Quyển 1 - Chương 16



Ba ngày sau, vào lúc nghỉ trưa, Tạ Văn Đông mới từ trong lớp đi ra, đã thấy Cao Tuệ Mỹ đứng ở hành lang. Trong đầu chưa phát giác ra có chút kỳ quái, hỏi:

- Cao đại tỷ, tỷ là tới tìm ta phải không?

Cao Tuệ Mỹ quay người trợn mắt nói:

- Ngươi nói đi, ở đây ngoài ngươi ra ta còn quen ai hả?

Tạ Văn Đông thấy ở đây có nhiều người, ha hả cười:

- Đi thôi, chúng ta ra sân thể dục dạo một chút!

Nói xong hướng ra phía ngoài đi đến.

Học sinh đều đã đi ăn cơm, sân thể dục bình thường náo nhiệt trở nên vắng vẻ, Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Mỹ sóng vai đi ở trên đường băng.

Hai người không nói gì, có chút trầm ngâm. Cao Tuệ Mỹ mở lời trước nói:

- Ngươi có bằng hữu không?

Tạ Văn Đông yên lặng một chút, cười nói:

- Đương nhiên là có.

Cao Tuệ Mỹ lắc đầu nói:

- Ta nói chính là loại bằng hữu có thể tâm sự được, chứ không phải là những huynh đệ thủ hạ của ngươi. Nếu như ngươi có một chút chuyện riêng có cùng bọn họ nói không?

Bị Cao Tuệ Mỹ hỏi như thế, Tạ Văn Đông thật sự có chút mê man, bản thân đem Lý Sảng, Tam Nhãn bọn họ đối đãi như huynh đệ, thế nhưng nói đến tâm sự, Tạ Văn Đông âm thầm lắc đầu, không phải hắn không xem bọn là bằng hữu, mà là bọn họ nghĩa khí huynh đệ quá nặng, không thích hợp để nói những chuyện này. Tạ Văn Đông cúi đầu, băn khoăn nghĩ, nửa ngày không nói gì. Cao Tuệ Mỹ thấy thế cười nói:

- Nếu như ngươi nguyện ý, ta mong rằng có thể trở thành bằng hữu của ngươi, loại bằng hữu có thể tâm sự được đó!

Thấy vẻ mặt Cao Tuệ Mỹ chân thành tha thiết, trong lòng Tạ Văn Đông như có dòng nước ấm áp chảy qua. Hắn tuy có rất nhiều huynh đệ bên người, thế nhưng tại chỗ sâu thẳm nhất trong nội tâm luôn có một cảm giác cô độc khó hiểu. Tạ Văn Đông chân thành nói:

- Cao đại tỷ, cảm ơn tỷ! Có thể kết giao với bằng hữu như tỷ là ta đã trèo cao rồi!

Cao Tuệ Mỹ trên mặt vui vẻ, nói:

- Nói như vậy là ngươi đồng ý?

Tạ Văn Đông gật đầu, trêu đùa nói:

- Chỉ sợ đến lúc Cao đại tỷ ghét bỏ bằng hữu này cũng đã muộn!

Cao Tuệ Mỹ đưa tay đến trước mặt Tạ Văn Đông, mỉm cười nói:

- Từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bằng hữu, nếu như ngươi có tâm sự cứ tìm tới ta, dù sao ta cũng lớn hơn ngươi một chút, có thể giúp ngươi giải quyết!

Tạ Văn Đông không nói gì, cầm bàn tay nhỏ bé của Cao Tuệ Mỹ. Cảm giác trong tay mềm mại, không ngờ nghĩ lại ngày đó tại phòng hội họa đã từng đánh một trận tiêu hồn, trong lòng có chút nhộn nhạo. Gió nhẹ thổi qua, làm Tạ Văn Đông tỉnh táo lại, buông tay Cao Ngọc Tuệ ra.

Cao Tuệ Mỹ sắc mặt ửng đỏ, nói lảng sang chuyện khác:

- Ta kỳ thực vẫn coi thường ngươi, không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã phá tan được Hắc Long huynh đệ hội. Hiện tại ngay cả hiệu trưởng cũng không dám động đến ngươi, ngươi xem như đã là bá vương của Nhất Trung rồi!

Tạ Văn Đông lắc đầu nói:

- Thật ra tại Nhất Trung lợi hại thế nào đi nữa, bất quá cũng chỉ là trường học, đây không phải là cái đích ta nghĩ đến.

