Chương 9

A Minh, Diệu Tử và những người khác đã trở thành thuộc hạ của Lâm Triển Quyền từ khi hắn còn là hồng côn của hội quán, rất trung thành. Họ hận nhất không phải bang hội Triều Châu mà chính là những trưởng bối tọa sơn quan hổ đấu trong nội bộ Hòa Hưng Thắng vào mấy tháng trước.

Sau khi Hòa Hưng Thắng họp xong,Tiêu gia gọi Lâm Triển Quyền vào, chính miệng bảo Lâm Triển Quyền phân một nửa lợi nhuận cho những hội quán gần quận Nguyên Lãng của lão Bỉnh.

“Quyền Tử, cậu vẫn còn trẻ. A Bỉnh cũng giống tôi, bước nửa người vào quan tài rồi. Ai đánh được ai không, cậu hiểu rõ nhất.”

“Chịu đựng thêm một năm nữa, tôi muốn cậu nhịn thêm một năm nữa.”

Diệu Tử ngồi ở ghế phụ lái, nước miếng tung bay: “Thằng mặt l*и A Hoành nhờ lão Bỉnh ra mặt thay à, đại môn hội quán bị chúng nó thiêu rụi rồi mà còn đổ tội cho Quyền ca chèn ép quá nên Triều Nghĩa An phải động thủ, có ngon thì nó dẫn người đến chiếm Như Ý Phường đi!”

A Minh rất không cam tâm: “Bà già nó, tình cảm với thể diện cái gì, tao thấy lão mới là người không có thể diện nhất ấy! Lại còn mở mồm đòi nể mặt!”

Lâm Triển Quyền nhìn cảnh phố xá ngoài cửa xe, Nguyên Lãng vẫn kém Thuyên Loan và Quỳ Thanh một chút, mà Thuyên Loan và Quỳ Thanh lại kém Cửu Long một chút.

Một năm.

Hắn là người quản lý, phía sau là bang hội, trước mặt là hội quán và kế sinh nhai của gần trăm con người, không thể làm việc theo cảm tính được. Nghe hai thuộc hạ mắng chửi xong, Lâm Triển Quyền hít một hơi thật sâu, bình thản nói: “Bỏ đi. Gà cùng một mẹ, đều muốn tốt cho bang hội thôi.”

Dứt lời, hắn châm một điếu thuốc rồi đi vào đại sảnh, nhả ra một làn khói mờ. Cường Béo, A Mị, Phúc Vinh, Tang Cường, Huy Mồm To – năm toạ quán của năm hội quán ở quận Nguyên Lãng đều vội vàng đứng dậy chào: “Quyền ca.”

“Ngồi đi.” Lâm Triển Quyền bước lên chủ tọa, cánh tay phải đặt bàn, nhả ra làn khói thuốc.

“Uống trà đi, sau đó từng người nói một.”

Họp xong thì sắc trời ngoài cửa tối mịt, đèn đường đã sáng lên.

Uống rượu, ăn cơm.

Cường Béo quay về Tiêm Tị Chủy, Phúc Vinh về Bình Sơn, Tang Cường về Hạ Thôn, Huy Mồm To về Thiên Thủy Vi.

Người trong hội quán Nguyên Lãng lập tức bớt đi hơn nửa, chỉ có A Mị ở lại, châm thuốc cho Lâm Triển Quyền.

Sau lưng chủ tọa có tượng Quan Công, trước mặt thì đặt lư hương, trong đó đóng một lớp tàn hương dày không biết tích tụ từ bao giờ. A Mị thoáng nhìn, đi ra phủi bụi rồi thành kính bái lạy mấy cái.

“Quyền ca, lão Bỉnh làm vậy thì chúng ta rất khó xử.”

Nửa người Lâm Triển Quyền ẩn trong bóng tối, lát sau mới nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

A Mị lặng lẽ thở dài rồi cười: “…Mời anh ăn khuya nhé?”

Lâm Triển Quyền đứng dậy, dụi tắt điếu thuốc lá: “Không cần, về nghỉ sớm một chút.”

Đến khuya Lâm Triển Quyền mới về, thấy có một bọc chăn trên sofa thì mới sực nhớ ra còn có người trong nhà.

Hắn về phòng thay quần áo, nghe thấy có tiếng sột soạt bên ngoài, nghiêng người ngó ra. Nhóc câm nằm trong phòng khách đã tỉnh lại, mặc cái áo ngủ màu xám rộng thùng thình, dụi mắt đi vào bếp rót một cốc nước.

Nhóc câm đi chân trần tới trước mặt Lâm Triển Quyền, bưng cốc thủy tinh nhìn vẻ mặt hắn, khẽ phát ra giọng mũi: “……Ưʍ.”

Lâm Triển Quyền nhìn hai cái chân lộ ra ngoài của cậu, lại nhìn bờ mông biến mất dưới vạt áo ngủ, hắn nhận lấy cốc nước uống một hớp, nói: “Xỏ dép vào đi.”

Nhóc câm cúi đầu nhìn chân mình, tỏ ra ngượng ngùng, lạch bạch chạy đi tìm dép lê.

Chờ Lâm Triển Quyền tắm xong đi ra, nhóc câm đã tựa vào sofa mà ngủ, hai chân trắng bóc xỏ trong đôi dép lê quá cỡ.

Lâm Triển Quyền châm một điếu thuốc, đóng cửa rồi đứng trong phòng gọi điện thoại cho Tang Cường. Đối phương vẫn chưa ngủ, nhưng nghe giọng có vẻ như lại đi uống rượu sau khi về.

“Quyền ca… Em rất là bái phục anh, nhưng mà chuyện lão Bỉnh…TᏂασ mẹ! Em không phục thằng già khốn nạn ấy! Hội quán chúng ta nai lưng ra làm, lão lại ngang nhiên hút máu, không làm mà đòi có ăn thì ăn đầu ©ôи ŧɧịt̠, ăn cứt nhé! Em lật mả tổ bà già nhà lão khốn ấy lên! Chuyện này làm em không biết phải ăn nói với các huynh đệ ra sao, mấy năm nay còn chưa kiếm được đồng nào, giờ lại còn phải nuôi báo cô hội quán khác, đéo gì có chuyện như thế? Làm từ thiện à?”

Lâm Triển Quyền nhả ra một làn khói, chậm rãi nói: “Không biết nói thế nào thì không nói nữa là xong.”

Đối phương sửng sốt: “Là sao Quyền ca?”

Lâm Triển Quyền nói: “Tang Cường, không cần cậu bỏ tiền túi.”

Tang Cường nói: “Quyền ca, anh đùa gì vậy? Lúc trước họp đã nói là hội quán của chúng ta cùng nhau hỗ trợ tiền, giờ lại bảo em không cần bỏ tiền túi? Rốt cuộc là có mất tiền hay không?”