- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bại Hoại
- Quyển 1 - Chương 20
Bại Hoại
Quyển 1 - Chương 20
- Ha ha, khẩu súng này ta biết, nó là khẩu AK47 mà!
Tam Nhãn cầm một cây súng trường tự động lên nói. Mọi người cũng sôi nổi cầm lấy xem kỹ, AK47 bình thường chỉ xuất hiện trong TV, lúc này đây hàng thật giá thật được cầm trong tay không khỏi có chút kích động. Một người huynh đệ lẩm bẩm:
- Súng này cùng với súng trong phim như thế nào lại không giống nhau lắm nhỉ?
Hắn vừa nói như thế, mọi người cũng cảm thấy được có điểm không giống.
Tam Nhãn cười nói:
- Ngươi thì biết cái gì, trong phim thì làm gì có súng thật, đều là hàng nhái thôi. Trong tay chúng ta bây giờ chân chính mới là AK47!
Nói xong, Tam Nhãn ngắm nghía khẩu súng trường, yêu thích không buông tay.
Một người huynh đệ hỏi Tạ Văn Đông:
- Đông ca, súng này chúng ta có thể sử dụng không, còn ống phóng rôc-két cùng địa lôi kia thì tính sao bây giờ?"
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Súng này chúng ta hiện tại còn chưa thể lấy ra. Nếu để cho đám người Mãnh Hổ bang biết được, chúng ta đều sẽ xong đời. Khẩu súng này bỏ lại đi, chờ về sau có cơ hội sẽ bán đi nơi khác!
Mọi người nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, đành phải lưu luyến bỏ khẩu súng lại trong rương. Lý Sảng nhỏ giọng nói:
- Đông ca, súng này dù sao cũng phải lưu lại mấy khẩu cho chúng ta dùng chứ!
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Dù cho có lưu lại thì cũng phải về sau mới được dùng, hiện tại mọi người chỉ có thể dùng phiến đao, súng săn cũng phải thu lại.
Lý Sảng có chút không muốn, hỏi:
- Tại sao vậy? Sao ngay cả súng săn cũng không thể dùng chứ?
Tam Nhãn trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Lão Phì nhà ngươi thật đần độn. Ngươi không biết chúng ta vừa mới dùng súng săn bắn chết người của Mãnh Hổ bang hả! Nếu như bị bọn chúng thấy chúng ta có súng săn không phải sẽ đem hoài nghi đổ lên đầu chúng ta sao?
Lý Sảng bấy giờ mới hiểu được, gật gật đầu lớn tiếng nói:
- Kỳ thật em cũng biết, chỉ là em thay mặt huynh đệ trong hội hỏi thôi!
Nói còn chưa dứt liền đã trúng một cước của Tam hãn.
Mọi người đều bỏ tòan bộ súng vào trong thùng, sau đó đem đậy kín lại. Nhìn bốn cái thùng lớn, Tạ Văn Đông nghĩ thầm: mấy cái này nếu đặt ở đại sảnh bi-a thì không được hay cho lắm, có mắt của nhiều người nói không chừng lại để lộ ra phong phanh. Hướng Tam Nhãn hỏi:
- Trương ca, ngươi có địa điểm an toàn nào không, mấy thùng này đặt ở đây không thích hợp cho lắm.
Tam Nhãn nói:
- Không bằng để ở nhà của em đi. Nhà em thuê, bình thường cũng không có người tới, cho dù có cũng chỉ là huynh đệ mình thôi.
Tạ Văn Đông suy nghĩ một hồi gật đầu đồng ý. Sau đó hướng mọi người nói:
- Tốt lắm, hiện giờ cũng không có việc gì, mọi người nếu ai mệt thì trở về nhà, không mệt thì có thể đi Quỷ Vực vực vui chơi ăn uống, tất cả đều tính vào ngân sách của hội.
Mọi người hoan hô một tiếng, cùng tạm biệt Tạ Văn Đông rồi chạy nhanh tới Quỷ Vực. Mấy người cốt cán trong hội đều không rời đi vì bọn hắn biết Tạ Văn Đông nhất định còn có chuyện để nói:
- Các ngươi nhất định phải trông coi thật tốt thủ hạ huynh đệ của mình, vừa qua một trận chúng ta cần phải tận lực im hơi lặng tiếng. Âm thầm theo dõi tình thế phát triển, quan sát chặt chẽ nhất cử nhất động Mãnh Hỗ bang. Cường tử, việc này ta giao cho ngươi!
Cao Cường khó xử nói:
- Để em đi đánh nhau thì còn tạm được. Chứ hiện tại bắt đầu "sự nghiệp trinh thám" còn có chút không quen!
Lời của Cao Cường khiến cho mọi người cười rộ lên.
Tạ Văn Đông tiếp theo nói với Trương Nghiên Giang:
- Nghiên Giang, ngày hôm nay ngươi làm rất tốt, lập được đại công, Trương ca, chút nữa cấp thưởng cho Nghiên Giang ba ngàn , còn những người khác mỗi người hai ngàn.
Thấy Trương Nghiên Giang đang muốn há mồm nói, Tạ Văn Đông phất tay ngăn hăn lại nói tiếp:
- Hội hiện tại tài chính không có nhiều, cấp cho mọi người chừng đó cũng coi như là cực hạn, chờ về sau bang hội phát triển đi lên, ta cam đoan mỗi huynh đều sẽ có cuộc sống tốt nhất. Ta cũng không nói nhiều, hy vọng các vị có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào bang hội, vì sự phát triển về sau gây dựng nên nền tảng vững chắc!
Đám người Tam Nhãn cùng nhau đứng lên, cùng hô lớn:
- Bọn em thề sống chết đi theo Đông ca!
Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn mọi người một chút, đối hiệu quả thu đuợc thực vừa lòng, một cái bang hội nếu không có sự đồng lòng, thì không cần ngoại giới đến công kích cũng sẽ tự sụp đổ. Tạ Vân Đông cũng hiểu được, huynh đệ mặc dù đều là vì theo mình mới gia nhập Văn Đông hội, nhưng điều này cũng không thể đại biểu cho việc ai cũng có nghĩa vụ vì bang hội mà làm việc. Tiền mặc dù không thể mua tình bằng hữu và uy tín, nhưng đôi khi nó cũng có thể khiến làm cho những thứ đó gia tăng hơn. Tạ Văn Đông bản thân cũng không coi vấn đề tiền bạc là trọng yếu, đến nay cũng chưa có lấy của bang hội một phân tiền. Điểm này làm cho các huynh đệ đối với Tạ Văn Đông càng thêm bội phục.
Tạ Văn Đông lúc này mới nhớ đến vẫn còn một cái cặp da màu đen, liền hỏi Tam Nhãn:
- Cái cặp da màu đen đâu rồi?
Tam Nhãn cười nói:
- Em đem nó dấu đi rồi, em nghĩ nếu là giao dịch mua bán, hẳn đồ vật bên trong cái cặp da này giá trị phải ngang bằng với đống vũ khí đạn dược kia!
Nói xong, đi vào buồng trong, từ dưới bàn bi-a lấy cái cặp da ra. Mọi người nghĩ thầm tên Tam Nhãn này thật nhanh tay, không ai biết hắn đem cái cặp da này giấu dưới bàn bi-a lúc nào.
Tam Nhãn đem cặp da đặt ở trên bàn, thấy Tạ Văn Đông gật đầu, liền cầm lấy tua vít phá khoá mật mã ở bên ngoài. Tam Nhãn mở cặp da ra, đập vào trong ánh mắt là cả đống tiền loại một trăm nhân dân tệ mới tinh. Con mắt mọi người bất giác có chút lồi ra, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền đến như vậy.
Lý Sảng dụi mắt nói:
- Trời ạ, chừng nay là bao nhiêu tiền đây? Sao ta lại nhìn thấy kim quang long lánh chứ, không phải, chắc là hoa mắt rồi!
Tam Nhãn cầm lấy một tá, nhìn về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, một chồng này xấp xỉ phải một vạn!
Tạ Văn Đông nói:
- Đổ tiền ra, đếm xem có bao nhiêu!
Ba mắt đem tiền trong cặp da đổ hết ra bàn, đứng đếm từng xấp từng xấp một. Sau khi đếm đến xấp cuối cùng nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, tổng cộng có ba trăm xấp, nói cách khác chỗ này tổng cộng là ba trăm vạn!
