Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bại Hoại

Quyển 1 - Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tiểu cô nương ngủ rất say sưa, thời gian rơi vào trong tay Ma Ngũ cả ngày thấp thỏm bất an, buổi tối ngủ cũng không yên ổn. Chính là sau khi được Tạ Văn Đông đưa đến đây, không biết vì sao, cảm thấy thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi này sẽ không hại mình. Tâm tình buông lỏng xuống, tất cả mệt nhọc vài ngày trước cũng theo đó mà đến, bất tri bất giác liền lăn ra ngủ. Tiểu cô nương ngủ rất thoải mái, có cảm giác như đang ở nhà. Đột nhiên có người đẩy nàng, cô nương đang ngủ mơ hồ tưởng ba ba mình gọi nàng rời giường, đem chăn trên người chùm kín đầu, lẩm bẩm nói:

- Ba ba, để con ngủ thêm chút nữa đi!

Tạ Văn Đông nghe xong dở khóc dở cười, mình không già như vậy chứ! Tiểu nha đầu này ngủ đến hồ đồ mất rồi, xem ra nếu không mạnh mẽ kéo nàng chắc là nàng sẽ không rời giường mất. Nghĩ thế, Tạ Văn Đông nắm lấy cái chăn của tiểu cô nương, một phát tung lên. Chuyện kế tiếp làm Tạ Văn Đông choáng váng, nguyên lai trước khi ngủ tiểu cô nương đã cởi hết tất cả quần áo bẩn ra, trên người chỉ vừa vặn mặc mỗi nội y. Trông thấy nửa thân thể của tiểu cô nương, Tạ Văn Đông mặt đỏ đến không thể đỏ hơn được. "Chết tiệt" nhắm mắt lại, đem chăn đắp lại trên người tiểu cô nương. Một nữ hài bị một người xa lại đưa đến một nơi xa lạ mà vẫn dám cởϊ qυầи áo ngủ? Cũng không cả biết bảo vệ bản thân nữa! Trong lòng Tạ Văn Đông nổi lên một cỗ tức giận vô danh, quát to một tiếng:

- Ngươi rời giường cho ta~~~!

Thanh âm cực lớn, các huynh đệ ngoài cửa bị dọa run cả người, đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu.

Cô bé càng đứng mũi chịu sào, bị chấn động từ trên giường nhảy dựng lên. Đứng ở trên giường nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Văn Đông, nghi hoặc nói:

- Động.. động đất à?

Tạ Văn Đông không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt như phun lửa chằm chằm nhìn cô bé.

Cô bé còn không biết nguy hiểm, nhìn về góc chỗ Tạ Văn Đông đang đứng hỏi:

- Ngươi làm sao vậy, sợ hãi thành ngốc rồi à?

Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, tiểu cô nương này quả thực đang thử thách sự chịu đựng của mình đây, lớn tiếng nói:

- Nếu như ngươi không mặc quần áo vào ta sẽ đánh vào mông ngươi!

Những lời này làm tiểu cô nương giật mình tỉnh giấc, cúi đầu nhìn, nguyên lai bản thân chỉ mặc nội y đứng ở trên giường, vội hét to một tiếng, trốn vào trong chăn. Tạ Văn Đông thấy nàng như vậy, lắc đầu, nói:

- Cho ngươi năm phút để mặc quần áo tử tế rồi đi ra, nếu không ta sẽ vào mặc giúp cho ngươi!

Nói xong, đi nhanh ra ngoài.

Tạ Văn Đông đi ra đóng cánh cửa lại, tựa ở trên tường thở dài ra một hơi. Trên mặt vẫn còn phát nhiệt bừng bừng, đi tới vòi nước máy phía trước rửa mặt, vừa rồi trong nháy mắt ý nghĩ của mình thật đáng hổ thẹn.

