Tiêu Phương thoát khỏi sự truy sát của Ngụy Tử Đan, càng nghĩ càng tức giận, từ lúc hắn xuất đạo tới nay chưa từng bị đả kích như vậy, trúng quỷ kế của Tạ Văn Đông không nói, ngay cả đường khẩu cũng bị mất. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy ngực nóng ran, "ọe" một tiếng phun ra một búng máu, ngồi bệt dưới đất. Một lúc sau mới vịn tường đứng lên, mơ mơ màng màng tìm một nhà trọ để nghỉ lại. Ngày hôm sau, hắn về tổng bộ của Nam Hồng môn ở Quảng Châu, thỉnh tội với Hướng Vấn Thiên.
Hai ngàn người hắn dẫn tới Hồng Vũ sơn trang tất cả đều phân tán hết, một bộ phận bị cảnh sát bắt, những người khác thì chạy tứ tán nhao nhao tìm chỗ trốn không dám ló đầu ra. Huyết án ở Hồng Vũ sơn trang quả nhiên kinh động tới trung ương, qua hai ngày, trung ương đã đưa xuống văn kiện không đóng dấu "Nghiêm khắc đả kích những tập đoàn hoặc tổ chức có tính chất xã hội đen". Tại Nam Kinh, trung ương càng trực tiếp phái người điều tra vụ án này. Tạ Văn Đông không ngờ sự tình lại biến thành lớn như vậy, có điều vậy cũng tốt, ít nhất thì có thể giám bớt sức tấn công của Nam Hồng môn ở ba tòa thành thị khác, cấp cho bên mình một cơ hội để chuẩn bị thỏa đáng. Hiện tại ở Nam Kinh không tìm được nửa bóng người Nam Hồng môn, đại thể đều chạy trốn hết, cho dù không chạy thì cũng trốn trong nhà. Tạ Văn Đông không tốn một chút sức nào, không chỉ đoạt lại địa bàn của mình, còn hoàn toàn tiếp nhận những gì mà Nam Hồng môn lưu lại. Khoảng thời gian này, cảnh phương cũng đồng thời đả kích xã hội đen, tiếng kêu rất vang, thủ pháp cũng rất nghiêm khắc, có điều cũng chỉ đả kích được những bang hội nhỏ ở Nam Kinh, trên báo chí ngày nào cũng có tin thắng lợi của cảnh phương "bang hội này trong một đêm bị cảnh sát tiêu diệt hoàn toàn" "bang hội kia ngoại trừ hai người chạy thoát thì toàn bộ đều bị lọt lưới". Nhưng đối với bang hội có tính chất xã hội đen nhất Nam Kinh là Bắc Hồng môn thì cảnh phương lại không hề nhắc đến.
Tạ Văn Đông vừa ổn định xong cục thế của Nam Kinh thì bắt đầu chiêu binh mãi mã̀, hơn ngàn người này của mình đều là từ thành phố T điều tới chi viện, không thể lưu lại đây quá lâu, còn người lúc đầu thì sớm đã phân tán đi đâu rồi. Lúc hắn chiêu binh chính là lúc mà hắc bang bị cảnh sát đánh cho chạy trối chết, đang lo lắng vì không tìm được chỗ dựa vững chắc, Tạ Văn Đông đưa ra tin tức Bắc Hồng môn tuyển người, ai ai cũng nhao nhao đầu nhập, không tới ba ngày, đã thu nhận được không dưới mấy trăm người. Tạ Văn Đông để Linh Mẫn lại để chỉnh đốn người mới, mình dẫn đại bộ phận viện quân quay về thành phố T.
