Quyển 1 - Chương 23



Lão Thất đáp ứng một tiếng, dùng chìa khóa mở cánh cửa nhỏ màu đen ra, khom lưng đi vào. Tạ Văn Đông cúi đầu nhìn vào bên trong một chút, một mảng tối như mực, không nhìn thấy gì cả. Chỉ nghe được bên trong có tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân.

Tạ Văn Đông khó hiểu nhìn Ma Ngũ một chút nói:

- Đây là... ?

Ma Ngũ ha ha cười:

- Các huynh đệ tại cái chỗ khỉ ho cò gáy này( nguyên văn: điểu bất lạp thỉ: chim không ỉa ra cứt ) đều sắp bức bối phát điên rồi, nếu không tìm chút niềm vui để các huynh đệ phóng túng một chút, thì người làm đại ca ta đây cũng không thể yên tâm được!

Tạ Văn Đông cười cười cùng hắn. Trong lòng biết, nữ nhân bên trong nếu không phải cướp đoạt thì cũng chính là lừa gạt tới, đối với cảnh ngộ của các nàng cũng có chút đồng tình. Nhưng là mình không cứu được các nàng, chỉ có thể than bản thân các nàng mệnh khổ thôi!

Chỉ chốc lát, lão Thất lôi một nữ nhân trên mặt đầy bùn đất từ bên trong đi ra, cô gái kia dường như biết sắp xảy ra chuyện gì trên người mình, liều mạng giãy dụa, thế nhưng hai tay bị lão Thất gắt gao túm chặt. Ma Ngũ tiến lên hung hăng đánh cô gái một bạt tai:

- Đ***m ngươi, lão tử vừa yên tĩnh được một chút. Con mẹ nó lại đến lượt ngươi làm cho phát bực!

Nói xong, dùng bàn tay béo múp xoa xoa bùn đất trên mặt cô gái, gật đầu cười với Tạ Văn Đông nói:

- Huynh đệ, tiểu cô nương này tặng ngươi, hôm nay ngươi hưởng thụ đi, con bé này cam đoan là xử nữ đó! Ha ha!

Tạ Văn Đông tỉ mỉ quan sát nàng, thế nhưng không thấy rõ lắm, cảm giác tuổi nàng cũng không lớn, mặc một chiếc váy đơn bạc đã không còn hình dạng như ban đầu, tướng mạo thanh tú, đôi mắt mọng nước tràn ngập sợ hãi nhìn mình. Tạ Văn Đông vốn muốn cự tuyệt ý tốt của Ma Ngũ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô nương này, thầm than một tiếng, nàng nếu như không bồi mình cũng rất có khả năng đi bồi Ma Ngũ, như vậy một cô nương thuần khiết liền bị chà đạp tàn nhẫn. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông không nói gì thêm.

Ma Ngũ hướng về Tạ Văn Đông cười quái dị nói:

- Huynh đệ buổi tối hảo hảo hưởng thụ đi. Ngũ ca ta hiện tại đầu đang choáng váng, đi ngủ trước đây. Huynh đệ có chuyện gì thì cứ phân phó các tiểu đệ của ta nhé.

Tạ Văn Đông nói:

- Vậy được rồi, Ngũ Ca ngày hôm nay uống không ít, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Ma Ngũ phất tay đi ra ngoài. Lão Thất ở một bên nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca! Tôi đưa anh đến gian phòng xem một chút!

Tạ Văn Đông gật đầu.

Lão Thất mang theo Tạ Văn Đông đi ra khỏi kho hàng nhỏ, lúc này Tạ Văn Đông mới nhìn rõ hoàn cảnh bên ngoài. Xung quanh là một khoảng cây cỏ rộng lớn, nhìn ra xa xa, một mảng tối mờ mịt không thấy rõ. Ở bên cạnh kho hàng có một căn nhà trệt nhỏ, cũng cũ nát không chịu nổi. Lão Thất đi ra sau lớn tiếng hô:

- Lão Mã! Lão Mã!