Cao Tuệ Mỹ nói:

- Xem ra dã tâm của ngươi thật là lớn đó! Ngươi hiện tại bang hội cũng đã có, huynh đệ mấy trăm người, vẫn còn muốn nghĩ tới cái gì nữa?

Tạ Văn Đông nhìn Cao Tuệ Mỹ, lặng lẽ nói:

- Kỳ thực ta cũng không biết bản thân mình muốn cái gì nữa, chỉ là ta muốn phát triển thêm, tình trạng hiện nay còn chưa thể khiến ta thỏa mãn.

Tạ Văn Đông cũng đã từng tự hỏi bản thân vấn đề này, thế nhưng hắn không tìm được đáp án.

Cao Tuệ Mỹ lo lắng nói:

- Tại trường học ngươi đã phát triển đến cực hạn, lẽ nào ngươi còn muốn phát triển ngoài xã hội?

Tạ Văn Đông gật đầu nói:

- Trong lòng ta chính xác là có kế hoạch này, hơn nữa kế hoạch này cũng đang được tiến hành.

Cao Tuệ Mỹ kéo tay áo Tạ Văn Đông, nói:

- Ngươi phải biết rằng người trên xã hội không thể so với học sinh được, bọn họ khôn ngoan hơn, cũng lợi hại hơn nhiều! Tài năng của ngươi ở trường học xưng vương, nhưng tới xã hội rồi, cũng không được tính là gì!

- Cái này ta biết. Ta cũng sẽ đặc biết cẩn thận!

- Nếu như... nếu như ngươi gặp phải khó khăn ta mong ngươi có thể tới tìm ta, ta có thể giúp đỡ ngươi một chút!

Tạ Văn Đông gật đầu nói:

- Cao đại tỷ, nếu như thật có một ngày như vậy ta sẽ đến tìm tỷ.

- Mong rằng ngươi có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay!

-….

Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Mỹ đi trên sân thể dục hàn huyên rất nhiều, cùng Cao Tuệ Mỹ cũng đã có một tầng nhận thức thật sâu. Kỳ thực nàng không có kiên cường như vẻ bề ngoài, cùng bản thân mình giống nhau, đối với đời người có chút mê man, là người luôn tìm kiếm mộng tưởng của bản thân. Tạ Văn Đông đem nàng cùng Cao Tuệ Ngọc so sánh, cảm thấy hai người đều có điểm đặc biệt, một người thành thục thận trọng, một người thì ngây thơ hồn nhiên, đều là những cô gái làm động lòng người.

Đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người mới từ sân thể dục trở về. Quan hệ hai người rõ ràng thân cận hơn không ít, Tạ Văn Đông hướng về Cao Tuệ Mỹ nói:

- Đại tỷ, ta về phòng học trước, có cơ hội chúng ta cùng nói chuyện!

Cao Tuệ Mỹ gật đầu, trong lòng có chút lưu luyến không rời, nói:

- Được rồi. Buổi tối ngươi có rảnh không?

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút nói:

- Nếu như không có gì ngoài ý muốn hẳn là rảnh rỗi, đại tỷ có chuyện gì không?

Cao Tuệ Mỹ nói:

- Buổi tối chúng ta cùng đi ăn, thế nào?

Thấy Tạ Văn Đông gật đầu đồng ý, Cao Tuệ Mỹ mới xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng Cao Tuệ Mỹ đi xa, Tạ Văn Đông trong đầu có chút hỗn loạn. Hắn biết mình bị Cao Tuệ Mỹ thành thục hấp dẫn, thế nhưng ở trong lòng, thân ảnh Cao Tuệ Ngọc ngây thơ thỉnh thoảng lại hiện lên. Điều này làm cho Tạ Văn Đông rất bối rối, không biết mình nên làm như thế nào. Tạ Văn Đông có thói quen, đó là bản thân nghĩ không ra điều gì đó thì sẽ không nghĩ nữa, dù sao cũng không có được kết quả, hà tất phài lãng phí tinh lực! Nói trắng ra đây cũng là một loại tư tưởng đà điểu.

******

Một tháng sau, trong khu dân cư phụ cận sàn nhảy Quỷ Vực phía Nam thành phố J.

- Cộc ~~ cộc ~~!

một hồi tiếng gõ cửa, trong phòng truyền ra âm thanh không kiên nhẫn:

- Ai vậy? Có chuyện gì?

- Xin chào, ta bên công ty điện, đến thu tiền điện!