Hắn đắc thắng mà về, tất nhiên không giống như lúc Đông Tâm Lôi thụ thương quay về.Cán bộ của Bắc Hồng môn càng thêm bội phục vị đại ca tân thượng nhiệm này, mưu kế như vậy cũng có thể nghĩ ra, đầu óc đúng là hơn xa người bình thường. Tạ Văn Đông vừa về thành phố T, buổi tối, trưởng lão đã tổ chức cử hành lễ tiếp đón long trọng, cũng coi như là yến hội mừng công, cán bộ lớn nhỏ trong hồng môn đều tới không dưới trăm vị, tụ tập trong một phòng, rất chi là náo nhiệt. Trong bước tiệc, do Hướng trưởng lão bắt đầu, kính chén rượu đầu tiên cho Tạ Văn Đông, đây là màn mở đầu chuốc rượu. Trưởng lão này tới kính một chén, đường chủ khác tới kính một chén, Tạ Văn Đông tửu lực không tồi, có điều vẫn không thể một mình chiến trăm người, một lát sau, hắn đã có sáu phần tửu ý, uống tới lúc này, Tạ Văn Đông bất kể là ai tời mời cũng từ chối không uống. Sau cùng vẫn là Hướng lão đầu hòa giải, giúp Tạ Văn Đông giải vây. Lúc này Kim Bằng không ngờ cũng ngồi xe lăn xuất hiện trong yến tiệc, càng đẩy không khí của bữa tiệc lên cao điểm. Trưởng lão Liên Điền Phong cũng uống không ít rượu, vừa hay thấy lão gia tử đến, liền đề nghị mọi người cùng chụp một tấm ảnh.
Mọi người nghe thấy vậy cũng nhao nhao đồng ý, Kim Bằng cười híp cả mắt. Hơn trăm người đứng một chỗ, muốn tất cả đều có mặt trong ảnh thực sự rất khó, đứng thế này không được, đứng thế kia cũng không xong, sau cùng Liên Điền Phong phất tay, nói: "Cán bộ dưới đường chủ toàn bộ lui xuống, nhiều người thế này thì chen sao được". Một câu này đã bớt được hơn nửa số người, Kim Bằng và Tạ Văn Đông thấy vậy liền ngẩng mặt lên cười lớn, trong lòng vui vẻ không bút nào tả xiết.
Thấy sắp chụp ảnh, Hướng Huy Sơn quay lại nói với mọi người: "Mọi người đừng quên cùng nhau hét "quả cà" (giống kiểu nói konika khi chụp ảnh) nhé!" Không cần lão nói, mọi người ai cũng cười đến toét miệng. Vốn là lão gia tử đứng ở hàng đầu chính giữa, nhưng Kim bằng hôm nay lại không đồng ý, nói mình hiện tại không phải là Hồng môn đại caa, vị trí này phải để Văn Đông đứng. Tạ Văn Đông nghe xong liền lắc đầu liên tục, nói: "Không được! Vẫn là lão gia tử phải đứng chính giữa, tôi chỉ là đại ca tạm thời thôi." Lão gia tử cố ý sầm mặt, nói: "Cái gì mà tạm thời với không tạm thời, Hồng môn đại ca chính là Hồng môn đại ca, hiện tại cậu đang làm, nếu làm tốt thì sau này cậu cũng vẫn làm!" Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ. Trưởng lão Vương Hải Kiện thấy hai người tranh chấp, liền cười nói: "Các người không đứng vậy thì tôi đứng!"
Hắn là lão nhân của Hồng môn, lúc trước cùng Kim Bằng đánh thiên hạ, quan hệ rất thân thiết, lời nói cũng rất tùy tiện. Kim Bằng cười lớn, nói: "Vậy thì anh đứng giữa đi!" Vương Hải Kiện cười nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, có hai đời đại ca có mặt, sao tới lượt tôi chứ." Lão càng già càng ngoan đồng, liếc thấy Hướng Huy Sơn đang đứng bên cạnh, kéo lão lại, nói: "Không cần nhường nữa, Hướng lão ca là có tư cách nhất ở Hồng môn, hắn đứng giữa là tốt nhất."
