Quyển 1 - Chương 2



Tạ Văn Đông không biết bản thân đã đi bao lâu, rốt cuộc cũng về tới nhà, hắn mở cửa ra, thấy ba mẹ đều ở nhà. Hai người thấy nhi tử trên mặt có thương tích, vội vàng hỏi:

-Văn Đông, mặt của con làm sao vậy?

Lòng tự trọng của Tạ Văn Đông khiến hắn không thể nói rằng bị người ta đánh, hàm hồ ứng phó:

-Bên ngoài trời mưa to quá, con không cẩn thận trượt chân té ngã.

Mẹ tỏ ra quan tâm:

-Có việc gì không, Văn Đông? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?

-Mẹ, con không sao, mẹ không cần quan tâm đến con!

Tạ Văn Đông trở về phòng mình đóng chặt cửa, tâm tình hiện tại của hắn rất hỗn loạn, không muốn gặp bất cứ người nào.

Ba ba của Tạ Văn Đông gõ cửa bảo:

-Văn Đông, vậy con phải ăn cơm một chút chứ.

-Ba, con ở bên ngoài ăn cơm rồi.

Trong phòng truyền ra âm thanh không kiên nhẫn.

Phụ thân Tạ Văn Đông quay đầu nhìn thê tử:

-Anh cảm giác con trai chúng ta càng lớn càng trở nên cách biệt, hiện tại Văn Đông rất ít khi cùng chúng ta nói chuyện.

-Đúng vậy, đứa nhỏ này. . .

Đến mười giờ, Tạ Văn Đông nghe thấy phụ mẫu hắn đều trở về phòng ngủ. Vì vậy hắn mới từ trong phòng bước ra, đi vào trong phòng tắm tẩy rửa một chút. Sau đó đến ban công tìm thùng dụng cụ gia đình, cầm lấy một thanh đao trở lại trong phòng của mình.

Trong gian phòng của mình, Tạ Văn Đông cởi hết y phục trên người, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước gương, trong tay nắm chặt thanh đao. Nhìn bản thân trong gương, Tạ Văn Đông phát ra âm thanh băng lãnh:

-Tạ Văn Đông mày nhớ kỹ, bắt đầu từ ngày hôm nay không ai có thể khi dễ mày nữa!

Sau đó đem lưỡi đao đưa trước mặt, vươn tay trái, hướng xuống phía dưới lòng bàn tay của mình. Lưỡi đao sắc bén xẹt qua bàn tay, hình thành vết thương dài ba tấc, máu tươi tức thì tuôn ra. Tạ Văn Đông cắn chặt răng để cho bản thân không được kêu thành tiếng, nhìn vào khuôn mặt vặn vẹo của mình trong gương, cắn răng nói:

-Tạ Vân Đông, mày nếu ngay cả thống khổ như vậy đều nhẫn nhịn không nổi, vậy mày còn mong muốn cái gì không để cho người ta khi dễ?

Cảm giác đau đớn từ bàn tay kí©h thí©ɧ mỗi một sợi dây thần kinh của hắn, trong miệng bất giác phát sinh tiếng rêи ɾỉ ‘hừ hừ’.

Có lẽ là quá đau nhức, hoặc là máu đỗ ra quá nhiều, Tạ Văn Đông cảm giác đầu mình một trận choáng váng, nhưng trong tay vẫn cầm chặt thanh đao. Cha mẹ Tạ Văn Đông nghe thấy trong phòng nhi tử có tiếng động, giống như thanh âm người nào đó ngã bệnh. Không rõ là chuyện gì xảy ra, đem cửa phòng của hắn mở ra, hai người bị tình cảnh trước mắt dọa sợ một trận. Chỉ thấy trên tay Tạ Văn Đông, trên sàn nhà đều là máu, còn bản thân hắn thì đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ té trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt.

Phụ thân của Tạ Văn Đông mau chóng dùng tấm thảm bao nhi tử lại, hướng ra phía ngoài chạy đi, mẹ của hắn cũng theo ở phía sau, hai người hướng về phía bệnh viện chạy đi.

Một tuần sau, vẫn như bộ dạng thường ngày, Tạ Văn Đông mang theo cặp sách đến trường học, chỉ là tay trái đang quấn một cuộn băng trắng.