Chờ một lúc, tiểu cô nương từ buồng trong cúi đầu đi ra, chiếc váy bẩn đã mặc lên người. Tạ Văn Đông trông thấy thân thể cô bé gầy yếu, ôn nhu nói:

- Đói bụng chưa? Ta đưa em đi ăn chút gì!

Tiểu cô nương cũng không nói gì, chỉ là gật đầu, còn đang vì chuyện vừa rồi cảm thấy xấu hổ, người con trai trước mắt này đã nhìn thấy hết thân thể của mình, nghĩ tới đây trên mặt đỏ lựng lên. Tuy rằng tuổi nàng không lớn lắm, nhưng hiểu biết về chuyện nam nữ chưa chắc đã ít hơn Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông dẫn cô bé tới một quán ăn nhanh KFC ở trung tâm thành phố, gọi cho nàng hai cái đùi gà cùng một cốc coca, bản thân hắn bởi vì chuyện của Lý Sảng, tâm tình rất nặng nề, chỉ ăn một chút khoai tây chiên. Trông thấy hình dạng nữ hài ăn ngấu nghiến (nguyên văn lang thôn hổ yết), trong lòng Tạ Văn Đông càng thêm căm ghét Ma Ngũ, nói với nữ hài:

- Nhà em ở đâu? Ngày mai ta bảo người ở nhà đưa em về nhà!

Tiểu cô nương kinh ngạc buông chiếc đùi gà trong tay ra, nhìn Tạ Văn Đông do dự nói:

- Ngươi... anh thật sự thả em đi?

Tạ Văn Đông vui đùa nói:

- Em có thể ăn như thế ta sợ nuôi không nổi! Đưa em về nhà sớm một chút, nếu không em sẽ ăn hết tiền của ta mất!

Tiểu cô nương vành mắt đỏ lên, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, kéo tay Tạ Văn Đông nói:

- Cảm ơn anh, đại ca ca, anh là một người tốt!

Nói xong khóc lớn lên, đem ủy khuất của mấy ngày qua phát tiết ở trong nước mắt. Nàng cảm giác người con trai trước mắt này đã giống như là người thân của mình, cùng hắn ở một chỗ đồng thời có được cảm giác thân thiết và an toàn.

Nhìn một chút ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Tạ Văn Đông vỗ vỗ tay cô bé, chân tay có chút luống cuống:

- Đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. Có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kìa!

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả nhiên mọi người trong quán ăn nhanh đều hướng ánh mắt về phía nàng. Có chút xấu hổ, tiểu cô nương dúi chiếc đầu nhỏ tựa vào trong ngực Tạ Văn Đông không dám ngẩng lên.

Tạ Văn Đông vuốt ve tóc cô bé, trông thấy hình dạng xấu hổ ngây thơ của nàng, ha hả nở nụ cười. Nghĩ thầm, ta nếu như có một muội muội như vậy thì thật tốt!

Một lát sau, tiểu cô nương rốt cục cũng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc này đã không còn ai chú ý tới nàng nữa. Tiểu cô nương phùng miệng, thở thật dài ra một hơi. Hình dạng khả ái này lại làm cho Tạ Văn Đông cất tiếng cười ha hả. Tạ Văn Đông cảm thấy cùng cô bé này ở một chỗ thực sự rất thú vị, lúc nào cũng có thể cho mình kinh hỉ, tâm tình phiền muộn cũng tốt hơn nhiều. Chỉ tiếc ngày mai đã phải phân ly rồi.

Tạ Văn Đông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:

- Em còn chưa nói cho ta biết tên của em đấy? Nhà của em ở đâu?

Tiểu cô nương nhỏ giọng nói:

- Nhà của em ở thành phố H, tên em là Kim Dung. Đại ca ca thế còn tên anh?

Kim Dung, Tạ Văn Đông trong lòng yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Kim Dung! Tài chính? Nghĩ vậy, trên mặt cười nói:

- Tên hay lắm. Ta là Tạ Văn Đông!

Nữ hài không nói gì, nhưng trong lòng đem cái tên này khắc kỹ vào đáy lòng.

