Tạ Văn Đông quay về đến Quỷ Vực, thấy tất cả mọi người đều ở đấy, mấy trăm người ở Quỷ Vực có chút hỗn loạn. Tạ Văn Đông đi tới giữa sân hô:
- Tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi! Hôm nay không có chuyện gì nữa đâu!
Mọi người nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, do dự một hồi, sau đó đi ra ngoài. Trương Nghiên Giang cùng Hà Hạo Nhiên hai người không rời đi.
Trương Nghiên Giang đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói:
- Đông Ca, Sảng ca hiện giờ thế nào rồi?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Không tốt lắm, chưa vượt qua được thời kỳ nguy hiểm!
Trương Nghiên Giang cúi đầu nói:
- Đông Ca, lúc anh nói em đã nghĩ qua, em hoài nghi một người có thể là nội gian!
Tạ Văn Đông khẽ nhíu mày nói:
- Ai?
Trương Nghiên Giang nhìn xung quanh một chút, xác định không còn ai khác, sau đó nhỏ giọng nói:
- Thủy Tỷ!
- Vì sao nói như vậy?
- Đông Ca, em xem xét sự tình từ đầu đến cuối một lần. Hiện tại chính là lúc huynh đệ trong hội đoàn kết nhất, bọn họ sẽ không bán đứng bang hội, nói khó nghe một chút bọn họ cũng không có cơ hội mà bán đứng. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người cùng ở một chỗ, căn bản không có người nào rời đi. Như vậy có khả năng nhất chính là Thủy Tỷ! Sau khi chúng ta ly khai nàng hoàn toàn có đủ thời gian để mật báo cho lũ Liêm Đao bang. Thế nhưng em vẫn không biết vì lý do gì mà nàng làm như vậy.
Sau khi Tạ Văn Đông cẩn thận nghe hắn nói một lần, cảm thấy rất có đạo lý. Gật đầu nói:
- Chưa có căn cứ xác thực trước tiên không nên nói lung tung ra ngoài. Được rồi, Trương ca đâu?
Trương Nghiên Giang nói:
- Hắn ra ngoài rút tiền cùng hỏi thăm tin tức rồi!
Tạ Văn Đông "ừ" một tiếng, đi vào một phòng nhỏ, nằm trên ghế salon, nhắm mắt lại suy nghĩ bước tiếp theo bản thân nên làm thế nào. Hai người Trương Nghiên Giang không dám quấy rầy Tạ Văn Đông, lẳng lặng đứng chờ bên ngoài. Đến buổi tối, Tam Nhãn cầm một tờ giấy và một cái túi trở về, thấy Trương Nghiên Giang cùng Hà Hạo Nhiên vẫn còn ở lại, hỏi:
- Đông Ca trở về chưa?
Hà Hạo Nhiên gật đầu, chỉ chỉ vào căn phòng nói:
- Đã về rồi, ở bên trong đó!
Tam Nhãn liền đi qua, gõ cửa.
- Vào đi!
Âm thanh Tạ Văn Đông từ bên trong truyền ra. Tam Nhãn nghe thấy đẩy cửa đi vào.
- Đông ca, chuyện anh bảo em đều đã làm thỏa đáng, đây là mười vạn tiền.
Nói xong, Tam Nhãn cầm túi đặt lên bàn, sau đó từ trong áo lấy ra một tờ giấy nói:
- Đây là địa chỉ nhà của cục trưởng thành phố!
Tạ Văn Đông xem đồng hồ, đã gần bảy giờ, đứng lên cầm lấy túi tiền cùng tờ giấy, nói với Tam Nhãn:
- Ta đi đến nhà cục trưởng một chuyến, nghĩ biện pháp thả Cường tử cùng mười huynh đệ khác ra, ngươi cùng các huynh đệ yên ổn đợi, không có lời của ta không ai được đi tìm Liêm Đao bang gây phiền phức!
Tam Nhãn nghe xong gật đầu, sau đó nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, để em đi cùng anh!
Tạ Văn Đông lắc lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không được đi. Hơn nữa đi nhiều người càng không hữu dụng.
Nói xong, Tạ Văn Đông đi ra ngoài, căn cứ vào những suy nghĩ trong lòng vừa rồi, bước từng bước một, lũ người Liêm Đao bang sớm muộn gì cũng sẽ phải dùng máu để trả cho những sai lầm của bọn chúng.