Mọi người cả nửa ngày không nói câu nào, bọn hắn dù sao tuổi cũng không lớn, ba trăm vạn bày ra trước mắt không khỏi có chút sững sờ. Tạ Văn Đông phản ứng lại đầu tiên, kéo Tam Nhãn nói:
- Trương ca, sáng mai ngươi cho Cường Tử cùng Hạo Nhiên, đem tiền này gửi vào trong ngân hàng, nhưng không chỉ gửi vào một ngân hàng, chia ra gửi. Tốt nhất mỗi ngân hàng gửi không quá hai mươi vạn.
Tam Nhãn gật gật đầu:
- Đông ca, em hiểu được!
Tạ Văn Đông nói với mọi người:
- Số tiền này mọi người tốt nhất trước tiên không nên nói cho các huynh đệ biết. Ta dùng nó làm tiền vốn, bốn rương vũ khí đạn dược cũng không cần phải bán gấp nữa, hiện tại tin đồn nhất định sẽ lan rất nhanh, để lộ ra tin tức chúng ta sẽ gặp phiền toái!
Mọi người nhao nhao gật đầu. Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ thấy đã săp tám giờ, liền hỏi mọi người:
- Mọi người còn có ý kiến gì không?
Mọi người đều nhìn nhau, cùng hô lên:
- Đông ca, bọn em không có ý kiến gì!
- Tốt lắm! Hôm nay chúng ta dừng ở đây, mọi người cũng đều mệt mỏi cả rồi, về nghỉ ngơi một chút đi!"
Mọi người ly khai Hân Hân, riêng Tam Nhãn không có đi, hướng về mọi người nói:
- Hôm nay ta sẽ ôm ba trăm vạn này ngủ ở Hân Hân, sáng sớm ngày mai phải đi ngân hàng rồi!
Lý Sảng trong lòng khó chịu, chỉ vào Tam Nhãn nói hắn tham tiền. Cuối cùng Tam Nhãn một cước đem hắn đá ra khỏi Hân Hân.
Tạ Văn Đông về đến nhà, nằm ở trên giường thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn rất kích động. Dưới tình huống thần không biết, quỷ không hay đoạt được một đống vũ khí đạn dược của Mãnh Hổ bang, tiếp sau đó còn mang về ba trăm vạn. Lúc trước Tạ Văn Đông còn đang lo lắng về việc không có tiền vốn, hiện tại đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mặt ba trăm vạn làm cho hắn giống như ở trong mơ. Trong lòng Tạ Văn Đông lặng lẽ tính toán, bước tiếp theo chính là liên hệ Ma Ngũ, nếu có thể liên hệ được, thì nguồn thuốc phiện sẽ có tin tức.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tạ Văn Đông đi tới Hân Hân. Không có Tam Nhãn, bên trong chỉ có ba huynh đệ cùng mấy khách nhân. Tạ Văn Đông chào hỏi vài câu rồi đi vào buồng trong, cầm lấy điện thoại, ấn số trên danh thϊếp Thuỷ tỷ đưa cho hắn. Tạ Văn Đông trong lòng có chút khẩn trương, không biết số điện thoại này có còn hữu hiệu hay không, qua hai mươi giây, bên kia có người tiếp máy.
- Alo! Xin hỏi anh tìm ai?
Tạ Văn Đông thở ra một hơi, làm cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại:
- Xin chào! Tôi muốn tìm Ma Ngũ!
- Thật xin lỗi, anh gọi lộn số rồi, nơi đây không có người nào tên như vậy.
Nói xong đối phương như sắp dập máy.
Tạ Văn Động ho một tiếng:
- Ông tốt nhất là không nên dập máy vội, tôi là bằng hữu, không phải là cảnh sát. Gọi điện mục đích là muốn cùng Ma Ngũ làm một cuộc mua bán! Đại mua bán! Nếu như bây giờ ông dập máy thì sẽ mất đi một cơ hội kiếm tiền đấy.
Đối phương hiển nhiên do dự một chút, một lát sau, âm thanh đầu dây bên kia thay đổi,
- Chào bằng hữu, ta là Ma Ngũ, anh muốn cùng ta mua bán thứ gì?
Tạ Văn Đông thẳng thắn nói:
- Tôi muốn mua bạch phiến, rất nhiều bạch phiến!
- Huynh đệ, ta nghĩ anh hiểu lầm rồi, loại sinh ý này ta không còn làm nữa!
Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, tên Ma Ngũ hẳn là sợ bị cảnh sát lừa, tính cảnh giác rất cao, bản thân mình nên dục cầm cố túng một chút, nói:
- Nếu như vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, thiên hạ rộng lớn, vụ mua bán này tôi có thể tìm người khác! Chỉ là có một vị bằng hữu gọi là Thuỷ tỷ bảo tôi tìm ông!
Nói xong, Tạ Văn Đông cố ý giống như muốn dập điện thoại.
Thanh âm bên kia trở nên gấp gáp:
- Chờ một chút, ngươi nói Thuỷ tỷ là Thuỷ tỷ nào vậy?
- Chính là lão bản Quỷ Vực!
- A, hóa ra là thế! Không bằng chúng ta gặp mặt hảo hảo bàn việc đi. Anh nếu như là bằng hữu của Thuỷ tỷ thì cũng là bằng hữu của ta, tuy rằng ta không buôn bán nhưng chúng ta vẫn có thể kết giao bằng hữu với nhau!
Tạ Văn Đông thầm hừ một tiếng, bản thân lúc đó nghe ý tứ của Thuỷ tỷ cũng không phải rất quen thuộc với Ma Ngũ, Ma Ngũ hiện tại có nhớ Thuỷ tỷ hay không vẫn còn chưa xác định được, nói như vậy đơn giản là muốn gặp mặt mình, nhìn xem mình có phải là cảnh sát nằm vùng hay không. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông cũng thuận nước đẩy thuyền nói:
- Vậy cũng được! Thời gian địa điểm ông nói đi!
Lời này vừa đúng hợp với ý của đối phương, bên kia lập tức nói:
- Ta xem như vậy đi, ngày mai anh tới huyện H, buổi chiều năm giờ nến vũ trường "Bạch Mã" lớn nhất huyện. Anh thấy thế nào?
Tạ Văn Đông trong lòng mừng thầm, chỉ là ngoài miệng vẫn tỉnh bơ:
- Vậy được rồi, ông tốt nhất là nên đúng giờ, tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại!
Đối phương nói:
- Ta luôn luôn đúng giờ. Được rồi, các anh tổng cộng đến mấy người?
Tạ Văn Đông không cần suy nghĩ nói luôn:
- Chỉ một mình tôi.
- Vậy anh sẽ mặc quần áo như thế nào, đến lúc đó sợ chúng ta lại kiếm không ra anh!
- Ha ha! Tôi mặc quần áo màu vàng nhạt, còn nữa tôi sẽ cầm một quyển sách!
- Huynh đệ tên gọi là gì?
- Tạ Văn Đông!
- Tốt lắm, cứ như vậy đi. Chiều mai gặp!
- Được, ngày mai gặp!
Tạ Văn Đông đặt điện thoại xuống, mỉm cười, sự tình đã có khai đầu, những cái khác sẽ không quá khó khăn. Tạ Văn Đông tâm tình vui vẻ bước chầm chậm tới trường học, vừa vào lớp, Lý Sảng đã chạy tới:
- Đông ca, vừa rồi Ngọc tỷ có đến tìm anh. dường như là có việc!
Tạ Văn Đông ‘a’ một tiếng, nghĩ thầm nha đầu kia tìm mình còn có thể chuyện gì, ngoại trừ ăn cơm ra thì cũng xem phim thôi! Tuy là như thế, trong lòng Tạ Văn Đông vẫn có chút vui sướиɠ. Lắc đầu, Tạ Văn Đông ngồi vào chỗ.
Lý Sảng hỏi:
- Sao vậy? Đông ca anh không đi tìm nàng ta à!
Tạ Văn Đông nói:
- Đã liên hệ được Ma Ngũ, buổi chiều ngày mai ta sẽ đi gặp hắn. Hiện tại ta phải bĩnh tĩnh suy nghĩ đối sách cho ngày mai.
- A? liên hệ được với Ma Ngũ, thật tốt quá!
Lý Sảng biết lợi nhuận sinh ý độc phẩm mang lại cực lớn, xem ra thời cơ để bang hội kiếm nhiều tiền đã đến rồi. Hưng phấn một hồi, Lý Sảng nói tiếp:
- Nhưng em xem bộ dáng Ngọc tỷ tới tìm anh dường như rất sốt ruột! Có thể là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Thở dài, Tạ Văn Đông đứng lên nói:
- Vậy được rồi, bây giờ ta đi tìm tiểu Ngọc hỏi một chút!
Nói xong Tạ Văn Đông đi ra khỏi lớp. Đi đến cửa phòng học của Cao Tuệ Ngọc, nhờ một học sinh nhắn Cao Tuệ Ngọc ra ngoài. Tên học sinh kia vừa thấy hắn là Tạ Văn Đông, mừng rỡ như điên chạy vào trong phòng học.
(TVĐ không gọi CTN là Tiểu Ngọc tỷ nữa rồi, hehe, chuyển sang xưng anh gọi em thôi!)
Chỉ chốc lát, Cao Tuệ Ngọc từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông liền lớn tiếng hỏi:
- Này! Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Em tìm mấy nơi đều không thấy. Thành thật khai ra, có phải là anh đi kiếm bạn gái hay không?
Tạ Văn Đông choáng váng một trận, thấp giọng nói:
- Anh mấy ngày nay bận lo chuyện trong bang hội, vừa mới thành lập nên có nhiều sự tình phải giải quyết!
Cao Tuệ Ngọc nghe xong trong lòng mừng thầm, chỉ là ngoài miệng lại nói:
- Hừ, ai thèm tin lời quỷ quái của anh! Nói không chừng mấy ngày nay anh lại đi lêu lổng ở đâu đó!
Nói xong thân thể tiến sát vào người Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông sợ tới mức run run, nghĩ thầm tới lúc cánh tay của mình lại gặp tai họa rồi!
Tạ Văn Đông ha hả cười nói:
- Sao có thể như vậy chứ. Tiểu Ngọc, em tìm anh chỉ là hỏi anh những điều này sao?
Khuôn mặt nhỏ Cao Tuệ Ngọc đỏ lên, xì một tiếng, nói:
- Hôm nay tới nhà của em chơi không? Mấy ngày nay em có học làm một vài món ăn, muốn làm cho anh nếm thử! Tỷ tỷ và ca ca cũng khen đồ ăn của em rất ngon.
Tạ Văn Đông nói:
- Được, nếu như không có việc gì nhất định anh sẽ đến. Nếm thử tay nghề của Tiểu Ngọc, ha ha!
Cao Tuệ Ngọc cười nói:
- Anh nhất định phải đến, không được thất hứa đó! Anh nếu mà không đến chính là tiểu vương bát! (tiểu vương bát: con rùa nhỏ)
Tạ Văn Đông trợn mắt, làm ra vẻ chào nghi thức của quân đội:
- Tuân lệnh, cấp trên!
Bộ dáng Tạ Văn Đông làm cho Cao Tuệ Ngọc cười duyên một hồi.
Ban ngày không nói chuyện, buổi tối khoảng sáu giờ, Tạ Văn Đông ngồi xe từ nhà đi đến nhà Cao Tuệ Ngọc, trong lòng bất giác có chút khẩn trương. Bởi vì đến nhà của Cao Tuệ Ngọc, rất có khả năng sẽ gặp ca ca của nàng, đây là một nhân vật truyền kỳ trong hắc đạo thành phố J, lão đại Thanh Bang -- Cao Chấn! Tạ Văn Đông tuy có chút khẩn trương, nhưng sự chờ mong thì có vẻ nhiều hơn.
Không đến mười phút, Tạ Văn Đông đã tới nhà Cao Tuệ Ngọc, Cao Tuệ Ngọc đón hắn vào nhà. Tạ Văn Đông đánh giá bốn phía một chút, âm thầm gật đầu. Nhà Cao Tuệ Ngọc thuộc kiểu lầu trong lầu, tổng cộng có ba tầng. Tại thành phố J người có thể ở trong căn nhà như vậy cũng không nhiều. Đại sảnh trang hoàng phi thường xa hoa, trong mắt Tạ Văn Đông hoàng cung bất quá cũng chỉ thế này thôi, mặc dù hắn chưa có đi qua hoàng cung bao giờ.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bại Hoại
- Quyển 1 - Chương 20