Thành phố J buổi tối vẫn phồn hoa như trước, chợ thương nghiệp hai bên trái phải đều là các cửa hàng buôn bán, trên cửa treo đủ mọi loại đèn đầy màu sắc, chiếu lên toàn bộ khu phố hết sức sáng sủa. Buổi tối mùa hè đi ở nơi này thực là một loại hưởng thụ. Đã không còn ầm ĩ hỗn tạp như ban ngày, lại nhiều hơn sự yên tĩnh của buổi tối.

Tạ Văn Đông cùng Kim Dung từ trong quán KFC đi ra, thấy tiểu Kim Dung quần áo bẩn thật khó coi, sờ sờ túi tiền của bản thân, còn không được một trăm đồng. Bình thường hắn căn bản cũng không mua gì, cho dù muốn mua đều là huynh đệ mua giúp, tiền trên người vẫn là tiền ăn cha mẹ cấp cho! Tạ Văn Đông vốn định mua cho cô bé mấy bộ quần áo, thế nhưng trên người thiếu tiền. Lắc đầu, nghĩ thầm hắn chính là một lão đại mà thật là thảm, tiểu đệ trong hội trên người còn mang nhiều tiền hơn cả mình, về sau thật sự phải mang nhiều một chút để ngừa vạn nhất.

Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung đi tới chợ đêm, cùng người bán hàng một bãi hàng vỉa hè trong chợ đêm mặc cả ra giá cả nửa ngày mới dùng tiền trên người mua một bộ y phục và một đôi giầy mới. Trong lòng hô to thật vừa vặn. Kim Dung ở một bên trông thấy Tạ Văn Đông cùng lão bản bán hàng vỉa hè mặc cả, cười khanh khách không ngừng.

Cuối cùng, hai người bắt xe đi tới nhà Tạ Văn Đông, Tạ Văn Đông giải thích với cha mẹ nói nàng bị kẻ xấu lừa gạt đến thành phố J, thừa lúc kẻ xấu không cẩn thận trốn đi, gặp được mình cứu, buổi tối không có chỗ ngủ, đành phải tới nhà mình ngủ tạm một đêm, ngày mai sẽ trở về nhà. Cha mẹ Tạ Văn Đông rất thông cảm cho Kim Dung, cũng liền đáp ứng. Cuối cùng Kim Dung ngủ ở trong phòng Tạ Văn Đông, mà chính hắn phải ngủ trên ghế salon ở trong phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung đi tới nhà ga mua hai vé đi thành phố H. Sau đó tới Hân Hân tìm một huynh đệ thật thà bảo hắn đưa Kim Dung về nhà. Lúc gần đi, Tạ Văn Đông nhìn con mắt đỏ ửng của Kim Dung, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Dung, sau khi em về nhà đừng đem chuyện Ma Ngũ nói ra. Ta sẽ giúp em giáo huấn hắn, biết chưa?

Kim Dung gật đầu, nghẹn ngào nói:

- Đại ca ca, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không nói. Em sẽ trở lại gặp anh!

Tâm tình Tạ Văn Đông cũng không dễ chịu, phất tay, cùng Kim Dung cáo biệt. Trong lòng nghĩ, không biết đến bao giờ mình mới có thể gặp lại tiểu nha đầu khả ái này. Thành phố H! Nơi đó là tỉnh thành, cũng là mục tiêu tương lai mình cần phát triển tới!

Sau khi tiễn Kim Dung đi, Tạ Văn Đông tới Quỷ Vực tìm Tam Nhãn. Sau khi gặp mặt Tạ Văn Đông hỏi:

- Trương ca, sự tình đã làm đến đâu rồi?

Tam Nhãn nói:

- Còn chưa điều tra rõ được về Liêm Đao bang, thế nhưng em đã mua điện thoại về rồi đây!