Hướng Huy Sơn lắc đầu như đánh trống bỏi, vội vàng nói: "Vương lão đệ anh thả tôi ra đi, có Kim lão đại ở đây, tôi không dám đâu." Nói xong lão lại lùi ra sau. Kim Bằng thấy vậy, vỗ vỗ vai Vương Hải Kiện, nói: "Được rồi, anh đứng giữa đi, nhiều năm rồi, anh đã cống hiến bao nhiêu công lao cho Hồng môn mọi người đều biết, luận về tư cách, anh không có vấn đề gì." Vương Hải Kiện nghe xong trong lòng cảm thấy hưng phấn, có đứng giữa hay không chỉ là hình thức, quan trọng là Kim lão đại không quên mình, điểm này khiến lão rất cao hứng, gật đầu nói: "Vậy tôi không nhường nữa!" Nói xong liền nhìn về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cũng cười nói: "Tiền bối thân là trưởng lão, thân phận không dưới đại ca, đứng ở đây quyết không phải là quá phận."
"Được rồi, tôi chụp đây!" Tiểu đệ chụp ảnh thấy mọi người đã đứng ổn định, cao giọng nói. Vương Hải Kiện cười nói: "Cái thằng khỉ con này chỉ nói lời thừa, mau chụp đi!" "Tạch!" Ánh đèn lóe lên, trong nháy mắt chỉ thấy khói camera bốc lên, ông kính theo tiếng mà vỡ nát, một viên đạn từ bên trong phi ra.
Tiểu đệ cầm máy ảnh ngớ người, những cán bộ đứng trước máy ảnh cũng vậy, ngay cả Tạ Văn Đông cũng ngây ngốc. Một người từ từ ngã xuống đất, chính là Vương Hải Kiện đứng ở giữa. Viên đạn đã bắn xuyên qua đầu lão, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã ngã xuống đất mất mạng. Tạ Văn Đông phản ứng nhanh nhất, ôm lấy thân hình của Vương Hải Kiện sắp ngã xuống đất, lão nhân này trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, thân thể vẫn còn ấm, có điều người đã chết rồi. Ôi! Tạ Văn Đông trong lòng kêu lên một tiếng đau đớn, lão nhân tính cách thẳng thắn vui vẻ như vậy chết đi sao không khiến cho hắn đau lòng. Kim Bằng run rẩy từ xe lăn đứng dậy, phục lên cái xác đang nằm trong lòng Tạ Văn Đông, không nói gì, nước mắt to như hạt đầu từ trong mắt rơi xuống.
Lúc này, những người khác cũng từ trong cơn choáng váng tỉnh lại, nhao nhao vây lên trước, hét: "Vương trưởng lão! Vương trưởng lão!"
Một cán bộ chạy tới trước mặt tên tiểu đệ chụp ảnh, đá cho hắn một cưới, giận dữ hét lên: "Nói! Vì sao mày muốn gϊếŧ Vương trưởng lão?Hồng môn có lỗi gì với mày chứ?"
Tên tiểu đệ bị đá lăn lộn trên đất, miệng rít lên: "Em không có mà! Không phải em, không phải em.." "Em không biết trong máy ảnh có súng, em thực sự không biết..."
Tạ Văn Đông bước tới, cản cán bộ đó lại, thở dài một tiếng, nói: "Đừng đánh hắn, hắn có thể là quả thực không biết đâu?" Cán bộ đó nghe xong liền ngột bệt xuống đất, ôm đầu khóc rống lên.Vương Hải Kiện là người được yêu mến nhất trong Hồng môn. Bởi vì lão tính tình thẳng thắn, không bao giờ lên mặt ta đây là trưởng lão, gặp ai cũng cười đùa, vô cùng hòa ái. Cán bộ bên dưới cũng rất tôn kính và yêu quý vị lão nhân này, nhưng hôm nay không ngờ lại bị bắn chết một cách không minh bạch, trong lòng đau xót vô cùng. Tạ Văn Đông cũng rất khói chịu, có điều hắn có thể khống chế tâm tình, hai mắt sắc như dao quét qua khuôn mặt của những người có mặt, một lát sau, hắn mới gằn giọng, nói: "Kỳ thực người trong bóng tối muốn ám sát không phải là Vương trưởng lão!"
Một câu này khiến tất cả mọi người đều nín khóc, nhìn về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông híp mắt nói: "Nếu như án theo bình thường, ai nên đứng ở chính giữa?" Mọi người hít một hơi lạnh, lời này đã đánh thức những người đang đau buồn, trong lòng thầm nghĩ đại ca nói không sai, chiếu theo bình thường, người đứng chính giữa không phải lão gia tử mà chính là đại ca, vậy người chủ mưu là muốn gϊếŧ Hồng môn đại ca! Tạ Văn Đông quay đầu hỏi nhỏ: "Mày lấy cái máy chụp ảnh này từ chỗ nào?"
Tiêu đệ đó lắp bắp nói: "Lúc em tới thì cái máy ảnh đặt ở trên bàn, sau đó Hướng trưởng lão nói là muốn chụp ảnh , cho nên em tới lấy máy ảnh. Đại ca, em thực sự không biết bên trong có súng mà!" Tạ Văn Đông híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Liên Điền Phong, nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, chính Liên trưởng lão là người đề nghị chụp ảnh!"
Liên Điền Phong biến sắc, tức giận nói: "Cậu có ý gì, lẽ nào cậu hoài nghi tôi là người âm thầm động tay động chân?" Tạ Văn Đông cười xòa một tiếng, hờ hững nói: "Ông không cần kích động như vậy, tôi chỉ hỏi thôôi mà." Liên Điền Phong cắn môi, cố nén lửa giận, nói với Kim Bằng: "Lão gia tử, Liên Điền Phong tôi ở Hồng môn năm mươi năm, năng lực thế nào thì tôi cũng không cần phải nói nhiều, có điều lòng trung thành thì Kim lão đại ông là biết rõ nhất." Vừa nói lão vừa cởi cúc áo ra, để trần thân trên, chỉ vào những vết đao ngang dọc ở trước ngực và sau lưng, nói: "Những vết thương này được lưu lại khi tôi cùng Kim lão đại đánh thiên hạ, khi đó tôi một tiếng khổ cũng không kêu, cho dù ngày hôm nay bị thương, hôm sau chỉ cần Kim lão đại nói một iếng, tôi cũng sẽ vẫn xông lên trước tiên?"
Kim Bằng gật đầu, than: "Điền Phong năm đó là một hán tử rất cứng cỏi, gan dạ. Nhắc tới Điền Phong một trong Ngũ hổ tướng của Hồng môn, lúc đó ai cũng kinh hồn táng đởm?" Liên Điền Phong mắt có chút ươn ướt, run giọng nói: "Chỉ đáng tiếc Ngũ Hổ tướng năm đó giờ chỉ còn lại một mình tôi thôi." Năm đó, sau khi lập quốc không lâu, Hồng môn phân liệt, phân thành hai cỗ thế lực Nam Bắc, nhưng Nam thì mạnh còn Bắc thì yếu, Kim bằng đẫn người lui tới Hà Bắc, lão cũng từ lúc đó bắt đầu khởi nghiệp. Thủ hạ của lão có năm viên mãnh tướng, thân hoài tuyệt kỹ, gϊếŧ chóc kiêu dũng, phân biệt là Lôi Đình, Đoạn Nhâm, Liên Điền Phong, Lý Tiểu Phi, Vương Hải Kiện. Năm người này lúc đó uy chấn một phương, chỉ cần bọn họ ra tay, không ai dám ngăn cản. Lôi Đình, bạo như lôi, tính khí nóng nảy. Đoạn Nhâm, lạnh như băng, tính cách âm trầm. Liên Điền Phong, cứng như đá, tác phong cường ngạnh. Lý Tiểu Phi, độc như xà, âm hiểm độc lạt. Vương Hải Kiện, nóng như lửa, tính tình ngay thẳng. Đoạn Nhâm trong đó có thể nói là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Kim Bằng, kiêm dũng thiện chiến, đao pháp hơn người, thiên hạ khó gặp địch thủ. Một lần lão gia tử gặp mai phục, hắn xả thân tương cứu, phải đối mặt với hơn ngàn người mà mặt không đổi sắc, một mình đánh lui đối phương, cõng Kim Bằng thân bị trọng thương ra khỏi vòng vây, đưa tới bệnh viện, nhưng khi mọi người chạy tới thì phát hiện Đoạn Nhâm đã dựa vào tường mà chết, người tuy chết, nhưng hai mắt vẫn mở, đứng chứ không ngã. Về sau bác sĩ đếm được trên người hắn có ba mươi bảy vết chém, trong đó có hơn mười vết chém đều cho dù là trúng một vết thôi cũng bị thương trí