Tạ Văn Đông, một nhân vật truyền kỳ thuộc hắc đạo.Bằng sức mạnh và thuật pháp vô biên, hắn đã sáng tạo ra một thế giới độc đáo của riêng mình. Sau đó, hắn dẫn theo hết thảy những người hắn quen biết tiến quân trên con đường hắc đạo.
Một nhân vật truyền kỳ, một cốt truyện được miêu tả hết sức riêng về thái độ làm người. Chúng ta hãy cùng nhau theo dấu chân Tạ Văn Đông chinh phục hết thảy mọi khó khăn, hết thảy những điều tưởng chừng như không thể!...
Cùng nhau Tiếu Ngạo Giang Hồ!!!
Thế kỷ XX, những năm 90, tại hành lang tầng một của trường Đệ Nhị Trung Học thành phố J.
-Hắc hắc, tiểu tử đem tất cả tiền lấy ra cho ta!
Hai người thiếu niên nhuộm tóc lòe loẹt đem một học sinh vóc người gầy yếu ra đe dọa tại một góc tường.
Học sinh đó nhỏ giọng nói:
-Tôi không có tiền.
Ba!
Một tên cao lớn trong hai tên tát một cái thật mạnh trên mặt học sinh:
-Con mẹ mày đồ rác rưởi, đừng làm mất thời gian, nhanh lên một chút!
Tên học sinh bị đánh khóe cho khóe miệng rỉ máu, không kiềm được nước mắt lả tả rơi xuống. Lúc này tên thiếu niên mập lùn bên cạnh nói:
-Quên đi, đừng đánh quá trớn. Tiểu tử này là người học giỏi nhất trong ban của ta đấy, ha ha!
-Đồ rác rưởi, nhìn bộ dáng của hắn kìa. Học tập cho giỏi làm được cái quái gì!
Tên cao lớn kia nhìn tên học sinh. Sau đó quay đầu nhìn tên béo bên cạnh nói:
-Lão phì, ngươi lục lọi trên người nó xem, ta không tin trên người nó không có đồng xu nào!
Cánh tay kêu răng rắc một tiếng, tên mập đi tới trước mặt tên học sinh, nói:
-Tạ Văn Đông, mày mau bỏ tay ra.
Nguyên lai tên học sinh kia nghe tên thiếu niên cao lớn nói, tay gắt gao nắm lấy túi quần.
-Đồ rác rưởi, mày cho rằng tao hay nói giỡn lắm à ?
Nhìn thấy Tạ Văn Đông vẫn như cũ không có ý tứ bỏ tay ra, tên béo đá một cước vào bụng của Tạ Văn Đông. Thân thể Tạ Văn Đông bị nện ầm ầm vào tường, tên béo nắm lấy tay hắn kéo ra, đem bàn tay lục lọi túi quần của hắn, lấy ra năm đồng tiền.
Tên béo đem tiền giao cho tên thiếu niên cao lớn, nhổ nước bọt xuống đất:
-Mẹ nó, đúng là thứ không biết tốt xấu.
Nói xong, cùng tên thiếu niên cười toe toét rời khỏi , lưu lại khuôn mặt thống khổ của Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông đúng là học sinh năm thứ ba của trường Đệ Nhị Trung Học hành phố J, luôn nỗ lực học tập, đầu óc thông minh, thành tích phi thường ưu tú, trong trường học toàn xếp hạng nhất. Thế nhưng tính cách có chút hướng nội, không có bằng hữu nào, hơn nữa vóc người nhỏ gầy, thường hay bị người khác khi dễ. Trường Đệ Nhị Trung Học tại thành phố J không phải là trường trung học nổi bật gì cả, quản lí cũng rất lỏng lẻo, bình thường có không ít học sinh cá biệt tiến vào trường học. Những người này tuổi tác không lớn, bởi các loại nguyên nhân nên không hề đến trường, tập trung vào tầng lớp dưới đáy của xã hội. Thấy học sinh nào dễ bắt nạt đều trấn lột tiền bạc, có thể làm như vậy khiến bọn họ cảm thấy được một loại kí©h thí©ɧ!