Nói xong, Tam Nhãn đưa cho Tạ Văn Đông một cái điện thoại Nokia màu đen, cùng số điện thoại nói cho hắn.

Tạ Văn Đông nhận lấy nhìn một chút, gọi điện thoại cho Ma Ngũ, cho hắn biết số điện thoại, Ma Ngũ cười ha hả ghi nhớ. Sau khi gác máy, Tạ Văn Đông nói với Tam Nhãn:

- Ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng phải thăm dò rõ tình huống của Liêm Đao bang. Chờ Cao Cường trở về liền động thủ!

Tam Nhãn nghe xong, máu cả người sôi trào lên, lớn tiếng nói:

- Đông Ca, anh yên tâm! Ngày hôm nay không tra ra được em sẽ không trở lại!

Nói xong kéo mấy người huynh đệ đi ra ngoài.

Không tới buổi trưa, Cao Cường cùng mấy người huynh đệ bị bắt đã được thả ra. Sau khi đến Quỷ Vực thấy Tạ Văn Đông, Cao Cường hô to một tiếng:

- Đông Ca!

Tạ Văn Đông quay đầu lại thấy Cao Cường, trên mặt tím bầm một khối, biết hắn chịu đòn không ít, nói:

- Thế nào? Ở bên trong phải chịu khổ à!

Cao Cường trong lòng khổ sở, run giọng nói:

- Em đây chút khổ sở có tính là cái gì. Lão phì thế nào rồi?

Tạ Văn Đông lắc đầu nói:

- Vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sống hay chết đành trông vào cố gắng của hắn thôi!

Cao Cường lau nước mắt, dữ tợn nói:

- Đông Ca, em sẽ không cho Liêm Đao bang kia sống dễ chịu! Chúng ta khi nào tìm bọn chúng tính sổ đây?

Tạ Văn Đông nói:

- Chờ chúng ta thăm dò được ngọn nguồn bọn chúng, đến lúc đó thiếu chúng ta cái gì nhất định đều phải trả lại gấp bội!

Cao Cường gật đầu.

Buổi trưa, Tam Nhãn đem tin tức đã thăm dò rõ ràng trở lại Quỷ Vực, thấy Cao Cường trở về, liền mạnh mẽ ôm lấy hắn, hai người không ai nói lời nào. Thế nhưng tình nghĩa huynh đệ lại thể hiện rõ trên hai người.

Tạ Văn Đông nói:

- Buổi chiều đi Hân Hân tụ họp! Cường tử, lát nữa ngươi về trường học trước bảo các huynh đệ chuẩn bị cho tốt buổi tối động thủ!

Cao Cường nghe xong gật đầu đáp ứng.

Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng nhóm người Tam Nhãn ở Hân Hân đem tình huống của Liêm Đao bang tỉ mỉ phân tích một chút, rất nhanh đã đưa ra được kế hoạch tấn công, liền bắt tay vào chuẩn bị.

Hơn mười giờ, mây đen che kín mặt trăng, trời bắt đầu lất phất mưa phùn, trên đường người đi thưa thớt, nhưng sàn nhảy Bát Thần vẫn phi thường náo nhiệt. Lão đại Liêm Đao bang Phùng Hải một mình ngồi trên ghế salon, phía dưới có đứng hơn một trăm tên thanh niên. Phùng Hải rất cao hứng, hắn vừa nhận được điện thoại, nói Văn Đông Hội dự định tối nay sẽ rời khỏi Quỷ Vực. Vừa nghĩ tới mình có thể ở biên nam thành phố J trông coi hai cái sàn nhảy, vẻ tươi cười bất tri bất giác đọng ở trên mặt Phùng Hải.

- Mọi người nghe kỹ đây, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi Quỷ Vực, Văn Đông Hội đã cuốn xéo rồi, về sau nơi này chính là của chúng ta! Từ hôm nay trở đi, Liêm Đao bang chúng ta ở biên nam chính là lão đại tuyệt đối! (biên nam chính là rìa phía nam thành phố)

Phùng Hải đứng lên lớn tiếng nói với thủ hạ. Thủ hạ Phùng Hải hoan hô một trận, cùng hô lên:

- Chúng em vĩnh viễn đi theo đại ca!