Chỉ chốc lát, Lão Mã theo tiếng hô rời kho hàng chạy đến căn nhà trệt:

- Ai! Lão Thất, con bà nó giảm cái loa phóng thanh của ngươi xuống!

Lão Thất hỏi:

- Đ**m! Đại ca sai ngươi thu dọn phòng đã đã xong chưa, Đông ca cần nghỉ ngơi rồi!

lão Mã nói:

- Rồi! Xong lâu rồi.

- Con bà nó, xong lâu rồi sao không nói ra.

Lão Thất quay đầu chìa tay mời Tạ Văn ông, cười nói:

- Đông ca, mời vào trong. Nơi này hơi đơn sơ một chút, nhưng rất kín đáo!

- Các ngươi cũng không cần quá khách khí, ta tùy tiện nghỉ ở chỗ này là được rồi!

Tạ Văn Đông gật đầu, hướng căn nhà trệt đi tới. Sau khi vào nhà, thấy phòng không lớn, rộng không đến hai mươi mét vuông, bố trí đơn sơ, ngoại trừ một cái giường, một cái bàn, vài chiếc ghế ngoài ra không còn đồ vật gì nữa. Tạ Văn Đông nhìn quanh phòng, cảm giác ở đây vừa u ám vừa ẩm thấp, nhịn không được rùng mình một cái.

Lão Thất lôi kéo cô nương tiến đến, cô nương kia đi tới cánh cửa lại bắt đầu giãy dụa. Lão Thất hung hăng đá nàng một cước, mạnh mẽ kéo vào, nói với Tạ Văn Đông

- Đông ca, anh nghỉ ngơi đi, hắc hắc! Không có chuyện gì thì tôi đi trước~!

Tạ Văn Đông nhìn cô nương cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Nàng dơ quá, ngươi giúp ta mang một chậu nước, để cho nàng tắm rửa một chút!

Lão Thất vỗ đầu, cười nói:

- Anh xem tôi thật là đầu gỗ, thế nào lại quên được việc này chứ. Đông ca, các người chờ một chút, tôi lập tức đem nước lại.

Nói xong, lão Thất quát gọi lão Mã hướng ra phía ngoài chạy đi.

Tạ Văn Đông trông bóng lưng lão Thất lắc đầu, xoay người nhìn về phía cô bé kia, thấy nàng ở góc tường co lại thành một khối, con mắt sáng sủa đang nhìn mình. Tạ Văn Đông đi đến bên cạnh cô bé, vừa muốn nói chuyện, cô bé kia đột nhiên đứng lên chạy về phía cửa. Tạ Văn Đông hơi giật mình, thấy cô bé chạy đến cửa rồi lại đứng lại. Hiếu kì đi qua bên đó nhìn ra ngoài, Tạ Văn Đông cười ha hả. Nguyên lai bên ngoài có mười hai con mắt phát ra lục quang đang nhìn chằm chằm vào cô bé muốn chạy ra, sáu con chó săn đứng ở bên cánh cửa, há mõm lộ ra hàm răng sắc nhọn, nước dãi theo khóe miệng nhễu ra. Nữ hài đứng ở cửa một hồi, lại chậm rãi đi trở về, thấy khuôn mặt tươi cười của Tạ Văn Đông ở bên cạnh, đỏ mặt mắng:

- Ngươi thật là một tên đê tiện vô sỉ!

Tạ Văn Đông bị chửi ngẩn cả người, không nghĩ tới nha đầu kia lớn mật như thế, đang ở chỗ nguy hiểm còn dám nói năng lỗ mãng, trong lòng đối với nàng có chút bội phục. Nhưng vẻ mặt vẫn cười hắc hắc:

- Ta còn là kẻ đê tiện vô sỉ không chuyện gì không làm!

Nói xong, Tạ Văn Đông đưa tay chộp về phía cô bé.