Đứng ở hành lang trường học một hồi lâu, Tạ Văn Đông khom lưng lấy cặp sách ở dưới đất, rời khỏi trường học. Trên đường về nhà, Tạ Văn Đông trong mắt toàn là nước mắt ủy khuất, trong đầu liên tục tự hỏi bản thân: "Vì sao? Vì sao bọn họ luôn luôn khi dễ ta? Vì sao bọn họ không khi dễ người khác? Vì sao phải là ta?"
Không ai có thể cho hắn biết đáp án, bóng tối của hoàng hôn giúp hắn che dấu những giọt nước mắt. Tạ Văn Đồng về đến nhà, đến trước cửa đem nước mắt lau khô đi, hắn không muốn người trong nhà biết mình tại trường học bị người ta khi dễ. Người mềm yếu không đại biểu bọn họ không có lòng tự trọng, thậm chí lòng tự trọng của bọn họ không nhỏ hơn bất cứ ai.
Tạ Văn Đông lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà chỉ có mụ mụ của hắn. Làm tốt bữa cơm trên bàn chờ hắn tan học trở về ăn. Thấy hắn trở về, mụ mụ nói:
-Nhanh lên một chút ăn cơm đi, cơm canh nguội hết bây giờ.
Tạ Văn Đông gật đầu hỏi:
-Ba đâu hả mẹ?
-Ba ba con ba ngày này làm thêm buổi tối, không có về nhà.
mẹ của Tạ Văn Đông vừa cầm chén cơm vừa nói. Tạ Văn Đông "Nga" một tiếng, ngồi xuống nhìn thức trên bàn , một chút cũng không muốn ăn.
Nhìn thấy Tạ Văn Đông không ăn cơm, mẹ lo lắng hỏi:
-Văn Đông, làm sao vậy? Có phải sinh bệnh rồi hay không?
-Dạ không có!
Để không làm cho mẹ hoài nghi, Tạ Văn Đông cầm lấy bát yên lặng ăn cơm.
Tạ Văn Đông sinh hoạt tại một gia đình bình thường. Ba làm việc trên đường sắt, công việc là khởi động xe lửa, bình thường toàn làm ca đêm. Mẹ là công nhân cấp thấp, sau đó ở bên ngoài làm chút buôn bán nhỏ. Mặc dù không thể nói giàu có, thế nhưng hắn cũng chưa từng trải qua cuộc sống túng thiếu. Bởi vì thành tích học tập của hắn khá tốt, cha mẹ đều rất vui mừng, chỉ cần đưa tay đòi tiền, cha mẹ hắn chưa bao giờ cự tuyệt qua.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông vẫn như mọi ngày, năm giờ rưỡi thức dậy. Nhìn lại bài học một chút của ngày hôm qua, ăn chút gì đó, sau đó hướng mẹ xin mười đồng tiền đi đến trường. Nhà hắn cách trường học không xa, cách hai khu phố, đi nhanh không tới năm phút đồng hồ là có thể đến.Tạ Văn Đông đi tới phòng học của mình, phòng học chưa ai mở. Tạ Văn Đông dùng chìa khóa lớp mở cửa đi vào.
Hắn ngồi ở dãy thứ nhất, không phải vì vóc người của hắn lùn, mà bởi vì hắn học giỏi. Tại thành phố J rất nhiều trường học đều là như thế này, học tập tốt thì ngồi phía trước, thành tích kém thì ngồi đằng sau. Chỗ ngồi lớp học mỗi kỳ thi học kỳ thì được sắp xếp lại . Trường học đối với loại phương pháp này đều có giải thích: "Thành tích kém khi vào lớp thường hay nói chuyện hoặc không nghe giảng, để cho bọn họ ngồi phía sau để không ảnh hưởng người khác, điều này cấp cho các học sinh khác có hoàn cảnh tốt để lắng nghe bài giảng.
Tạ Văn Đông ngồi ở bàn đọc sách. Qua một hồi vài bạn học đã lục tục đến lớp, phòng học vắng vẻ cũng từ từ náo nhiệt hẳn lên. Những học sinh quen biết đều tụ tập cùng một chỗ, cùng tán dóc về bộ phim truyền hình đêm qua, thường hay nói về nhất là ca khúc của các ngôi sao vừa mới nổi, có mấy nữ sinh cùng một chỗ lấy ra mấy tấm thiệp trân quý trao đổi cho nhau. Lớp học nhìn náo nhiệt giống như cái chợ.
Âm thanh tranh cãi ầm ĩ càng lúc càng lớn, Tạ Văn Đông nhíu nhíu mày, đem sách trên tay bỏ xuống. Lúc này tên béo ngày hôm qua cướp đoạt tiền của hắn đi vào phòng học, đem cặp sách đặt ở chỗ ngồi của mình. Thấy Tạ Văn Đông mặt đờ ra ngồi ở bên kia, cười hi hi ha ha đi qua đó. Đi tới trước mắt lay đầu Tạ Văn Đông một cái:
-Hắc! Ngày hôm nay có mang theo tiền hay không?
-Không mang theo tiền.
Tạ Văn Đông bị dọa hoảng sợ, lắc lắc đầu nói.
-Không mang?!
Cánh tay hướng túi quần Tạ Văn Đông tìm tòi, cười hắc hắc:
-Vậy mày để tao tìm kiếm một chút.
Tạ Văn Đông ngăn cản bàn tay của hắn, thanh âm có chút run run:
-Đừng lục lọi, tiền của tôi còn phải dành cho buổi ăn trưa đấy.
Hắn thấy Tạ Văn Đông có tiền không chịu đưa, cánh tay vung lên tát vào trên mặt Tạ Văn Đông:
-Đồ rác rưởi, mày dám giỡn mặt với tao à?
Trên mặt đau rát khiến cho con mắt của Tạ Văn Đông đỏ ngầu.
Lúc này đám bạn học trong phòng đều đem ánh mắt hướng về bên này, có mang theo nghi vấn , có khi là nhìn có chút hả hê. Chứng kiến ánh mắt của các đồng học, Tạ Văn Đông khuôn mặt một mảng đỏ bừng, hắn biết lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Một khuôn mặt nữ sinh tròn tròn ngồi cùng bàn Tạ Văn Đông nhìn thấy cảnh này, đối với tên béo nói:
-Lý Sảng, cậu cũng hơi quá đáng, thế nào lại đi đánh người?
Lý Sảng chỉ ngón tay vào mặt nữ sinh:
-Đừng lộn xộn, mày thích nhiều chuyện à!
Nữ sinh trừng mắt lớn tiếng nói:
-Thế nào đây, muốn đánh người à.
Một bạn học cùng nữ sinh kia quan hệ khá tốt, bèn giúp nàng nói:
-Quên đi Lý Sảng, đừng làm ầm ĩ nữa, giáo sư sắp tới rồi! Còn Từ Na, cậu cũng thôi đi, đừng lớn tiếng quá.
Từ Na đúng là nữ sinh ngồi cùng bàn với Tạ Văn Đông, bình thường đặc biệt rất thích náo nhiệt, tuy bộ dáng khá giả dối nhưng thành tích học tập lại rất tốt.
Lý Sảng gật đầu, nhìn Tạ Văn Đông không dám nói lời nào:
-Biến, mày nhớ chờ đấy!
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình, hồng hộc thở phì phò.
Từ Na lớn tiếng cúi đầu nhìn Tạ Văn Đông nói:
-Sợ cái gì? Chờ hắn coi hắn làm cái gì?
Nói xong Từ Na ngồi xuống một cách khí thế, đến bên cạnh Tạ Văn Đông nói:
-Cậu thế nào nhát gan như vậy a? Cậu càng sợ hắn, hắn càng khi dễ mình. Nhà cậu có anh trai hay không? Kêu đến, đánh cho hắn ăn không ngon ngủ không yên a.
Tạ Văn Đông ngây ra gật đầu nói:
-Cảm ơn cậu.
Từ Na vừa thấy bộ dáng này của hắn, quay đầu không thèm để ý tới nữa.
Một ngày khó khăn rốt cuộc cũng trôi qua. Sau khi tan học, giáo sư cùng đám học sinh rời khỏi, nhưng còn Tạ Văn Đông thì không dám đi, hắn sợ Lý Sảng tìm người chặn ở cửa hành lang. Sau cùng chỉ còn lại hắn cùng một bạn học hôm nay trực lớp. Tên trực nhật ngày hôm nay được gọi là Trương Cường, trước đây cũng bị Lý Sảng khi dễ qua. Nhìn thấy Tạ Văn Đông còn chưa về, một bên quét rác một bên hỏi hắn:
-Tạ Văn Đông, cậu còn chưa đi à? Trường học năm giờ là tan học rồi.
Tạ Văn Đồng xấu hổ sờ sờ đầu nói:
-Mình còn có mấy đề hình học còn chưa rõ, đợi lát nữa đi.
-Ha hả, cậu thật là chăm chỉ đó. Thảo nào học tập tốt như vậy!
Qua một hồi, Trương Cường đem phòng học quét dọn sạch sẽ, cầm lấy cặp sách nói:
-Tạ Văn Đông, mình quét dọn xong rồi. Cậu có đi hay không? Chúng ta cùng nhau đi.
Tạ Văn Đông lắc lắc đầu:
-Cậu cứ đi trước đi, dù sao tớ với cậu cũng không cùng đường.
Trương Cường "chào" một tiếng lập tức lấy cặp chạy ra khỏi phòng học. Tạ Văn Đông chờ một lát, nhìn thấy đã hơn sáu giờ, cảm giác Lý Sảng cho dù đợi hắn cũng không có khả năng kiên trì như vậy, có lẽ là cho rằng mình đã về nhà.
Tạ Văn Đông thu thập sách vở, cầm lấy cặp sách chạy ra phòng học. Khóa cửa kỹ càng, xoay người rời khỏi.
(Đệ Nhị Trung Học tổng cộng có năm tầng. Tầng thứ nhất cùng tầng hai, tầng ba đều là phòng học của các ban. Tầng bốn tầng năm là phòng thí nghiệm, phòng máy móc, phòng luyện âm. Tạ Văn Đông học ở tầng thứ hai.)
Lúc này trong trường học phần lớn học sinh đã ra về. Trong hành lang, đèn học đều tắt, nhìn có chút u ám. Tạ Văn Đông đi tới hành lang lầu một, nơi này là địa phương hắn sợ nhất, bởi vì mấy người Lý Sảng bình thường đều tại đây chờ hắn. Nhìn thấy trong hành lang không một bóng người, Tạ Văn Đông gánh nặng rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Nhưng mới vừa đi được phân nửa hành lang, cánh cửa phòng học bên cạnh đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra bốn năm người. Bên trong có Lý Sảng cùng tên cao lớn hôm qua.
Lý Sảng vẻ mặt ám muội nói:
-Tạ Văn Đông, mày cuối cùng cũng ra, khiến bọn tao chờ lâu quá a!
Vừa dứt lời bốn năm người đem Tạ Văn Đông vây lại.
Tạ Văn Đông trong đầu có chút lạnh cả người, hắn chưa bao giờ bị nhiều người như thế này bắt nạt qua, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống:
-Lý Sảng ngày hôm nay..... buổi sáng ngày hôm nay tôi xin lỗi a! Tiền buổi trưa của tôi đều dùng để mua cơm, hiện tại thực sự không còn đồng nào.
Lý Sảng ha hả cười nói:
-Không có cũng không sao, tao đánh mày là được.
Nói xong, một cước đá vào đùi Tạ Văn Đông. Những người khác cũng đều là dạng bất cần đời, nhìn thấy Lý Sảng động thủ, không nói hai lời, lập tức vây quanh Tạ Văn Đông cho hắn ăn quyền đấm cước đá. Lý Sảng vừa đánh vừa nói:
-Tất cả hướng về đầu mà đánh, nhưng đừng quá mạnh tay.
Tạ Văn Đông bị buộc dựa vào tường, hai tay ôm đầu. Lúc này hắn đã không còn cảm giác đau nhức trên người , bởi vì đầu còn đau nhức thống khổ hơn, cơn đau người thật sự nhẹ hơn nhiều lắm. Không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, lỗ tay thì tràn ngập âm thanh "ong ong".
-Được rồi ! Đừng đánh nữa.
Lý Sảng nhìn thấy sắc mặt hắn khá kém, đem những người khác ngăn lại. Hắn cũng không muốn đem chuyện đánh người bị đồn ầm ĩ. Nắm lấy tóc Tạ Văn Đông, Lý Sảng lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của hắn:
-Mày ngài mai đến trường mang cho tao mười đồng tiền. Nếu như không mang, tao sẽ còn hỏi tội mày, biết không?
Tạ Văn Đông thân thể dựa vào tường, thắt lưng trùng xuống, cúi đầu nước mắt theo hai gò má rơi trên mặt đất. Nhìn thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào, Lý Sảng cố sức kéo đầu của hắn nói:
-Đồ rác rưởi, tao nói mày không nghe à?
Tạ Văn Đông tinh thần chết lặng "a" một tiếng. Lý Sảng thỏa mãn gật đầu cùng mấy tên khác rời khỏi.
-Một hồi làm gì nữa?
-Đi chơi thôi!
-Thôi vớ vẩn, không bẳng đi đánh bi-a đi!
-Con mẹ mày, mày có tiền à?
Mấy người Lý Sảng nói cười một chút rồi rời khỏi trường học.
Lúc này Tạ Văn Đông dựa người ở trên tường, thân thể chậm rãi té xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất hai tay ôm đầu khóc rống, hiện tại hắn nghĩ bản thân sống một chút ý nghĩa cũng không có, học tập cho giỏi để làm cái gì? Cũng bị người khác khi dễ! Vì sao? Hắn cố sức dùng quyền đánh vào đầu mình, hắn hận bản thân tại sao quá mềm yếu, hận bản thân vì sao không cùng bọn nó liều mạng, hận bản thân vì sao không dám nói cho ba ba mụ mụ biết chuyện bị người ta khi dễ ở trường học.
Qua một hồi lâu, tâm tình bình tĩnh được một chút, Tạ Văn Đông đứng lên đem y phục chỉnh lại một chút, rời khỏi trường học. Lúc này bên ngoài bầu trời mưa giông kéo đến, Tạ Văn Đông bước đi chậm rãi trên đường. Hắn cảm tạ trời vì trời mưa, chí ít có thể khiến cho người khác không nhìn thấy nước mắt của bản thân, mình chỉ muốn sống một cách bình thường, lẽ nào khó đến như vậy hay sao? Vì sao người khác có thể yên bình mà đến trường, còn mình thì luôn phải lo lắng hãi hùng. Nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời đối với kẻ yếu, như vậy hắn quyết định sau này phải kiên cường, không để bị bất luận kẻ nào khi dễ. Ngày hôm nay, vào ngày trời mưa, Tạ Văn Đông vĩnh viễn không bao giờ quên, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày mà sự chuyển biến của hắn bắt đầu.