Phùng Hải nghe xong đắc ý cười ha hả. Hắn có lý do để vui vẻ, có thể trông giữ hai địa bàn, chẳng khác nào có hai khối tài nguyên, thực lực cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, vị trí lão đại biên nam thành phố J chắc chắn phải kể đến hắn.

Phùng Hải lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, bây giờ liền cùng ta đi tiếp quản Quỷ Vực, khi nào xong ta xin mời mọi người uống rượu! Về sau tiền kiếm được mọi người cùng chia nhau!

Trăm người phía dưới lại hoan hô một trận, tâm tình đã bị lời Phùng Hải đưa đến đỉnh điểm. Phùng Hải có thể đạt được như ngày hôm nay, không phải xuất phát từ ngẫu nhiên, hắn cũng phải có chỗ dựa lâu dài.

Phùng Hải để một nhóm người ở lại Bát Thần, bản thân mang theo năm mươi người, rầm rộ đi đến Quỷ Vực. Trên đường không có người qua lại, ngay cả xe cộ cũng đặc biệt thưa thớt, nhóm người Phùng Hải đi ở giữa đường, khi có xe hơi đi qua, nhìn thấy trận thế của bọn chúng cũng phải ào ào tránh đường.

Bát Thần cách Quỷ Vực cũng không tính là xa. Không đến mười phút, tấm biển lớn của Quỷ Vực đã ở xa xa trước mắt. Phùng Hải ngăn chặn hưng phấn trong lòng, lớn tiếng nói với thủ hạ:

- Sắp đến Quỷ Vực rồi, các huynh đệ nhanh lên một chút!

Nói xong, dẫn đầu đi về phía trước.

Rất nhanh đi tới cửa chính của Quỷ Vực, phát hiện trên đường lớn trước Quỷ Vực có đứng một người. Người này dùng miếng vải đen bịt kít miệng mũi, vóc người khôi ngô, tay vầm một thanh khai sơn đao dài một xích rưỡi, thanh đao được quấn vải trắng ở trên tay.

Nhóm người Phùng Hải ngẩn ra, hướng người nọ đi đến. Khi đến gần đó, Phùng Hải cười ha ha, lớn tiếng nói:

- Ta tưởng là ai có dũng khí ngưu bức cản đường ta, nguyên lai là bại tướng dưới tay, Tam Nhãn!

Phùng Hải từ vết sẹo giữa hai chân mày nhận ra người này là Tam Nhãn.

Tam Nhãn lạnh lùng cười, cất tiếng nói:

- Phùng Hải, ngày hôm nay ngươi phải chết!

Phùng Hải dừng lại một chút, hướng mắt nhìn bốn phía, không có một bóng người, lá gan lớn lên nói:

- Hắc hắc, thật không? Chỉ bằng một mình ngươi mà muốn gϊếŧ ta?

Tam Nhãn lạnh lùng nói:

- Phùng Hải, huynh đệ của ta trên người bị trúng mười bảy đao, ta muốn trả nó gấp bội trên người ngươi!

Nói xong, hô to một tiếng:

- Các huynh đệ, gϊếŧ cho ta!

Lời còn chưa dứt, từ trong ngõ hai bên trái phải của con đường lao ra vô số người trẻ tuổi tay cầm phiến đao, không nói nhiều, vừa ra liền đã hướng nhóm người Phùng Hải đánh gϊếŧ.