******
Y theo địa chỉ ghi trên giấy, Tạ Văn Đông rất nhanh đã tìm được đến khu nhà ở của cục trưởng. Khu này ở thành phố J được gọi là "cục trưởng lâu". Ngụ ở bên trong không phải là lãnh đạo thành phố thì cũng là người lắm tiền. Tạ Văn Đông đi tới trước cửa chính nhà cục trưởng, ấn chuông cửa. Bên trong có thanh âm nữ nhân truyền ra:
- Ai vậy?
Tạ Văn Đông cố hết sức hạ thấp giọng nói:
- Xin chào, tôi tìm cục trưởng Trần!
Thanh âm bên trong hỏi:
- Cậu tìm ông ấy có chuyện gì không?
- Tôi có chút việc cần nhờ cục trưởng Trần xử lý, là việc gấp!
Người phụ nữ bên trong vừa nghe liền biết hắn có ý tứ, tám chín phần mười là tới biếu quà, việc này mỗi ngày đều có. Không hỏi lại nữa, mở cửa nói:
- Vậy mời cậu vào!
Tạ Văn Đông nhìn qua người phụ nữ mở cửa, niên kỷ khoảng bốn mươi, trang phục rất xinh đẹp. Tạ Văn Đông rất có lễ phép gật đầu chào:
- Cháu chào cô!
Người phụ nữ kia thật không ngờ người đến còn trẻ như vậy, là một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ngây ra một lúc, thấy Tạ Văn Đông thật lanh lợi, cười nói:
- Chàng trai vào đi, đừng đứng bên ngoài nữa!
Tạ Văn Đông cởi giày đi vào phòng khách, thấy trong phòng không có ai, hỏi:
- Cô à, cục trưởng Trần có nhà không?
Người phụ nữ nói:
- Có nhà, ông ấy đang trong phòng vệ sinh, một hồi sẽ ra liền, cậu ngồi đây chờ một lát.
Tạ Văn Đông cảm ơn ngồi ở trên ghế salon. Người phụ nữ kia rót cho Tạ Văn Đông một chén trà đặt ở trên bàn.
Chỉ chốc lát, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt, nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn từ trong phòng vệ sinh đi ra. Sau khi thấy Tạ Văn Đông bèn quay đầu hỏi người phụ nữ:
- Tiểu Huệ, hắn là....?
Người phụ nữ cười nói:
- Là tìm anh có việc. Tuổi không lớn lắm. Anh có thể thì giúp cậu ấy đi!
Hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của người phụ nữ với Tạ Văn Đông rất tốt, đỡ lời giúp hắn. Trần cục trưởng "ừ" mộ tiếng, ngồi đối diện với Tạ Văn Đông hỏi:
- Tiểu hỏa tử, cậu có chuyện gì mà tới tìm ta, nói đi!
Tạ Văn Đông do dự một chút, ánh mắt lướt qua người phụ nữ kia, không nói gì. Cục trưởng Trần minh bạch ý tứ của hắn, nói với người phụ nữ:
- Tiểu Huệ, em vào phòng xem TV đi, anh cùng chàng trai này bàn chút chuyện!
Người phụ nữ kia không cao hứng lắm, những vẫn quay vào phòng đóng cửa lại. Trần cục trưởng thấy thê tử đi rồi, thân thể tựa trên ghế salon nói:
- Bây giờ cậu có chuyện gì thì nói đi!
Tạ Văn Đông cũng không muốn nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề:
- Trần cục trưởng có biết tối qua ở Bát Thần phát sinh sự kiện sống mái với nhau không?
Trần cục trưởng im lặng một hồi rồi nói:
- Cậu là vì việc này mà đến?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Tôi hi vọng Trần cục trưởng có thể đem những người bắt ở Bát Thấn thả ra, định cho bọn họ vô tội!
Trần cục trưởng khuôn mặt trầm xuống nói:
- Ta thấy ngươi đã đánh giá quá cao năng lực của ta rồi. Xin lỗi, việc này ta không thể giúp ngươi được!
Tạ Văn Đông nói:
- Tôi biết là ông có thể, nếu không tôi đã đi tìm người khác.