mạng, có thể cõng Kim Bằng chạy mất chục dặm, bác sĩ nói rằng đó là một kỳ tích. Trong năm người Lý Tiểu Phi nhỏ nhất, võ nghệ cũng kém nhất, có điều tính tình của hắn cũng âm ngoan xảo trá nhất, mặt lúc nào cũng tươi cười, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không thay đối, thủ pháp đối địch vô cùng tàn khốc, có biệt hiệu là Tiếu Diện Xà (rắn mặt cười). Do hắn trẻ tuổi, đầu óc lại thông minh, Kim Bằng thích hắn nhất, có điều, Lý Tiểu Phi chết rất sớm, hơn bốn mươi tuổi đã mắc tuyệt chứng mà qua đời. Kim Bằng từng nói, Đoạn Nhân chết như chặt một cánh tay của ta, tiểu Phi chết như chặt chân của ta. Về sau, Ngũ Hổ tướng chỉ còn ba vị trước sau đều thoái ẩn. Tới hiện tại, Lôi Đình và Vương Hải Kiện lại chết, chỉ còn lại một mình Liên Điền Phong. Lão trong lòng có một loại cảm giác bi thương như đi tới đường cùng.
Tình nghị giữa lão và Kim Bằng không phải là thứ Tạ Văn Đông có thể lý giải, Tạ Văn Đông mỉm cười, lạnh lùng nói: "Chỉ là, người cũng có thể thay đổi?" Liên Điền Phng ngẩng mặt lên trời thở dài, trong lòng trăm ngàn cảm khái, than: "Xem ra hôm nay tôi có miệng mà khó giải bày rồi, Tạ chưởng môn, Liên Điền Phong ở đây, cậu muốn làm gì thì tùy cậu!"
Tạ Văn Đông híp mắt lại, cười lạnh nói: "Ông cho rằng tư cách của mình ở Hồng môn cao thì tôi không dám làm gì ông ư?" Nói xong, hắn phất tay, tức giận nói: "Người đâu, bắt lấy Liên Điền Phong cho ta!" Ài chà, mẹ tôi ơi! Một câu này của Tạ Văn Đông khiến cho các tiểu đệ bên dưới sợ đến run bắn người. Trưởng lão không có thực quyền, dưới tay không có thuộc hạ, nhưng thân phận lại cao, bình thường nếu thấy thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, hiện tại đại ca muốn mình bắt trưởng lão, phải làm sao đây? Người bên dưới nhìn nhau, mặt trông rất dau khổ, không ai dám tiến lên trước một bước. Tạ Văn Đông trừng mắt, tức giận nói: "Sao, lời tao nói không ai nghe à?"
Trưởng lão Điền Mộ Phong thấy sự tình không ổn, lén lút kéo áo Hướng Huy Sơn ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Chúng ta đừng đứng xem nữa, xem ra đại ca mới muốn động đến lão Liên rồi?"
Hướng Huy Sơn lắc đầu, nói: "Lần trước vì tôi xung động mà ngộ sát Lôi lão ca, lần này tôi có nói gì cũng không dám tùy tiện tỏ thái độ nữa đâu."
Điền Mộ Phong thở dài, bước lên trước, chắp tay nói: "Chưởng môn đại trước tiên đừng xúc động như vậy, chuyện còn chưa rõ ràng đã bắt Liên trưởng lão, như vậy không thể khiến cho huynh đệ bên dưới tâm phục, xin chưởng môn đại ca suy nghĩ thật kỹ đã." Lời nói này khiến Kim Bằng ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, lão cũng lấy làm lạ, Tạ Văn Đông là người có tâm cơ, lần này sao không hỏi rõ ràng đã đòi bắt Liên Điền Phong? Xúc động như vậy không phải là tính cách của hắn.Nhưng Kim Bằng hiện tại đã không phải là chưởng môn, không tiện nói gì, chỉ lặng lặng xem tình hình.