Tam Nhãn hai mắt đỏ bừng, không tìm ai khác, phóng thẳng đến Phùng Hải. Phùng Hải biết trúng kế, trong lòng thầm mắng một câu, con điếm ngươi dám lừa ta! Về sau cho ngươi dễ chịu. Tam Nhãn không cho hắn cơ hội suy nghĩ, xoay đao bổ tới Phùng Hải. Phùng Hải cũng không đơn giản, dễ dàng né tránh, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước, rút ra phiến đao sau lưng liều mạng cùng một chỗ với Tam Nhãn. Thực lực Tam Nhãn và Phùng Hải không kém nhau là mấy, khí lực cũng không chênh lệch nhiều lắm, thế nhưng khí thế Tam Nhãn lại cao hơn đối phương rất nhiều. Trong lòng chỉ nghĩ vì Lý Sảng báo thù, hầu như đao nào hắn cũng dùng toàn lực bổ tới Phùng Hải. Phùng Hải miễn cưỡng chống đỡ một trận, hai tay đã bị chấn cho tê dại. Càng về sau càng không dám đón đỡ trọng đao của Tam Nhãn, buộc lòng phải lách mình tránh né.

Huynh đệ phía dưới Phùng Hải cũng không chịu được, cảm thấy những người bên đối phương không phải là đến đánh nhau, mà là đến liều mạng, mỗi một đao chém xuống đều muốn gϊếŧ người, nếu như không may bị trúng chiêu, không chết cũng trọng thương. Song phương hơn trăm người ở trước cửa Quỷ Vực triển khai một cuộc đại sống mái giữa hai bang hội, trên đường ánh đao nhoáng lên, là có người kêu gào đau đớn ngã xuống. Tám thước trên con đường bị từng mảng máu tươi nhuộm đỏ.

Ngay lúc song phương lực lượng tương đương, xa xa một chiếc xe tải cũ nát nhanh chóng chạy tới. Chiếc xe tải dừng ở bên cạnh chiến trường, từ trên xe nhảy xuống hơn bốn mươi người cũng đeo vải đen bịt kín mồm miệng, sau khi xuống xe rút ra phiến đao hướng thủ hạ của Phùng Hải chém gϊếŧ.

Khi nhóm người này gia nhập, lực lượng của đối phương từng bước dần chênh lệch. Thủ hạ của Phùng Hải thỉnh thoảng lại có người bị chém ngã xuống. Sau đó trong những người này, một thiếu niên cao lớn đứng ở trên xe nhìn quanh chiến trường một vòng, thấy Phùng Hải đang cùng Tam Nhãn chiến đâu kịch liệt, ánh mắt lạnh băng đột nhiên sáng ngời lên. Không lên tiếng nhảy xuống xe rút ra phiến đao, đến phía sau Phùng Hải mạnh mẽ chém một đao. Phùng Hải đang kịch chiến cùng Tam Nhãn, không thấy được ánh đao lãnh lẽo ở sau lưng. Một đao của thiếu niên cao lớn này, hung hăng bổ vào trên lưng Phùng Hải, tạo ra một lỗ hổng lớn sâu gần hai phân đến tận xương khiến Phùng Hải đau đớn kêu lên "ai da" một tiếng, không kịp quay đầu lại, nghiêng người nhảy sang một bên.

Đưa tay sờ về phía sau lưng, toàn bộ sau lưng đều là máu. Phùng Hải không dám liều mạng nữa, xoay người chạy về hướng Bát Thần. Tam Nhãn thấy bất hảo, hét lớn một tiếng:

- Cản hắn lại!

Trên chiến trường lao ra hai người, giơ đao ngăn cản lối đi của Phùng Hải. Phùng Hải đã đỏ mắt, phóng thẳng tới hai người. Hai người kia phân biệt đâm ra một đao, Phùng Hải cũng đủ mạnh mẽ, không dừng lại, thân thể chỉ hơi nghiêng đi, một đao đâm trúng vai của hắn, một đao đâm sượt da ở tiểu phúc. Phùng Hải cắn răng một cái, xoay đao quét qua trước ngực hai người kia. Mặc kệ hai vết thương có nặng hay không, đẩy mạnh vào ngực hai người, cướp đường mà chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »