh mẽ nhấn ga, chiếc mô tô "vèo" một tiếng lao về phía trước.
Tạ Văn Đông lúc này đang suy nghĩ nên ôm hay không ôm, xe đột nhiên khởi động lao về phía trước, hắn giật mình theo bản năng ôm lấy Cao Tuệ Ngọc. Thế nhưng xe lập tức dừng lại, Cao Tuệ Ngọc vẻ mặt đỏ bừng quay đầu nhìn Tạ Văn Đông, khóe miệng giật giật, cuối cùng chu cái miệng nhỏ, hô lên:
- Anh có thể bỏ tay xuống được rồi đấy!
Tạ Văn Đông bị quát lỗ tai kêu "ong ong", khó hiểu nhìn Cao Tuệ Ngọc, thầm nghĩ nàng làm sao vậy? Cao Tuệ Ngọc thấy vẻ mặt Tạ Văn Đông vô tội, trong hàm răng rít lên:
- Tay anh...!
Tay của ta? Tay Tạ Văn Đông bóp bóp, cảm thấy lòng bàn tay rất mềm mại, một loại cảm giác thoải mái chưa từng trải qua bao giờ truyền tới trong cơ thể. Tạ Văn Đông nghiêng người nhìn một chút, lại nhìn mặt Cao Tuệ Ngọc, hai tay chậm rãi thu về, cúi đầu, hận trên mặt đất sao không có lỗ thủng nào. Nguyên lai vừa rồi căng thẳng, hai tay cuống quít chộp phải ngực của Cao Tuệ Ngọc.
Cao Tuệ Ngọc vốn định trách Tạ Văn Đông vài câu, thế nhưng trong lòng lại có một loại vui vẻ không nói nên lời, đem lời nói đến miệng nuốt trở vào, đỏ mặt nói:
- Bây giờ ôm thắt lưng của em!
Lúc này Tạ Văn Đông dị thường nghe lời, ngoan ngoãn ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc.
Tạ Văn Đông từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đi mô tô, hơn nữa Cao Tuệ Ngọc phóng cực nhanh, trông thấy cảnh vật hai bên trái phải vùn vụt trôi về phía sau, tim Tạ Văn Đông cấp tốc đập, bất tri bất giác càng ôm chặt thắt lưng Cao Tuệ Ngọc hơn.
Cao Tuệ Ngọc trong lòng cười thầm, quay đầu lại nói:
- Đồ ngốc, anh ôm nhẹ thôi, em sắp thở không ra hơi rồi!
Tạ Văn Đông thấy nàng phóng nhanh như vậy còn dám quay đầu lại, lớn tiếng nói:
- Đại tỷ, nhìn về phía trước có được không! Như vậy rất nguy hiểm đó!
Cao Tuệ Ngọc thoáng nhếch mép, cười nói:
- Không ngờ là lão đại một bang hội, mà lá gan lại nhỏ như vậy!
- Việc này với lá gan thì có quan hệ gì, anh chỉ không muốn hồ đồ nằm trong viện thôi!
- Phì! Miệng quạ đen!
Cao Tuệ Ngọc tức giận mắng.
Tạ Văn Đông cười ha hả, toàn bộ chuyện vừa rồi đã quên hết, lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngọc, em muốn nói gì cùng anh? Không cần quay đầu lại nói, anh có thể nghe được!
Thấy Cao Tuệ Ngọc đang muốn quay đầu lại, Tạ Văn Đông nhanh chóng thêm một câu.
Cao Tuệ Ngọc lớn tiếng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là mới đây em lại học được vài món ăn mới, lát nữa cùng anh trai em nói chuyện xong em làm cho anh ăn!
"Không phải chứ? Chỉ nói mỗi thế thôi sao?" Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, đầu gục trên lưng Cao Tuệ Ngọc, rơi vào trạng thái bán hôn mê!
Rất nhanh đã tới nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau khi hai người vào nhà, Tạ Văn Đông thấy trên ghế salon trong phòng khách có ngồi một người. Niên kỷ khoảng hai lăm hai sáu, da trắng, tướng mạo anh tuấn, cùng Cao Tuệ Ngọc có chút giống nhau. Không cần hỏi Tạ Văn Đông cũng biết, người này chính là lão đại Thanh bang một tay che trời ở thành phố J, Cao Chấn.
Người nọ thấy Cao Tuệ Ngọc dẫn một thiếu niên vào nhà, quan sát trên dưới một hồi, đứng dậy đến trước mặt Tạ Văn Đông, đưa tay ra nói:
- Xin chào, cậu chính là Tạ Văn Đông hả, vẫn thường nghe Tiểu Ngọc nhắc tới cậu. Ta là Cao Chấn, ca ca của Tiểu Ngọc!
Tạ Văn Đông bắt tay Cao Chấn khách khí nói:
- Ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, chỉ tiếc vẫn chưa có duyên gặp mặt.
Cao Chấn cười ha hả nói:
- Nếu cậu là bằng hữu của Tiểu Ngọc thì cũng chính là bằng hữu của ta, cậu có thể giống Tiểu Ngọc gọi ta là đại ca!
Tạ Văn Đông ngẩn người, thật không ngờ lão đại Thanh bang lại hòa ái như vậy, ngay sau đó nói:
- Vậy tôi đã trèo cao rồi, Cao đại ca!
Cao Chấn kéo Tạ Văn Đông ngồi trên ghế sa lon, trò chuyện:
- Cậu cùng Tiểu Ngọc quen nhau bao lâu rồi?
Tuy là nói chuyện phiếm, Tạ Văn Đông đối diện với Cao Chấn vẫn không dám khinh thường, nói:
- Ngày đầu tiên khai giảng đã quen nhau rồi!
Cao Chấn từ trong áo lấy ra một chiếc hộp bạc, đưa cho Tạ Văn Đông một điếu thuốc, Tạ Văn Đông lắc đầu từ chối, khách khí nói không. Cao Chấn cũng không miễn cưỡng hắn, bản thân hút thuốc nói:
- Tính tình Tiểu Ngọc có chút trẻ con, bình thường cùng một chỗ cậu có chịu được không?
Không đợi Tạ Văn Đông nói, Cao Tuệ Ngọc đã kéo tay Cao Chấn lắc lắc, xấu hổ nói:
- Đại ca, sao anh cứ nói người ta như vậy...
Cao Chấn cười ha ha, vỗ vỗ tay Cao Tuệ Ngọc nói:
- Thế nào, mới vừa nói em tính tính trẻ con xong, nhanh như vậy đã bộc lộ ra rồi, ha ha!
Cao Tuệ Ngọc thấy Tạ Văn Đông ánh mắt như cười nhìn mình, đỏ mặt nói:
- Không để ý tới hai người nữa, em đi làm cơm!
Nói xong chạy vào trong bếp.
- Cô muội muội này của ta...
Cao Chấn nhìn bóng lưng muội muội lắc đầu, trong mắt lại tràn ngập yêu thương. Tạ Văn Đông nhìn ra Cao Chấn đối với muội muội mình rất tốt, cái nhìn về hắn cũng có chút thay đổi, mỉm cười nói:
- Cao đại ca, Tiểu Ngọc chính vì tính tình như vậy, nàng mới có chỗ khả ái hơn người!
Cao Chấn tán thưởng nhìn Tạ Văn Đông, chuyển đề tài nói với Tạ Văn Đông:
- Ta nghĩ cậu cũng biết thân phận của ta!
Tạ Văn Đông gật gật đầu nói:
- Tôi đã nghe Tiểu Ngọc nói qua! Cao đại ca là lão đại Thanh bang!
Cao Chấn cười cười:
- Ta cũng nghe thủ hạ huynh đệ nói về cậu, trông cậu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là bá chủ một phương rồi!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bại Hoại
- Quyển 2 - Chương 1: Quật khởi.