Đi vào trong lớp, không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của các bạn học, yên lặng ngồi vào chỗ của mình. Các bạn học cảm thấy một tuần không gặp Tạ Văn Đông, thấy hắn có chút không giống với trước kia, thế nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào cũng không thể nói rõ, chỉ là một loại cảm giác kỳ lạ.

Nhìn tên bạn học cùng bàn, Từ Na quan tâm hỏi:

-Tạ Văn Đông, nghe nói mấy ngày nay cậu có bệnh nên phải nhập viện. Rốt cuộc bệnh gì mà nghiêm trọng như thế a?

-Không có gì.

Tạ Văn Đông khẽ cười:

-Chỉ là không cẩn thận cắt trúng tay thôi.

Từ Na thấy băng gạc trên tay Tạ Văn Đông mới hiểu ra, tức giận nói:

-Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, bản thân vẫn còn không cẩn thận như thế!

Tạ Văn Đông ha ha cười nói:

-Tốt, lần tới mình nhất định sẽ chú ý.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Tạ Văn Đông, Từ Na cảm giác hắn thực sự có chút gì đó không giống, ít nhất rộng rãi hơn rất nhiều.

-Có chuyện gì vui mà cười tươi thế hả? Tạ Văn Đông không phải vì trốn tao mà chạy đến bệnh viên đấy chứ! Ha ha!

Lý Sảng mang theo vẻ mặt tươi cười xấu xa hướng Tạ Văn Đông đi tới.

Từ Na vừa thấy Lý Sảng khi dễ Tạ Văn Đông, lớn tiếng nói:

-Lý Sảng, ngươi có đúng bị bệnh tâm thần không hả? Không phát hiện Tạ Văn Đông bị thương à?

-Ai da, nó là người yêu của mày hay sao mà mày cứ giúp hắn, sao hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng thế ?

Từ Na tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng:

-Ngươi. . . . Ngươi không biết xấu hổ.

Tạ Văn Đông kéo Từ Na lại:

-Quên đi, coi như hắn đang đánh rắm đi! Cùng hắn tính toán cái gì?

Từ Na cười khì khì, nghịch ngợm nhìn Lý Sảng ra vẻ không chấp nhất.

Lý Sảng cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông nói:

-Đồ rác rưởi, mày vừa nói gì?

Tạ Văn Đông đứng lên, ưỡn ngực hướng Lý Sảng đi đến, đến khi hắn cách Lý Sảng chỉ có nửa thước mới dừng lại, chậm rãi từng câu từng chữ nói:

-Tao vừa nói mày là thứ rắm thối!

Mọi người mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Tạ Vân Đông. Lý Sảng chỉ cảm thấy đầu mình "oanh" một tiếng, bộ dáng như sắp phát hỏa. Hai mắt đỏ rực nói:

-Tạ Văn Đông, con mẹ mày đừng tưởng rằng vài ngài nằm viện thì mày sẽ bình yên ? Muốn giỡn mặt với tao chứ gì!

Vừa dứt lời, một quyền đánh vào mặt Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông khóe miệng rỉ ra máu, nhưng lần này hắn không khóc mà là đang cười. Nhìn Lý Sảng "ha ha" cười ra tiếng, bỏ tay vào trong túi quần. Lúc Lý Sảng cùng tất cả mọi người cho rằng thần kinh Tạ Văn Đông chạm mạch thì tiếng cười chợt dừng lại. Bởi vì Tạ Văn Đông lúc này đem tay từ trong túi quần móc ra, Lý Sảng chỉ thấy một cây đao, là một cây đao còn mới tinh.

Tạ Văn Đông chậm rải đem bả đao móc ra. Trong phòng một mảng im lặng, chỉ có âm thanh "Cát dát! Cát dát!" từ thanh đao phát ra.

Lý Sảng đè nén sợ hãi trong đầu, hắn không tin, một tuần trước mình còn đang đánh tên Tạ Văn Đông này bê bết, mà hôm nay hắn có thể làm gì được mình!

-Đồ khốn, đừng tưởng rằng cầm một thanh đao là có thể khiến cho tao sợ mày, chim sẻ mà muốn thành đại bàng? Cũng không nhìn lại bộ dạng của bản thân mình đi.

Nhìn thấy Tạ Văn Đông không có hành động gì, càng thêm khẳng định hắn bị dọa cho sợ hãi, Lý Sảng lay lay đầu Tạ Văn Đông nói:

-Thấy mày có chút đáng ghét, hiện tại cút ra xa tao một chút.

Tạ Văn Đông chờ hắn nói hết lời, thân thể hơi nghiêng, lưỡi đao đột nhiên xẹt qua trước mặt Lý Sảng. Lý Sảng chỉ cảm thấy trên mặt một trận mát lạnh, tiếp đó là tiếng thét chói tai từ bạn học xung quanh. Một cổ dịch thể ngọt ngào từ từ chảy vào trong miệng của Lý Sảng. Lý Sảng vươn tay sờ sở mặt mình, đây là cái gì? Đưa tay xuống nhìn, chỉ thấy đầy tay toàn là máu.

"A ~ ~" Lý Sảng hai tay che lấy mặt hét to lên. Tạ Văn Đông tiến lên nắm đầu của hắn, cố gắng ghị lại, để Lý Sảng nhìn vào mắt của mình:

-Mày biết gì không? Đây là hậu quả của việc khi dễ tao!

Lý Sảng nhìn vào con mắt băng lãnh của Tạ Văn Đông, chỉ là hắn cảm giác đây không phải là ánh mắt của người, chỉ có ánh mắt của dã thú mới phát ra quang mang như vậy. Hiện tại hắn đang rất sợ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được tử vong rất gần kề . Đều không phải do vết thương trên mặt, cũng không phải thanh đao trong tay của Tạ Văn Đông, mà là một người quen thuộc trước mặt bây giờ nhìn lại thì quá xa lạ.

Học sinh trung học dù sao vẫn còn là thanh thiếu niên, chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Nữ sinh nhát gan hoảng sợ đến khóc rống thành tiếng, một tên nam sinh chạy ra khỏi phòng học, đi nhanh tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm. đẩy cửa chạy vào. Lúc này chủ nhiệm lớp đang tham khảo tài liệu, phát hiện học sinh của mình đang hoảng sợ chạy vào, bèn hỏi:

-Tôn Học Văn, làm gì mà chưa gõ cửa đã chạy vào vậy?

Tôn Học Văn thở hỗn hển nói:

-Lão sư, không hay rồi, Tạ Văn Đông cắt khuôn mặt của Lý Sảng, chảy máu rất nhiều a!

Thầy giáo chủ nhiệm lớp bình thường rất thích Tạ Văn Đông, nghĩ rằng hài tử này không chỉ học tập chăm chỉ, hơn nữa đặc biệt thông minh, rất chịu khó làm bài tập do mình đề ra, chỉ là tính cách hướng nội một chút. Nghe Tôn Học Văn nói, hắn hoàn toàn không tin, Tạ Văn Đông là một hảo hài tử như vậy, như thế nào lại đi cắt khuôn mặt của bạn học? Nhưng nhìn thấy bộ dáng Tôn Học Văn không giống nói dối, ôm một lòng hiếu kỳ cùng Tôn Học Văn hướng tới lớp đi đến.

Đến trước cửa lớp, nghe trong phòng một mảng im lặng, Lão sư kỳ quái nhìn Tôn Học Văn;

-Ngươi tiểu tử thối ngàn vạn lần đừng gạt ta, nếu không xem ta chỉnh ngươi như thế nào.

Tôn Học Văn bị lão sư dọa cho sợ hãi, đứng bất động tại chỗ. Lão sư đẩy cửa đi vào phòng học, nhìn thấy học sinh trong ban đều yên lặng ngồi tại chỗ của mình. Trước tiên nhìn thoáng qua Tạ Văn Đông, lúc này hắn đang nằm sấp trên bàn đọc sách. Sau đó ngẩng đầu về phía sau, chỉ thấy Lý Sảng dùng một cái khăn tay che khuôn mặt lại, nhưng máu trên khăn tay đã thấm ra ngoài, rơi tí tách trên bàn.

Lão sư lớn tiếng hỏi:

-Lý Sảng, là ai đem mặt của em cắt ra nông nỗi như vậy?

Lý Sảng ngẩng đầu, lén lén hướng Tạ Văn Đông đang ngồi ở phía trước, phát hiện hắn đang quay đầu nhìn mình, vừa nhìn thấy ánh mắt đó khiến cho hắn cảm giác được chỉ cần bản thân vừa nói ra chân tướng thì sẽ lập tức bị xé tan xác. Trong tâm cảm thấy lạnh run, nhịn không được rùng mình một cái, đứng lên lớn tiếng nói:

-Lão sư, là em không cẩn thận tự cắt bản thân mình, không phải do người khác làm đâu.

Nhìn bộ dạng của hắn, lão sư vốn cũng không ưa gì, nghe hắn nói như vậy thở ra một hơi:

-Vậy em còn ngồi ở đây làm gì. Trần Huy, mau mau dẫn hắn vào nhà vệ sinh!"

Nói xong liếc hắn một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Thật đáng ghét, lại phải bận bịu lau mấy vết máu dưới đất!"

Sau đó một ngón tay chỉ vào Tôn Học Văn:

-Cậu nói khuôn mặt Lý Sảng như thế nào là bị Tạ Văn Đông cắt hả?

Tôn Học Văn ủy khuất nói:

-Vừa rồi em tận mắt thấy Tạ Văn . . . .

Khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Tạ Văn Đông thì đem lời nói trong miệng nuốt trở vào, quay đầu hướng lão sư nói:

-Xin lỗi lão sư, em không nên nói dối, khuôn mặt Lý Sảng đúng là chính hắn tự cắt!

-Lần tới nhìn rõ một chút rồi mới báo cho ta nghe chưa.

Lão sư quay đầu nói với Tạ Văn Đông:

-Văn Đông a, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, ôn tập như thế nào rồi?

Tạ Văn Đông cung kính đứng lên trả lời:

-Lão sư, thầy yên tâm! Em tự tin năm nay sẽ đạt được hạng nhất.

Việc có được một học trò như Tạ Văn Đông làm hắn rất hãnh diện, khi hắn đứng cùng một chỗ với các lão sư khác thì thấy mình bỗng cao hơn một bậc. Thỏa mãn cười cười, vỗ vai Tạ Văn Đông nói:

-Văn Đông, nỗ lực học tập là chuyện tốt. Nhưng phải chú ý thân thể của mình, đừng quá sức có biết không?

Tạ Văn Đông nhu thuận gật đầu:

-Cảm ơn lão sư quan tâm, em sẽ chú ý nhiều hơn.

Lão sư để Tạ Văn Đông ngồi xuống, hướng Tôn Học Văn nói:

-Cậu cầm lấy cây lau nhà đem vết máu lau sạch đi .

Tôn Học Văn hiện tại đúng là nhận thức được, thà rằng tình nguyện đắc tội lão sư, cũng không thể nói ra chân tướng sự việc, bởi vì hắn nghĩ hiện tại Tạ Văn Đông so với lão sư càng đáng sợ hơn. Lão sư đứng trong phòng học một hồi lâu, chờ đến khi Tôn Học Văn đem vết máu dưới đất lau sạch rồi mới rời khỏi. Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, tâm lý từng người như đang bị một tảng đá đè nặng, thở không nổi. Bỗng nhiên Từ Na phá vỡ không khí yên lặng, nhìn tên cùng bàn hỏi:

-Cậu như thế nào lại trở nên tàn nhẫn như vậy?

Tạ Văn Đông thờ ơ đáp:

-Bởi vì mình minh bạch chỉ có năng lực mới không bị người khác khi dễ.

-Đã có thể làm cho Lý Sảng trở nên như vậy, cậu hạ thủ cũng quá tàn nhẫn.

Từ Na nghĩ rằng Tạ Văn Đông làm vậy có chút quá đáng.

Tạ Văn Đông cười cười, kỳ quái nói:

-Con người từ khi sinh đã được ông trời an bài, dù là ngươi có nỗ lực cũng không thể thay đổi số phận của bản thân.

Nói xong, nằm sấp trên bàn học không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Từ Na.

Qua một hồi, Lý Sảng cùng Trần Huy từ nhà về sinh trở về, trên mũi Lý Sảng quấn một cái băng gạc lớn, trên mặt có thể nhìn thấy nhàn nhạt tơ máu. Lúc Lý Sảng đi qua bên người Tạ Văn Đông thì dừng lại, cung kính khom lưng:

-Đông ca, sau này anh là lão đại của em, em sẽ đi theo anh!

Tên béo bình thường hay khi dễ Tạ Văn Đông ----- Lý Sảng từ lúc này trở về sau, hắn trở thành tên hộ vệ trung thành nhất của Văn Đông . Trên người hắn đầy rẫy vết sẹo, không biết đã lãnh thay Tạ Văn Đông bao nhiêu lần. Tất nhiên chuyện này là chuyện của nhiều năm sau.