Nói xong, Tạ Văn Đông lấy từ trong ngực ra một cái túi, đem tiền bên trong đổ toàn bộ trên mặt bàn. Trần cục trưởng giật mình, thật không ngờ cái tên thiếu niên trẻ tuổi này lại mang đến nhiều tiền như vậy. Trần cục trưởng hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm từng tập tiền một trăm đồng trên bàn trà, có chút động tâm. Thế nhưng nghĩ lại tình huống bên trong cục, cùng với ảnh hưởng của sự kiện Bát Thần, lòng tham lại thu về, nhìn Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Xin lỗi, chuyện này ta thật sự không thể giúp được cậu, mời cậu trở về đi!
Nói xong, Trần cục trưởng đứng lên định đi về phòng.
- Chẳng lẽ không thể xoay xở được đường sống nào sao?
- Chuyện này ta thật sự không giúp được gì. Lại nói, bây giờ vẫn còn là thời kỳ "nghiêm đả", bằng hữu của cậu lại dám đi ngược gió... tính hắn xui xẻo thôi!
Tạ Văn Đông ánh mắt lạnh đi, hỏi:
- Bằng hữu của tôi sẽ phải ngồi trong tù mấy năm?
Trần cục trưởng suy nghĩ nói:
- Nói thật với cậu luôn, bằng hữu của cậu không có khả năng ngồi tù đâu. Nếu như không sai sẽ bị phán tử hình!
Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, nói:
- Việc đó không có khả năng! Bất quá hắn chỉ đánh nhau ẩu đả, sao lại bị phán tử hình?
Trần cục trưởng thở dài nói:
- Không chỉ là đánh nhau ẩu đả, bằng hữu của cậu còn cướp đoạt, đánh người trọng thương hai tội danh danh đang chờ đó. Cho dù là lúc bình thường cũng sẽ bị phán vô kỳ (ngồi tù vô thời hạn), huống chi bây giờ là thời kỳ "nghiêm đả". Nói chuyện này ở đây cậu cũng không hiểu.
Tạ Văn Đông day day thái dương nói:
- Tôi vì không hiểu, cho nên mới tìm Trần cục trưởng ông tới hỗ trợ, tôi hi vọng ngày mai có thể thấy bằng hữu của tôi bình an trở về!
Trần cục trưởng nghe xong lời này của Tạ Văn Đông có chút mất hứng, nói:
- Ta đã nói với ngươi, chuyện này ta không giúp được, mang tiền của ngươi về đi!
Tạ Văn Đông không hề động, cười nhạt nói:
- Hiện tại Trần cục trưởng còn chưa cho tôi một đáp án thỏa đáng! Ông nói một câu, bằng lòng thì số tiền này đều tặng ông, hơn nữa về sau sẽ không thiếu chỗ tốt cho ông. Ông nếu như không đáp ứng cũng tốt, tôi sẽ coi như ông khinh thường tôi, tôi lập tức cầm mười vạn này ra ngoài tìm sát thủ gϊếŧ ông! Ông thấy số tiền này đủ thuê sát thủ chứ! Được rồi, không nên coi lời của tôi là nói đùa, tôi chưa bao giờ nói giỡn với những người không phải là bằng hữu của tôi!
Nói xong, Tạ Văn Đông mắt phát ra hàn quang chằm chằm nhìn Trần cục trưởng.
"Hắn không phải đang dọa ta!" Trần cục trưởng bị dọa run run, trông thấy Tạ Văn Đông lạnh lùng, cảm giác ánh mắt đó không phải con người có thể phát ra, Trần cục trưởng quả thật có chút sợ hãi. Ngồi lại về chỗ nói:
- Việc này thực sự rất khó xử lý, ta phía trên thì có áp lực thị ủy đè nặng, phía dưới thì có mấy người phó cục nhìn chằm chằm, ài!
Tạ Văn Đông mặt không biểu tình nói:
- Có khó làm hay không là chuyện của ông, tôi với những việc này không quan tâm. Tôi muốn vào ngày mai thấy huynh đệ của tôi quay về!
Trần cục trưởng không nói gì, từ trong túi xuất ra bao thuốc, lặng lẽ rút một điếu. Trong lòng suy đi tính lại, do dự bất định.
Tạ Văn Đông cũng không thúc dục hắn, ngồi trên sôpha chờ Trần cục trưởng đưa ra quyết định. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí trong phòng khách nặng nề không có chút âm thanh nào. Trần cục trưởng liên tiếp hút năm điếu thuốc, sau khi điếu thuốc cuối cùng tắt, trong lòng có quyết định, nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Ngươi về đi! Tiền này ta nhận.
Nói xong, nhắm mắt lại tựa trên ghế sa lon không thèm nhắc lại.
Tạ Văn Đông lên tiếng cảm tạ, cũng không nói thêm gì, sau đó xoay người ly khai.
******
Sau khi đi ra khỏi nhà Trần cục trưởng, Tạ Văn Đông mới thở phào một cái, phía sau đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không dám chắc Trần cục trưởng nhất định sẽ đồng ý. Sự tình coi như thuận lợi, tâm tình đã thả lòng không ít, biết Cao Cường hẳn là không có việc gì nữa. Trong lòng lặng lẽ cầu khấn Lý Sảng cũng có thể bình an vượt qua cửa ải này. Tạ Văn Đông ngồi xe trở lại Quỷ Vực, trong xe thấy choáng váng, cảm giác mình quá mệt mỏi rất muốn ngủ một giấc, thế nhưng lại không có cách nào nghỉ ngơi, hiện tại có quá nhiều chuyện mình cần phải giải quyết.
Sau khi trở lại Quỷ Vực, Tam Nhãn lập tức chạy tới hỏi:
- Cường tử thế nào rồi?
Tam Nhãn trong lòng có một cảm giác áy náy, cảm thấy nếu như không phải mình lỗ mãng, lúc đó nghe theo Trương Nghiên Giang, Lý Sảng, Cao Cường cùng với hơn chục huynh đệ cũng sẽ không có chuyện.
Tạ Văn Đông đè nén cảm giác choáng váng trong đầu, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, Cường tử không có việc gì!
Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông sắc mặt khó coi, vội vàng nói:
- Đông ca anh không việc gì chứ? Thân thể anh...
Tạ Văn Đông cắt lời hắn, cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao!
Tam Nhãn vẫn còn lo lắng nhìn Tạ Văn Đông một chút, Tạ Văn Đông nói:
- Trương ca, mấy ngày nay sẽ rất bận bịu, xem ra có rất nhiều chuyện phải nhờ ngươi rồi!
Tam Nhãn nói:
- Đông Ca, xem anh nói kìa, đây là việc em phải làm. Đông ca muốn em làm cái gì?
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, nói:
- Thứ nhất, ngày mai ngươi giúp ta đi mua một chiếc điện thoại di động.
Dừng một chút:
- Thế này đi, mua mấy chiếc vào, nòng cốt của hội mỗi người một chiếc, như vậy mọi người muốn liên hệ cũng có phương tiện. Thứ hai, Ma Ngũ bên kia đã nói chuyện thành công, mấy ngày nay hàng có thể sẽ đưa tới, ta dự định bảo hắn đưa hàng tới Nhất Trung, nơi đó là trường học, cảnh sát chắc sẽ không hoài nghi nơi này.
Dứt lời, Tạ Văn Đông quay đầu nói với Hà Hạo Nhiên:
- Hạo Nhiên, việc này giao cho ngươi, khi họ tới ngươi chỉ huy huynh đệ tại Nhất Trung nhận hàng.
Hà Hạo Nhiên gật đầu nói "vâng".
Tạ Văn Đông ngừng một chút, hàn quang trong mắt bắn ra, nói tiếp:
- Thứ ba, điều tra tất cả về Liêm Đao bang, lão đại là ai? Có bao nhiêu người? Có bao nhiêu hang ổ? Thời gian hoạt động như thế nào? Trở về đều phải nói rõ ràng hết cho ta biết, Trương ca, việc này giao cho ngươi. Ta muốn bọn chúng phải trả gấp bội cho sai lầm chúng mắc phải! Cũng muốn để các bang hội xung quanh nhìn rõ, chọc chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!
Tam Nhãn nghe Tạ Văn Đông nói xong, lòng tin quay trở lại, lớn tiếng nói:
- Đông Ca, anh yên tâm đi, việc này cứ giao cho em!
Tạ Văn Đông gật đầu, nói:
- Ngày hôm nay Thủy tỷ có ở đây không?
Tam Nhãn ngẩn người lắc đầu, không hiểu vì sao Tạ Văn Đông lại nhắc tới Thủy tỷ. Sau khi từ bệnh viện trở về Tạ Văn Đông cùng Trương Nghiên Giang nói chuyện, Tam Nhãn không có ở đó, không biết nhóm người Tạ Văn Đông đã đặt hoài nghi lên Thủy tỷ. Trông thấy ánh mứt nghi hoặc của Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang giải thích:
- Tam Nhãn ca, chúng ta hoài nghi Thủy Tỷ chính là người bán đứng chúng ta!
Tam Nhãn đăm chiêu suy nghĩ một hồi, vẫn chưa hiểu rõ là vì sao. Tạ Văn Đông cười cười, nói:
- Lời này không thể để cho người khác biết, nếu như truyền đến tai Thủy tỷ chúng ta sẽ không dễ xử lý đâu!
Tam Nhãn nghe xong gật đầu.
Tạ Văn Đông nói rằng:
- Vậy được rồi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày, về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai nếu không có gì ngoài ý muốn, Cường tử có thể trở về rồi!
Sắc mặt ba người Tam Nhãn đồng thời vui vẻ. Tạ Văn Đông cùng ba người cáo biệt, bắt xe về nhà. Đi đến cửa, vừa muốn mở cửa vào nhà, vỗ mạnh đầu một cái, thầm nói: Thế nào lại quên nàng được nhỉ! Tạ Văn Đông nhớ là mình đã mang theo về một người từ Ma Ngũ, ngày hôm nay nhiều chuyện quá, thật sự là quên béng mất tiểu nha đầu kia. Lắc đầu, Tạ Văn Đông nhìn cửa nhà một chút, thở dài. Từ trong ngõ đi ra, bắt xe đến Hân Hân.
Đại sảnh quán bi-a Hân Hân còn có mấy huynh đệ ở đó, chưa về nhà. Tạ Văn Đông đi vào, hỏi:
- Tiểu cô nương ta mang đến có khỏe không?
Một người huynh đệ nói:
- Rất tốt ạ, Đông ca vừa đi không lâu thì nàng bắt đầu ngủ, vẫn còn ngủ thẳng đến bây giờ!
Tạ Văn Đông "ừ" một tiếng , đi vào buồng trong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy tiểu cô nương vẫn còn đang ngủ. Mỉm cười, Tạ Văn Đông nghĩ thầm, đúng là một tiểu hài tử, ở một nơi xa lạ mà cũng có thể ngủ được.
Tạ Văn Đông đi tới trước giường, cúi đầu nghĩ: Mình không thể để tiểu cô nương ở lại Hân Hân được, buổi tối để nàng ngủ ở đâu đây, hay đưa nàng về nhà mình... ? Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy nàng:
- Dậy đi, dậy đi!
******
(Ở đây thảo luận vài câu ngoài lề, nói qua một chút về "nghiêm đả". Như thế nào là nghiêm đả? Chính là nghiêm khắc đả kích những hoạt động phạm tội. Trong thời kỳ "nghiêm đả", phần tử phạm tội mức hình phạt ở mọi phương diện đều nặng hơn.
Lấy một ví dụ để nói, tỷ như toàn quốc khi tiến hàng nghiêm đả, trên tỉnh đưa ra chỉ tiêu cho thành phố J: trong lần nghiêm đả này, thành phố J phải phá án và bắt giam được một trăm vụ trọng án, phải xử bắn một trăm người.
Mà toàn thể công an thành phố J xuất động, dùng toàn lực cũng chỉ bắt được chín mươi chín tội phạm như vậy. Thị cục nếu không hoàn thành mục tiêu tỉnh thành đề ra thì làm sao bây giờ? Rất dễ, đưa ra một phần tử tội phạm bị phán vô kỳ (giam không thời hạn) . Gia đình không có tiền, lại không có người dựa dẫm, như vậy là Ok, liền phán hắn tử hình. Vừa tròn một trăm rồi, thị cục cũng hoàn thành được mục tiêu tỉnh đề ra.) (thằng này đen vkl ^ ^)