Một người cao gầy, niên kỉ không lớn nói.

- Mẹ nó, không phải là vừa mới thu sao, thế nào lại tới thu tiếp. Mk!

Thiếu niên nghe xong biến sắc, nhưng lập tức nói:

- Gần đây có người nói phụ cận nơi này có câu trộm điện, ta đặc biệt đến kiểm tra. Mời người mở cửa ra để ta xem xem!

- Đ**m, thật là phiền phức. Ngươi đợt một lát!

Trong phòng truyền đến một trận lộn xộn, một lát sau, cửa phòng mở ra, đi ra là một thanh niên mặt dài tầm hai ba, hai tư tuổi. Gã vừa mới đi ra, chợt thấy trước cửa đứng một đám người, biết không hay, xoay người muốn chạy. Thế nhưng đã quá muộn, mấy người phía trước từ trong quần áo lôi ra phiến đao, không giải thích gì, tiến lên hướng về phía thanh niên mặt dài chém liên hồi, gã thanh niên hự một tiếng ngã vào trong vũng máu.

Người phía sau không có dừng tay, chạy thẳng vào trong phòng, gặp người là chém. Trong lúc nhất thời, trong phòng hơn mười người dưới tình huống không hề chuẩn bị, bị đánh cho trở tay không kịp. Có tên còn đang hít hàng trắng, không minh bạch chuyện gì xảy ra, trên người đã hồ đồ trúng vô số đao sắc bén. Chỉ chốc lát, hơn mười người bị chém cho cả người đầy lỗ hổng, nằm trên đất. Những người đó thu thập bạch phiến lại một chút, toàn bộ mang đi. Một người hướng về thiếu niên vừa nói hỏi:

- Cường ca, phòng này còn mấy đứa con gái, chúng ta đem bọn họ làm gì bây giờ?

Thiếu niên nghe tiếng đi tới, liếc mắt một cái nhìn mấy người con gái đang sợ hãi, nói:

- Mặc kệ họ, chúng ta đi.

Nhóm người nhanh chóng từ trong phòng đi ra, bả đao giấu ở trong quần áo, thẳng tới sàn nhảy Quỷ Vực, thiếu niên cầm đầu chính là Cao Cường.

Sàn nhảy Quỷ Vực, một trong những sàn nhảy có sinh ý thịnh vượng ở phía nam thành phố J. Nơi này là do một tổ chức có tên là Quần Hưng hội bảo kê, thực lực bình thường. Bọn họ có thể làm được đến mức ngày hôm nay có thể nói đúng là rất may mắn. Lão đại Quần Hưng hội có biệt hiệu Sắc Miêu, người cũng như tên, háo sắc thành tính. Ngày hôm nay ở Quỷ Vực thấy mấy nữ nhân xinh xắn lạ mắt tuổi không lớn lắm, sắc tâm nổi lên. Mang theo mấy huynh đệ đến quấy rầy không tha. Trong sàn nhảy mọi người nhận ra hắn, không ai dám tiến lên ngăn cản. Sắc Miêu ôm cô gái xinh đẹp nhất trong đó, bàn tay trên người nữ sinh kia không ngừng du động. Trong miệng phát ra tiếng cười ha hả dâʍ đãиɠ.

- Sắc Miêu ngươi hứng thú thật lớn!

một thanh âm băng lãnh xuyên thấu qua những tiếng ồn ào của sàn nhảy, truyền tới trong tai Sắc Miêu. Sắc Miêu hơi giật mình, buông nữ sinh ra đứng lên tìm kiếm người vừa nói.

Một người niên kỉ khoảng mười sáu đi qua đoàn người, bước tới. Sắc Miêu nhìn hắn nói:

- Vừa rồi chính là người nói với ta?

Thiếu niên gật đầu một cái, không nói gì. Thấy hắn niên kỷ không lớn, nhưng trên người đã có một loại khí thế siêu cường, Sắc Miêu không dám coi thường hắn, ha hả cười:

-Tiểu huynh đệ đến chỗ ta không biết là vui chơi, hay là…

Thiếu niên nói:

- Ta đối với chơi đùa không hứng thú. Nhưng ta đối với nơi này rất có hứng thú.

Sắc Miêu ngẩn người, sắc mặt trầm xuống nói:

- Thế nào? Ngươi định đến cướp đoạt địa bàn của ta?