Nữ hài sợ hãi quát to một tiếng, vọt đến góc tường cách Tạ Văn Đông xa nhất. Vừa nhìn hình dạng hoảng sợ khẩn trương của cô bé, Tạ Văn Đông lại muốn trêu đùa nàng, đi nhanh tới đó. Cô bé không có tốc độ nhanh như Tạ Văn Đông, chỉ chốc lát đã bị Tạ Văn Đông chụp đươc y phục. Nữ hài liều mạng giãy dụa, liên tục dùng chân đá vào người Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông trêu trọc được rồi, vừa muốn buông tay ra, bỗng nhiên cổ tay đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, đầu nữ hài đang dán trên tay của hắn, không cần nhìn rõ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

- Con bé chết tiệt này...

Tạ Văn Đông giữ đầu cô bé, mất thật nhiều sức lực mới rút được tay về, nhìn trên cổ tay đã thấy có thêm hai hàng dấu răng rướm máu.

Cô bé thấy ánh mắt gϊếŧ người của Tạ Văn Đông, lại ngồi xổm chỗ góc tường co thành một khối. Tạ Văn Đông thở dài, trong lòng thầm mắng mình: Đáng! Cái tội ham đùa, không đâu lại đi gây chuyện, bị cắn cũng đáng! Trong lòng hơi bực, Tạ Văn Đông đặt mông ngồi ở trên giường, tự trách mình tính quá trẻ con.

Chỉ chốc lát, lão Thất cùng lão Mã từ bên ngoài bưng đến một thau nước lớn đặt ở trong phòng. Lão Thất cười nói:

- Đông ca, nước đã chuẩn bị xong. Vẫn còn ấm đó!

Tạ Văn Đông trong lòng khó chịu, "a" một tiếng nói:

- Được rồi, ở đây không còn việc gì, hai ngươi cũng đi ngủ đi!

Lão Thất nhìn Tạ Văn Đông một chút, lại nhìn cô nường trong góc tường một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào dấu răng trên cổ tay Tạ Văn Đông, vui vẻ nói:

- Rõ rồi, rõ rồi, hai chúng ta đi thôi, Đông ca cứ chậm rãi chơi đùa. Các cô bé đôi khi cũng rất ương ngạnh đó, ha ha!

Nói xong, kéo lão Mã đi ra ngoài, xoay tay nhanh chóng đóng cửa lại.

Tạ Văn Đông thấy hai người ra ngoài, quay đầu nói với cô bé:

- Ta xem mấy ngày nay ngươi chưa có tắm rửa, hiện tại có nước ấm, ngươi tắm đi. Yên tâm, ta sẽ không nhìn lén đâu!

Cô bé nhìn nước trong chậu một chút, trong mắt tràn ngập khát vọng, thế nhưng lại lập tức cúi đầu.

Tạ Văn Đông nhìn thấy, minh bạch cô bé sợ cái gì, nằm ở trên giường cười nói:

- Ngươi yên tâm tắm đi, ta không có hứng thú với tiểu cô nương. Sẽ không cắn ngươi, cũng không ăn thịt ngươi!

Tạ Văn Đông xoay người vào tường, không hề nhìn cô bé. Thấy nửa ngày không có động tĩnh gì, Tạ Văn Đông thở dài, nhắm mắt lại, không quản đến nàng nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh thân thể cô bé co ro thành một khối, trong lòng có chút khó chịu. Tự trách bản thân vừa rồi không nên đùa nàng. Hiện tại mình đã là một tên bại hoại, nếu như ở trong mắt cô bé này lại trở thành tên hỗn đản, không biết bại hoại cộng thêm hỗn đản thì thành cái dạng gì. Tạ Văn Đông nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, ngày hôm nay hắn thật có chút mệt mỏi, thêm nữa có uống chút rượu, chỉ chốc lát đã mơ mơ màng màng tiến nhập vào giấc ngủ.

Cô bé ngồi ở trong góc tường, đợi một lúc lâu, cảm giác Tạ Văn Đông thực sự đang ngủ, trong lòng thấy kỳ quái, cái tên bại hoại trước mặt dường như không phải xấu lắm, chí ít hắn cũng không có làm mình... Nghĩ vậy, mặt cô bé đỏ lên. Đứng dậy, chậm rãi đi tới bên giường, cẩn thận đẩy Tạ Văn Đông một cái. Hắn không có phản ứng. Lá gan cô bé lớn hơn một chút, liên tục đẩy vài cái, vẫn không có phản ứng. Sự thấp thỏm trong lòng hạ xuống. Nhìn ngó bốn phía, trên cửa sổ có buộc dây thép to như ngón tay, không có khả năng theo cửa sổ chạy trốn rồi. Cuối cùng nàng vẫn rón rén đi tới bên cánh cửa. Đẩy cánh cửa ra một cái khe nhỏ nhìn ra phía ngoài, vốn mấy con chó săn đang ở bên ngoài, đột nhiên đứng lên, hướng về phía cửa "Gừ! Gừ!"

Cô bé nhanh chóng đóng cửa lại, nhớ tới bản thân đang trong nguy hiểm, sinh tử lưỡng nan, người trong nhà không biết đã lo lắng thành cái dạng gì. Nghĩ lại, nước mắt cô bé rớt xuống. Qua một hồi lâu, tâm tình của cô bé cũng bình tĩnh lại một chút. Trông thấy thau nước, trên người không khỏi cảm thấy khó chịu. Nàng đã vài ngày chưa tắm, mùi trên người ngay cả chính cô cũng cảm thấy chán ghét. Nhìn một chút Tạ Văn Đông trên giường, cuối cùng hạ quyết tâm. Đem y phục trên người chậm rãi không tiếng động cởi dần xuống, vóc dáng mềm mại xinh đẹp lộ ra. Cô bé trần trụi ngồi trong thau nước lớn, dùng chiếc khăn ướt lau trùi bùn đất trên người.

Bùn đất trên người cô bé được rửa đi, da thịt trắng hồng từ từ hiển lộ ra, bộ ngực đẹp đẽ hơi nhếch lên. Niên kỷ cô bé cũng không lớn, thân thể chưa phát triển hoàn toàn. Sau khi cô bé tắm rửa thân thể sạch sẽ, rất nhanh lau qua người, sau đó cấp tốc mặc quần áo. Quay đầu nhìn tên trên giường, thấy hắn vẫn còn đang ngủ, tâm tình thả lỏng không ít. Cô bé đem một cái ghế ngồi ở cách xa giường, dựa vào tường chằm chằm nhìn Tạ Văn Đông ngủ.

Rất nhanh đã sắp đến rạng sáng, tinh lực của cô bé cũng đã cực hạn rồi, tựa ở trên tường lơ mơ ngủ. Không biết qua bao lâu, cô bé lạnh cóng tỉnh lại, trong phòng âm lãnh khiến cho nàng rùng mình một cái. Nhìn Tạ Văn Đông trên giường, đang ngủ rất say. Dựa vào cái gì mà mình bị lạnh cóng còn hắn thì ngủ ngon lành, một cỗ tức giận ở đáy lòng cô bé bốc lên, dụng lực đẩy thân thể Tạ Văn Đông ra, để trống ra một khoảng, cô bé liền nằm xuống.

Một lát sau, cô bé túm lấy cái chăm trên người Tạ Văn Đông kéo trở lại, đắp lên người, nhắm mắt lại ngủ.

Tạ Văn Đông đang ngủ, cảm giác được cô bé đẩy mình, cũng không để ý đến nàng. Một lát sau cô bé nằm bên cạnh mình, Tạ Văn Đông cũng không có lưu ý. Không nghĩ tới nàng càng ngày càng quá đáng, sau đó lại dám cướp cả chăn của mình. Tạ Văn Đông mở mắt, kéo cái chăn trở về. Một hồi cô bé lạnh cóng tỉnh lại, thấy cái chăn bị kéo, tức giận khẽ cắn môi, lại kéo cái chăn trở lại lần nữa...

Hai người ở trên giường mở cuộc chiến tranh không khói súng, tranh đấu không biết bao lâu, cuối cùng hai người dưới tình huống đó đều cảm thấy được sưởi ấm, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Mặt trời sáng sớm chậm rãi mọc lên, ánh dương quang chiếu vào trong phòng. Vùng quê có không khí đặc biệt trong lành khiến người ta cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Tạ Văn Đông mở mắt, cảm thấy trên người mình hơi nặng, nhìn xuống liền nở nụ cười. Nguyên lai cô bé tựa ở bên cạnh mình, một cánh tay ôm lấy cổ Tạ Văn Đông, một cái chân mềm mại gác lên người hắn. Cả người giống như bạch tuộc quấn lấy Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông đỏ mặt đem cánh tay ôm trên cổ mình gỡ ra, nhưng cô bé không lay động, ngón tay gắt gao nắm lấy áo ở một bên vai mình. Động tác của hắn làm kinh động cô bé, phản ứng lại càng ôm chặt hơn.

Tạ Văn Đông thở dài, quay đầu nhìn khuôn mặt cô bé đang ngủ. Hiện tại khuôn mặt sạch sẽ hơn nhiều, dung mạo lúc đầu cũng đã hiện rõ ra. Là một cô bé phi thường xinh đẹp, niên kỷ không quá mười lăm tuổi, dưới lông mi thật dài dường như lệ ngấn vẫn còn chưa khô.

Tạ Văn Đông trong lòng đau xót, nàng bất quá chỉ là một hài tử, vẫn còn là độ tuổi cần phụ mẫu bảo bọc, nhưng rơi vào trong tay đám người Ma Ngũ đã nhận biết bao nhiêu hành hạ. Đám người Ma Ngũ căn bản không biết nhân tính là cái gì, ngay cả cô bé nhỏ như vậy mà cũng bắt tới. Đáng cười chính là mình còn phải cùng hắn qua lại trường kỳ. "Ài! Nhân đích liệt căn dĩ da^ʍ vi thủ, cổ nhân nói quả thật không sai!" Tạ Văn Đông trong lòng quyết định nhất định phải cứu cô bé này ra khỏi ma quật (ý nói nơi nguy hiểm).

Tạ Văn Đông lẳng lặng nằm ở trên giường, để mặc cho cô bé ôm lấy mình. Cô bé đến ngủ cũng không yên ổn, một hồi nhíu mày, một hồi cái miệng nhỏ nhắn nói mơ. Tạ Văn Đông vỗ nhẹ bả vai của nàng, trong miệng nhẹ giọng ngâm nga ca khúc, cô bé từ từ an ổn lại.

- Cộc cộc!

Rất lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo cửa mở ra, thân thể mập mạp của Ma Ngũ đi vào. Thấy bộ dạng của Tạ Văn Đông cùng cô bé ở trên giường cười ha hả nói: "Huynh đệ tối hôm qua thật là thoải mái đó! Cảm giác phá thân là tối sảng, ha ha!" (tối sảng: sảng khoái nhất)

Tạ Văn Đông đè nén sự chán ghét trong lòng, cười nói:

- Ngũ Ca nói thực là đúng, tiểu đệ hiện tại cần rời giường, Ngũ ca anh xem có nên...

Ma Ngũ chợt tỉnh ra nói:

- Ai da, ngươi xem đầu óc ta này, ta đi ra ngoài trước. Huynh đệ không cần phải gấp, không cần phải gấp, từ từ mà ra! Ha ha!

Ma Ngũ vừa nói vừa đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Ma Ngũ, Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, biết Ma Ngũ hiểu lầm, như vậy càng tốt, sớm muộn cũng có một ngày mình sẽ làm hắn cười không nổi, điều kiện tiên quyết là trước tiên mình phải "ép khô" hắn đã. (ý nói là khi nào kiếm đủ lợi từ Ma Ngũ mới động thủ ^ ^)

Cùng lúc, tiếng nói truyện của Ma Ngũ cũng làm cho cô bé tỉnh giấc, thấy mình ngay cả chân cũng gác lên người Tạ Văn Đông, mặt đỏ lên giống như muốn chảy ra máu. Kéo chăn trùm kín lên đầu. Tạ Văn Đông thấy hình dáng ngây thơ của nữ hài, nở nụ cười phát ra từ đáy lòng. Nghe tiếng cười của hắn, cô bé càng trùm kín chăn hơn. Thật là một chú thỏ nhỏ hay giật mình, trong lòng Tạ Văn Đông đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy. Vỗ vỗ chăn chỗ đầu của cô bé nói:

- Đứng dậy đi, chúng ta cũng đã ngủ như vậy cả đêm. Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi!

Nói xong, Tạ Văn Đông đứng dậy xuống giường. Đi giầy vào, ở trong phòng vươn vai, đêm qua hắn vẫn không thể nào ngủ yên ổn. Tạ Văn Đông lửng thững đi ra khỏi phòng, nhìn kỹ tình huống xung quanh. Tối qua trời quá tối nên không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện nguyên lai nơi này tương tự như là một nhà xưởng. Bốn bề có vách tường thấp cũ nát, trong sân cỏ dại um tùm (nguyên văn: loạn thảo tạp sinh). Nơi hôm qua cùng Ma Ngũ gặp mặt cũng không phải là một cái kho hàng nhỏ, cảm thấy giống một cái nhà xưởng hơn. Trong lòng bội phục Ma Ngũ, không biết hắn làm sao mà tìm được đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này (nguyên văn điểu bất lạp thỉ)

Ma Ngũ đứng trước cửa xưởng, thấy Tạ Văn Đông đi ra, cười ha ha đi tới nghênh đón, nói có thâm ý:

- Huynh đệ nhanh như vậy đã "mặc quần áo tử tế" rồi à, ha ha!

Tạ Văn Đông xấu hổ cười cười, nói:

- Ngũ ca, huynh đệ muốn cùng anh thương lượng chuyện này không biết anh có thể đáp ứng hay không?

Ma Ngũ vỗ vỗ ngực nói:

- Huynh đệ ngươi có chuyện gì cứ nói, Ngũ ca có thể làm được nhất định giúp ngươi!

Tạ Văn Đông cố tình tỏ ra xấu hổ, cúi thấp đầu, một hồi ngẩng lên, một hồi lại cúi xuống, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào. Ma Ngũ lăn lộn tranh đấu bao nhiêu năm như vậy, có chuyện gì chưa thấy qua. Vừa nhìn hình dạng Tạ Văn Đông như vậy là minh bạch ý tứ của hắn. Suy nghĩ một chút hỏi:

- Huynh đệ có phải muốn cô nàng kia hay không?

Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm Ma Ngũ thông minh, nhưng trên mặt lại đỏ lên, ngẩng đầu mấp máy miệng, vẫn không nói được lời nào. Chỉ là gật gật đầu vài cái.

Việc này cũng làm cho Ma Ngũ khó xử. Hắn không phải để ý đến một nữ nhân, mà sợ là đem cô bé này giao cho Tạ Văn Đông, vạn nhất nàng chạy đến nói với cảnh sát chuyện ở đây, vậy chẳng phải là hắn xong rồi sao. Ma Ngũ trong lòng mâu thuẫn, sắc mặt biến hóa bất định, Tạ Văn Đông nhìn vào trong mắt, nhỏ giọng nói:

- Ngũ ca sợ cô nàng kia vào trong tay tôi sẽ trốn đi? Điểm ấy Ngũ Ca anh yên tâm, cái gì vào trong tay tôi rồi, lông cũng sẽ không bay ra được một cọng. Nói thật với anh luôn, tiểu đệ ở thành phố J cũng coi như là có số má, huynh đệ thủ hạ phía dưới cũng không dưới mấy trăm người, nếu như trông không được một con nhóc... Hừ hừ! Lại nói, nếu nàng chạy được thì tôi cũng xong đời. Ngũ ca anh xem tôi nói có đúng hay không?!