Thiếu niên cười hắc hắc:

- Không sai! Ta xem ngươi tuổi vẫn còn trẻ, không bằng kiếm mấy phu nhân về nhà hưởng phúc đi. Ngươi thấy ý kiến này của ta thế nào?

Sắc miêu nhìn chằm chằm thiếu niên hỏi:

- Ngươi là ai?

Thủ hạ của hắn thấy người tới bất thiện, ào ào đem phiến đao trong quần áo rút ra. Xung quanh mọi người nhảy múa nhìn thấy bộ dạng này, biết là không tốt, như ong vỡ tổ chạy ra khỏi Quỷ Vực, thế nhưng vẫn còn lưu lại hơn ba mươi người, là thủ hạ của thiếu niên kia mang đến.

Một người mập mạp đem cái ghế từ bên cạnh bàn lại, thiếu niến ngồi lên, lấy tay gõ nhẹ tay vịn nói:

- Ta là Tạ Văn Đông!

- Tạ Văn Đông?

Sắc Miêu trên mặt mang theo nghi vấn, hắn chưa có nghe qua nhân vật nào như thế. Hướng về phía thủ hạ bên cạnh nháy mắt, người nọ không để lại dấu vết chậm rãi thối lui về phía sau. Hành động mờ ám này không giấu được mắt Tạ Văn Đông, nhìn Sắc Miêu nói:

- Ngươi cũng không cần đi tìm thủ hạ của ngươi nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn bọn họ đều đang ở bệnh viện chờ ngươi đấy!

Sắc miêu trong lòng cả kinh, sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói:

-Ngươi đã đem bọn họ…

Tạ Văn Đông tiếp lời nói:

- Bọn họ đã không đứng dậy nổi nữa rồi!

Sắc Miêu trên đầu mồ hôi lạnh chảy ra, dùng một tay lau, hỏi:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta có cừu oán sao?

Sắc Miêu lục lọi nhiều lần trong đầu, hắn không nhớ rõ đã trêu trọc đến người nào như thế này!

Tạ Văn Đông đứng lên nói:

- Sắc Miêu, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ta đến chính là cướp đoạt. Đừng nhiều lời vô ích như vậy, không nên lãng phí thời gian!

Nói xong vung tay lên, hướng một bên rời đi. Hắn mang đến ba mươi mấy người ý tứ rõ ràng là công kích, một người rút đao chém tới Sắc Miêu. Thủ hạ Sắc Miêu mặc dù đều là người trưởng thành, thế nhưng nhân số rơi xuống hạ phong, bị hơn mười người vây quanh ở giữa, tự thân khó bảo toàn, chỉ là miễn cưỡng ứng phó. Hơn mười người này niên kỉ cũng không lớn, mọi người có thể đánh không cần liều mạng, phiến đao trong tay toàn hướng tới bộ phân yếu hại chém xuống. Chỉ trong chốc lát thủ hạ của Sắc Miêu đã ngã xuống mấy người rồi. Tên béo kê ghế cho Tạ Văn Đông chính là Lý Sảng, hét lớn một tiếng rút đao chém tới Sắc Miêu.

Sắc Miêu thấy Lý Sảng hung mãnh, bản thân vị tất đã là đối thủ, từ sau lưng rút ra một họng súng ngắn K54 đen ngòm, chĩa hướng Lý Sảng. Lý Sảng giật mình, lập tức dừng lại. Sắc miêu cười ha ha nói:

- Các ngươi giỏi lắm! Đến đi! Để ta xem đao của các ngươi nhanh hay súng của ta nhanh! Ha ha!

Một giọt mồ hôi từ trên mặt Lý Sảng chảy xuống, bị người dùng súng chĩa vào còn có thể không sợ, đó là gạt quỷ. Lý Sảng tay nắm đao cũng có chút run. Ngay lúc Sắc Miêu đang đắc ý, cánh tay cầm sung bỗng đau đớn, sau đó bất tri bất giác, buông lỏng tay, súng cũng rơi trên mặt đất. Sắc Miêu khó tin quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái vừa bị bản thân khinh bạc trong tay đang cầm một cây trủy thủ, đâm thật sâu vào trên cánh tay của mình, cô gái trên mặt mang theo nét cười xinh đẹp.

Sắc miêu quát to một tiếng, đẩy cô gái ra, xoay người bỏ chạy. Lý Sảng vừa thấy không ổn, khom lưng cầm lấy một cái ghế ném tới Sắc Miêu. Cái ghế mang theo tiếng rít đập vào sau lưng Sắc Miêu nát bấy. Sắc Miêu ai nha một tiếng ngã lăn trên mặt đất, nếu như bình thường, cú đập mạnh này nhất định có thể khiến Sắc Miêu không đứng dậy nổi, nhưng hiện tại lại là thời khắc sống còn, hắn biểu hiện ra du͙© vọиɠ cầu sinh mãnh liệt, vừa mới ngã xuống lập tức lại bò lên, đè nén cơn đau đớn tê liệt phía sau lưng hướng phía cánh cửa chạy đi.

Lý Sảng thấy thế ngẩn người, rồi lại nhanh chóng đuổi theo hắn. Sắc Miêu chạy đến cửa sau, trong lòng vui vẻ, chỉ cần chạy ra được, dựa vào sự quen thuộc của hắn đối với địa hình nơi này, không ai có thể tìm được hắn. Sắc Miêu một tay nắm cửa mở ra, đột nhiên thất thần, trên mặt liên tục chảy mồ hôi, một người to lớn thân cao gần một thước tám đứng ở cửa, cầm trong tay bả đao dài một xích, mở rộng cửa trong nháy mắt, đâm thật sâu vào tiểu phúc của hắn, máu tươi đỏ thẫm từ tiểu phúc Sắc Miêu chảy ròng trên thân đao, theo thân đao nhỏ lên mặt đất. Sắc Miêu nắm cánh tay người nọ, không cam lòng, ánh mắt còn có chút không dám tin nhìn hắn.

Đại hán lạnh lùng cười, nhấc chân đạp trước ngực Sắc Miêu. Sắc Miêu bị đá lui mấy bước, sờ sờ vết thương trên tiểu phúc, nói:

- Ta… ta không cam lòng…

Đại hán tiến lên dùng y phục hắn lau sạch cây đao trong tay, thả quần áo xuống, từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ màu đen, nhét vào trong túi áo của Sắc Miêu. Sau đó quay người rời đi. Đại hán từ lúc xuất hiện đến lúc rời đi một câu cũng không nói, chỉ là khiến Sắc Miêu khó quên nhất chính là khoảng giữa hai lông mày có một vết sẹo bắt mắt.

Thân thể Sắc Miêu thẳng tắp ngã xuống, miệng vết thương phun ra một dòng máu theo thân thế hắn, trên không trung vẽ nên một vòng cung màu hồng mĩ lệ.

Trong sàn nhảy, thủ hạ của Sắc Miêu không còn mấy người có thể đứng được, lác đác mấy người còn có thể trụ lại cũng là nỏ mạnh hết đà, thân thể lung lay như sắp đổ. Đại hán từ sau cánh cửa tiến đến, mắt nhìn tình huống, vẻ tươi cười đọng ở trên mặt, hướng về Tạ Văn Đông gật đầu một cái, lao về phía trận chiến…

Ngày mười một tháng mười, khu vục phụ cận sàn nhảy Quỷ Vực phía nam thành phô J phát sinh một trận xung đột lớn. Lão đại Sắc Miêu của Quần Hưng hội tử vong, thủ hạ cũng có mấy người chết, hơn mười người bị trọng thương. Khi ấy hắc đạo thành phố J sống mái với nhau không ngừng, sự kiện chết người cũng có phát sinh, cảnh sát bây giờ với vụ án như vậy cũng sớm lấy làm quen, tại hiện trường không tra ra được nguyên nhân, liền đem việc này cho là một vụ án cừu gia xã hội đen trả thù xử lý đơn giản. Cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì. Thế nhưng trên hắc đạo lại biết, trên thi thể của Sắc Miêu có một tấm thẻ nhỏ màu đen, không biết là có ý tứ gì.

Sau khi Quần Hưng hội bị diệt hai ngày, có một tổ chức tên Văn Đông hội tới cướp đoạt sàn nhảy Quỷ Vực. Mặc dù bang hội phụ cận có điểm không phục, cùng Văn Đông hội giao thủ vài lần nhưng không đạt được chỗ tốt, sau cùng chỉ có thể thỏa hiệp, không cùng Văn Đông hội tương tranh. Từ nay về sau, Văn Đông hội trở thành ông chủ mới của Quỷ Vực, được các bang hội hắc đạo phía nam thành phố thừa nhận.

Văn Đông hội của Tạ Văn Đông cuối cùng cũng bước vào trong vũng bùn không đáy xã hội đen này.